Yêu Đôi Môi Em
Chương 11: Hiểu lầm
- Mặc kệ anh, để anh uống. – Sau đó quay sang liếc Triệu Tiểu Mạn. – Cũng muộn rồi, em về nhà trước đi! Để bác trai bác gái khỏi lo lắng, con gái về nhà muộn quá không tốt đâu.
- Không, em không về. – Triệu Tiểu Mạn bướng bỉnh lắc đầu, sau đó thận trọng nhìn sắc mặt của Lâm Nam Vũ. – Anh Vũ, anh có thể nói cho em biết cô gái vừa nãy là ai không? Anh với cô ta có quan hệ gì? – Nói xong, đôi mắt cô long lanh nước.
Lâm Nam Vũ uống nốt số rượu trong ly, nắm tay Triệu Tiểu Mạn, nói:
- Câu hỏi này anh có thể trả lời em sau không? Tối nay tâm trạng anh không tốt, hôm khác anh sẽ nói với em.
Triệu Tiểu Mạn bỗng dưng cảm thấy sợ cách nói chuyện này của Lâm Nam Vũ, anh trước mắt cô hoàn toàn khác với anh Vũ của cô ngày trước. Cô nói:
- Anh Vũ, anh không muốn nói thì em không hỏi nữa. – Nhưng trong lòng thì hừ lạnh, thầm nghĩ mình không tin là mình lại không điều tra ra cô ta có mối quan hệ gì với anh Vũ, muốn cướp anh Vũ của cô thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, Triệu Tiểu Mạn đâu phải người dễ bắt nạt. Thấy Lâm Nam Vũ vẫn uống hết ly này tới ly khác, Triệu Tiểu Mạn lo lắng lay lay vai anh, - Anh Vũ, anh uống nhiều rượu quá, đừng uống nữa được không? Chúng ta về nhà đi!
Lâm Nam Vũ nhấc chai rượu lên, uống ừng ực từng ngụm lớn rồi đứng lên, giọng nói bắt đầu lè nhè, nghe không rõ tiếng:
- Được, vậy anh đưa em về nhà trước. – Nói rồi anh ném bừa mấy đồng tiền rút trong túi ra lên bàn, bước chân chệnh choạng đi ra khỏi khách sạn. Triệu Tiểu Mạn lo lắng đi theo sau lưng, Lâm Nam Vũ ngồi vào trong xe, thấy mắt mình lờ mờ, tâm trạng cũng không hề dễ chịu hơn mà càng thêm buồn bực, càng nhớ quay nhớ quắt người con gái đó. Sự tỉnh táo cuối cùng của anh là cô vẫn còn ngồi trong quầy bar, một mình, uống say mèm, không được, anh phải đi xem cô thế nào!
Khởi động xe, anh quay về con đường có quán rượu, chiếc xe lắc lư trên đường, Lâm Nam Vũ cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh sợ hãi run rẩy, thi thoảng lại hét lên:
- Anh Vũ, đằng trước có xe, cẩn thận, bên trái có xe, cẩn thận!
Hai mắt của Lâm Nam Vũ ngày càng mờ đi, hình như xe anh đâm vào cái gì đó phía trước, thoáng chốc khiến Lâm Nam Vũ tỉnh táo hơn một chút, dừng xe lại, xuống xe kiểm tra, thì ra là đâm vào dải phân cách. Lâm Nam Vũ ôm đầu ngồi lên xe, hai mắt gần như không mở ra được, thần trí bắt đầu mê loạn, gọi:
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm…
Cái tên đó cứ bay đi bay lại trong đầu anh, nỗi nhớ càng thêm mãnh liệt, anh chỉ muốn ngay lập tức được ôm chặt cô vào lòng.
Triệu Tiểu Mạn nhìn màn đêm tối đen xung quanh, rồi lại nhìn Lâm Nam Vũ đang dần chìm vào giấc ngủ, sỡ hãi lắc vai anh:
- Anh Vũ, chúng ta về nhà thôi! Chúng ta về nhà thôi! Chỗ này đáng sợ quá, anh Vũ…
Lâm Nam Vũ trong lúc mơ màng nghe thấy có tiếng người gọi, phản ứng đầu tiên của anh là Tiểu Phàm, anh quờ tay ra nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, dịu dàng:
- Tiểu Phàm, em có biết là anh nhớ em không? Tiểu Phàm… - Triệu Tiểu Mạn chưa bao giờ thấy Lâm Nam Vũ ôm mình như hôm nay, ngày trước, anh chỉ nắm tay cô, ngay cả hôn cô anh cũng không chịu. Triệu Tiểu Mạn nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghe không rõ anh đang nói cái gì, nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô thích được Lâm Nam Vũ ôm như thế này, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim cô.
Lâm Nam Vũ cảm thấy người mình nóng bừng, anh xé rách quần áo của Triệu Tiểu Mạn, muốn được phát tiết, phát tiết nỗi nhớ của anh, nỗi hận của anh, hận cô không quan tâm tới anh, hận không thể cùng cô cả ngày lẫn đêm. Triệu Tiểu Mạn lúc đầu còn sợ hãi, đẩy Lâm Nam Vũ ra, hai tay hươ hươ trong không khí:
- Anh Vũ, đừng… đừng… - Nhưng cô lại nghĩ, mình sớm muộn gì cũng là người của anh, nếu mình có một đứa con với anh Vũ, vậy thì anh ấy sẽ không bao giờ rời xa mình nữa.
Quần áo dần dần trượt xuống cùng với dục vọng đang dâng cao. Phía xa xa vang lên tiếng du thuyền chở khách, xen lẫn là những tiếng cười nói của mọi người. Từng cơn sóng biển cô đơn vỗ mạnh vào bờ cát, nó có buồn rầu khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong xe không?
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng hôm sau chiếu vào phòng, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu nặng chình chịch, ngồi dậy. Mở mắt ra, cô giật nảy mình, cô không dám tin vào mắt mình, liếc nhìn xung quanh, căn phòng bày trí đơn giản nhưng lại toát lên một vẻ xa hoa hiếm có. Cô nghĩ thầm, chủ nhân của căn phòng này đúng là người có con mắt thẩm mĩ. Chỉ có điều sao cô lại ở đây? Lẽ nào người hôm qua chính là Lâm Nam Vũ? Lạc Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng, nhảy xuống đất, kéo mạnh cửa rồi đi ra ngoài, đúng lúc đó đụng phải Triệu Nhan Lỗi, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Tiểu Phàm là nhìn lại quần áo trên người mình, cũng may, vẫn là bộ quần áo mà hôm qua cô mặc, trong lòng thầm chửi rủa bản thân, sa đọa một lần là được rồi, sao tối qua còn uống nhiều như thế, đúng là chẳng ra gì!
Triệu Nhan Lỗi mỉm cười nhìn Lạc Tiểu Phàm, khuôn mặt anh ánh lên nét dịu dàng khiến người ta có cảm giác đang được tắm trong một cơn gió xuân.
- Hôm qua cô uống nhiều rượu quá, sáng dậy ăn chút cháo sẽ tốt hơn, tôi đã nấu xong rồi, cô rửa mặt đi rồi cùng ăn với tôi.
Lạc Tiểu Phàm ngẩn ngơ nhìn anh, bên cạnh Lạc Tiểu Phàm không thiếu những gã công tử ăn chơi đàn đúm như Lâm Nam Vũ nhưng lại hiếm khi gặp một người đàn ông có văn hóa, có đạo đức và tạo cho người ta cảm giác dễ chịu như Triệu Nhan Lỗi. Anh giống như một người anh lớn, khiến người ta không có cảm giác bị gò bó. Đối với một người từ nhỏ đã mất đi cha mẹ như Lạc Tiểu Phàm thì cảm nhận của cô vô cùng nhạy cảm, Triệu Nhan Lỗi cho cô một cảm giác an toàn, bất giác má cô đỏ lên, cúi thấp đầu, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Khi Lạc Tiểu Phàm ngồi vào bàn ăn, Triệu Nhan Lỗi quấn một cái tạp dề màu xanh, cẩn thận đặt bát cháo thịt hạt sen xuống trước mặt cô, trên bàn còn bày mấy đĩa thức ăn có màu sắc và kiểu dáng rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn luôn. Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm thi thoảng lại liếc nhìn Triệu Nhan Lỗi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông mặc tạp dề, rất muốn cười nhưng lại cố nhịn.
Triệu Nhan Lỗi cởi tạp dề ra, vắt lên thành ghế, nhìn Lạc Tiểu Phàm một cái, mỉm cười, giọng nói trầm trầm:
- Có phải cô cảm thấy đàn ông mặc tạp dề trông buồn cười lắm không?
Bị người khác đoán trúng suy nghĩ của mình, Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, chối nhanh:
- Ai bảo thế, tôi không nghĩ vậy đâu. Trên thực tế, nhìn anh mặc tạp dề trông đẹp lắm. – Rồi cô ăn vội một thìa cháo để che giấu sự ngượng nghịu của mình.
Triệu Nhan Lỗi thấy Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, khác hoàn toàn với biểu hiện của cô ngày hôm qua, nghĩ thầm bây giờ những cô gái biết đỏ mặt càng ngày càng ít rồi, giống như động vật quý hiếm vậy. Anh quan tâm hỏi:
- Tối qua sao cô uống nhiều rượu thế, lại còn có một mình? Như vậy nguy hiểm lắm. – Triệu Nhan Lỗi dừng lại một chút rồi liếc nhìn Lạc Tiểu Phàm, - Nếu không phải Lâm Nam Vũ nhìn thấy cô…
Suýt chút nữa thì Lạc Tiểu Phàm phun ra ngụm cháo vừa đưa vào miệng, cô nhớ mang máng là hình như hôm qua cô có nhìn thấy Lâm Nam Vũ, nhưng tại sao mình lại ở đây?
Triệu Nhan Lỗi hình như cũng biết Lạc Tiểu Phàm đang nghĩ điều gì, bèn nói với cô:
- Lâm Nam Vũ là em rể tôi, tôi nghĩ chắc hai người là bạn, hôm qua cô lại uống nhiều quá, Lâm Nam Vũ thì phải đưa em gái tôi về nhà, bởi vậy… Tôi cũng không biết nhà cô ở đâu, để một cô gái ở lại quán rượu thì không an toàn lắm nên tôi đành đưa cô về nhà ở tạm một đêm.
Trái tim Lạc Tiểu Phàm lập tức cảm thấy nhói đau, mặc dù cô biết Lâm Nam Vũ đã có vị hôn thê, cũng biết cô và Lâm Nam Vũ chỉ là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm rồi không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng khi nghe thấy anh vì một người phụ nữ khác mà bỏ mặc cô lại quán rượu, trái tim cô bất giác thấy đau nhói, nhưng cô ngay lập tức kìm nén cơn đau đó, nói với lòng mình: “Anh ta ở cùng người đàn bà khác thì liên quan gì tới mình, anh ta cũng không phải của mình, anh ta thích ở cùng ai thì ở, Lạc Tiểu Phàm không thèm quan tâm tới”. Cô cố nở một nụ cười, nhưng vô cùng miễn cưỡng. Cô nhìn Triệu Nhan Lỗi, nói:
- Cảm ơn anh!
Triệu Nhan Lỗi nhìn sự thay đổi trên nét mặt của Lạc Tiểu Phàm, biết rằng mối quan hệ giữa cô và Lâm Nam Vũ chắc chắn không bình thường, anh lại thở dài thay cho em gái mình.
Hai người đều không nói chuyện nữa, không khí dường như ngưng đọng, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy khó chịu, bèn ăn nhanh bát cháo rồi đặt bát xuống, đứng lên nói:
- Tôi ăn no rồi, cảm ơn lòng tốt của anh, giờ tôi muốn về nhà.
Triệu Nhan Lỗi cũng đứng lên:
- Chỗ này ít taxi lắm, để tôi tiễn cô.
- Không cần đâu, tôi…
Triệu Nhan Lỗi cười nhẹ:
- Không sao đâu, tôi cũng phải đi làm, nhân tiện đưa cô đi một đoạn. – Lạc Tiểu Phàm cũng không tiện từ chối, đành gật đầu:
- Vậy thì làm phiền anh.
