Yêu Còn Khó Hơn Chết
Chương 48: Tai nạn giao thông
Tắt máy, bà Từ liếc cô: “Bạn của anh ta lần sau mời là được, vì sao phải cứ là hôm nay, con nói con…”
“Được rồi, mẹ mà còn nói là con không đi nữa đâu đấy !”
Bà Từ quả nhiên không mở miệng nữa, quay người qua tủ chọn quần áo cho cô: “Hãy mặc bộ này nè,da con trắng, mặc màu xanh nhìn rất đẹp…”
Từ Y Khả buồn bã ỉu xìu đi vào phòng tắm, cô bất đắc dĩ mặc bộ quần áo mẹđã phối hợp đi làm . Cô hẹn với Mã Tuấn trực tiếp gặp nhau ở nhà hàng,lúc cô đến anh đã ngồi chờ ở đó, nhưng chỉ có một mình anh. Từ Y Khảcũng không hỏi, anh giải thích trước: “Bạn học của anh đêm nay vẫn còncông việc ở cục nên không thể đến đây được, lần khác mời anh ta vậy.“
Cô cũng không sao, chỉ bảo: “Công việc của cảnh sát rất bận rộn … .”
Anh hơi lo lắng nói: “Hôm nay khá hơn chút nào không, hôm qua nhìn em say rất mệt mỏi.”
“Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, Đinh Tĩnh kết hôn, tôi thay cô ấy đỡ rượu, chonên có uống hơi nhiều một chút… Tôi không nghĩ rằng anh cũng quen vớiTrương Minh!”
Anh ta nói: “Bọn anh cùng học một trường, anh ta học dưới anh mấy khóa.”
Cô cũng không tìm ra đề tài nào nói chuyện, đưa menu cho anh ta: ” Anh thích ăn cái gì thì cứ chọn tự nhiên!”
Tuy là nói cô mời, nhưng thật ra trong toàn bộ quá trình đều do anh sắpxếp, cô nhìn thấy anh rất có lòng, biết cô không phải là người GiangNhạc, mỗi lần chọn món ăn đều nghĩ đến khẩu vị của cô, cẩn thận hỏi côthích hay không. Không giống Trần Mặc Dương, có đôi khi cầm thực đơn tựquyết định, hoàn toàn không hỏi qua ý cô, nhưng bây giờ cô lại thấy nhưvậy làm cô giảm bớt đi mấy chuyện! Cô lắc lắc đầu, cô gắng quên đi vẻmặt ương ngạnh kia của anh ta.
Trên bàn cơm, Mã Tuấn vẫn cố gắng tìm đề tài để nói chuyện, tiếc là cô chảmấy hứng thú, vừa mới bắt đầu mở miệng nhìn thấy khuôn mặt buồn chán của cô, anh liền thôi!
Thấy trong mắt anh có chút hụt hẫng, Từ Y Khả biết mình hơi quá đáng, cũngchỉ là một bữa cơm thôi mà cô lại mang theo khuôn mặt bí xị làm người ta không thoải mái!
Cô cố gắng nhìn anh gượng cười. Anh cũng nhận ra cô đang cảm thấy ray rứt, nhưng dù sao nụ cười ấy rất mê đắm. Anh không hiểu lắm chuyện nhân quảtrên đời này, anh chỉ biết mỗi lần nhìn thấy cô gái trước mặt này, trong lòng anh đã rất hạnh phúc.
Anh nói: “Y Khả, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?”
Từ Y Khả nói: “Làm sao lại không nhớ, không phải lúc mọi người cùng nhau ăn cơm sao?”
Anh lắc đầu: “Không phải, là tại cửa hàng của bố em ở đường Thực Trách, lúc anh đậu xe ở trước cửa, em có vẻ như đang có việc gấp, đi cũng khôngnhìn đường, cứ vội vàng nhìn lui nói chuyện với bố, kết quả là đụng vàoxe anh, đứa nhỏ bên cạnh còn cười khanh khách, em đứng lên vừa nhìn bọnnhỏ cười vừa xoa chỗ bị ngã, anh vẫn nhớ rõ nụ cười ấy của em.” Anh nhớlại nói: “Ngốc ngốc, rất hồn nhiên đáng yêu, anh thật sự chưa nhìn thấynụ cười như vậy bao giờ, giống nụ cười của một đứa trẻ.”
Cô không thể tin được nói: “Bởi vì một nụ cười nên anh thích tôi?”
“Thích một người trong nháy mắt là chuyện thường, anh không biết phải nói saonữa, anh biết em cảm thấy anh rất phiền, nhưng cả đời chỉ có thể gặpđược vài người có thể làm cho trái tim mình rung động, nếu anh không cốgắng níu kéo, sau này có lẽ sẽ phải nuối tiếc.”
