Yêu Anh Trong Từng Phút Giây
Chương 39
Trời mùa thu tháng 9 trong xanh lạ kì. Gió mang hương hoa sữa theo làn gió đưa vào nhà tạo không khí thật trong lành. Năm nay Quốc Khánh được nghỉ những 4 ngày nên dân văn phòng, sinh viên, công nhân viên chức đều gói ghém đồ đạc đi du lịch tỉnh khác. Riêng đôi vợ chồng Vũ Dương lại trốn trong nhà, không đi đâu cả.
Nguyên nhân là vì mẹ chồng cô cùng Hải Quân đã dọn về căn nhà ở ngoại ô sống. Bà không quen sống ở nơi đất chật người đông, thiếu tình làng nghĩa xóm như vậy. Hải Quân vì muốn phụng dưỡng mẹ già nên cũng dọn về ở cùng luôn. Căn nhà lớn như vậy mà chỉ có mỗi vợ chồng cô ở, thật chẳng có hơi người gì cả. Tuy cuộc sống vợ chồng không bị gò bó bởi ách mẹ chồng nàng dâu, nhưng cô vẫn cảm thấy quá trống vắng. Vì vậy Dương muốn họp mặt gia đình, nhân dịp Quốc Khánh mà được dịp tề tựu.
Vũ tất nhiên thì sao cũng được, ra ngoài du lịch cũng tốt, ở nhà cũng được, họp mặt gia đình cũng chẳng sao, chỉ cần có cô ở bên là được. Hơn nữa ở nhà thì càng tiện làm những việc anh thích nên đồng ý luôn. Lâu lắm rồi anh cũng chưa về thăm mẹ.
Trong khi Vũ cùng Đỗ bố còn đương đánh cờ phân tài cao thấp trên phòng giải trí, bố nuôi cô cùng Hải Quân và Hoàng Anh đã sớm ra ngoài mua bia, hội phụ nữ rảnh rỗi nên ngồi ở phòng khách cùng tán gẫu. Mọi chuyện cùng chỉ xoay quanh cách chăm sóc sắc đẹp cùng mua sắm. Những thứ ấy lại là những thứ mà cô ghét nhất, nên chẳng mấy chốc cô đã cảm thấy chán tận cổ. Vì không biết nói gì, vì ngồi không không làm gì cùng không hay, mình cô đã ăn hết nửa đĩa cam chua.
Chuyện này cũng không lấy gì làm lạ nếu như bình thường cô cực ghét của chua. Và điều ấy đã làm mẹ nuôi họ Nguyễn của cô chú ý:
- Dương, sao con ăn nhiều thế. Loại cam này chua lắm mà, bình thường con có ăn của chua đâu.
Nghĩ một lát, như chợt nhớ ra điều gì, mẹ chồng cô hồ hởi hỏi:
- Dương, dạo này con thấy trong người thế nào?
- Dạ, con có chút không khỏe, hôm qua còn cảm thấy hơi buồn nôn.
- Vậy thì đúng rồi, bình thường hai vợ chồng con … hừm … có dùng biện pháp không?
- Mẹ à, sao mẹ lại hỏi vậy chứ? – Cô ngượng ngùng đáp.
- Thật là, chỉ trả lời có hay không thôi.
- Dạ không ạ. – Dương lí nhí đáp.
- Vậy chẳng phải là triệu chứng của người ốm nghén sao? – Đỗ mẹ lên tiếng.
Mẹ cô mới nói được nửa câu, Dương đã kinh ngạc tới mức miếng cam trong miệng nhai rồi mà không buồn nuốt. Cô chậm rãi chỉ vào mình rồi hỏi lại:
- Mang thai … con sao?
- Đúng thế, con gái, khi mang thai con, mẹ cũng có những triệu chứng đó. – Nói đoạn mẹ Đỗ quay sang mẹ chồng cô nói – Chúc mừng bà thông gia nhé, chúng ta sắp có cháu bế rồi.
