“Ồ? Phúc khí của bổn cung?” Hoàng hậu nương nương nở nụ cười. “Nói rất hay. Tuyên thiếu phu nhân đây là chưa xem bổn cung là người một nhà!”
Yên Vũ cụp mắt. “Thần thiếp là con dân của hoàng thượng, dĩ nhiên cũng là con dân của hoàng hậu nương nương.”
“Đã như vậy, ta đây liền thẳng thắn nói cho ngươi biết, cái phúc khí này ta cũng không muốn.” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
“Thần thiếp không nghe thấy gì cả.” Yên Vũ vội vàng lên tiếng.
Hoàng hậu nhìn nàng cười khẽ. “Lễ cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa ngày ấy, ngươi đã quên lời nói của ta sao?”
Yên Vũ lắc đầu. “Ngày ấy thần thiếp vẫn chưa nói cái gì.”
“Được, Tuyên thiếu phu nhân thật sự phủ nhận rất nhanh. Ta đây cũng có thể cho rằng ngươi và Tuyên gia ở sau lưng ngươi ngược lại là cùng với Mục chiêu nghi đó… Các ngươi và Hiền phi có tình nhỉ?”
“Tuyên gia trung với thánh thượng, một lòng chỉ vì thánh thượng.” Yên Vũ vội đứng dậy, khom người biểu thị lòng trung thành.
Nàng hận Mục Thanh Thanh như thế nào đi nữa cũng sẽ không đưa tay đến trên người hoàng tự. Càng không muốn liên đới khiến Tuyên gia bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt.
“Trung lập có lúc cũng không thể bảo đảm bình an, ngược lại sẽ gặp phải xa lánh khắp nơi.” Hoàng hậu lãnh đạm nói.
Chân mày Yên Vũ khẽ nhíu, nhưng chỉ khom người thi lễ, cũng không đứng dậy.
Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, ngắt miếng bánh hoa quế bỏ vào miệng. “Ta dĩ nhiên mong muốn hoàng thượng vạn tuế vô biên, nhưng hoàng thượng cũng có một ngày già đi. Đến khi tân đế lên ngôi, Tuyên gia các ngươi lại nên tự xử thế nào?”
“Tuyên gia trước sau thần phục hoàng thượng, tân đế lên ngôi, dĩ nhiên cũng sẽ trung thành với tân đế.”
“Ha ha, Tuyên Thiệu từ chối làm thái phó, đã đắc tội thái tử. Bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu ngưới không cố gắng nắm chặt, chỉ sợ tương lai muốn biểu hiện lòng trung thành cũng sẽ không có cơ hội. Thiên triều vật tư dồi dào, không thiếu người mới, cũng không nhất định phải là người Tuyên gia đứng ở địa vị trên cao. Hôm nay thánh thượng cho Tuyên gia ngươi vinh hoa phú quý, trong khoảnh khắc cũng có thể thu hồi.” Ân huệ và quyền uy của hoàng hậu cũng trọng như nhau.
Sắc mặt Yên Vũ lập tức thay đổi.
Lời của hoàng hậu khiến nàng nghĩ tới Diệp gia từng trải qua, nghĩ tới ánh lửa ngút trời đêm đó, nghĩ tới sau một trận hỏa hoạn phủ thừa tướng đổ nát, nghĩ tới nàng tám năm qua mai danh ẩn tích…
Nàng hít sâu một hơi. “Thần thiếp hiểu rõ.”
“Ngươi cũng không cần cự tuyệt triệt để như vậy. Bổn cung cho ngươi ba ngày suy nghĩ. Sau ba ngày, nếu ngươi có thể hiểu rõ tầm quan trọng của biểu thị lòng trung thành bây giờ, bổn cung còn có thể sẽ cho ngươi một cơ hội.” Hoàng hậu giơ tay lên. “Ngươi lui ra đi.”
