Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu

Chương 37: Sự thật


Chương trước Chương tiếp

Hôm nay Khiết Luân và Uyển Tinh cùng đưa Dương Tử đi chơi, trông thằng bé thật tinh nghịch, cứ nắm lấy tay Khiết Luân và Uyển Tinh kéo đi, rồi nhìn hai người nở nụ cười tỏa nắng

Khiết Luân và Uyển Tinh cùng ngồi lại ghế đá, nhìn Dương Tử chơi đùa vui vẻ, cả hai liền nở nụ cười vui vẻ

"Khiết Luân này!"

Uyển Tinh lên tiếng

"Sao?"

"Anh nói một lúc nào đó sẽ kể em nghe chuyện về chiếc chuông gió mà"

"À, giờ em muốn nghe sao?"

"Vâng ạ"

Khiết Luân thoáng chốc im lặng nhưng ngay sau đó liền lấy lại ngữ khí

"Một người bạn trước khi mất đã tặng anh đấy! Trước khi nhắm mắt cô ấy đã thổ lộ tình cảm với anh, nhưng anh đã từ chối....lúc đó, trông cô ấy rất buồn"

""Vậy chiếc chuông gió đó...."

"Cô ấy nói tặng anh làm kỉ niệm, rồi sau này nếu tìm được ý trung nhân thì tặng cho người đó..."

"Vậy sao anh lại tặng em...."

Nói đến đó, như chợt phát hiện ra điều gì, cô đứng lên tính đi khỏi đó nhưng lại bị bàn tay ai kia nắm chặt lại

"Uyển Tinh!"

"Không...,anh đừng nói gì hết...buông tay em ra...em xin anh đấy!"

Uyển Tinh ấp úng, cố thoát khỏi bàn tay anh nhưng vô ích

"Hôm nay, nhất định anh phải nói với em"

"Không...không...em không muốn nghe"

Uyển Tinh lắc đầu lia lịa, nước mắt như trực trào ra

"Uyển Tinh! Anh - Yêu - Em!"

"Không!"

Uyển Tinh hét lên, vụt chạy khỏi đó, cánh tay Khiết Luân như đờ đẫn giữa không trung

Chợt

Có vật gì đó rơi dưới đất

Khiết Luân cúi xuống lấy lên

Thì ra là một chiếc móc khóa

Nhưng...người trong hình chẳng phải là Âu Phong sao?

Không đúng!

Vì Âu Phong không thể nào là người ấm áp hiền hòa như vậy được

Chơi với Âu Phong từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ anh còn không hiểu con người Âu Phong sao?

Tuy khuôn mặt có giống thật nhưng chắc chắn đây không phải là Âu Phong

Vậy người này là ai?

Khiết Luân lật mặt sau, liền bắt gặp dòng chữ "Gửi tặng bảo bối của anh - Hàn Triệu Vỹ" kèm theo là bức hình của Uyển Tinh và người con trai có tên là Hàn Triệu vỹ đó

"Hàn Triệu Vỹ? Anh là ta ai? Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Khiết Luân đứng chết lặng tại chỗ, không gian quanh anh dường như chỉ còn một màu đen u tối, cô tịch

Màn đêm đã buông xuống.

Không gian rất yên tĩnh, cây cối um tùm hai bên đường, cứ cách khoảng ba mươi mét là co một cái đèn cao áp, tuy nhiên ánh đèn vàng không thể xuyên qua được vòm cây rậm rạp, cho nên, hai bên đường vẫn là một màu tối đen yên tĩnh.

Uyển Tinh yên lăng đi trên con đường núi.

Bên đường, chỉ có bóng dáng cô đơn của cô.Gió nhè nhẹ thổi đến, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chiếc váy trắng trông như lá hoa di tử.

Cô không thể nghĩ gì cả

Từ lúc nhìn thấy Âu Phong, thể giới của cô dường như điên đảo, trong đầu cô trống trải.Rõ ràng biết là anh ta không phải, rõ ràng biết là đó chỉ là một người trông rất giống, nhưng mà, cô vẫn không có cách nào tỉnh lại khỏi cơn mơ đó.

Cô yên lặng bước đi, đi qua một ngã rẽ, dưới ánh đèn là một bóng dáng cao cao, tuy nhiên cô không nhìn thấy.