Trong khi ba bà mẹ tíu tít nói cười chúc mừng nhau vì sắp có cháu bế thì Dương lại ngồi tư lự. Cô đặt bàn tay trái lên bụng rồi nghĩ. Cô thực sự có thai rồi, là con của anh và cô. Trong bụng cô thực sự có một sinh linh bé nhỏ. Ông trời thật ưu ái cho cô quá, trong lúc không ngờ nhất lại giành tặng cho cô món quà to như vậy. Không biết khi anh biết thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Liệu có ôm cô xoay mấy phòng như bộ phim Hàn Quốc cô xem mấy ngày trước không? Không thể nào,Vũ không sến súa như thế. Nhưng chắc là anh sẽ ngạc nhiên lắm, được làm cha đâu phải chuyện nhỏ. Mà khoan, cô với anh mới cưới được hai tháng rưỡi, như vậy … chẳng phải quá năng suất sao. Nghĩ tới đó, cô bất chợt đỏ mặt.
Bên kia, ba bà mẹ chẳng chịu để ý tới cô mà nói đủ thứ chuyện. Nào là cần mua những đồ gì, phân công ngày chăm cháu ra sao, đứa nhỏ là trai hay gái … Cuộc nói chuyện đang rôm rả thì mẹ chồng cô đứng lên nói:
- Khoan đã, tôi dù sao cũng là mẹ chồng, phải quan tâm con dâu một chút.
Nói rồi bà chạy vào phòng lấy điện thoại gọi cho em Khuê – thư kí của Vũ.
- Khuê à, bác đây, sau này con phải để ý tới Dương nhà bác nhé. Những tháng đầu thường hay nguy hiểm, nó lại chưa có kinh nghiệm gì….
Mẹ chồng cô nói một thôi một hồi rồi cúp máy. Em Khuê được dịp nghỉ xả hơi nên giờ đó còn đang ngủ nướng, thấy có cuộc gọi tới thì chỉ bấm nghe đại mà còn chẳng kịp nhận ra người gọi tới. Khi tiếng cúp máy vang lên, cô ngáp dài một cái định bụng ngủ tiếp thì đã bị thông tin ban nãy làm cho kinh động tới mức nuốt nửa cái ngáp còn lại vào bụng. Cô hoàn toàn tỉnh ngủ. Đại Boss phu nhân có tin vui rồi sao? Nhanh thật, với tính cách của một cô thư ký nhanh nhẹn cộng với một nhà báo nhiệt tình, em Khuê vui vẻ viết một thông báo dài ngoằng trên FanPage của công ty. Từ đây thông tin lan truyền nhanh tới mức chẳng mấy chốc, từ nhóm quản lí cao cấp đến cô lao công dọn nhà vệ sinh cũng đều biết chuyện.
Biết chuyện rồi thì đương nhiên không thể làm ngơ, mọi người thi nhau gọi điện tới chúc mừng Đại Boss nhằm lấy lòng. Trong khi Vũ còn đang ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì, mẹ anh đã vào phòng kéo anh xuống phòng khách. Tới nơi, Vũ nói:
- Có chuyện gì thế mẹ.
Mẹ anh vui ra mặt nhẹ nhàng nói:
- Con mau ngồi xuống trước đi, mẹ muốn thông báo cho con một tin vui. Dương nó có thai rồi.
Vũ nghe tin xong, kinh ngạc quay sang phía vợ mình. Dương nhìn chồng cười ngọt ngào. Không biết câu đầu tiên anh nói sẽ làm gì nhỉ, liệu có ôm cô trước mặt mọi người không?
- Em kiểm tra chưa?
Thật là, người đâu kì cục. Vợ mang đến tin vui như thế mà chẳng nói được lời ngọt ngào nào. Cô tỏ rõ vẻ không vui đáp:
- Em chưa, mẹ nói vậy.
- Chưa kiểm tra mà dám thông báo cho toàn công ty biết sao, em dạo này thật quá to gan rồi.
Vũ vừa nói xong, cô mở mắt lớn nói:
- Toàn công ty biết rồi sao? Em đâu có nói chứ.