Yên Vũ rời khỏi đình. Khắp nơi thoang thoảng mùi hoa quế, mùi thơm ngọt vẫn ngào ngạt nhưng lại khiến cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông.
Yên Vũ trở lại Tuyên phủ, trong đầu còn hơi mờ mịt. Trong lòng hết sức nặng nề, cả người giống như trở về tám năm trước, lúc phủ thừa tướng vừa bị huỷ diệt. Nhiều năm sau lẽ nào Tuyên gia cũng phải đối mặt với số phận như vậy sao? Đây là nhân quả tuần hoàn? Hay là thủ đoạn cũ trong tay kẻ ở trên?
Nàng từng là con gái của Diệp gia, bây giờ là chính thê của Tuyên Thiệu. Nàng nên làm như thế nào, trơ mắt chờ ngày đó tới?
Yên Vũ hít sâu một hơi. Nàng dường như đã nghĩ quá xa… Qua không bao lâu, chỉ cần nàng bỏ từng chút từng chút thuốc độc cậu cho vào trong đồ ăn thức uống của Tuyên Văn Bỉnh, ông ta sẽ từ từ suy kiệt, sẽ không có sức mạnh xoay chuyển trời đất nữa.
Đến lúc đó cũng là lúc nàng rời khỏi Tuyên phủ.
Về sau Tuyên gia ra sao thì có quan hệ gì với nàng đây? Khi đó, nàng không là chính thê của Tuyên Thiệu nữa, chỉ là kẻ thù giết cha của hắn mà thôi…
“Đang suy nghĩ gì? Chuyên chú như vậy?” Giọng nói của Tuyên Thiệu bỗng nhiên truyền đến từ bên tai.
Khiến Yên Vũ đang đờ đẫn ngồi ở bên cửa sổ giật mình một cái.
Nàng ngước mắt nhìn dung mạo hào hoa phong nhã của Tuyên Thiệu. Trong đôi con ngươi đen nhánh là quan tâm thật sâu đối với nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy ngực quặn đau, nghĩ đến về sau khi đôi mắt này nhìn nàng là tuyệt vọng, đau đớn không chịu nổi… Nàng cảm thấy ngay cả hít thở cũng đau.
“Làm sao vậy?” Tuyên Thiệu tiến lên ôm nàng vào trong ngực, chỉ cảm thấy toàn thân nàng lạnh lẽo, không có một chút sức sống nào.
Yên Vũ chôn mặt ở trước ngực Tuyên Thiệu, giấu đi tâm tình phức tạp của đôi mắt mình. “Thiếp mới trở về từ trong cung, gặp hoàng hậu nương nương.”
“Ừm.” Tuyên Thiệu gật đầu, khẽ vuốt ve lưng của nàng một chút, giống như cho nàng thêm sức lực cùng an ủi.
“Hoàng hậu nương nương nói, nếu Tuyên gia không ủng hộ thái tử, hôm nay vinh hoa phú quý của hoàng thượng cho, ngày sau thái tử lên ngôi nhất định có thể thu hồi từng cái.” Giọng nói của Yên Vũ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi nghe không ra bên trong có loại xúc cảm gì.
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Nàng là đang lo lắng vì chuyện như vầy sao?”
Cổ họng Yên Vũ chua xót, miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, gật đầu.
Tuyên Thiệu đỡ nàng dậy từ trong ngực, hai mắt chăm chú nhìn nàng, giơ tay lên sờ sờ mái tóc trơn mềm của nàng. “Phu nhân, đây là chuyện nên bận tâm của vi phu, phu nhân không cần lo lắng như vậy. Ta và nàng là phu thê nhất thể, hôm nay cùng chung vinh hoa, ngày nào đó nếu chợt gặp biến cố cũng có thể cùng hoạn nạn. Như vậy còn có cái gì để bất mãn đây?”