"Uyển Tinh"

Giọng nói ấm áp

Cô ngơ ngác, quay người lại, nhìn vào đôi mắt đó, đôi mặt đẹp mê hồn. Dưới ánh đèn, thần thái đó có nỗi đau thâm trầm, anh ấy là Duật Khiết Luân

"......Anh....Sao lại ở đây?'

Uyển Tinh đứng trước mặt Khiết Luân, ngơ ngác nhìn anh.

Khiết Luân cười gượng

"Anh có chuyện muốn nói với em"

"Chuyện gì vậy"

Cô nhẹ giọng nói

"Em tiếp cận Âu Phong chỉ vì cậu ấy có khuôn mặt giống Hàn Triệu Vỹ đúng không?"

Uyển Tinh sững sờ nhìn anh, cô dường như đứng chết trân tại chỗ

"Anh...anh...."

"Anh đã biết tất cả mọi chuyện, về cái người tên là Hàn Triệu Vỹ đó và cả quá khứ của hai người...."

"Làm sao anh biết?"

Uyển Tinh dường như không còn bình tĩnh được nữa, cô nhìn anh đau đớn

"Anh tình cờ nhặt được chiếc móc khóa của em....và anh đã tìm hiểu mọi chuyện"

Khiết Luân đau đớn nắm chặt tay cô

"Uyển Tinh!"

Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại

"Xin lỗi, em đang rất hỗn loạn"

Cô bỏ tay ra khỏi tay anh.

Bầu trời đen kịt không có sao.

Dưới ánh đèn vàng vọt.

Bóng cây làm cho con đường núi càng trở nên u ám.

Uyển Tinh ngơ ngác nhìn Khiết Luân, gió thổi làm chiếc váy của cô tung bay, cơ thể mỏng manh dường như không thể đứng vững.

"Âu Phong có biết chuyện này không?"

"Không! Anh không nói cho cậu ấy biết"

"Cảm ơn anh!"

"Nhưng mà, không thể cứ giấu mãi thế này, Âu Phong chắc chắn sẽ biết thôi."

"Không! "

Cô lắc đầu

"Anh ấy sẽ không biết, chỉ cần em không nói, anh không nói."

"Em có thể giấu bao lâu?"

"Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu "

Ánh mắt cô kiên quyết, như có thể bất chấp tất cả.

"Uyển Tinh, em tỉnh lại đi có được không?"

Khiết Luân lắc mạnh vai cô

"Cậu ấy không phải là Triệu Vỹ, mặc dù cậu ấy có khuôn mặt giống Triệu Vỹ đi chăng nữa , cậu ấy cũng không phải!"

"Anh ấy là Triệu Vỹ!"

Cô cắn chặt môi.

"Không phải! Cậu ấy là Đàm Âu Phong, cậu ấy không phải là Hàn Triệu Vỹ! "

Khiết Luân hét lớn

"Cầu xin em hãy tỉnh lại đi được không?! Tên của cậu ấy là Đàm---------Âu--------Phong! "

"Anh ấy là Triệu Vỹ............"

Uyển Tinh bịt tai lại hét lên tuyệt vọng.

"Lẽ nào em điên rồi à?Thật sự điên rồi à?! Khuôn mặt cậu ấy chỉ giống Triệu Vỹ thôi mà, trái tim cậu ấy vẫn là của Đàm Âu Phong, một trái tim lạnh lùng băng giá chứ không phải ấm áp như Hàn Triệu Vỹ kia, dòng máu chảy trong người cậu ấy là dòng máu của Đàm gia, cậu ấy và Hàn Triệu Vỹ không có liên quan gì cả, cho dù khuôn mặt có giống đi chăng nữa..."

"Đừng nói nữa-----"

Cô dùng hết sức hét lên, âm thanh xuyên qua màn đêm, cây cối hai bên đường xào xạc kêu.Sau đó, cô bắt đầu run rẩy, run rẩy cố gắng thoát khỏi đôi tay anh, run rẩy lùi lại đằng xa.

Trong màn đêm yên lặng.

Thân thể cô run rẩy giống như một đứa trẻ bị ốm.

Cô run rẩy lùi lại phía sau một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Gió đêm thổi đến, cây cối vẫn xào xạc kêu.Sắc mặt cô nhợt nhạt, giọng nói lại còn nhẹ hơn cả gió đêm

"Nếu như.....anh ấy không phải là Triệu Vỹ.....em phải làm thế nào?"

Khiết Luân kinh ngạc nhìn cô

"Uyển Tinh...."