“Cạch…”, Lâm Nam Vũ nghe thấy có tiếng động gì đó vang lên bên tai, bực bội nói:
- Mẹ, mẹ làm gì thế? – Quay người lại, đầu lại đụng phải cái gì đó, Lâm Nam Vũ lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, giật mình khi thấy mình vẫn ngồi trong xe, rồi lại nhìn những người đang quây quanh xe anh, chỉ chỉ trỏ trỏ điều gì đó, Lâm Nam Vũ ngớ người ra. Khi nhìn thấy mình chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, anh đau đầu, điều khiến anh đau đầu hơn là cô gái đang nằm cạnh anh, mái tóc dài che lấp khuôn mặt, trên người chỉ đắp hờ hững chiếc áo sơ mi của anh, đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Ngoài cửa sổ có một viên cảnh sát ra hiệu cho anh hạ kính cửa xuống, Lâm Nam Vũ hoảng loạn mặc quần cẩn thận, vừa định lấy áo sơ mi thì phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh không mặc gì, phản ứng đầu tiên của anh là người này là Lạc Tiểu Phàm, nhưng anh lại cảm thấy không giống. Anh đành hạ cửa kính xe xuống một khoảng nhỏ, viên cảnh sát nghiêm túc nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh anh, rồi lại nhìn anh, nói:
- Xin xuất trình chứng minh thư của anh và của cô gái kia nữa. – Lâm Nam Vũ đưa chứng minh thư của mình ra, đúng lúc đó thì có ánh đèn flash chớp lên, chắc chắn là có ai đó đang chụp anh. Lâm Nam Vũ thực sự nổi giận, quay lại hét lên với người đàn ông trung niên đang chụp ảnh phía sau:
- Khốn nạn, đưa máy ảnh cho tôi.
Người đàn ông trung niên đó không chờ Lâm Nam Vũ xuống xe đã chạy mất dạng.
Triệu Tiểu Mạn vừa tỉnh dậy đã giật mình, cô kéo áo che kín người, giấu mặt vào lưng Lâm Nam Vũ:
- Anh Vũ, làm sao thế?
Câu nói này suýt chút nữa thì khiến Lâm Nam Vũ ngã ngửa ra sau, sao anh lại không hề nghĩ rằng người phụ nữ đó là Triệu Tiểu Mạn, anh cứ tưởng cho dù không phải là Lạc Tiểu Phàm thì cũng là một người đàn bà xa lạ nào đó mà anh gặp trên đường. Lâm Nam Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ như ngừng trệ, trước mắt anh lại hiện lên hình dáng Lạc Tiểu Phàm.
Viên cảnh sát thấy người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều bèn trả chứng minh thư cho Lâm Nam Vũ, rồi ghi lại số điện thoại và tên công ty của anh, sau đó chào Lâm Nam Vũ:
- Ông Lâm, vì sự an toàn, ông có thể đi trước. Nếu có bất cứ vấn đề gì, chúng tôi sẽ phái người tới liên hệ với ông.
Lâm Nam Vũ bây giờ cũng chỉ đành bỏ đi khỏi nơi đây thật nhanh, những việc khác anh không kịp suy nghĩ nữa. Khi lái xe tới một nơi không có bóng người, Lâm Nam Vũ dừng xe lại, đưa quần áo của Triệu Tiểu Mạn cho cô, sắc mặt ủ rũ:
- Em mặc quần áo vào trước đi! Anh đưa em về nhà.
Triệu Tiểu Mạn ôm chặt Lâm Nam Vũ, nũng nịu:
- Anh Vũ, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng anh, em đã thành người của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em.
Đầu Lâm Nam Vũ như muốn nổ tung, tình cảm anh dành cho Triệu Tiểu Mạn rất kỳ lạ, anh luôn có hứng thú lên giường với mọi người đàn bà khác, chỉ riêng Triệu Tiểu Mạn là không. Cũng không phải là yêu, không phải thích, không phải ghét, cô chỉ là một đại từ thay thế cho vị hôn thê của anh, còn bây giờ… Họ đã sắp kết hôn rồi, sống chung trước cũng không có vấn đề gì, nhưng Lâm Nam Vũ lại có cảm giác như mình sắp không thở được. Bây giờ anh vô cùng nhớ Lạc Tiểu Phàm, hình như chỉ có Lạc Tiểu Phàm mới có thể khiến mọi suy nghĩ trong anh bình tĩnh lại. Anh không đẩy Triệu Tiểu Mạn ra, nhưng giọng nói thì có vẻ không vui:
- Ngoan, mặc quần áo vào đi, anh còn có việc cần giải quyết.
Triệu Tiểu Mạn nhìn khuôn mặt vô cảm của Lâm Nam Vũ, lặng lẽ mặc quần áo:
- Nếu mẹ hỏi em sao tối qua em không về nhà thì phải nói thế nào?
Lâm Nam Vũ bực mình:
- Em là trẻ con ba tuổi sao? Chuyện gì cũng phải anh dạy em? Em muốn nói thế nào thì nói, tóm lại anh sẽ chịu trách nhiệm với em, thế là đủ rồi.
Triệu Tiểu Mạn ấm ức muốn khóc, nhưng lại sợ Lâm Nam Vũ không vui nên ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Lâm Nam Vũ đưa Triệu Tiểu Mạn về nhà rồi lái thẳng xe tới công ty. Tất cả mọi người đều thấy hình như Lâm Nam Vũ mới ăn phải thuốc súng, khuôn mặt tái xanh, ngay cả cô nhân viên ở quầy lễ tân cũng tránh anh thật xa. Sử Phi Phi thấy khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nam Vũ, dưới cằm đã mọc râu xanh, quần áo thì nhàu nhĩ, lần đầu tiên anh xuất hiện trước cô trong bộ dạng này. Sử Phi Phi biết điều đứng sang một bên, không nói tiếng nào, thầm nghĩ: Chuyện này có liên quan gì tới cú điện thoại của mẹ Lâm Nam Vũ chiều qua không? Lâm Nam Vũ mà mình quen chỉ khi đụng phải chuyện của Lạc Tiểu Phàm mới tỏ ra bất thường như thế.
Lâm Nam Vũ ngồi dựa lên ghế một lúc lâu mới mở mắt ra, thở dài một hơi, hai mắt thất thần, nói:
- Thư ký Sử, những người mà hôm nay Công ty Kate phái tới có Lạc Tiểu Phàm không?
Sử Phi Phi lắc đầu:
- Không ạ.
Lâm Nam Vũ xua tay:
- Vậy thì cô đi làm việc đi! À, đúng rồi, cô mua giúp tôi bộ quần áo. – Sử Phi Phi gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lâm Nam Vũ đau đớn nhắm chặt mắt, Triệu Tiểu Mạn sớm muộn gì cũng là người sống bên cạnh anh, có quan hệ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ sao anh lại thấy bực bội như thế, có phải là vì Lạc Tiểu Phàm không?
- Reng… - Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, Lâm Nam Vũ nhấc lên đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái. – Vũ, cậu bây giờ đúng là nổi tiếng thật rồi. Nhưng mà chỉ mặc một cái quần lót thì đúng là hơi gợi cảm quá đáng. – Lâm Nam Vũ mặc kệ tiếng cười chế giễu của Bạch Hạo Uy trong điện thoại, mồ hôi trên trán túa ra:
- Sao cậu biết?
- Vũ, cậu chưa đọc báo hôm nay hả? Cậu được lên trang nhất đấy, nói thật đi, cô gái nằm bên cạnh cậu là ai? Không những dáng người đẹp, lại còn đôi chân dài, nhìn ngon thật, mắt cậu đúng là…
Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong, Lâm Nam Vũ đã dập điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện này rồi, cô sẽ nghĩ gì về mình? Không được! Lâm Nam Vũ đứng lên, không thể chờ đợi được nữa, anh phải gặp Lạc Tiểu Phàm ngay bây giờ. Thực ra anh cũng không cần phải giải thích với Lạc Tiểu Phàm điều gì, họ chẳng có quan hệ gì cả, nhưng anh vừa nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện là trái tim anh đã không thể bình tĩnh nổi, nỗi đau khổ như muốn nhấn chìm anh trong phút chốc.
Khi Lạc Tiểu Phàm thay quần áo xong về tới công ty thì đã gần tới trưa, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu đau như búa bổ, hối hận vì mình đã uống quá nhiều rượu. Lúc đi qua hành lang, rất nhiều đồng nghiệp đều nhìn cô cười đầy ác ý, khiến Lạc Tiểu Phàm thấy thật kỳ lạ. Lý Giai cười híp mắt đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm:
- Nói thật đi, tối qua cậu đi đâu? Đừng nói với tớ là ở nhà ngủ nhé.
- Hỏi thế là có ý gì? Sao hôm nay ai nhìn thấy tớ cũng bụm miệng cười vậy? Tớ thấy những người bị tâm thần ở công ty này càng ngày càng nhiều đấy, thế giới đúng là thay đổi thật rồi, thành bệnh viện tâm thần hết rồi.
- Xì! Đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ! Nói cho tớ biết, hôm qua cậu đi đâu?
Lạc Tiểu Phàm nghĩ tới việc mình ở lại nhà Triệu Nhan Lỗi cả đêm, mặc dù không xảy ra việc gì nhưng chung quy lại… quá “cái đó”, bởi vậy đỏ mặt:
- Cái gì chứ? Tớ không biết cậu đang nói gì cả. Hôm qua tớ ở nhà ngủ chứ đâu.
Lý Giai lắc đầu:
- Không phải chứ? Lẽ nào cậu không ở cùng với Lâm Nam Vũ? Người đàn bà trong anh không phải là cậu hả? Tớ còn tưởng…
Lạc Tiểu Phàm cau mày ngắt lời Lý Giai:
- Đừng có lúc nào cũng kéo tớ vào chung với gã khốn nạn đó, bọn tớ chẳng có quan hệ gì cả, càng không thể ở với nhau, còn nữa, chuyện của hắn đừng có nói với tớ, tớ không muốn nghe.
Lý Giai ngồi phịch lên bàn của Lạc Tiểu Phàm, không dám tin vào tai mình, trợn mắt nhìn cô:
- Thực sự không phải cậu hả, tớ còn tưởng là cậu! Lâm Nam Vũ đúng là đa tình thật, cũng may cậu không có quan hệ gì với anh ta, nếu mà có thì chắc là tức chết mất. Tớ thấy Triệu Tiểu Mạn chắc là điên rồi, vị hôn phu của mình ngủ với một người đàn bà khác ở trong xe, quần áo xộc xệch, vừa nhìn là biết không làm điều gì tốt lành, lại còn bị người ta chụp ảnh, lên trang nhất báo ngày hôm nay. Mà nhìn Lâm Nam Vũ đúng là đẹp thật, ha ha…
Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên:
- Cậu đang nói gì hả? Cái gì mà trang nhất báo? Lâm Nam Vũ làm sao hả?
Lý Giai đặt tờ báo vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Cậu tự xem đi!
Lạc Tiểu Phàm mở tờ báo ra, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Lâm Nam Vũ chỉ mặc một chiếc quần lót, đang ngồi trong ô tô, trong lòng anh là một người đàn bà, người đàn bà đó đè nửa người lên thân anh, tay Lâm Nam Vũ thì đặt trên vai cô ta. Cô ta ăn mặc cũng chẳng ra gì, để lộ nguyên một khoảng lưng rộng và đôi chân dài trắng nõn, đầu tóc rối tung, nhìn không rõ mặt nhưng ngoại hình có vài nét giống với Lạc Tiểu Phàm. Bức ảnh thứ hai là vẻ mặt chát ghét và bối rối của Lâm Nam Vũ, rồi cả ảnh của những người đứng xem xung quanh. Tiêu đề vô cùng nổi bật: Công tử đa tình Lâm Nam Vũ qua đêm với một người phụ nữ xa lạ ngay trên xe.
Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm tái nhợt. Lý Giai còn nhiều chuyện ghé sát vào Tiểu Phàm:
- Này! Tiểu Phàm, cậu đoán người đàn bà này là ai? Nói không chừng mọi người đều nghi ngờ đó là cậu!
Lạc Tiểu Phàm cay mày, nghe lồng ngực tưng tức, nói:
- Anh ta chẳng có quan hệ gì với tớ cả, bọn tớ cũng không gặp mặt nhau nữa đâu. Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường.