Yên Vũ hơi nhíu mày, chỉ sợ nàng không có ngày đó… Nàng không sợ khổ, không sợ chết, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ đã không thể cầm tay nhau giống như ngày hôm nay nữa.
“Chẳng lẽ là phu nhân luyến tiếc vinh hoa này? Nếu nàng có lòng này, vi phu nhất định sẽ vì nàng tìm kiếm, tranh thủ, nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc. Nàng tin tưởng ta được không? Chớ lo lắng vì chuyện này!” Tuyên Thiệu đỡ hai vai của nàng, mỉm cười với nàng.
Yên Vũ mải mê nhìn khuôn mặt của hắn, sợ bỏ lỡ giờ khắc này, ngày sau có muốn nhìn sẽ không thể được nữa.
Tuyên Thiệu không khỏi cảm thấy hôm nay Yên Vũ có chút khác thường, tựa như đa sầu đa cảm hơn so với thường ngày. Trong lòng hắn dường như cảm giác được cái gì, cũng không nguyện đụng vào, không muốn nghĩ sâu.
Ngày hôm sau, lúc Yên Vũ đến chính viện hầu hạ Tuyên phu nhân rửa mặt, dùng bữa thì trong lòng vẫn có chút ưu tư không giải được.
Lúc múc canh cho Tuyên phu nhân thì không cẩn thận làm giọt canh bắn lên tay mình. Nàng bị nóng lập tức co rúm lại, nhưng không lên tiếng. Biết mình thất thố ở trước mặt Tuyên phu nhân, trong lòng lại thêm một tầng xấu hổ.
Tuyên phu nhân để đũa xuống, móc khăn tay trong ngực ra, kéo tay của nàng qua, vừa chậm rãi thổi chỗ bị nóng, vừa thận trọng lau đi nước canh cho nàng. Vẫn không có một câu trách cứ.
Thấy một mảng đỏ trên tay nàng, nhưng may là không có nổi bọc nước.
Tuyên phu nhân kêu Lưu ma ma tìm tới thuốc trị phỏng, bà ta tự mình cẩn thận bôi cho Yên Vũ.
Thấy Tuyên phu nhân đối đãi với mình như vậy, trong lòng Yên Vũ càng hổ thẹn sâu thêm, không cách nào kiềm chế được.
“Mẫu thân, xin người trách phạt con đi.” Yên Vũ thành khẩn nói.
“Tại sao?” Tuyên phu nhân nhẹ nhàng cười một tiếng. “Vì con bị phỏng tay? Hay là vì con rõ ràng có tâm sự còn không từ vất vả hầu hạ ta?”
Yên Vũ ngước mắt nhìn Tuyên phu nhân với vẻ mặt ôn hoà nhìn nàng, nhất thời ấp úng chẳng biết nên nói cái gì.
Tuyên phu nhân kéo tay nàng, đứng dậy, ngồi xuống ghế hoa hồng ở bên cạnh.
“Con đã gọi ta một tiếng mẫu thân, ta liền coi con là con của mình. Con có tâm sự gì đừng ngại nói với mẫu thân, mẫu thân không hẳn có thể giúp được con, nhưng dù sao lớn tuổi hơn con nhiều, có thể khuyên bảo con. Có phải Thiệu nhi và con giận dỗi?”
Yên Vũ vội lắc đầu. “Không phải. Mẫu thân, đã để người lo lắng.”
Tuyên phu nhân cười cười. “Là con người mà, ai mà không có thất tình lục dục, nếu không thì đều là thánh nhân sao? Nếu ta bởi vì con có tâm sự liền làm khó dễ con, không tránh khỏi sẽ là mẹ chồng không phân biệt được phải trái sao?”
Trong miệng Yên Vũ chua xót, nói quanh co: “À, là hôm qua hoàng hậu nương nương cho đòi con vào cung nói chuyện một chút. Vốn không phải chuyện lớn gì, là con tự mình nghĩ không ra.”