Trong mắt của Uyển Tinh như có sương mù, chiếc váy của cô trắng như trong suốt, cả người cô hình như có thể ngay lập tức tan biến trong màn đêm.

"Nếu như trên đời nay không còn Triệu Vỹ nữa, thế thì, có phải sẽ chỉ còn em cô đơn một mình không?"

Giọng nói nhè nhẹ.

Giọng nói nhè nhẹ trong làn gió đêm yên lặng.

"Nếu như trên đời này chỉ còn một mình em, em sẽ phải đi đâu đây?"

Uyển Tinh hít thở sâu, sau đó, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười

"Cho nên anh thấy đấy Triệu Vỹ không nỡ bỏ em lại một mình, anh ấy để bóng hình của anh ấy bên cạnh em. Mặc dù anh ấy không còn nữa, nhưng mà, anh ấy vẫn ở bên cạnh em!"

"Uyển Tinh....."

"Hơn nữa "

Cô mỉm cười, đôi môi run rẩy

"Khiết Luân, anh biết đấy, em trước đây rất ích kỉ, khi Triệu Vỹ còn sống, em luôn bắt nạt anh ấy, tất cả những điều tốt nhất anh ấy đều dành cho em. Cho nên, anh ấy không cam tâm ra đi như vậy, em phải trả lại tất cả những gì em còn nợ."

Trái tim của Khiết Luân đau đớn.

Có lẽ nên tiếp tục mắng cô ấy, để cô ấy hiểu hành vi của mình hoang đường như thế nào, buồn cười nhiều như thế nào, tuy nhiên, trái tim anh đau đớn như có vết thương, cuối cùng không biết nói gì nữa.

".....Nhưng mà, nếu như Âu Phong biết em chỉ vì khuôn mặt....."

"Cầu xin anh, Khiết Luân"

Cô cắn chặt môi

"Đừng nói với Âu Phong, đừng cho anh ấy biết. Nếu như anh ấy biết, anh ấy sẽ tức giận, anh ấy sẽ không thèm quan tâm đến em nữa. Như vậy, phải làm thế nào đây?"

Khiết Luân nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.

".....Được, anh hứa với em."

Nhẹ nhàng, một nụ cười nở trên môi Uyển Tinh, cô cười với anh trong màn đêm

"Cảm ơn anh"

Màn đêm yên lặng, ánh đèn vàng vọt.

Dưới ánh đèn.

Uyển Tinh đột nhiên nghe thấy một âm thanh nào đó.

Cây lá dường như hoảng hốt.

Cô hoảng hốt nhìn ra phía xa, dưới bóng cây đen tối.

Gió đêm từ trong hang thổi ra.

Cây cối xào xạc kêu.

Trong bóng cây đằng xa, hình như có một bóng dáng cô đơn lạnh lẽo Đàm Âu Phong đứng đó hình như đã rất lâu rồi, lâu như hàng thế kỉ.Cây lá trên đầu anh xào xạc lay động, giống như một cơn ác mộng.

Anh đứng im ở đó.

Bên tai là tiếng gió nhè nhẹ.

Nhẹ như tiếng sét từ trên bầu trời u tối truyền xuống.

Cây cối cuồng loạn kêu.

Dưới bóng cây đen tối, đôi tay Âu Phong lạnh ngắt, máu trong người dường như hoàn toàn đóng băng. Anh cho rằng mình sẽ chết, nhưng mà trái tim đang đau đớn nói cho anh biết rằng anh vẫn còn sống, đây không phải là ác mộng, cái mà anh nghe thấy hoàn toàn là sự thật.

Gió đêm.......

Thổi qua giữa anh và cô......

Cô nhìn thấy anh.

Cô đứng dưới bóng đèn vàng vọt.

Anh đứng dưới bóng cây u tối.

Cô kinh ngạc tuyệt vọng.

Khiết Luân cũng sững người ra, anh nhìn Uyển Tinh, cô đứng đó, kinh ngạc và hoang mang, rồi lại nhìn Âu Phong, anh dường như bị bao trùm bởi màn đêm.

Cuối cùng cũng không thể giấu kín được.

Khiết Luân đưa tay đỡ vai cô định an ủi. Nhưng, tay anh dừng lại giữa không trung, cô ngơ ngác nhìn Âu Phong, trong mắt cô không hề có anh.

Không biết bao nhiêu người đi qua.

Khiết Luân im lặng ra đi.

Con đường núi chỉ còn Uyển Tinh và Âu Phong đứng đó.