Những lời nói này của anh làm cho Từ Y Khả áy náy, cô nói: ” Xin lỗi, khôngphải là tôi chán ghét anh, chỉ là hiện tại tôi không muốn suy nghĩ vềvấn đề này.”
“Anh biết, cho nên em không cần cảm thấy có lỗi với anh, chỉ cần em biết anh đối với em là thật lòng. Anh theo đuổi em đều là vì chính bản thânmình, vì không muốn bản thân sau này phải hối hận, em không cần tự trách mình. Cho dù sau này chúng ta không thể đến với nhau thì vẫn có thể làm bạn không phải sao? Được rồi, không nói chuyện này nữa , chúng ta ăncơm đi!”
Từ Y Khả gượng cười, tuy anh ta nói là vì chính anh ta, nhưng anh ta tốt với cô cũng làm cô cảm thấy có gánh nặng.
Lúc đi ra, cô nằng nặc muốn tính tiền. Thấy bộ dạng của cô, Mã Tuấn bất đắc dĩ cười cười cũng không tranh giành nữa.
Tết âm lịch gần đến, bầu không khí năm mới dày đặc trên mọi ngã đường, tất cả các trung tâm mua sắm đều trang trí đèn hoa.
Bên cạnh có một đôi vợ chồng già đang đứng trước xe ba bánh bán hoa. Anh ta dừng lại, rất nghiêm túc hỏi cô thích hoa gì. Cô cảm thấy có chút buồncười, ai đời nào tặng hoa mà còn có thể nghiêm túc hỏi người ta thíchhoa gì, cô nói: “Không cần đâu, đem về rồi cũng sẽ héo cả thôi.”
Bà lão bán hoa nói: “Không đâu, hoa này tươi lắm, về đem cắm trong nước, vài ngày cũng chưa héo, tôi sẽ bó lại cho cậu…”
Thấy ông bà lão rất ’tha thiết’ , cô cũng ngại từ chối.
Cuối cùng cô yêu cầu một bó cẩm chướng trắng, tượng trưng cho tình bạn đơnthuần! Cô cười cúi đầu ngửi mùi hoa. Cách đó không xa có một người đànông đang nhìn chằm vào hai người họ.
Ánh sáng vàng của ngọn đèn làm nổi bật nụ cười của cô, thì ra ngày trôi qua không có anh bên cạnh, cô vẫn rất hạnh phúc! Điếu thuốc trong tay đãcháy hết, anh ném đi rồi lại rút thêm một điếu, nhưng vẫn chưa châm lửa, bật lửa ở trong tay cứ đóng rồi mở đóng rồi mở.
Bạn gái bên cạnh cũng theo tầm mắt anh nhìn ra ngoài, người đi đường luitới, cùng lắm cũng chỉ có hai ông bà lão bán hoa cùng một đôi tình nhânmà thôi, không biết anh đang nhìn cái gì ở đấy mà không chịu lái xe!Ánhmắt nham hiểm hung ác của anh làm cho cô sợ cũng không dám lên tiếng.
Đôi tình nhân phía trước đi rồi, anh mới bắt đầu khởi động xe, nhưng lái chưa được một đoạn thì đã dừng lại.
Từ Y Khả và Mã Tuấn lên xe, anh đưa cho cô một cái hộp, nói: “Anh nghe nói hôm qua là sinh nhật em, chưa kịp chúc mừng em, còn đây là quà sinhnhật.”
Cô thừa nhận anh là một người rất chu đáo, chuyện như vậy cũng quan tâm đến.
Cô mở ra, là một khối hóa thạch.
Anh ta nói: “Cái này là lúc anh học đại học đã tìm được, em xem…”
Anh gom lại rồi đưa cho cô xem: “Đây là hình dạng hai con cá hoàn chỉnh… Nơi này, miệng chúng còn dính sát lại cùng một chỗ…”
Cô chăm chú nhìn, đúng là hình hai chú cá.
Anh nói: “Rất thú vị phải không, lúc anh tìm ra nó còn không nỡ đưa vàoviện, tự mình cất giữ. Khối hoá thạch này hình thành ít nhất phải hơnmấy triệu năm, nghĩ xem, mấy triệu năm, chúng nó vẫn như cũ ở trong này, rất khó mới kiếm được, đây là thứ ở trên thế giới này vĩnh hằng và bấtdiệt.”
Tư thế của cô và Mã Tuấn ở bên trong xe rơi vào mắt của người nào đó, rất thân mật.