- Nhưng tớ lại không thấy thế! Tớ thấy… - Bỗng dưng Lý Giai im bặt, thì ra cô nhìn thấy Lâm Nam Vũ đang đứng ở cửa phòng nhìn Lạc Tiểu Phàm chăm chăm, sắc mặt anh tái xanh, đôi mắt thì hoe đỏ. Lý Giai suýt nữa thì không nhận ra Lâm Nam Vũ, anh hoàn toàn khác với bình thường, quần áo lôi thôi, râu dài chưa cạo, sắc mặt có vẻ hoảng hốt. Lý Giai vội vàng đứng lên, cười cười với Lâm Nam Vũ rồi vỗ vai Lạc Tiểu Phàm:
- Có người tới tìm cậu kìa. – Nói rồi cô chuồn nhanh khỏi phòng.
Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ, chẳng kịp nghĩ gì đã giáng lên má anh hai cái bạt tai, đánh xong, ngay cả cô cũng giật mình.
Lâm Nam Vũ không hề cử động, chỉ nhìn Lạc Tiểu Phàm đăm đăm:
- Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có thể tha thứ cho anh không? Em còn yêu anh không? – Tâm trạng Lâm Nam Vũ bỗng dưng trở nên kích động, - Anh xin thề, anh thề sau này sẽ không xảy ra việc như vậy nữa.
Lạc Tiểu Phàm bất giác lùi về sau mấy bước, Lâm Nam Vũ nắm chặt tay cô:
- Thực sự không phải lỗi của anh, đều tại em nên anh mới…
Lạc Tiểu Phàm ra sức đẩy Lâm Nam Vũ ra:
- Anh không cần giải thích với tôi, tôi là cái gì của anh? Anh tới mà giải thích với vị hôn thê của mình! – Nói rồi cô quay người chạy nhanh ra ngoài.
Nước mắt Lâm Nam Vũ rơi ra, anh biết việc này chỉ càng khiến Lạc Tiểu Phàm thêm coi thường anh. Anh ngồi lên ghế của cô, vùi đầu vào lòng bàn tay, thực sự hy vọng mọi việc chỉ là giả dối, tất cả chỉ là một cơn ác mộng chưa từng xảy ra.
Lạc Tiểu Phàm lao vào thang máy, không nhịn được, bật khóc, nhưng cô lại cảm thấy xung quanh có gì đó không bình thường, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu Nhan Lỗi đang nhìn cô chằm chằm. Thực ra Triệu Nhan Lỗi tới Công ty Kate để bàn chuyện hợp tác, nhưng còn chưa ra khỏi thang máy, Lạc Tiểu Phàm đã lao vào, hai mắt đỏ hoe.
Lạc Tiểu Phàm thấy ánh mắt quan tâm của Triệu Nhan Lỗi thì trong lòng thấy ấm áp hơn nhiều, nhào vào lòng anh, khóc lớn, giống như một đứa trẻ đã tìm thấy vòng tay bảo vệ mình. Triệu Nhan Lỗi vỗ vai cô:
- Sao thế?
Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa, ấm ức nói:
- Không sao.
Triệu Nhan Lỗi dịu dàng cười cười rồi lấy khăn tay ra lau khô nước mắt trên mặt Lạc Tiểu Phàm, nói:
- Không sao thì việc gì phải khóc?
Lạc Tiểu Phàm chu môi:
- Trong sách nói đàn bà khi khóc sẽ càng đẹp hơn nên tôi mới khóc, bởi vì tôi thấy hôm nay mình không xinh đẹp.
- Ha ha ha… Hay lắm, sau này những người phụ nữ xấu xí sẽ không cần phải tới thẩm mĩ viện nữa.
Thư ký Điền Điềm của Triệu Nhan Lỗi đứng cạnh đó tỏ ra lúng túng, nói:
- Tổng giám đốc, chúng ta có tới Công ty Kate nữa không?
Triệu Nhan Lỗi nhìn bộ mặt lem luốc đáng thương của Lạc Tiểu Phàm thì nói:
- Cô cứ lên trước đi! Tôi đi cùng cô bé mít ướt này một lát đã. – Triệu Nhan Lỗi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, cố ý đùa cô. – Đừng khóc nữa, khóc nữa là không ngoan, lát tôi sẽ không mua kẹo cho cô đâu
Lạc Tiểu Phàm không nhịn được bật cười khanh khách, hồi nhỏ mẹ cũng thích trêu cô như vậy, lâu lắm rồi cô không được nghe thấy những lời tương tự, giờ cô thấy thật là ấm áp. Cô lườm yêu Triệu Nhan Lỗi:
- Đáng ghét, tôi có phải trẻ con đâu, cần gì anh phải nịnh.
Điền Điềm cũng không nhịn được, bụm miệng cười, lần đầu tiên phát hiện ra Triệu Nhan Lỗi vốn nguyên tắc và khô khan cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Triệu Nhan Lỗi và Lạc Tiểu Phàm lái xe tới bờ biển. Triệu Nhan Lỗi từ trên xe bước xuống, mua cho Lạc Tiểu Phàm một cái bánh ngọt ở cửa hàng ven đường, sau đó nhìn cô vui vẻ như một đứa trẻ. Lần đầu tiên Triệu Nhan Lỗi cảm thấy Lạc Tiểu Phàm không phức tạp như những người phụ nữ mà anh từng gặp, cô ngây thơ và thuần khiết như trẻ con.
Lạc Tiểu Phàm còn nhớ hồi nhỏ ba cô cũng thường đưa cô đi chơi và mua cho cô nhiều đồ ăn ngon, lâu lắm rồi cô không còn gặp lại cái cảm giác đó, cảm giác đặc biệt ở trên người Triệu Nhan Lỗi thường khiến cô có ảo giác, anh giống như một người thân của cô.
Hai người nhìn những đứa trẻ con đang nô đùa vui vẻ trên bãi cát phía xa xa, cảm giác như tuổi thơ trở lại với cả hai. Hai người cùng nhìn nhau, Triệu Nhan Lỗi đưa tay ra:
- Đi, chúng ta xuống đó đi dạo, nói không chừng sẽ nhặt được một cái vỏ ốc thật đẹp. – Lạc Tiểu Phàm gật đầu.
Nước biển hơi lạnh, có mùi tanh tanh táp vào mặt Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm dang rộng đôi tay, nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, hình như toàn bộ thế giới đang được cô ôm chặt vào lòng, nghe tâm trạng mình đã khá hơn nhiều. Triệu Nhan Lỗi cười lớn:
- Thấy dễ chịu hơn chưa? Khi buồn, tôi cũng thích tới đây.
Lạc Tiểu Phàm làm mặt hề, lè lưỡi:
- Cảm ơn anh đi với tôi, lại còn mua cho tôi món bánh ngọt mà tôi thích ăn nữa.
Triệu Nhan Lỗi cười:
- Em gái tôi cũng thích ăn bánh ngọt, khi nào tâm trạng không tốt, nó đều bắt tôi đưa đến đây, chỉ cần ăn một cái bánh ngọt là tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều. Con gái hình như đều như vậy thì phải!
Lạc Tiểu Phàm vừa nghĩ tới vị hôn thê Triệu Tiểu Mạn của Lâm Nam Vũ là lại thấy ngượng ngùng. Triệu Nhan Lỗi hình như cũng biết Lạc Tiểu Phàm đang nghĩ điều gì nên hướng mắt sang nhìn những cơn sóng đang dâng lên trên mặt biển, thở dài:
- Thực ra tôi không tán thành việc em gái tôi cưới Lâm Nam Vũ, em gái tôi thích cậu ta tới mức đánh mất cả bản thân, chuyện gì cũng chỉ nghe theo ý cậu ta. Có những lúc đàn ông lại không thích những người phụ nữ không có chính kiến, chả trách Lâm Nam Vũ lại… - Anh quay đầu nhìn Lạc Tiểu Phàm, nói tiếp, - Em gái tôi không giữ được Lâm Nam Vũ, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị tổn thương, còn tôi làm anh trai lại chỉ có thể giương mắt lên nhìn nó đau khổ mà không có cách nào để giải quyết.
Lạc Tiểu Phàm bỗng dưng thấy ngưỡng mộ Triệu Tiểu Mạn vì có một người anh trai quan tâm tới mình như vậy, không giống cô, ngay cả một người thân cũng không có. Nghĩ tới đây, cô lại thấy thương thay cho mình. Triệu Nhan Lỗi thấy Lạc Tiểu Phàm buồn buồn không vui, không nói gì thì tưởng anh nói động tới chuyện của cô và Lâm Nam Vũ nên thấy hơi xấu hổ. Anh thấy Lạc Tiểu Phàm cũng không sai, tình yêu vốn dĩ không phải là của một người, kể cả không có Lạc Tiểu Phàm thì em gái anh và Lâm Nam Vũ cũng không có tương lai. Bây giờ điều quan trọng nhất là giúp em gái anh nhận ra Lâm Nam Vũ không thích hợp với cô, trước khi mọi thứ trở thành chuyện đã rồi, anh phải bảo vệ an toàn cho cô.
- Em gái anh thật hạnh phúc, có một người anh trai như anh thật đáng để ngưỡng mộ.
Triệu Nhan Lỗi cười, chân thành nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Vừa nãy tôi nói chuyện hơi đường đột, mong cô thứ lỗi.
- Tôi hiểu ý của anh, có điều tôi và Lâm Nam Vũ chẳng có quan hệ gì cả, bây giờ không có, sau này cũng không có, việc này thì anh cứ yên tâm, tôi chúc em gái anh và Lâm Nam Vũ trăm năm hạnh phúc.
- Ha ha ha… Đừng nói về họ nữa, mỗi người đều có phúc phận riêng của mình, tôi làm anh cũng không thể đảm bảo là sẽ đem lại hạnh phúc cho Tiểu Mạn, phải để nó tự giành lấy thôi.
Lạc Tiểu Phàm cười mỉm, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Hai người ngồi một lát trên bãi cát, nhặt được mấy vỏ ốc. Triệu Nhan Lỗi thấy trời đã tối, bèn mời Lạc Tiểu Phàm ăn hải sản ở một quán ven đường, sau đó lái xe đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà. Lạc Tiểu Phàm nhìn Triệu Nhan Lỗi lái xe đi, thở một hơi thật dài, quay người đi lên lầu, đây là căn phòng mà cô thuê sau khi chia tay với Khương Hạo, căn phòng hơi cũ, cũng may hàng xóm xung quanh đều rất nhiệt tình, giống như một gia đình lớn. Lạc Tiểu Phàm đi tới cửa nhà, giật nảy mình thấy Lâm Nam Vũ đang ngồi ở đó, lưng dựa vào cửa ngủ thiếp đi, hai hàng lông mày vẫn cau lại như không vừa ý cái gì đó.
Cảm giác mà Lạc Tiểu Phàm dành cho Lâm Nam Vũ rất kỳ lạ, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, trong lòng cô lại đau nhoi nhói, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc anh quan hệ bừa bãi với người đàn bà khác là cô lại nổi giận. Nhưng vẫn có một giọng nói vang lên trong tim cô: Anh ta là gì của mày, giữa hai người chẳng qua chỉ là một vụ giao dịch tiền bạc, lẽ nào mày thực sự tin rằng anh ta yêu mày sao? Đừng có đa tình nữa, đối với anh ta mà nói, có lẽ mọi người đàn bà đều chỉ là một trò chơi, huống hồ anh ta đã có vợ sắp cưới. Trái tim mềm yếu của Lạc Tiểu Phàm lập tức mạnh mẽ hơn, cô không hề khách khí, đá mạnh vào chân Lâm Nam Vũ:
- Lợn, tránh đường ra, muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đừng có ngủ trước cửa nhà tôi, ai không biết lại tưởng là ăn mày.
Lâm Nam Vũ nghe thấy giọng nói của Lạc Tiểu Phàm thì đứng bật dậy, nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn:
- Em đi đâu vậy? Anh chờ em rất lâu.
Lạc Tiểu Phàm “hừ” lạnh một tiếng, không thèm nhìn Lâm Nam Vũ, lấy chìa khóa trong túi ra:
- Anh Lâm thân mến, hình như giữa anh và tôi không có quan hệ gì cả, nếu có thì chỉ là vấn đề tiền bạc, lẽ nào anh vẫn chê số tiền tôi trả anh lúc trước còn ít? Nhưng tôi thấy người như anh e rằng không đáng nổi một xu.