Tuyên phu nhân gật đầu, giơ tay lên kêu các người hầu trong phòng lui ra ngoài.
Đến lúc trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng, con dâu hai người thì bà ta mới chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng hậu là muốn con tỏ thái độ, chứng tỏ Tuyên gia sẽ ủng hộ thái tử?”
Yên Vũ gật đầu.
Tuyên phu nhân nở nụ cười. “Làm mẹ, đều tính toán vì con cũng là lẽ thường. Chẳng qua là Tuyên gia chúng ta một lòng thần phục hoàng thượng. Thái tử là người kế vị, nhưng dù sao cũng chỉ là thái tử mà thôi. Sau này hoàng thượng có thể đổi ý hay không còn chưa biết được. Tuyên gia kiên quyết sẽ không làm chuyện trái ngược với ý của hoàng thượng.”
Yên Vũ gật đầu. “Hôm qua tướng công cũng nói như vậy. Nhưng mà hoàng hậu nương nương nói với con, nếu bây giờ Tuyên gia muốn bảo trì trung lập, ai cũng không đắc tội thì chính là đắc tội với thái tử. Sau này thái tử đăng cơ, chắc chắn sẽ nhớ việc này ở trong lòng. Vinh nhục của Tuyên gia chẳng qua là ở trong lòng bàn tay của hoàng đế.”
Tuyên phu nhân nghe vậy, lưng phút chốc ưỡn lên đến mức thẳng tắp, vẻ mặt cũng hết sức trịnh trọng, mở miệng nói rất có khí phách: “Tuyên gia là thần dân của hoàng thượng, vinh hoa phú quý đều là được hoàng thượng ban cho. Nếu hoàng thượng muốn lấy lại, Tuyên gia cũng không một câu oán hận. Một câu của thánh thượng, trên dưới Tuyên gia cũng có thể bị máu chảy đầu rơi.”
Yên Vũ nhất thời kinh ngạc nhìn Tuyên phu nhân. Hình ảnh Tuyên phu nhân ở trong mắt nàng bỗng nhiên cao lớn, giống như bà không phải là một người phụ nữ chỉ ở trong nhà, mà là một người vĩ đại có một lý tưởng cùng tình cảm đạo đức sâu đậm.
“Mẫu thân…” Yên Vũ khẽ gọi một tiếng.
“Bây giờ con là con dâu của Tuyên gia ta, cũng nên nhớ kỹ lòng trung thành với vua. Nói phú quý chỉ là vật ngoại thân, tính mạng cũng không có gì đáng tiếc, vả lại có nghe câu nói ‘quân muốn thần tử, thần phải tử’ không?” Tuyên phu nhân nhìn Yên Vũ, nghiêm túc dặn dò.
Yên Vũ trịnh trọng gật đầu. “Con ghi nhớ giáo huấn của mẫu thân.”
Yên Vũ đi bộ trở về viện của mình, nhưng trong lòng tăng thêm bất an.
Tuyên Thiệu coi thường vinh hoa phú quý, một lòng trung thành thì thôi. Ngay cả Tuyên phu nhân, một người phụ nữ cả ngày ở trong nhà, cũng trung quân không dời như vậy. Chắc chắn là chịu ảnh hưởng của Tuyên Văn Bỉnh. Nếu tính cách của Tuyên Văn Bỉnh thật sự là thế, tám năm trước sao bởi vì muốn giành vinh hoa phú quý mà hãm hại cả nhà Diệp gia?
Nhưng lời lẽ chính trực của Tuyên phu nhân ở trước mặt mình hoàn toàn không giống như giả bộ. Khí phách của bà ta, giọng điệu của bà ta, thần thái của bà ta rõ ràng thể hiện nội tâm không lay động của bà ta.
Vì sao mắt nàng thấy, nội tâm cảm nhận được, không giống với cậu nói cho mình biết vậy?