Màn đêm tĩnh lặng.

Uyển Tinh chầm chậm đi lại gần Âu Phong, bước chân cô hơi run rẩy, cây cối bên đường lại xào xạc kêu, càn lại gần anh lại càng cảm thấy khí lạnh đến kinh người.

Cô cắn chặt môi, nói

"Anh......"

Cô không biết là anh đã nghe được bao nhiêu, nhưng mà, hơi thở lạnh lẽo của anh trong màn đêm làm cô lo lắng.

Chiếc áo sơ mi trắng của Âu Phong trong màn đêm dường như tỏa ánh sáng yếu ớt, anh không nói gì, hai môi cắn chặt.

Cô run rẩy, hít thở sâu, rồi lại hít thở sâu

"Anh.....đều nghe thấy hết rồi à?"

Ánh mắt anh lạnh lùng

"Cô hy vọng tôi mãi mãi không nghe thấy, phải không?"

"Em......"

"Trong mắt cô, tôi giống như một thằng ngốc, phải không?"

Cơn gió mùa hè nhưng lại mang theo hơi lạnh như mùa đông, trái tim anh đau thắt, giống như đang bị hàng nghìn nhát dao đâm vào. Anh không để cho giọng nói của mình bộc lộc bất cứ tình cảm gì, không muốn lại một lần nữa trước mặt cô biểu hiện giống như một thằng ngốc.

Uyển Tinh không thở được, lục phủ ngũ tạng của cô đều như co thắt lại, cô hoang mang muốn giải thích một cái gì đó, mở miệng ra, nhưng lại không biết nói gì.

Âu Phong lạnh lùng nhìn cô

"Nói đi, nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là tôi nghe lầm mà thôi."

"......"

"Tại sao không nói gì?"

Âu Phong trừng mắt nhìn cô, bước lên phía trước mấy bước, đặt tay lên cằm cô, làm cô phải ngẩng đầu lên

"Cô không phải mãi mãi muốn giấu tôi chứ? Sao không tiếp tục lừa dối tôi nữa đi, cả đời lừa dối tôi đi! Đồ dối trá----! ! "

Uyển Tinh khóc.

Nước mắt cô ướt đẫm rồi rơi xuống mu bàn tay anh.

Âu Phong nhìn cô, chép chép miệng

"Cho tôi biết, những giọt nước mắt này là vì ai?"

Khuôn mặt Uyển Tinh ướt đẫm nước mắt.

Cô run run nhắm mắt lại.

"Tôi nghĩ rằng, nước mắt của cô là vì tôi, cho nên tôi hoang mang lo lắng như một thằng ngốc"

Âu Phong nắm chặt tay

"Cô nhất định thấy tôi rất đáng cười phải không? Trong mắt cô, tôi luôn luôn rất buồn cười phải không?"

"Không phải, không phải! "

Cô khóc lóc lắc đầu, nước mắt cuồng loạn trào ra.

"Xin lỗi......"

Trong mắt là sự hối lỗi tột cùng, cô khóc lóc

"Xin lỗi....xin lỗi...."

Cô khóc lóc thảm thương, nước mắt ướt đẫm bàn tay anh, trái tim anh như bị bóp chặt lại, đau nhói, làn môi anh tím ngắt.

Âu Phong hít thở nhẹ.

Cố gắng đứng thẳng, anh không muốn để cho người mình run rẩy.

"Xin lỗi? Cô có lỗi gì với tôi? Cô dường như đã dần xóa tan đi trái tim lạnh giá trong tôi, cô đem đến cho tôi cái cảm giác gọi là hạnh phúc đó, cô đối với tôi hình như giống một thiên sứ, cô có lỗi gì với tôi?"

Uyển Tinh khóc, lúc đó, cô thật sự biết rằng mình đã sai.

Cô không phải thiên sứ.

Cô là một con ác ma.

Cô tiếp cận anh vì mục đích của mình, nói với anh là muốn cho anh vui vẻ hạnh phúc, cô lương thiện thuần khiết như một thiên sứ. Nhưng mà, đó đều là lời dối trá.....cô là một kẻ ích kỷ, vì Triệu Vỹ, vì muốn ở bên cạnh Triệu Vỹ, cô chưa từng quan tâm đến Âu Phong. Cô không quan tâm đến sự hung dữ của anh, bởi vì cô không quan tâm đến anh chút nào. Cô cho rằng mình là một thiên sứ, nhưng mà thiên sứ làm sao có thể làm tổn thương đến người khác như vậy!