Câu nói này lọt vào tai Lâm Nam Vũ như những mũi kim đâm thẳng vào tim anh. Anh ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, giọng nói hình như hơi run rẩy:
- Lẽ nào trong tim em, anh là người đàn ông như vậy sao? Một gã đàn ông đa tình vô cảm? Lẽ nào anh không biết yêu người khác sao? Không biết nhớ người khác sao?
Lạc Tiểu Phàm muốn đẩy Lâm Nam Vũ nhưng càng bị anh siết chặt hơn, đành nói:
- Nếu anh muốn giải thích thì nên giải thích cho vợ sắp cưới của anh mới phải, anh giải thích với tôi thì có tác dụng gì? Anh muốn thế nào đây? Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi với anh không có quan hệ gì cả, tôi không nợ anh, anh cũng không nợ tôi, xin anh từ nay về sau đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi.
Lâm Nam Vũ cắn chặt môi, bực bội lắc đầu:
- Anh không biết, anh chỉ muốn… Việc hôm qua thực sự không giống như báo chí đã viết, thực sự là anh không cố ý, em phải tin anh.
- Tại sao tôi phải tin anh, mà cho dù có tin thì làm sao, tôi và anh cần dùng tới hai chữ “tin tưởng” sao? – Nghe thấy bước chân hàng xóm ở hành lang, ánh mắt tò mò nhìn họ, Lạc Tiểu Phàm hơi xấu hổ, mở cửa ra rồi thở dài, - Có chuyện gì thì vào nhà nói! Tôi không muốn vì anh mà mất mặt với mọi người.
Vừa mở cửa ra đã có một mùi thơm của hoa bay vào mũi, căn phòng không lớn, là kiểu phòng với một phòng ngủ, bức tường ở giữa bị tách ra, tạo thành một phòng lớn, phòng ngủ và phòng khách liền với nhau. Trong phòng, vật trang trí nhiều nhất là các chậu hoa, hương thơm dìu dịu, một cái xích đu bằng gỗ đặt gần ban công, trên sàn nhà vứt bừa mấy quyển sách, cả mấy chiếc gối nhiều màu sắc. Nhìn căn phòng có thể đoán ra, chủ nhân của nó là một người tùy tiện. Nhưng cũng rất khó để tưởng tượng một người phụ nữ kiên cường như Lạc Tiểu Phàm mà cũng có mặt dịu dàng như thế. Lâm Nam Vũ cầm quyển sách dưới chân mình lên, có một bức ảnh trong đó rơi ra, Lâm Nam Vũ nhặt lên, đó là ảnh anh mặc bộ comple màu trắng, anh trong bức ảnh mỉm cười rất kiêu ngạo, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn về phía xa, cứ như thể không để tâm tới bất cứ việc gì.
Lạc Tiểu Phàm giằng bức anh trong tay Lâm Nam Vũ lại, giận dữ nói:
- Anh không biết thế nào là lịch sự hả? Đồ đạc của người khác thì đừng có sờ vào.
Bức ảnh đó dường như đã cho Lâm Nam Vũ một nguồn dũng khí vô hạn, anh ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, vùi đầu vào tóc cô:
- Em yêu anh không? Chúng ta cưới nhau được không?
Lạc Tiểu Phàm giật mình:
- Cưới? Còn vợ tương lai của anh thì sao?
- Anh sẽ giải quyết được, chỉ cần em đồng ý lấy anh. – Trái tim Lâm Nam Vũ giây phút đó như cháy lên một tia hy vọng, anh không muốn rời xa Lạc Tiểu Phàm.
- Ha ha ha… - Lạc Tiểu Phàm cười lớn. – Đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi nghe thấy ngày hôm nay, không ngờ anh Lâm của chúng ta lại biết làm vui lòng đàn bà. Nhưng mà không biết câu này anh nói với bao nhiêu người rồi, có phải người nào cũng cảm động mà rơi lệ và nhiệt tình tham gia vào vở kịch của anh không.
- Tiểu Phàm… - Lâm Nam Vũ hôn mạnh lên môi Lạc Tiểu Phàm rồi nói tiếp. – Khi em ngậm miệng lại, nhìn em xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lạc Tiểu Phàm giằng mạnh:
- Tôi không cần anh hầu hạ người đàn bà khác xong rồi tới hầu hạ tôi.
Lâm Nam Vũ sững sờ, nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Lẽ nào trong lòng em, anh thực sự là người như vậy sao?
- Chẳng nhẽ anh không phải? – Lạc Tiểu Phàm càng dồn ép hơn.
Lâm Nam Vũ cắn môi, một lúc lâu sau mới bật ra một câu:
- Ngày trước đúng là anh như thế, nhưng từ sau khi quen em, anh thực sự không có, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm.
Lạc Tiểu Phàm nhìn Lâm Nam Vũ bằng con mắt khinh bỉ:
- Tôi coi thường nhất là loại đàn ông như anh, dám làm không dám nhận, nếu đã làm rồi thì hãy thẳng thắn thừa nhận, anh đừng có nói rằng người trên tờ báo không phải là anh.
Lâm Nam Vũ chẳng còn lời nào để nói, bây giờ anh đã biết, “đối phó” với Lạc Tiểu Phàm thì không thể quá cứng nhắc được. Anh ngồi phịch xuống salon, giọng điệu như trẻ con làm nũng:
- Em phải tha thứ cho anh, nếu em không tha thứ thì anh cứ ngồi đây không đi nữa.
Lạc Tiểu Phàm không ngờ Lâm Nam Vũ lại giở trò này với mình, cũng không biết phải làm thế nào. Cô chẳng buồn để ý tới anh, mang quần áo ngủ vào phòng tắm, để những giọt nước nóng chảy lên thân thể mình, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì. Lạc Tiểu Phàm chán nản thở dài, chẳng hiểu cô đắc tội với ai mà lại đụng phải một người như Lâm Nam Vũ, ngày nào cũng bám lấy cô không tha? Khi cô từ phòng tắm bước ra, Lâm Nam Vũ đã ngủ gục trên ghế salon. Lửa giận lại bừng lên trong lòng Lạc Tiểu Phàm, đá mạnh vào chân Lâm Nam Vũ:
- Này! Này! Chỗ này là chỗ anh ngủ hả? Mau biến đi. – Lâm Nam Vũ không biết là ngủ thật hay giả vờ, nhưng anh vẫn không cựa quậy, Lạc Tiểu Phàm đẩy mạnh người anh. – Anh là lợn hả! Ngồi trên salon mà cũng ngủ được.
Lạc Tiểu Phàm toát cả mồ hôi mà anh vẫn nằm im, Lạc Tiểu Phàm chán nản lắc đầu, trèo lên giường của mình, tắt đèn. Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt qua tấm rèm, rơi vãi đầy phòng. Nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, quả giống như một giấc mơ, nhớ lại Khương Hạo, nhớ lại tuổi thơ xa xôi, mí mắt cô càng lúc càng nặng, trong lúc mơ màng, bàn tay cô đụng phải cái gì đó mềm mềm khiến Lạc Tiểu Phàm giật mình, tỉnh cả ngủ.
Bật đèn lên, hóa ra Lâm Nam Vũ không biết đã nằm cạnh cô từ lúc nào. Lạc Tiểu Phàm đang định đá anh xuống, nhưng nhìn khuôn mặt hốc hác của anh, cô lại không nhẫn tâm. Đây là anh chàng đa tình đẹp trai phong độ mà lần đầu tiên cô gặp sao? Đây là Lâm Nam Vũ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, khiến người ta nhìn thấy anh chỉ muốn cho ngay một bạt tai sao? Lạc Tiểu Phàm đưa tay ra, vuốt nhẹ lên khuôn mặt anh, có những lúc cảm thấy anh ở cách cô thật xa, nhưng có lúc lại thấy anh thật gần, cho dù chỉ khẽ đưa tay ra là đã có thể chạm vào anh, sự ấm áp của anh, hơi thở của anh, nỗi nhớ anh dành cho cô. Lạc Tiểu Phàm không kìm được, bật cười, bỗng dưng cảm thấy có lúc mình cũng thật buồn cười.
Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở đều đều của Lâm Nam Vũ, hình như trong vô số các đêm trước đây, cô cũng từng ngồi nhìn người đàn ông mà cô yêu sâu sắc ngủ ngon, chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ bỏ rơi cô, luôn tự tin rằng cô sẽ cùng anh đi tới cuối cuộc đời.
Lạc Tiểu Phàm cười lạnh lẽo, có những lúc cô thấy tin tưởng vào tình yêu là một việc đáng buồn cười nhất trên thế gian này. Tình yêu vốn dĩ không có cách nào để nắm chắc được, lúc tới giống như một cơn mưa, nhưng khi đi lại như một đám mây không hình dạng, cứ từ từ tan biến, mà cũng có thể giống như một cơn mưa, tới cũng nhanh, ra đi cũng nhanh. Lạc Tiểu Phàm hình như rất sợ khi nhớ tới chữ “yêu”, cô sợ mình sẽ yêu, sợ người khác yêu mình, cô khác khao tình yêu hơn bất cứ người nào khác, nhưng cô cũng sợ mất đi tình yêu hơn bất cứ người nào khác, có thể bởi vì cô lớn lên trong cô nhi viện nên cô càng hiểu rõ hơn cái cảm giác cô độc của tình yêu. Những đêm khuya thanh vắn, cô thường cô đơn ôm chặt cái gối thêu hoa của mình, trằn trọc khó ngủ, mở lớn mắt trải qua một đêm tối thật dài.
Từ sau khi gặp Khương Hạo, cô mới nói lời tạm biệt với sự cô đơn, nhưng ai ngờ đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào nhưng ngắn ngủi, rồi cũng có lúc cô sẽ phải tỉnh lại. Có thể Lâm Nam Vũ cũng chỉ là một giấc mơ khác của cô, nếu đã chỉ là mơ, vậy thì việc gì phải bắt mình chìm đắm vào trong đó. Lạc Tiểu Phàm cũng hỏi bản thân: “Mày có yêu Lâm Nam Vũ không?”. Hỏi mãi, cuối cùng Lạc Tiểu Phàm lại lắc đầu, bởi vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu, cô chỉ nghĩ sau khi tỉnh dậy sẽ chia tay nhau, cô đã cố tình giữ một khoảng cách rất xa với chữ “yêu”.
Trong giấc mơ, Lâm Nam Vũ không ngừng gọi tên Lạc Tiểu Phàm, rõ ràng anh ngủ không ngon, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, sắc mặt nhợt nhạt khiến Lạc Tiểu Phàm thấy tim mình chua xót nhưng vẫn kiên cường quay người đi. Trong bầu trời của tình yêu, cô cảm thấy mình như đánh mất phương hướng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, mặt trăng như nước, bầu trời đêm tối trong veo.
Khi Lạc Tiểu Phàm tỉnh dậy vào buổi sáng, mặt trời đã lên rất cao, những tia nắng ấm áp rọi lên người cô, Lạc Tiểu Phàm duỗi thẳng lưng một cách thoải mái, quay đầu lại nhìn Lâm Nam Vũ nhưng thấy bên cạnh cô trống không. Lạc Tiểu Phàm nhìn chiếc giường trống trải tới xuất thần, sau đó khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt rồi lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
- Đồ lợn lười, mau dậy thôi. – Một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, khiến Lạc Tiểu Phàm giật mình mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Nam Vũ vui vẻ đứng bên giường, tinh thần có vẻ khá hơn rất nhiều, ngay cả khuôn mặt nhợt nhạt ngày hôm qua cũng đã hồng hào trở lại.
Sự thay đổi này khiến Lạc Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên. Cô còn tưởng Lâm Nam Vũ đã đi rồi, không ngờ anh vẫn ở đây.
Hồi nhỏ, ba cô thường nói:
- Những người đàn bà xinh đẹp đều không ra gì cả, Phàm Phàm nhà mình đừng có xinh đẹp quá, đàn bà xinh đẹp quá đều là tai họa, không biết hài lòng với cuộc sống, xấu xí một chút lại hạnh phúc hơn.
Bỗng dưng cô đã hiểu ra ý của ba trong câu nói, những người đàn bà đẹp đều là tai họa, những người đàn ông đẹp còn ẩn tàng tai họa lớn hơn. Lạc Tiểu Phàm không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Lâm Nam Vũ thấy cô cười mình thì ngơ ngác không hiểu gì, nhưng anh biết chắc chẳng phải vì lý do gì hay ho nên lườm Lạc Tiểu Phàm, nói giọng uy hiếp:
- Nói đi, anh có chỗ nào để em cười hả, nếu không nói anh sẽ “xử lý” em.