Nếu nói là một người trung quân, sau khi trải qua thói đời nóng lạnh, thay đổi ước nguyện ban đầu, bắt đầu mưu cầu tư lợi cá nhân thì nàng tin.
Nhưng nếu nói một kẻ ti tiện bỉ ổi, một người dùng tính mạng cuả hơn trăm người vô tội để mưu cầu tư lợi biến thành một người tình cảm cao thượng, trung quân ái quốc, đầy lòng nhân ái thì nàng tuyệt không tin!
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao phải như vậy? Cậu và điều nàng nhìn thấy vô cùng mâu thuẫn. Là cậu sai rồi sao? Hay là chuyện năm đó cũng không như các chủ Toàn Cơ các nói cho cậu? Là các chủ Toàn Cơ các lừa cậu? Hay là cậu lừa nàng?
Ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu kiến cho trong lòng Yên Vũ nghi ngờ không chắc.
Nàng bước nhanh trở lại trong phòng mình, lấy ra bình thuốc độc cậu giao cho nàng.
Nhìn bình sứ trắng trong tay, tim nàng nhảy bang bang. Biết đâu cậu đã sai! Biết đâu tất cả đều là giả, kẻ thù của nàng không phải là Tuyên gia, không phải là Tuyên Văn Bỉnh… Nàng và Tuyên Thiệu vẫn có khả năng, có thể không cần đi tới một bước kia… Một bước không thể vãn hồi!
“Lục Bình!” Yên Vũ giấu thuốc độc, cất giọng kêu. “Chuẩn bị xe, ta muốn xuất phủ!”
Yên Vũ chỉ dẫn theo Tô Vân Châu bên người. Giờ đây nàng đã được Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân công nhận, ra vào đều rất tự do, không có người cai quản.
“Đi thập lý đình bên ngoài thành.” Yên Vũ nói với người đánh xe.
Tô Vân Châu cùng Yên Vũ ngồi bên trong buồng xa, thấy nét mặt nàng hơi mang vẻ chờ mong, hai tay nắm chặt nhau, giống như có chút khẩn trương.
“Thiếu phu nhân, chúng ta đi thập lý đình bên ngoài thành làm cái gì?”
“Trên người ta hơi khó chịu, chỗ đó có vị thần y, ta muốn xin thần y xem một chút.” Yên Vũ cố gắng bình phục tâm trạng, nhưng lòng thấp thỏm khó mà áp chế.
Nếu thật sự tất cả đều nghĩ sai rồi, thừa dịp lúc chưa muộn, nàng và Tuyên Thiệu còn có cơ hội… Nếu như bây giờ nàng thẳng thắn với Tuyên Thiệu, có phải là còn có thể được hắn tha thứ? Có phải là nàng sau này có thể chân chính mở rộng cửa lòng, thẳng thắn sống chung với hắn?
Không biết bắt đầu từ khi nào, vị trí của Tuyên Thiệu trong lòng nàng đã không người nào có thể thay thế được. Là khi hắn thấy nàng bị trúng thôi tình dược* nhưng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà là bỏ nàng vào trong nước lạnh? Hay là sau khi nàng bị Nghiêm Yến Sinh bắt đi, hắn đã xử phạt Lộ Nam Phi, đập phá Nghiêm gia trang? Hay là sau khi nàng bị điếc, hắn không kể bất cứ giá nào muốn chữa trị cho nàng, mỗi ngày đi thăm nàng? Hay là đám cưới ngày đó, hắn không tiếc trở mặt với cha mẹ của mình, không ngại làm trò trước mặt các vị khách khứa, cưới nàng, người vợ từ nơi phong trần?
(*là xuân dược)
….
Rất nhiều, rất nhiều dĩ vãng… Hắn đã vì nàng làm rất nhiều. Nàng không biết mình rốt cuộc sa vào lúc nào. Khi hắn một lần lại một lần dốc hết tình cảm, dù cho nàng có thể tạm thời kềm chế, nhưng cũng sẽ mất phương hướng trong sự dịu dàng liên tục không ngừng của hắn.
