Yêu Anh Sánh Ngang Cùng Trời Đất
Chương 16: Ma trận – Đào thoát
Hắn đi được một lúc thì dừng lại, lôi từ túi áo ra một chiếc bật lửa. Lúc này Dản Tâm mới nhìn rõ, phía trước cô là một hang động nhỏ. Hắn rọi bật lửa vào phía bên trong, sau đó quay lại ra hiệu cho cô cùng vào. Hang động không mấy rộng lớn, bên trong có một vài phiến đá, Dản Tâm chọn một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, hắn cũng tới ngồi đối diện cô, cả hai đều im lặng. Dản Tâm ngồi nghỉ được một lúc thì thấy hắn đứng lên, vươn tay cởi áo đi về phía cô. Dản Tâm giật mình:
- Anh … anh định làm gì vậy
Hành động của hắn vẫn tiếp diễn, cho thấy lời nói của cô không hề có trọng lượng. Hắn tiến sát về phía cô, rồi ngồi xuống, mùi hương của hắn luôn khiến cô an tâm nhưng cũng khiến cô run rẩy và sợ hãi như vậy. Hai mắt Dản Tâm mở to, cả người lui về phía sau, rất nhanh chạm phải bức tường lạnh lẽo. Người đàn ông nheo mắt nhìn cô vẻ giễu cợt:
- Em sợ cái gì. Mặc áo vào
Một chiếc áo sơ mi đen của đàn ông được đặt vào tay cô. Dản Tâm ngơ ngác, hình … hình như cô nghĩ hơi nhiều rồi. Nhưng mà, sao lại
- Khoan đã
Hắn dừng bước trước cửa ra của hang động, quay lại nhìn cô gái đang loay hoay với chiếc áo trên tay:
- Váy của em đã bị gắn thiết bị theo dõi
Ánh mắt cô có vẻ ngạc nhiên xen lẫn kinh hoàng, nhưng ngay sau đó:
- Không, ý tôi là anh tên là gì ?
- Lục Cố Thần
Hắn nhanh chóng khuất bóng nơi cửa hang động.
***
Dản Tâm phải mất một lúc mới mặc xong chiếc áo. Mặc xong lại cởi, bởi vì mùi hương quá quen thuộc trên cơ thể hắn đang bao lấy cơ thể cô, Dản Tâm cảm thấy không thoải mái. Chiếc áo khá rộng, cơ bản che được dáng người nhỏ nhắn của cô. Rộng rãi, thoáng mát, nhưng hơi ngắn. (~.~)
Dản Tâm vừa xắn tay áo vừa chậm chạp bước ra, cố gắng không để ý tới dáng vẻ gợi cảm của mình. Nhưng mà, người đàn ông đang cởi trần đứng bên ngoài khiến Dản Tâm không thể thôi suy nghĩ. Giữa đêm trăng thanh gió mát, trong hang động giữa rừng, một nam một nữ, cảnh tượng ‘’mát mẻ’’ như vậy, Dản Tâm choáng váng. Cố Thần quay lưng về phía cô, bờ vai hắn rộng lớn, dáng người vững chắc, vòng eo nhỏ. Nóng quá, Dản Tâm nắm chặt vạt áo trước ngực, chợt bừng tỉnh:
- Bây… bây giờ. chúng ta
- Đưa váy của em cho tôi – Hắn khoanh tay đứng nhìn về phía khu rừng xa xăm
- Hả ? À anh chờ một lát
Dản Tâm chạy một mạch vào động trước khi hắn kịp xoay người lại, lấy chiếc váy đặt vào tay hắn:
- Chẳng phải ta nên vứt đi sao ?
- Ừm đúng vậy
Hắn ném chiếc váy về phía bụi cây tít xa trước mắt, rồi dẫn cô đi theo hướng ngược lại
* * *
- Thiếu gia, đã tìm thấy vị trí của tiểu thư, hướng Tây Nam của biệt thự
Một tên vệ sĩ nói thầm vào tai Tố Huân. Khuôn mặt cậu không nén nổi vui mừng:
- Tốt lắm. Nhanh chóng đi tìm cô ấy về đây, đừng để Dản Dản bị thương. Ở nơi đó một mình sẽ gặp nguy hiểm
Sau đó cậu lại nhanh chóng bổ sung thêm:
- Tôi đi cùng cậu
- Khoan đã
Tố Huân quay lại nhìn cha mình, người cậu hơi run rẩy
- Con ở đây tiếp khách đi, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái vắt mũi chưa sạch. Sai người phong tỏa thông tin này lại. Nhanh chóng tìm cho ra nó
Tố Nhạc đứng bên cửa sổ, hai bàn tay ông ta nắm chặt.