Lạc Tiểu Phàm cười lớn:
- Em nhớ ra Phan An thời ngày xưa, người được ca ngợi là mỹ nam số một, em đang nghĩ xem anh đẹp trai hơn hay ông ta đẹp trai hơn, nhưng mà có một điểm hai người khá giống nhau.
- Em… - Lâm Nam Vũ ôm lấy Lạc Tiểu Phàm, cắn mạnh lên cổ cô. Lạc Tiểu Phàm đau đớn đá mạnh vào chân anh:
- Làm cái gì hả? Nói anh đẹp trai mà anh còn không thích sao?
- Anh không tin là em lại khen anh, chỉ cần em không chê bai anh là anh đã a di đà Phật lắm rồi.
- Cũng biết người biết ta quá chứ, ít ra thì không phải bọn chỉ được cái mã bề ngoài.
- Em thật là, dám nói anh như vậy sao, xem anh xử lý em thế nào. – Hai người quấn vào với nhau, những không vui ngày hôm qua dường như đã tan biến hết. Lâm Nam Vũ ôm khuôn mặt của Lạc Tiểu Phàm trong tay, nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cô, nghiêm túc nói, - Tiểu Phàm, em có nghĩ tới việc cưới anh, ở với anh suốt đời không?
- Chưa bao giờ nghĩ tới. – Lạc Tiểu Phàm trả lời rất rõ ràng, dứt khoát, không có một giây do dự. Lâm Nam Vũ vội vàng hỏi:
- Tại sao? Em không thích anh hả? Em thực sự chưa bao giờ nghĩ là sẽ ở cùng anh sao? Lẽ nào anh không xứng với em?
Lạc Tiểu Phàm cười, cười gần như điên cuồng, rồi lại như chế giễu:
- Mối quan hệ giữa chúng ta luôn luôn chỉ là trao đổi tiền bạc và dục vọng, là mối quan hệ xấu xa, khi nó gặp phải ánh sáng mặt trời, nó sẽ tan biến. Em chưa ngốc tới mức hy vọng nó có thể lớn lên và khai hoa kết quả. Anh hy vọng như vậy sao?
Lâm Nam Vũ đau đớn cau mày:
- Chẳng nhẽ trái tim anh em còn không hiểu? Anh đã bao giờ hạ mình trước người đàn bà nào như thế đâu, chỉ có em, chỉ với Lạc Tiểu Phàm em thôi. Chỉ khi ở cạnh em, anh mới cảm thấy thì ra tình yêu không những rất vui vẻ mà còn đem lại cho người ta đau khổ, ngày trước anh không hiểu thế nào là yêu, chính em đã làm cho anh hiểu, những việc này lẽ nào vẫn không đủ để chứng minh là anh yêu em sao?
Lạc Tiểu Phàm đẩy mạnh Lâm Nam Vũ ra, sắc mặt vô cảm:
- Em không phải đối tượng để anh bàn tới chuyện tình yêu, em nghĩ anh cũng không phải người có thể nói tới chuyện tình yêu. Giữa hai ta không cần phải giả dối, mọi người đều có tư tưởng rất thoáng. Em sẽ không yêu cầu anh chịu trách nhiệm gì với em, em tin là anh cũng không cần chịu trách nhiệm với em, chúng ta thích thì đến, không thích thì giải tán. Em nghĩ sau này anh đừng đến tìm em, chúng ta không nên để xảy ra việc gì nữa. – Giọng nói lạnh lùng của cô khiến Lâm Nam Vũ nhất thời không phản ứng kịp. Lạc Tiểu Phàm là người đàn bà trở mặt nhanh nhất mà anh từng gặp, cứ như thể bất cứ khi nào cô cũng có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác, và đó đều là những lời mà Lâm Nam Vũ không muốn nghe nhất.
Lâm Nam Vũ thở dài:
- Thì ra trong lòng em, anh luôn chỉ có vị trí như vậy, cho dù có cố gắng như thế nào, em cũng không chấp nhận anh, anh giải thích như thế nào, anh cũng chỉ là một gã đàn ông đa tình không đáng một đồng xu?
Lạc Tiểu Phàm không lên tiếng, cô biết kết cục đã là như vậy, việc gì phải cứu vãn. Lâm Nam Vũ cầm quần áo trên salon lên:
- Anh nấu cháo rồi, để ở trong nồi. Anh đi đây, sau này sẽ không để em phải ghét anh nữa.
Lâm Nam Vũ mở cửa, không ngờ ở cửa còn có một người, đó là Khương Hạo, Lâm Nam Vũ nhìn Khương Hạo đang đứng trước mặt mình, rồi quay đầu lại nhìn Lạc Tiểu Phàm đang sửng sốt há hốc miệng, trái tim như bị cắt thành hai mảnh, đi thẳng xuống lầu.
Lạc Tiểu Phàm không ngờ Khương Hạo lại xuất hiện trước mắt cô theo cách này, trong tình cảnh này. Bỗng dưng cô cảm thấy trái tim mình trống rỗng, rồi lại có cảm giác nhẹ nhõm. Cái gì cần tới thì sẽ tới, cô và Khương Hạo không thể nào ở cạnh nhau được nữa, thứ gì đã lỡ đều trở thành quá khứ, không thể bắt đầu lại được.
Người ngạc nhiên hơn cả là Khương Hạo, anh luôn tưởng rằng cho dù Lạc Tiểu Phàm đã bị anh bỏ rơi thì cô cũng không thể yêu một người khác nhanh như vậy, anh luôn có lòng tin tuyệt đối với tình yêu mà Tiểu Phàm dành cho mình. Bởi vậy anh mới hy vọng, chỉ cần anh quay về, Lạc Tiểu Phàm sẽ một lần nữa đón anh vào lòng. Nhưng khi anh nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mắt, anh mới cảm thấy mình thật ngốc, thật ngốc, có thể Lạc Tiểu Phàm đã không còn là Lạc Tiểu Phàm mà anh quen biết nữa. Sắc mặt Khương Hạo rất khó coi, đôi tay anh run rẩy, chỉ Lạc Tiểu Phàm:
- Em… Haiz! – Rồi buông thõng tay, bỏ đi.
- Ha ha ha… - Lạc Tiểu Phàm cười lớn. – Các anh tưởng các anh là ai, tưởng Lạc Tiểu Phàm tôi là ai, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, các anh thực sự đánh giá mình quá cao rồi! – Đóng sầm cửa lại, những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.
Lâm Nam Vũ nằm bò trên vô lăng ô tô, anh cười nhạo bản thân, lần đầu tiên quan tâm tới một người con gái, lần đầu tiên yêu người con gái đó, nhưng lại bị cô chơi cho hết vố này đến vố khác. Lạc Tiểu Phàm đã ở với anh, nhưng vẫn còn ở với người đàn ông khác! Vừa nghĩ đến đây, trái tim anh đã như thắt lại, sau đó anh tự an ủi bản thân, anh muốn có người đàn bà như thế nào mà không được, việc gì cứ quan tâm tới mỗi Lạc Tiểu Phàm, trên đời này đâu phải chỉ có mình cô là đàn bà. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng anh vẫn hy vọng Lạc Tiểu Phàm và Khương Hạo không còn quan hệ gì nữa, nhưng câu này vẫn không thể an ủi được anh. Anh biết quá rõ, Lạc Tiểu Phàm yêu Khương Hạo rất sâu đậm, sâu tới mức anh không thể nào hình dung nổi. Anh cắn chặt môi, khởi động xe rồi lao vút đi.
Triệu Nhan Lỗi cùng thư ký tới Công ty Kate, nhân viên của công ty đã mời họ vào phòng họp. Vừa đẩy cửa phòng họp, Triệu Nhan Lỗi đã thấy Lạc Tiểu Phàm thản nhiên ngồi trên ghế nên hơi ngạc nhiên. Anh không ngờ Lạc Tiểu Phàm lại là nhân viên của Kate, ngày trước anh thường tới đây nhưng không để ý tới. Khóe mắt Lạc Tiểu Phàm hơi sưng, sắc mặt cũng nhợt nhạt, hai hàng lông mi cong vút có vẻ gì đó buồn buồn, như một làn sương mỏng của mùa thu. Lạc Tiểu Phàm mặc một chiếc quần bò màu trắng, trên là một chiếc áo phông trắng rộng rãi có in hình các nhân vật hoạt hình, cả người cô có vẻ tiều tụy nhưng trông vẫn vô cùng xinh đẹp.
Lạc Tiểu Phàm thoải mái chìa tay ra, khuôn mặt nhỏ thoáng cười:
- Chào Tổng giám đốc Triệu, tôi thay mặt cho toàn bộ nhân viên Công ty Kate chào mừng anh tới đây, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Triệu Nhan Lỗi cũng mỉm cười:
- Từ lâu đã nghe tiếng Công ty Kate có một thiết kế nữ được người trong nghề xưng là “Quỷ tài”, hôm nay được gặp, đúng là vinh hạnh.
Gò má Lạc Tiểu Phàm lại thoáng ửng hồng, nhân lúc bắt tay, cô nắm mạnh bàn tay Triệu Nhan Lỗi, ngẩng cao đầu, khóe mắt cũng mỉm cười:
- Cảm ơn Tổng giám đốc Triệu đã khen ngợi, tôi cũng nghe nói anh là nhân tài trong giới kinh doanh thành phố, không ngờ tài năng khen ngợi của anh cũng hơn người.
Những người khác thấy họ vừa gặp nhau đã đấu khẩu, không khí rõ ràng sôi nổi hơn. Triệu Nhan Lỗi và Lạc Tiểu Phàm nhìn nhau cười, cảm tình dành cho đối phương cũng tăng thêm. Triệu Nhan Lỗi lắc đầu:
- Xem ra có cô Lạc ở đây thì tôi chỉ biết nhận thua thôi.
Lạc Tiểu Phàm chép miệng:
- Đâu có, anh quá khen rồi.
Có lẽ đây là lần Công ty Kate hợp tác vui vẻ nhất với Triệu Nhan Lỗi, Lạc Tiểu Phàm là một “cao thủ” trong việc đàm phán, Triệu Nhan Lỗi cũng là một “tướng giỏi” trong lĩnh vực này, nhưng hai người không hẹn mà cùng đưa ra mức giá và các điều kiện hợp đồng khiến bên kia hài lòng chấp nhận, chưa tới trưa, việc hợp tác đã thương lượng ổn thỏa, chỉ cần tiến hành thảo luận các chi tiết là không còn vấn đề gì nữa. Triệu Nhan Lỗi nhìn đồng hồ, 11 rưỡi trưa, thư ký đã thu xếp tài liệu xong xuôi. Triệu Nhan Lỗi đứng lên, nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Cô Lạc, nể mặt tôi ăn một bữa cơm nhé!
Lạc Tiểu Phàm quay lưng về phía người khác, làm mặt hề:
- Giám đốc Triệu nói gì vậy, tới địa bàn của chúng tôi thì sao để cho anh mời cơm được, để tôi đứng ra mời!
Triệu Nhan Lỗi cũng không tiện từ chối:
- Vậy thì tôi không khách sáo nữa.
Lạc Tiểu Phàm thầm đánh một dấu chấm than trong lòng, tháng này là những ngày tháng mà cô nghèo đói nhất, một đồng tiền phải chia đôi, cũng may trên thế giới này vẫn còn có một thứ giải quyết được nỗi lo trước mắt. Sờ sờ chiếc thẻ tín dụng trong túi, cô nói thầm: “Trông cậy vào mày cả”.
Hai người ngồi lên chiếc BMW của Triệu Nhan Lỗi, Triệu Nhan Lỗi quay đầu lại nói với Lạc Tiểu Phàm:
- Cô Lạc, cô thích ăn món gì, đồ ăn Hàn Quốc hay Nhật Bản.
Lạc Tiểu Phàm cười “he he” hai tiếng rất giảo hoạt:
- Tôi ăn gì cũng được, hôm nay tôi mời anh nên anh thích ăn gì thì tôi ăn đó. – Nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ, “chỉ cần là đồ ăn rẻ tôi đều thích cả. Tôi không muốn vì một bữa cơm mà cuối tháng phải uống nước lã và gặm mì tôm sống”.