Cô làm tổn thương anh.

Kể cả trong nước mắt, kể cả trong màn đêm, nỗi đau đớn trong mắt anh, làm cô hối hận đến mức muốn lập tức chết đi.

Tại sao cô làm tổn thương anh, trái tim của cô cũng đau đớn như vậy, cô phải là ma quỷ mới phải, tại sao cô đột nhiên giận không thể dùng tất cả đổi lại đẻ chưa từng làm tổn thương anh!

Âu Phong nắm chặt cằm cô, ngón tay lạnh ngắt

"Nhìn thấy chưa, khuôn mặt của Hàn Triệu Vỹ đấy! Tại sao, cô lại không thèm nhìn tôi?"

Nước mắt làm mơ hồ ánh nhìn của cô.

Cô hối hận khóc

"Xin lỗi......"

Ngoại trừ câu nói này, cô hình như không biết nói gì hơn.

Âu Phong đau đớn, đau đến mức toàn thân run rẩy, đâu đến mức mà móng tay đều biến thành màu tím

"Bởi vì nó, cô mới tiếp cận tôi đúng không?! "

Trong tim Uyển Tinh càng đau khổ, cô khóc

"Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! "

Cơn đau nơi tim càng lúc càng dữ dội, cơn đau kịch liệt dần dần lan khắp toàn thân anh, anh đau đớn, sắc mặt nhợt nhặt, đôi môi tím ngắt.

"Bởi vì khuôn mặt của nó phải không?"

Anh lấy trong người ra con dao nhỏ sắc bén

"Rất thích khuôn mặt của nó phải không? Được, thế thì tôi sẽ phá hủy nó đi!."

Cô sợ hãi giữ chặt tay anh lại, nước mắt ướt đẫm

"Xin lỗi, em sai rồi! Em biết em sai rồi, xin lỗi! "

Âu Phong hất tay cô ra, bàn tay anh lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm

"Tôi sẽ phá hủy nó! "

Anh hét lớn lên trong màn đêm!

Uyển Tinh khóc lóc thảm thiết, cô lại nắm lấy tay anh giữ chặt lại

"Xin lỗi.....em phải làm thế nào, xin anh hãy cho em biết, em phải làm thế nào.....đừng có dọa em như vậy.....em biết là em sai rồi.....xin anh đừng dọa em nữa......."

Cô khóc đến mức toàn thân run rẩy.

Cô biết mình sai, sự ích kỷ của cô càng lúc càng sai, nhưng mà, đã làm tổn thương đến anh, cô không biết làm thế nào để bù đắp cho anh những sai lầm mà cô đã gây ra!

Màn đêm yên lặng.

Ánh đèn vàng vọt.

Trên mặt cô đầy nước mắt.

Cô khóc giống như một đứa trẻ không biết mình làm sai điều gì, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm nhưng không biết phải xử lý thế nào.

Âu Phong buông tay cô ra.

Trên môi anh nở nụ cười gượng, anh chăm chú nhìn cô, cuối cùng, nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay anh lạnh ngắt, có chút run rẩy, anh nhè nhẹ lau nước mắt cho cô, dòng lệ ấm nóng, nóng ấm lên ngón tay lạnh ngắt của anh.

"Tôi cũng không biết phải làm thế nào....."

Làn môi anh tím ngắt, trái tim đau như muốn vỡ nát ra.

"......Nếu như có thể......tôi mong là chưa từng gặp cô......"

Nhìn cô lần cuối.

Anh quay lưng.

Chậm chậm đi vào trong màn đêm.

Trái tim đau đớn từng cơn, anh đau đến mức không còn nhận ra phương hướng, giống như dẫm phải mây đen trong ác mộng, trong màn đêm sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.

Đau, có làm sao?

Âu Phong nhắm mắt lại.

Kể cả trái tim đau đến mức hoàn toàn chết đi, thì cũng có làm sao?

Mơ màng với màn đêm phía trước......

Yên lặng.....

Gió đêm nhè nhẹ thổi đến, không nghe rõ điều gì.Mặt đất lạnh lẽo, cây cối kêu lên xào xạc, gió xuyên qua hang động dưới đường, dường như có tiếng kêu của cô sau lưng anh, nhưng mà cô kêu cái gì cũng nghe không rõ.......

Thì ra......

Cô.....

Không phải là thiên sứ của anh....
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...