Nhận lấy, Mã Tuấn đưa cô về nhà, trên đường, có một chiếc xe dường như luônđi theo bên cạnh,anh đi chậm, đối phương cũng chạy chậm lại , anh láinhanh, đối phương cũng chạy nhanh theo. Anh đổi làn đường đối phươngcũng đổi chắn ở phía trước, xem như nhất định phải chạy quanh xe anh,hoàn toàn không để ý đến đạo đức, quy tắc luật giao thông.
Mã Tuấn mắng: “Đáng chết , rõ ràng là cố ý !” Anh nhấn còi, kết quả bên kia lái càng ẩu hơn.
Từ Y Khả nói: “Có phải bị say hay không !”
Mã Tuấn cũng có chút bực mình, quay cửa kính xe xuống, muốn nhìn xem thử đó là loại người gì mà lái kiểu xe kiểu đấy.
Bên kia cũng hạ cửa xe xuống, vừa nhìn qua mặt Từ Y Khả đã trắng bệch, là Trần Mặc Dương!
Ánh mắt Trần Mặc Dương nguy hiểm liếc Từ Y Khả và Mã Tuấn rồi chậm rãi nâng cửa kính xe lên.
Mã Tuấn lui đầu lại, nói: “Là Trần Mặc Dương! Thật sự là vô pháp vô thiên .”
Từ Y Khả nói: “Mã Tuấn, chúng ta sang bên kia đi, lái chậm một chút.”
Mã Tuấn nhìn thấy mặt cô có chút trắng bệch, nói: “Không cần lo lắng, Trần gia có tiền có thế cũng không thể một tay che trời để anh ta ở ngoàiđường làm việc xằng bậy.”
Từ Y Khả nghe Mã Tuấn nói như vậy, nói: “Anh có quen với Trần Mặc Dương à?” Là vì cô ư? Nhưng Trần Mặc Dương làm sao biết cô đang ở trong xe.
Mã Tuấn nói: “Xem như có quen một chút, nhà anh có một công trình gây trởngại đến anh ta. Anh ta muốn thu mua, chỉ là nhà anh muốn làm việc khác, không đồng ý, có lẽ đã đắc tội , hơn nữa chú họ hàng xa của anh là đốithủ một mất một còn của anh ta, ít nhiều nhà anh cũng có bị liên lụy.”
Hai chiếc xe sống chết vẫn truy đuổi kịch liệt không không ai nhường ai ởtrên quốc lộ , dọc theo đường đi tiếng còi tiếng chửi rủa cùng tiếng xephanh lại không ngừng. Hai chiếc xe như hai con rắn xuyên qua trênđường, xe của Trần Mặc Dương quay nhanh ngược trở lại, Mã Tuấn mạo hiểmné qua thật mạnh.
Từ Y Khả ở trong xe xóc nảy , một màn mạo hiểm trước mắt làm cho trái timcô muốn ngừng đập, cảnh này giống như xem bộ phim Ganster của Hồng Kong, Trần Mặc Dương, rốt cuộc anh ta muốn làm gì! Cô sốt ruột nói: “Mã Tuấn, hay là dừng lại đi, cứ như vậy nhỡ như xảy ra chuyện gì!”
Cơn tức giận của Mã Tuấn nổi lên làm anh càng ngày càng hăng , nói: “Y Khả, em không cần lo lắng, đường phía trước…”
Trong nháy mắt anh quay đầu nói chuyện với Y Khả, phía trước ngã cua có mộtchiếc xe lao ra,, Từ Y Khả kinh ngạc thét chói tai, Mã Tuấn ngẩng đầu đã không còn kịp rồi, anh theo bản năng nghiêng qua phía Từ Y Khả che chởcho cô, bên tai vang lên tiếng đụng mạnh, tiếng kính vỡ vụn, những âmthanh chói tai liên tiếp nhau, có cả tiếng hét, sau đó tất cả yên tĩnhlại, một đám người vây đến .
Cơ thể Mã Tuấn đè lên người cô, giây phút cuối cùng anh đã quay người lạibảo vệ cô. Đầu cô rất đau, vạn vật trước mắt dần dần biến thành đen,nhưng cô vẫn cảm giác được trên tay có chất lỏng ấm áp, cô cố gắng trợnto mắt, là máu từ khóe miệng Mã Tuấn, anh không nhúc nhích từ từ nhắmhai mắt. Tiếng rên nỉ non dần im bặt . Cô sợ hãi gọi to: “Mã Tuấn… MãTuấn… Anh đứng lên, anh làm sao vậy, đừng làm em sợ…”