Mới nghe tới đó, mẹ anh liền giả vờ ho rồi khều tay Đỗ mẹ nói:
- Vũ, con đưa Dương đi kiểm tra đi. Chúng ta sẽ chuẩn bị bữa trưa cho.
Nói rồi ba người cùng đi vào phòng bếp. Các ông bố cũng tản đi chỗ khác hết, chỉ còn lại mình cô với anh. Vũ nắm tay Dương nói:
- Chúng ta cùng đi nhé.
***.
Công nghệ quả thật ngày càng tiên tiến, xét nghiệm lấy kết quả đều rất nhanh. Vũ với Dương cùng hồi hộp ngồi đợi bác sĩ xem kết quả. Sau khi xem xong, bác sĩ tháo kính rồi nói:
- Tuyệt đối không phải có thai.
- Sao cơ, bác sĩ có nhầm lẫn không? Rõ ràng tôi cảm nhận được thứ gì đó trong bụng mình mà. Hơn nữa, gần đây tôi thấy rất mệt mỏi, hôm qua còn có chút buồn nôn khó chịu.
- Cô cảm thấy buồn nôn là vì thức ăn tích trữ khá nhiều trong dạ dày, khi chuyển động tạo cảm giác buồn nôn. Còn mệt mỏi, … khụ … nên biết kiềm chế một chút. Giờ tôi sẽ kê cho cô ít men tiêu hóa.
Dương rời khỏi bệnh viện với tâm trạng cực kì tệ. Ngồi trên xe mà cô chẳng nói với anh lời nào. Nguyên nhân ư? Chỉ là cô cảm thấy mất mặt quá, ăn nhiều tới mức tưởng mình có thai luôn. Đã vậy cả công ty còn biết rồi, biết giải thích thế nào đây.
Vũ mới nhìn đã hiểu rõ vợ mình nghĩ gì nên bèn nói:
- Em vẫn còn buồn sao?
- Em có chút kích động, em đã tưởng là sẽ sinh một đứa con giống như anh vậy. – Dương chậm rãi quay sang phía anh nói.
- Em liệu có muốn biến giả thành thật.
Dương vừa nghe đã suýt cắn vào lưỡi. Dù rằng anh là Đại Boss cao cao tại thượng, nếu như đã thông báo mọi người biết là cô mang thai, nhưng rốt cuộc lại không có, thì đương nhiên anh phải chạy nước rút… Như vậy cô chẳng phải vất vả vạn lần sao. Thấy cô tâm trạng đã vui lên không ít, Vũ yên tâm lái xe trở về nhà.
***.
Buổi tối khi mọi người đã ai trở về nhà nấy, Dương nằm ở trên giường, bầu không khí yên tĩnh càng làm cho cảm giác mất mát của cô lớn hơn. Cô cảm thấy bối rối, sao Vũ chẳng có tí gì là buồn cả, chẳng lẽ không có con, anh cảm thấy nhẹ nhõm sao? Cô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh rồi hỏi:
- Anh không thích có con hả?
- Sao lại hỏi vậy?
- Anh có vẻ không thèm để ý….
- Đừng nghĩ bậy bạ. - Anh đem cô ôm ngồi trên người anh, nói – Có đứa nhỏ anh rất vui, không có cũng không sao. Em còn trẻ mà, chúng ta sẽ có nhưng đứa con khác. Anh muốn em chuẩn bị tâm lí đã.
- Bao biện.
- Em dám không tin lời chồng sao? Được, nếu em đã muốn vậy thì hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt của chúng ta.
Vũ nói rồi ôm cô trở lại giường. Dương tuy phản ứng rất nhanh, nhưng mà phòng ngày phòng đêm cũng không phòng được giặc nhà, vì thế nước mắt lưng tròng đành chịu thế hạ phong.
Những cành trúc xanh ngắt ngoài cửa sổ khẽ đung đưa theo gió, lướt nhẹ theo điệu nhảy của riêng mình, hòa cùng tiếng thì thầm yêu đương của hai người trong căn phòng nhỏ, bầu không khí ấm áp và vui vẻ chảy tràn khắp nơi, mặt trời lặn dần về phía Tây, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời.