"Nếu em nói đây chình là lí do thì sao?"
"Nếu chân em là lí do để cô ấy đuổi việc thì đôi chân này bao gồm cả cơ thể em đều phải thuộc về tôi."
Câu nói thể hiện sự chiếm hữu của anh thực sự quá trắng trợn. Băng Hi trong lòng cảm thấy hơi bực, trừng mắt nhìn anh, gằn từng chữ.
"Anh xâm hại trẻ em tuổi vị thành niên đấy."
Trước lời tố cáo của cô, anh lại bình thản đến mức không thể bình thản hơn, thậm chí cô còn nhìn thấy rõ ý cười trong đôi mắt anh, sau đó nhìn cô chậm rãi nói.
"Tôi nhớ không nhầm thì tháng sau em sẽ đến tuổi trưởng thành."
"Hừ."
Băng Hi hừ lạnh xoay người không thèm nói chuyện với anh nữa. Chỉ vì anh quá vô sỉ, đáng ghét thật! Không đối phó được với người nào đó, Băng Hi lại quay ra giết boss trong game để hả giận.
Thấy cô không nói gì nữa, anh lại tiếp tục công việc của mình nhưng chưa được bao lâu thì cảm giác tay bỗng bị lay động. Tú Khang quay lại nhìn người trước mặt, cặp lông mày khẽ nhướn lên.
"Có chuyện gì sao?"
"Đói!"
Băng Hi một tay ôm bụng, một tay vẫn còn cầm lấy tay anh, vẻ mặt trông hơi ủ rũ. Tú Khang nhếch miệng nhìn cô cười, vẻ mặt này của cô đúng là lần đầu anh nhìn thấy không có vẻ ngang bướng như thường ngày nữa. Sau đó đứng dậy cầm lấy áo nói.
"Đi thôi!"
"Khoan."
Anh vừa bước đi liền bị cô một lần nữa cầm tay áo kéo lại. Tú Khang trầm mặc nhìn cô, hai tay anh xỏ vào túi quần, dáng vẻ ung dung chờ cô nói.
"Em không đi được."
"Muốn tôi bế em xuống sao?"
"Ý này đúng là không tồi."
Băng Hi đảo mắt một vòng sau đó thản nhiên nói, khóe môi còn hiện rõ nụ cười. Rõ ràng tâm trạng cô rất vui vẻ, hoàn toàn không còn vẻ ủ rũ như lúc nãy. Tú Khang nhìn cô, anh mắt mang theo ý cười rồi hời cúi người bế cô lên, khuôn mặt ghé sát vào cô nói.
"Lười quá rồi đấy!"
Cô không đáp lại, dáng người nhỏ bé cuộn lại trong vòng tay của anh, khuôn mặt áp sát vào thân hình ấm áp.