Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 44: Lại quay về Hồ Điệp cốc


Chương trước Chương tiếp

Lâm Vi hai người gom đủ dược liệu, quay về Hồ Điệp cốc tìm Đồng Nãi chế thuốc.

Nhưng còn chưa vào cốc, hai người liền thấy trong đám cây bụi xa xa lờ mờ có bóng đen, tựa hồ có người nằm.

Hai người tiến gần vài bước, phát hiện người nằm bất động trên đất, sống chết không rõ

Vốn loạn thế người li tán, Nguyên binh bạo ngược, nạn đói lũ lụt, người chết cũng không thiếu. Nhưng núi ven hồ trước nay thưa thớt người ở, huống chi người này nằm ngay ngoài Hồ Điệp cốc, không khỏi khiến hai người tâm sinh lo ngại.

“Ta sang xem, đừng đi theo.”

Vi Nhất Tiếu biết Lâm Nhất Tần trước nay nhát gan, cũng không để nàng tới gần người chết, vì thế để nàng đứng tại chỗ chờ, còn mình tiến lên xem xét.

Đây là một người quần áo rách rưới cũ kĩ, thoạt nhìn thật bình thường, mặt xám như tro tàn nằm trên mặt đất, không có tí động tĩnh, trên người trên mặt đều là lá rụng cùng bụi đất, xem ra đã nằm vài ngày. Chẳng lẽ tới đây cầu y, không kiên trì vào đến cốc liền gục ngã nơi này?

Vi Nhất Tiếu quan sát, phát hiện người này ngực tựa hồ còn phập phồng, tuy không nghe thấy tiếng động hô hấp, nhưng rõ ràng còn sống.

Vi Nhất Tiếu phủi hết lá rụng trên mặt hắn, mới nhớ tới người này chính là tiều phu từng chỉ đường cho họ.

Chỉ thấy tiều phu này miệng sưng to, tứ chi xụi lơ, thân mình quắt queo, ngay cả đầu đều biến hình, tựa hồ xương cốt đã mềm yếu, vô lực chống đỡ thân thể.

Vi Nhất Tiếu thấy tình trạng quỷ dị, cực kì khủng bố, liền biết hắn bị kẻ thù dùng tay bóp nát toàn xương, liền nhặt nhánh cây lật xem miệng vết thương.

Ai ngờ đẩy quần áo lần xem, cư nhiên không hề phát hiện một miệng vết thương cực nhỏ nào, người không có ngoại thương gì.

Vi Nhất Tiếu trong lòng kì quái, dùng tay thử, phát hiện người này cũng không bị nội thương, làn da cùng lục phủ ngũ tạng đều hoàn hảo.

(Nhóm chức năng có nhiệm vụ chứa đựng, chuyển hoá gọi là Tạng, gồm có : Tâm. Can, Tỳ, Phế, Thận, Tâm Bào.

Nhóm chức năng có nhiệm vụ thu nạp và chuyễn vận gọi là phủ , gồm có : Tiểu Trường, Ðại Trường, Ðởm, Vỵ, Bàng Quang, Tam Tiêu)

Chỉ là toàn thân xương cốt đều bị nghiền vụn, không thể dùng sức, mới khiến một người chỉ còn da thịt tê liệt ngã xuống lúc này.

“Thế nào? Còn cứu được hay không? Thử đem hắn đến chỗ Đồng Nãi nhìn xem sao?”

Lâm Tiểu Tiên nhón chân nhìn, chỉ thấy Vi Nhất Tiếu lần mò cao thấp, thủy chung không nói, không khỏi có chút kì quái.

“Đừng tới đây, lùi ra xa.”

Thảm trạng này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng. Mạch tượng vô hình, nhưng nội lực có thể chấn vỡ. Nhưng xương cốt cứng rắn, ngoại lực tuy có thể bóp nát, nhưng không thể nghiền vụn như nước thế này. Huống chi người này da thịt còn tại, không có ngoại thương, bằng cách nào có thể đem toàn bộ xương cốt tiêu biến hết? Vi Nhất Tiếu cẩn thận xem xét vẫn không tìm ra đáp án.

Đột nhiên, người kia giương mí mắt, con ngươi khẽ đảo nhìn Vi Nhất Tiếu. Người chỉ còn da thịt không hoàn toàn coi như người, nhưng còn có thể hô hấp, ánh mắt nhìn được, thật sự khiến người ta da đầu run lên, lưng phát lạnh.