* * *
- Thiếu gia, đội tìm kiếm vừa báo về
Tên vệ sĩ đứng nghiêm giữa phòng, đầu cúi thấp kính cẩn. Tố Huân bật dậy khỏi ghế, môi cậu giật giật, hít thở không thông:
- Tốt lắm, cô ấy hiện tại đang ở đâu ?
Tên vệ sĩ càng cúi càng thấp, hai tay anh ta đan chặt lại, khuôn mặt trắng bệch:
- Thiếu gia, không có người, chỉ có chiếc váy tiểu thư mặc tối nay
Tố Huân như bị rút hết sức lực, cậu ta ngồi sụp xuống sàn nhà:
- Không, không thể nào, một mình cô ấy sao có thể
Có một giây, trong mắt Tố Nhạc hiện lên nét u ám. Ông ta bước từng bước về phía bàn làm việc. Khuôn mặt bình lặng, uống một ngụm trà:
- Đám khách được mời đến có thiếu ai không ?
- Dạ, không thiếu một ai
Tố Nhạc nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, tay ông ta vuốt con rồng bằng đá cẩm thạch trước mặt:
- Kiểm tra lại xem
Tố Huân dường như nghĩ ra thứ gì đó, cậu ta bỗng đứng bật dây, gằn lên từng tiếng, ánh mắt như muốn giết người:
- Lục Cố Thần, chính là hắn ta. Qủa nhiên chỉ có hắn ta mới dám động vào người của Tố Huân đây
Bàn tay đang sờ con rồng của Tố Nhạc dừng lại, nụ cười có chút ma quỷ:
- Huân nhi, mở ma trận đi
* * *
Xoạt xoạt. Dản Tâm giật mình nắm chặt lấy bàn tay Cố Thần, có thứ gì đó vừa lướt qua sau lưng cô. Người Cố Thần chợt cứng lại, ánh mắt hướng thẳng tới cây cổ thụ trước mặt. Qủa nhiên nó đang lao nhanh về phía bọn cô. Đôi mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, hai tay ôm chặt cô trước ngực, xoay người đạp chân vào thân cây phía sau rồi lộn một vòng, cái cây đâm sầm vào cây cổ thụ phía sau cô rồi dừng lại, hai người an toàn đứng trên ngọn cây. Dản Tâm cắn chặt môi, cô cần biết chuyện gì đang xảy ra.?
Tiến về phía trước hai bước, một cái cây lại vừa sượt qua:
- Bây giờ em phải tuyệt đối nghe theo tôi, bởi vì trên cây có gắn dao. Nếu em không kịp chạy thoát, sẽ bị nó đâm chết
Dản Tâm cảm thấy sống lưng lạnh toát, hai tay ôm chặt lấy người hắn, Cố Thần tiếp tục bước về phía trước:
- Đây là ma trận do Tố Nhạc đặt sau khi vợ và con gái ông ta mất. Ông ta tốn hơn 20 mươi năm để tạo ra ma trận này, trước giờ người giải được nó đến được bước cuối cùng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Vậy tức là anh đã tìm ra quy luật của nó
Dản Tâm hiện giờ đang nằm trong lòng hắn, cô tự trấn an bản thân, có lẽ hắn đã tìm ra quy luật của ma trận này. Nhưng Cố Thần lắc đầu:
- Đây là lần đầu tiên, tất cả đều dựa vào phán đoán. Nhưng em có thể tin vào năng lực của tôi
Dản Tâm cảm thấy cả người choáng váng. Bước về phía trước một bước, sang phải ba bước nữa, tránh được hai cái cây vừa lao ra. Dản Tâm có chút đắc ý. Nhưng cả người cô nhánh chóng cứng lại, hai cái cây đang lao về phía cô với tốc độ tử thần:
- Cẩn thận – Dản Tâm hét lên. Cô cảm thấy người mình đang bay trên không trung rồi đáp xuống một bụi cỏ gần đó, đau điếng.