Triệu Nhan Lỗi khởi động xe, thoáng cười nhẹ:
- Vậy thì tôi sẽ quyết định vậy.
Khi tới nơi, Lạc Tiểu Phàm thực sự hối hận với câu nói của mình. Họ dừng xe trước một nơi có cánh cửa sơn son thếp vàng, hai hàng bảo vệ mặc đồng phục đỏ với những chiếc cúc vàng sáng loáng, đây chính là Khách sạn Hương Xá – Khách sạn 5 sao duy nhất, cao cấp nhất trong thành phố này. Tới nơi này ăn cơm mà không có 5000 tệ thì đừng mong ra được khỏi cửa, cho dù chỉ là tiền bo cho gác cổng cũng đã bằng nửa tháng lương của cô, xem ra tháng sau Lạc Tiểu Phàm phải gặm mì tôm sống thật rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Tiểu Phàm xị xuống như bánh bao nhúng nước, nụ cười vô cùng gượng gạo. Triệu Nhan Lỗi đỗ xe xong, nhìn nét mặt cô, cố nén cười, còn cố ý trêu chọc:
- Sao thế? Hối hận vì đã mời tôi ăn cơm sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu để tôi vào ăn rồi thì cô chỉ còn cách trả tiền thôi.
Lạc Tiểu Phàm thu hết dũng khí:
- Ai bảo là tôi hối hận, đã nói là mời anh ăn cơm thì chắc chắn là tôi sẽ mời. – Nhưng trong lòng cô thầm kêu khổ: “Anh hai, anh chọn món gì đừng vượt quá 5000 tệ, thẻ tín dụng của tôi chỉ quẹt được 5000 thôi. Haiz! Ngộ nhỡ không được thì đành phải gọi Lão Béo tới cứu vậy, nói gì thì nói, Lạc Tiểu Phàm cũng không thể vừa kiếm tiền cho ông ta, vừa mời khách của ông ta ăn cơm như thế được.
Một người bảo vệ tiến lại gần, giúp Triệu Nhan Lỗi mở cửa xe, đang định nói gì đó thì Triệu Nhan Lỗi xua tay, đánh mắt ra hiệu cho người bảo vệ rồi đưa chìa khóa cho anh ta. Xuống xe, anh giúp Lạc Tiểu Phàm mở cửa:
- Mời cô Lạc.
Hôm nay Triệu Nhan Lỗi mặc một bộ comple màu trắng một hàng cúc, vô cùng hợp với vóc người sang trọng của anh, trên thực tế, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, có thể vì tiếp quản việc kinh doanh của gia đình quá sớm nên so với những anh chàng công tử khác, trông anh có vẻ trưởng thành và trầm tĩnh hơn nhiều.
Lạc Tiểu Phàm xuống xe, Triệu Nhan Lỗi nắm tay cô. Người không có tiền thì tự nhiên cũng thiếu đi tự tin, trong đầu Lạc Tiểu Phàm chỉ nghĩ ngộ nhỡ không đủ tiền thì làm thế nào, thật là mất mặt quá. Nhưng làm thế nào? Làm thế nào? Mải nghĩ chuyện tiền nong, cô không cẩn thận bị trẹo chân, suýt chút thì ngã, Lạc Tiểu Phàm lại đỏ mặt. Với Lâm Nam Vũ cô còn có thể làm nũng chứ với Triệu Nhan Lỗi thì không. Triệu Nhan Lỗi khác với Lâm Nam Vũ, khi ở cùng Lâm Nam Vũ, cô muốn thế nào thì thế đó, nhưng khi ở cùng Triệu Nhan Lỗi, cô lại luôn cảm thấy rất căng thẳng. Triệu Nhan Lỗi làm ra vẻ không nhìn thấy gì, vừa bước vào cánh cửa lớn đã có một cô gái tới đưa họ lên tầng trên.
Chả trách người ta nói Khách sạn Hương Xá là khách sạn hào hoa nhất thành phố, cách trang hoàng bên trong quả thật không thua kém gì cung điện của hoàng gia: Chùm đèn pha lê lớn tỏa ra ánh sáng màu tím, thi thoảng lại va vào nhau vang lên những âm thanh rất thú vị; trần nhà hình vòng cung với những hình vẽ các nàng tiên tay cầm nhạc khí đang vui vẻ hát ca, những hình vẽ đều vô cùng sống động, khiến người ta có cảm giác họ có thể hóa thành người thật bất cứ lúc nào. Lạc Tiểu Phàm ngẩn ngơ quan sát. Đây là lần đầu tiên cô tới đây ăn cơm, nền nhà dưới đất cô được lát bằng những viên đá Đại Lý lớn màu trắng, bóng loáng, trơn tới mức khiến Lạc Tiểu Phàm cảm thấy chân mình sắp bị trượt đi.
Trong số những thực khách đi qua mặt cô, có rất nhiều người là các nhân vật nổi tiếng từng được đăng lên các báo, tạp chí, còn có Nghiêm Đạo, một ngôi sao lớn mà Lạc Tiểu Phàm rất thích, nhìn anh đẹp trai hơn trên tivi rất nhiều, không thua kém gì Lâm Nam Vũ, chiếc quần bò màu trắng bó sát đôi chân dài, chiếc áo phông màu đỏ, trông anh thật trẻ trung, nhất cử nhất động của anh đều thể hiện đẳng cấp của một ngôi sao lớn, khiến người khác không thể rời mắt ra được.
- Wa! Anh thấy có phải anh ấy còn đẹp trai hơn trong tivi không? – Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc.
- Ha ha ha… - Triệu Nhan Lỗi cười lớn. Lạc Tiểu Phàm giận dữ quay đầu lại, lườm Triệu Nhan Lỗi rách cả khóe mắt:
- Anh cười cái gì? Tôi biết rồi, anh thấy người ta đẹp trai hơn anh nên trong lòng thấy khó chịu phải không? Hừ! Đố kị với người khác, chẳng phong độ chút nào!
- Ha ha ha… đàn bà thật là…
Lạc Tiểu Phàm không chịu thua kém:
- Đàn bà chúng tôi làm sao? Lẽ nào đàn ông các anh thích nhìn gái đẹp còn đàn bà chúng tôi thì không được sao? Ai quy định hả?
- Nghiêm Đạo… - Triệu Nhan Lỗi gọi to. Nghiêm Đạo quay lại, thấy Triệu Nhan Lỗi bèn quay sang nói vài câu với người bên cạnh rồi đi tới gần, vỗ vai Triệu Nhan Lỗi, nói:
- Triệu Nhan Lỗi cậu giỏi nhé, gần đây đi đâu vậy? Tìm cậu mấy lần mà không thấy, trận đấu lần trước của chúng ta còn chưa xong, hay là cậu muốn nhận thua? Nhưng như thế thì không giống với tính cách của cậu chút nào!
Triệu Nhan Lỗi cười mỉm:
- Ai thua ai còn chưa chắc, căn nhà sát biển đó của cậu trước sau gì cũng thuộc về tay tôi thôi, cứ cho cậu ở tạm vài ngày.
Lạc Tiểu Phàm nghe hai người nói chuyện với nhau, thì ra là họ quen thân nhau từ trước. Nhớ lại lúc nãy những lời mình nói về Nghiêm Đạo, không biết Triệu Nhan Lỗi có nói ra không.
Nghiêm Đạo cũng đã nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm đứng cạnh Triệu Nhan Lỗi từ trước. Triệu Nhan Lỗi cái gì cũng tốt, chỉ có điều nghiêm túc quá, quen anh đã 10 năm mà chưa bao giờ thấy anh có tình cảm gì với những người phụ nữ khác. Hôm nay thấy
Triệu Nhan Lỗi đi cùng Lạc Tiểu Phàm, Nghiêm Đạo thực sự thấy tò mò. Triệu Nhan Lỗi thoải mái chỉ Lạc Tiểu Phàm:
- Nghiêm Đạo, đây là Lạc Tiểu Phàm, bạn của tôi, cũng là đối tác làm ăn của tôi.
Nghiêm Đạo đưa tay ra:
- Chào cô, rất vui được gặp cô.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tiểu Phàm được đứng gần thần tượng của mình như vậy, trái tim đập dồn dập:
- Chào anh, tôi tên là Lạc Tiểu Phàm, tôi từng nghe anh hát bài “Trường hận
ca”, tôi thích lắm.
Triệu Nhan Lỗi đứng cạnh cười ha hả:
- Hay lắm! Nghiêm Đạo, fan của cậu đúng là chỗ nào cũng có. Vừa nãy có người còn nói tôi không đẹp trai bằng cậu nên sinh lòng đố kỵ.
Hai gò má Lạc Tiểu Phàm lập tức đỏ lên, nghiến răng nhìn Triệu Nhan Lỗi, dứ dứ tay ra vẻ uy hiếp. Nghiêm Đạo cố ý sờ mặt mình:
- Sao hả? Không thoải mái sao? Tôi vốn dĩ được lòng mọi người hơn cậu mà.
Ba người cùng cười lớn. Triệu Nhan Lỗi mời Nghiêm Đạo cùng hai người đi ăn cơm, lần này thì khiến Lạc Tiểu Phàm càng thêm điêu đứng, vốn dĩ hai người ăn cơm cô đã sợ không đủ tiền, giờ lại thêm Nghiêm Đạo, trước mặt thần tượng của mình mà không có tiền trả tiền cơm thì đúng là phải nhảy lầu tự tử mất. Triệu Nhan Lỗi lại còn thêm dầu vào lửa:
- Hôm nay là Tiểu Phàm mời cơm đấy, bởi vậy chúng ta phải ăn nhiều một chút, như vậy mới thể hiện được thành ý.
Nghiêm Đạo hơi khó hiểu, đang định nói gì đó thì Triệu Nhan Lỗi lại đánh mắt ra hiệu cho anh. Anh lập tức ngậm miệng lại, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lạc Tiểu Phàm, ho khan một tiếng:
- Muốn nói gì thì nói mau, đừng khiến người ta ăn cơm mất ngon.
Nhan Lỗi yêu cầu vào ngồi Phòng Phượng hoàng đắt nhất ở nơi này, Lạc Tiểu Phàm vừa nhìn thực đơn thì trong lòng liền bình tĩnh lại. Tiêu chuẩn một bữa ăn với phòng riêng ở đây là 1 vạn 8 nghìn tệ, Lạc Tiểu Phàm sờ chiếc thẻ tín dụng trong túi, dù sao tiền của cô cũng không đủ, không nghĩ nhiều nữa, cứ ăn xong rồi tính sau, Triệu Nhan Lỗi và Nghiêm Đạo nhìn Lạc Tiểu Phàm ăn uống thoải mái thì đều quay sang nhìn nhau. Triệu Nhan Lỗi cố ý nói:
- Lạc Tiểu Phàm, cho dù có uống rượu say thì cũng vẫn phải trả tiền đấy.
Lạc Tiểu Phàm đang ngậm canh cá chép trong miệng, không hài lòng lườm Triệu Nhan Lỗi một cái:
- Đương nhiên là tôi trả tiền rồi, nhưng giả sử như tôi không đủ tiền thì ba người chúng ta đành phải ở đây rửa bát đĩa trả tiền thôi, đừng trách tôi không nhắc nhở hai người, cứ ăn no trước đi còn có sức mà làm việc.
Nghiêm Đạo chép miệng:
- Haiz! Tôi biết là trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí mà, đúng là thế thật! Cũng may mà tôi đã chuẩn bị trước, mang theo cả quần áo để lên sân khấu hát, đành phải bán giọng để trả tiền ăn thôi.
Triệu Nhan Lỗi làm bộ nói:
- Vậy thì tôi biết làm cái gì, tôi nghĩ tôi thích hợp với việc làm Tổng giám đốc ở đây, hay là tôi làm vài ngày để trả nợ vậy.
Lạc Tiểu Phàm suýt nữa thì phun cả rượu trong miệng ra, trong lòng cô, Triệu Nhan Lỗi là người vô cùng nghiêm túc, nhưng những gì anh nói ngày hôm nay thật khác với bình thường, Lạc Tiểu Phàm thực sự muốn cười.
Nghiêm Đạo quay đầu lại nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Vậy Tiểu Phàm, hai chúng tôi đều đi kiếm tiền trả nợ, cô sẽ làm gì?
Lạc Tiểu Phàm uống nốt ngụm canh cá rồi hài lòng lau miệng:
- Vậy sao? Thế thì cứ ngồi đây chờ các anh trả hết nợ.