Yêu hắn, là dằn vặt lớn nhất đối với mình, giấu thù hận với Tuyên Văn Bỉnh ở trong lòng, ở bên cạnh hắn lợi dụng bảo vệ và tín nhiệm của hắn, mưu tính phụ thân của hắn, là trừng phạt lớn nhất đối với nàng…
Nàng lúc nào cũng muốn tất cả kết thúc nhanh một chút.
Nhưng lại luôn vô cùng lưu luyến sự ấm áp trong ngực hắn.
Loại mâu thuẫn trong lòng này nàng đã sắp không nhịn xuống được. Đặc biệt là khi Tuyên phu nhân cũng từ từ đối xử với nàng tốt hơn.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài tiểu viện gần thập lý đình.
Tô Vân Châu đỡ Yên Vũ nhảy xuống xe ngựa.
“Các ngươi chờ ta ở bên ngoài, thần y không thích người khác tuỳ ý vào viện của ông ta.”
“Vâng, thiếu phu nhân yên tâm đi.” Tô Vân Châu lên tiếng, trèo lên lại xe ngựa, vén màn lên, khoát tay với nàng một cái.
Yên Vũ gật đầu, đi vào trong viện.
Trong viện vắng vẻ không tiếng động. Nàng lắng nghe một chút, cậu cũng không có ở trong phòng.
Nàng cất bước tới chái nhà phía đông, ghé vào mép giường lớn tiếng kêu: “An thần y, An thần y, ông ở đâu?”
Nếu ông ta đang ở dưới mật thất, có thể nghe thấy giọng của nàng không?
Một lúc lâu, không có người lên tiếng trả lời.
Yên Vũ đành phải đi tới gầm giường. Gầm giường và các nơi khác đều giống nhau, đã tích một lớp bụi. Xem ra chắc là đã rất lâu không có ai ở đây.
Nàng dời tấm ván gỗ dưới gầm giường, theo thang dây xuống đến hành lang trong lòng đất, đi tới trước vách đá, sờ vào cơ quan ở trên tường.
Bức tường đá ầm ầm di chuyển.
Bên trong phòng đá, đuốc vẫn sáng như cũ, trên vách tường chính là người con gái cười tươi như hoa, có khuôn mặt rất giống nàng.
Tất cả đều như cũ, chỉ là không có bóng dáng của cậu.
Còn nhớ rất lâu trước đây, cậu ở chỗ này kể lại dĩ vãng của Diệp gia, kể lại huyết thù của cả nhà Diệp gia.
Tâm tình của nàng vào lúc đó cùng với bây giờ giống như đã có mấy đời.
“Cậu, người có ở đây không?” Yên Vũ chưa từ bỏ ý định, kêu một tiếng.
Nhưng đáp lại nàng chỉ có giọng nói của nàng vọng lại nhiều lần trong gian phòng đá.
Nàng nhìn bức vẽ tinh tế trên tường đá, thấy mẹ rất thật, giống như đang ở trước mặt, trong lòng có đủ loại cảm giác khó có thể nói thành tên.
“Mẹ, mẹ ở đây sao? Mẹ thấy con không? Mẹ có thể nói cho con biết lời của cậu rốt cuộc có phải là thật vậy hay không… Tuyên Văn Bỉnh thật sự là hung thủ hãm hại Diệp gia năm đó sao… Mẹ… Con thật là khổ sở, trong lòng con thật là khó chịu… Con muốn báo thù cho các người, nhưng mà con luyến tiếc hắn… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ, mẹ ơi?”
Yên Vũ nằm ở trên tường đá lạnh như băng, lẩm bẩm một mình, tim giống như bị bàn tay bóp thật chặt, chặt đến nỗi khiến nàng gần như hít thở không thông.