Triệu Nhan Lỗi bật cười lớn.
Nói mãi nói mãi, Lạc Tiểu Phàm bắt đầu thấy không yên tâm, nghĩ một hồi, xung quanh cô chẳng ai có tiền, hình như chỉ có Lâm Nam Vũ là giàu có nhất, nhưng cô và anh lại không có mối quan hệ gì, sao có thể đòi tiền của anh? Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ còn mỗi Lão Béo, đã quyết định như vậy, đành phải gọi Lão Béo ra giải cứu cho mình thôi, giả sử Lão Béo còn cần người tài như mình thì lão buộc phải tới.
Nghiêm Đạo nhấp một ngụm rượu:
- Chúng ta ngốc thật, việc gì phải phiền phức như thế, nghe nói Tổng giám đốc của khách sạn này còn thiếu một bà vợ, chi bằng Tiểu Phàm hy sinh một chút, gả cho anh ta là xong.
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu nguầy nguậy:
- Bữa cơm này đắt quá, tôi không thèm gả cho một ông già đâu.
Nghiêm Đạo liếc Triệu Nhan Lỗi, Triệu Nhan Lỗi chỉ cười. Nghiêm Đạo dường như hiểu ra điều gì đó, nói:
- Sao cô biết là một ông già, ngộ nhỡ là một người trẻ tuổi đẹp trai như Triệu Nhan Lỗi thì sao, cô có chịu không?
- Không. – Lạc Tiểu Phàm trả lời rất nhanh chóng. – Tôi có quen anh ta đâu, cho dù anh ta còn trẻ đã lên làm Tổng giám đốc thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Nghiêm Đạo cười cười, không nói nữa. Lúc này, một nhân viên phục vụ bước vào:
- Tổng giám đốc, ông bà chủ đang ăn cơm ở phòng bên cạnh, mời ông qua một lát để gặp vài người bạn.
- Được, cô xuống trước đi! Nói lát nữa tôi qua. – Triệu Nhan Lỗi nói.
Nghiêm Đạo đứng lên:
- Nếu bác trai đã gọi cậu thì tôi cũng đi luôn đây, mấy người bạn còn đang chờ tôi, hôm khác chúng ta sẽ chơi bóng với nhau.
Triệu Nhan Lỗi gật đầu:
- Được rồi! Có thời gian thì gọi điện cho tôi.
Nghiêm Đạo làm mặt hề với Lạc Tiểu Phàm:
- Tôi không trả nợ cùng cô nữa, hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm. – Nghiêm Đạo vừa đi khỏi, Lạc Tiểu Phàm không biết phải làm thế nào, cô không muốn đụng phải em gái của Triệu Nhan Lỗi, không phải là cô sợ, chỉ là không muốn mọi người đều thấy khó xử, nói không chừng Lâm Nam Vũ cũng có mặt ở đó, vậy thì mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp.
Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm:
- Đi thôi, Tiểu Phàm.
Lạc Tiểu Phàm giằng khỏi tay anh, khó xử:
- Tôi không đi nữa, sợ không tiện, anh đi một mình đi!
- Có gì mà không tiện, chỉ là bố mẹ tôi thôi, chắc chắn họ sẽ thích cô lắm.
Lạc Tiểu Phàm vẫn hơi do dự, nhưng không từ chối được lời mời nhiệt tình của Triệu Nhan Lỗi, đành gật đầu đồng ý. Hai người đi sang phòng ăn bên cạnh, Lạc Tiểu Phàm chỉnh lại quần áo, trong lòng bất giác thấy căng thẳng.
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, trong phòng chật người, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía họ, Lạc Tiểu Phàm càng cảm thấy khó chịu hơn, chỉ có Triệu Nhan Lỗi là vẫn thoải mái nắm tay cô, ngồi vào chiếc ghế cạnh một cặp vợ chồng trung niên, nói:
- Ba mẹ, không phiền khi con đưa bạn cùng tới chứ!
Một phụ nữ trông khoảng 40, 50 tuổi đứng lên, khuôn mặt hiền lành, nhìn Lạc Tiểu Phàm từ trên xuống dưới rồi tới gần nắm tay cô:
- Đương nhiên là được rồi. Lỗi, cô gái này là ai?
Triệu Nhan Lỗi thân mật đặt tay lên vai Lạc Tiểu Phàm:
- Cô ấy là bạn tốt kiêm bạn làm ăn của con, Lạc Tiểu Phàm.
Bà Tuyết Y chưa bao giờ thấy con trai mình đưa bất cứ người con gái nào về nhà, bà cũng rất sốt ruột, không ngờ cuối cùng con trai bà cũng đã nghĩ thông suốt, bà nhìn Lạc Tiểu Phàm, thầm đánh giá, thấy cô thân hình đẹp, mặt mũi xinh xắn mà cũng có vẻ là có học, ngồi cạnh con trai mình đúng là rất xứng đôi. Ông Triệu Cương từ giây đầu tiên khi Lạc Tiểu Phàm bước vào, ánh mắt đã không hề rời khỏi khuôn mặt cô, lúc không cẩn thận, ông làm đổ cả tra ra ngoài. Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới thu dọn. Trương Chính Viễn ngồi cạnh đó nắm chặt tay ông, ông mới bình tĩnh lại được. Lạc Tiểu Phàm quá giống một người, một người cũ của hơn 20 năm trước, sao cô lại giống như thế?
Trương Chính Viễn với ông là quan hệ thượng cấp và hạ cấp, nhưng trên cả, họ là hai người bạn cùng nhau lớn lên, người đó ông cũng đã từng gặp. Triệu Cương quay lại nhìn Trương Chính Viễn, Trương Chính Viễn gật đầu, nói nhỏ:
- Giống, giống quá, cứ như là một người vậy.
Bà Tuyết Y thấy chồng mình cứ nhìn Lạc Tiểu Phàm chăm chăm như người mất hồn thì hơi giận, quay sang nguýt ông một cái:
- Anh nói gì đi chứ, làm gì mà như người mất hồn vậy!
Lúc này Triệu Cương mới sực tỉnh, đứng lên:
- Hoan nghênh các bạn trẻ cùng tham gia, nếu chỉ có người già chúng tôi nói chuyện với nhau thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, có các cháu ở đây, chúng tôi thấy không khí sôi nổi hơn nhiều. – Những người khác có mặt ở đó đều cười, những người này đều là những người cùng Triệu Cương tạo nên “vương quốc” Triệu Thế, nói là cấp trên cấp dưới nhưng thực ra thân nhau như anh em, bạn bè.
Lạc Tiểu Phàm cũng tỏ ra hiền thục, chỉ cười nhẹ:
- Cháu chào hai bác! Cháu tới đường đột quá, cũng không chuẩn bị quà cáp gì, mong hai bác thông cảm. – Nhưng đôi mắt cô đã nhanh chóng lướt qua một vòng, thấy Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn không có mặt ở đó, thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Cương lại một lần nữa quan sát kỹ Lạc Tiểu Phàm, giọng nói có phần không bình tĩnh:
- Không cần phải khách sáo, mau ngồi xuống, ngồi xuống đi.
Bà Tuyết Y cũng kéo tay Lạc Tiểu Phàm ngồi xuống:
- Cô Lạc đang làm gì vậy?
- Cháu… - Lạc Tiểu Phàm đang định nói thì Triệu Nhan Lỗi tỏ ra không vui:
- Mẹ, mẹ hỏi gì nhiều thế.
- Cái thằng bé này! – Tuyết Y lườm con trai. – Mẹ chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, đúng thật là… Bây giờ chưa gì đã bảo vệ người ta rồi, mẹ hỏi vài câu cũng không được.
Lạc Tiểu Phàm thấy họ hiểu lầm thì hơi ngượng, vội nói:
- Bác gái, cháu làm thiết kế ở Công ty Kate, là bạn làm ăn với Tổng giám đốc Triệu, hôm nay bọn cháu vừa ký hợp đồng hợp tác với nhau nên mới tới đây ăn cơm.
Bà Tuyết Y nhìn Lạc Tiểu Phàm với ánh mắt là lạ rồi lại nhìn Triệu Nhan Lỗi:
- Ừ, ừ… - Rồi đẩy bóng sang chồng mình. – Anh cũng nói vài câu đi!
Triệu Cương nói nhỏ:
- Em nói hết rồi, em còn bảo anh nói gì?
Bà Tuyết Y thở dài:
- Đã 30 tuổi rồi còn chưa lập gia đình, khó khăn lắm mới thấy nó đưa một người về, lại không phải, anh bảo làm mẹ như em có không lo lắng được không?
Lạc Tiểu Phàm thấy họ cứ thì thầm to nhỏ với nhau, chắc chắn là đang nói mình thì càng thấy ngượng hơn, thật muốn biến khỏi đây ngay lập tức. Triệu Nhan Lỗi thò tay xuống gầm bàn nắm tay Lạc Tiểu Phàm mới phát hiện ra lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, không nhịn được bật cười, nói nhỏ bên tai Lạc Tiểu Phàm:
- Bố mẹ tôi là hổ hay sao mà cô phải sợ như thế? Từ ngày quen cô, chưa khi nào thấy cô sợ thế. – Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng của anh, giận dữ dẫm mạnh lên chân anh, khiến anh đau đớn cau mày lại, miệng xuýt xoa. Những hành động đó đều lọt vào mắt bà Tuyết Y, xem ra hình như cũng không tệ như mình nghĩ. Bà đích thân đặt một bát cháo tổ yến vào tay Lạc Tiểu Phàm, tươi cười nói:
- Cháu chưa ăn cơm phải không! Xin lỗi, bác chỉ mải nói chuyện mà quên mất, mau ăn cháo tổ yến đi.
Lạc Tiểu Phàm cũng không tiện từ chối, chỉ có điều vừa nãy ăn nhiều quá nên bây giờ không muốn ăn nữa, thi thoảng cô lại đạp xuống chân Triệu Nhan Lỗi, hy vọng anh nói câu gì đó. Ai ngờ Triệu Nhan Lỗi cứ giả vờ như không biết. Lạc Tiểu Phàm không còn cách nào khác, đành phải ăn bát cháo.
Bà Tuyết Y thăm dò:
- Tiểu Phàm, sau này thường xuyên bảo thằng Lỗi đưa tới nhà bác chơi nhé, nhà bác tuy không lớn nhưng đằng sau có một cái bãi cỏ rộng, khung cảnh đẹp lắm, còn có thể cưỡi ngựa, bác nghĩ chắc là giới trẻ các cháu thích trò này.
- Bãi cỏ… - Hai mắt Lạc Tiểu Phàm lập tức sáng lên, hồi du học bên nước ngoài, cô cũng thường xuyên cùng bạn bè đi cưỡi ngựa, sau đó về nước không còn cơ hội nữa, vừa nghe nói được cưỡi ngựa cô lập tức thấy hưng phấn hơn.
Bà Tuyết Y thấy khuôn mặt vui vẻ của Lạc Tiểu Phàm thì nói ngay với Triệu Nhan Lỗi:
- Mai là thứ bảy, con đưa Tiểu Phàm tới nhà mình chơi, mẹ sẽ nấu món ngon cho hai đứa.
Triệu Nhan Lỗi nhìn Lạc Tiểu Phàm, gật đầu:
- Vâng, con sẽ đưa cô ấy tới.
Lạc Tiểu Phàm lúc đầu thì đúng là rất hưng phấn, nhưng bỗng dưng nghĩ ra rất có thể sẽ đụng phải Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn ở đó, trong lòng lại thấy không thoải mái, nhưng nhìn nét mặt nhiệt tình của bà Tuyết Y, cô cũng không biết nói gì hơn.
Bà Tuyết Y càng nhìn càng thích Lạc Tiểu Phàm, những cô gái xinh đẹp không những thu hút hứng thú của đàn ông mà ngay cả những người đàn bà như bà cũng thích. Bởi vì thích Lạc Tiểu Phàm nên bà muốn tìm hiểu thêm về thân thế của cô, xem hai nhà có hợp với nhau không:
- Tiểu Phàm, có thời gian thì hẹn ba mẹ cháu tới uống trà với bác nhé!
Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm lập tức tái nhợt:
- Ba mẹ cháu qua đời từ khi cháu còn nhỏ.
Câu nói này vừa mới thốt ra không những khiến bà Tuyết Y biến sắc mà cả ông Triệu Cương cũng kinh ngạc, không nhịn được, bật hỏi:
- Sao lại chết?
Bà Tuyết Y véo chồng một cái rồi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, an ủi:
- Tại bác, tại bác, làm cháu nhớ lại chuyện đau lòng.
Lạc Tiểu Phàm cười đắng chát:
- Không trách bác được, hồi mẹ cháu còn sống, không có ngày nào là không sống trong đau khổ, với mẹ cháu mà nói, có khi chết lại là một sự giải thoát.
Bà Tuyết Y thương yêu vuốt ve tay Lạc Tiểu Phàm:
- Con ngoan, đừng nghĩ nữa, không ai nói tới chuyện này nữa nhé. – Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng bà lại thầm tính toán, những đứa trẻ không có cha mẹ thì thường có khiếm khuyết, huống hồ một gia đình như nhà họ, yêu cầu chọn con dâu rất cao. Lạc Tiểu Phàm đúng là không tệ, nhưng thân thế gia đình cô lại không tốt, thấy hai người tình cảm còn chưa sâu sắc, phải mau tách họ ra. Vừa nghĩ vậy, khuôn mặt bà lập tức trở nên lạnh nhạt hơn. Lạc Tiểu Phàm cũng có thể cảm nhận được điều này, vốn dĩ cô chẳng có ý gì với Triệu Nhan Lỗi nên cũng không quan tâm nữa.
Triệu Cương nghe nói ba mẹ của Lạc Tiểu Phàm đều đã qua đời, rồi lại nói mẹ cô cả đời sống trong đau khổ thì trái tim như bị hàng ngàn mũi dao cứa vào, đúng lúc Lạc Tiểu Phàm đi rửa tay, ông cũng lập tức đứng lên, đi theo ra ngoài. Lạc Tiểu Phàm vừa từ nhà vệ sinh đi ra, Triệu Cương đã bước tới, sắc mặt quan tâm và thân thiết:
- Bác muốn hỏi cháu một chuyện, nhưng lại sợ quá đường đột.
Nhưng bác nhìn thấy cháu, bỗng dưng nhớ ra một người bạn cũ, bởi vậy muốn hỏi mẹ cháu tên là gì.
Lạc Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói:
- Tần Tự Quyên.
Triệu Cương vừa nghe thấy cái tên này đã như bị người ta đánh trúng, dựa lưng vào tường, miệng lẩm bẩm:
- Tần Tự Quyên… - Cái tên quen thuộc này đã nằm sâu trong đáy lòng ông suốt 20 năm nay, khiến ông không phút giây nào không sống trong đau khổ và dày vò, hôm nay một lần nữa nghe thấy cái tên này, vậy mà đã âm dương cách biệt.
Lạc Tiểu Phàm thấy Triệu Cương tái mặt đi thì lo lắng đỡ cánh tay ông:
- Bác trai, bác làm sao thế?
Triệu Cương lắc đầu:
- Bác không sao, bác không sao, cháu vào trước đi! Bác ngồi một mình một lát.
Thấy Lạc Tiểu Phàm đã đi xa, ông Triệu Cương quay về phòng làm việc của mình, mở ngăn kéo ra, lấy trong đó ra một cái hộp gỗ. Mở cái hộp gỗ, ông lấy ra một bức ảnh, người trong bức ảnh xinh đẹp như hoa, đôi mắt bồ câu như biết nói, khuôn mặt vô cùng dịu dàng, khóe miệng nhỏ hơi nhếch lên, có cái gì đó đáng yêu và tinh nghịch. Nước mắt Triệu Cương rơi xuống, lẩm bẩm:
- Tiểu Quyên, tại anh phụ lòng em! Tại anh phụ lòng em! Anh không phải là người, thực sự không phải là người! Em có biết không? Hôm nay anh gặp con gái em rồi, giống em như đúc. Con gái em chính là con gái anh, anh phản bội em là chuyện khiến anh hối hận nhất cuộc đời này, chắc chắn anh sẽ đối xử với con gái em như con gái ruột của mình. Những gì người khác có, anh cũng sẽ cho nó; những gì người khác không có, anh càng phải cho nó. – Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông vội vàng cất ảnh đi, lau nước mắt rồi mới nói lớn. – Mời vào.
Triệu Nhan Lỗi bước vào
, thấy sắc mặt ba mình có vẻ không bình thường, anh lo lắng chạy lại dìu ông:
- Ba, ba sao thế? Có phải thấy không khỏe không?
Ông Triệu Cương lắc đầu, bỗng dưng nắm chặt tay Triệu Nhan Lỗi, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:
- Nhan Lỗi, con nói thật với ba, con có quan hệ gì với Lạc Tiểu Phàm.
Triệu Nhan Lỗi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của ba mình, ba anh bình thường không thích quản lý chuyện của con cái, nhưng anh vẫn thật thà trả lời:
- Cô ấy chỉ là bạn làm ăn của con thôi, không có quan hệ gì cả.
Triệu Cương nhìn Triệu Nhan Lỗi chăm chăm:
- Thật sao?
Triệu Nhan Lỗi hoảng hốt khi nhìn ánh mắt của ba mình:
- Ba làm sao vậy?
- Ba muốn con cưới cô ấy, hơn nữa phải đối xử với cô ấy thật tốt, ba muốn cô ấy thành con dâu nhà họ Triệu.
Triệu Nhan Lỗi thấy ba mình nói vậy thì ngẩn ngơ:
- Ba làm sao thế?
Triệu Cương đứng lên:
- Chỉ cần Tiểu Phàm thích con thì con phải cưới nó, nếu không đừng mong thừa kế sản nghiệp nhà họ Triệu, con có hiểu không?
Triệu Nhan Lỗi ngẩn ngơ, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của ba mình, anh đành gật đầu:
- Con sẽ cố gắng.
Lúc này Triệu Cương mới hài lòng gật đầu:
- Có điều chuyện này không được để mẹ con biết.
Triệu Nhan Lỗi lo lắng nhìn ba mình:
- Con thấy mẹ không hài lòng với hoàn cảnh gia đình của Lạc Tiểu Phàm, con sợ mẹ sẽ không đồng ý đâu.
- Con không cần lo về mẹ con, chỉ cần con đối xử tốt với Lạc Tiểu Phàm, những việc khác ba sẽ giúp. – Nói xong, ông đi ra khỏi phòng, để lại một mình Triệu Nhan Lỗi vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Khi Triệu Nhan Lỗi quay lại thì ba mình đang nói chuyện rất vui vẻ với Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt của ông tràn đầy sự yêu thương, quan tâm, ông chưa bao giờ dành ánh mắt này cho anh và em gái. Anh luôn cảm thấy giữa ba anh và Lạc Tiểu Phàm có chuyện gì đó, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, sao có thể như thế được?
Triệu Cương nhìn bộ quần áo trên người Lạc Tiểu Phàm, vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền thì thấy khó chịu trong lòng, quay đầu nói với Triệu Nhan Lỗi:
- Nhan Lỗi, lát nữa con đưa Tiểu Phàm tới siêu thị nhà mình chơi, con bé thích cái gì thì mua cho nó, tính vào tài khoản của công ty ba. – bà Tuyết Y liếc chồng một cái, thấy ông hôm nay có vẻ bất thường, bình thường bà đi mua đồ đều phải tự thanh toán, vậy mà hôm nay vì một người xa lạ mà ông lại phá vỡ quy định của công ty.
Triệu Nhan Lỗi cũng có rất nhiều nghi vấn, nhưng anh vẫn nhanh nhẹn đồng ý. Chỉ có Lạc Tiểu Phàm là thấy ái ngại, vội từ chối:
- Cảm ơn bác, cháu không cần gì đâu, tấm lòng của bác cháu xin nhận.
Triệu Cương bây giờ chỉ muốn đền tội, chỉ tiếc là ông không thể cho Lạc Tiểu Phàm mọi thứ mà mình có, nên quay sang nói với Triệu Nhan Lỗi:
- Đừng ngồi đây với mấy ông bà già nữa, bọn trẻ các con đi chơi đi! Tới đó kiểu gì cũng có đồ mà Tiểu Phàm thích! Đi đi!
Lạc Tiểu Phàm cũng không tiện nói gì thêm, bèn đứng lên, cùng Triệu Nhan Lỗi đi ra ngoài. Ngồi trên xe, cô cũng như Triệu Nhan Lỗi, lòng tràn đầy nghi vấn:
- Ba anh bình thường cũng đối xử với người khác như thế hả?
Triệu Nhan Lỗi cười:
- Vậy thì cô không hiểu ba tôi rồi, ông ấy rất khó gần, đừng nói là nói chuyện thân mật với những người ít tuổi. Có điều hình như hôm nay ba tôi đối xử với cô hơi khác thường!
Lạc Tiểu Phàm nghĩ một lúc lâu:
- À! Đúng rồi, chắc chắn ba anh tưởng tôi là bạn gái anh nên mới tốt với tôi như thế, người già ai cũng thích được bế cháu cả.
Triệu Nhan Lỗi cười cười, khởi động xe:
- Đừng nghĩ nữa, nếu ba tôi đã ra lệnh bắt tôi đưa cô đi mua đồ thì chỉ cần cô thích, tôi sẽ mua hết, dù sao cũng có người trả tiền cho cô, việc tốt như thế này biết tìm ở đâu?
Lạc Tiểu Phàm cũng mắc một căn bệnh chung của phụ nữ, đó là thích mua sắm, nhưng để ba Triệu Nhan Lỗi trả tiền, thứ nhất là hai người mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, mà cứ cho là thường xuyên gặp mặt, nhưng hai bên không có quan hệ gì, cũng không thể để người ta trả tiền được. Cô tỏ ra khó xử:
- Tôi thấy hay thôi đi! Tôi cũng chẳng thiếu cái gì, để ba anh trả tiền thì ngại lắm.
- Có gì đâu mà ngại, nếu thực sự thấy ngại thì tôi trả tiền cho cô là được chứ gì!
- Chúng ta ăn cơm vẫn chưa trả tiền, có phải như thế không được không hả?
Triệu Nhan Lỗi nhìn khuôn mặt ăn năn của Lạc Tiểu Phàm thì bật cười:
- Ăn cơm của nhà mình mà còn phải trả tiền sao?
Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc:
- Khách sạn Hương Xá là của nhà anh?
Triệu Nhan Lỗi gật đầu:
- Đó là do ông ngoại tôi thành lập. Sau khi ông ngoại mất, ba tôi tiếp quản, quản lý các công việc thường ngày, tôi có thời gian cũng tới giúp ba tôi.
Lạc Tiểu Phàm giận dữ chu miệng:
- Vậy sao anh không nói sớm, làm tôi cứ sợ không đủ tiền trả.
Triệu Nhan Lỗi nhướng mày:
- Tôi đâu thấy cô lo lắng, chỉ thấy cô ăn nhiều hơn, uống nhiều hơn người khác. Đúng là một chú heo ham ăn.
Lạc Tiểu Phàm mạnh miệng nói:
- Tới một nơi đắt đỏ như thế ăn cơm, đương nhiên là phải ăn cho bõ, nếu không thì tôi thiệt thòi hả?
- Ha ha ha… - Triệu Nhan Lỗi cười xong bèn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt sâu thẳm. – Tiểu Phàm, cô cảm thấy tôi thế nào? Ở cùng tôi có vui không?
Lạc Tiểu Phàm gật đầu như bổ củi:
- Đương nhiên là vui rồi, tôi mà có người anh như anh thì thích thật, thật là ngưỡng mộ em gái anh.
Triệu Nhan Lỗi không hiểu đang suy nghĩ điều gì, chỉ nhếch miệng cười:
- Chỉ muốn có người anh trai như vậy, lẽ nào không nghĩ gì khác sao, cái gì đại loại như là bạn tri kỷ hay là chồng gì gì đó? – Nói xong, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Lạc Tiểu Phàm thoáng thay đổi trong gương chiếu hậu.
Lạc Tiểu Phàm nghịch ngợm làm mặt hề:
- Không dám vọng tưởng, một con nhóc nhà nghèo như tôi gả cho một anh nông dân sẽ tốt hơn, không dám có ý gì với hoàng tử đâu.
Triệu Nhan Lỗi thoáng sầm mặt lại, Lạc Tiểu Phàm cũng có vẻ trầm tư, hai người rơi vào im lặng.