Trong ánh mắt hắn tràn đầy thần sắc khát vọng cầu xin, chỉ là thanh âm đều không thể phát ra, ngay cả đầu lưỡi cũng không thể nhúc nhích.

Vi Nhất Tiếu cúi mình, nói khẽ với hắn:

“Toàn thân xương cốt đều đứt hết, ngay cả Thánh Thủ cũng không trị nổi. Nếu muốn sống, liến tiếp tục nhắm mắt, ta sẽ đến hỏi Đồng Nãi xem có biện pháp giảm bớt thống khổ không, lại gọi người nhà tới chiếu cố ngươi.”

Người nọ mí mắt giương cao, để lộ thần sắc hoảng sợ, chỉ là bất hạnh không cách nào lắc đầu, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm Vi Nhất Tiếu không thôi.

Vi Nhất Tiếu nói tiếp:

“Nếu phải chết, ta liền tiễn một đoạn, đường xuống hoàng tuyền cũng bớt vất vả. Nếu đồng ý liền chớp mắt ba cái đi.”

Người kia nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, ánh mắt lộ ra thần sắc cảm kích, thong thả nhưng kiên định chớp mắt ba cái.

Vi Nhất Tiếu đưa lưng về phía Lâm Nhât Tần, trong ngực lấy ra chủy thủ, lại cắm vào trái tim hắn. Lau sạch chủy thủ cất vào, mới đứng dậy chậm rãi quay về bên cạnh nàng, thấp giọng nói:

“Không cứu được, sống không bằng chết.”

Người kia không thể đứng lên, ngay cả nói cũng không thể. Nếu người nhà hắn không muốn chăm sóc hắn, hoặc giả hắn không có người nhà…

Nhưng dù vậy cũng không muốn ở trước mặt nàng…(giết người)

Lâm Nhất Tần thấy Vi Vi thủy chung đặt tay sau lưng, trên mặt có chút áy náy.

Tiểu Lâm biết hắn vốn không giết người trước mặt nàng, lần này vạn bất đắc dĩ, trong lòng tất nhiên khổ sở, lúc này đưa tay nắm lấy tay Vi Vi, nhẹ giọng:

“Em hiểu được. Có đôi khi chết còn hạnh phúc hơn là sống.”

Bởi vậy người bệnh nan y lúc thống khổ hấp hối cũng là lúc hi vọng mình chết không đau đớn, chấm dứt cực khổ của chính mình, cũng chấm dứt gánh nặng cho người nhà…

Nàng sẽ không trách.

Tâm tình hai người đều có chút trầm trọng, yên lặng đi qua đường mòn ven vách núi bị bụi cây ẩn nấp, đi vào Hồ Điệp cốc, hướng tới chỗ ở Đồng Nãi.

Gian nhà tranh vẫn giống ba tháng trước, chỉ là lúc này không phải mùa xuân, nhiều loài hoa đã tàn, bươm bướm bay đi gần hết. Dược liệu gieo trồng trước nhà vẫn đang xanh tốt tươi um.

Lâm Vi hai người đến trước nhà liền thân thiện gõ cửa. Lại nhớ lần trước khi đến đây, Vi Nhất Tiếu từng âm thầm bóp náp thanh giữ cửa, đùa dai đem Hồ Thanh Ngưu cao ngạo vô lễ kia té ngã, không khỏi nhìn nhau cười, tâm tình thế có dễ chịu hơn chút ít.

Cửa chi nha mở, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, là Hồ Thanh Ngưu muội muội Hồ Thanh Dương.

“A a! Là các ngươi! Đã tìm được dược liệu gì đó Đồng Nãi muốn?”

Bộ dáng hoạt bát sáng sủa xinh đẹp động lòng người, so với ca ca nàng lễ phép hơn nhiều lắm, vừa cười vừa mời hai người vào nhà, vừa “Nãi nãi ~ nãi nãi” gọi chủ nhân.

Qua một lát, Đồng Nãi liền chống gậy đi qua. Bộ dáng thân thể vẫn đáng sợ như vậy, nhưng tay nghề của Thánh Thủ khiến Lâm Tiểu Tiên cảm thấy khuôn mặt này thân thiết thuận mắt hơn nhiều lắm.

Đồng Nãi hiển nhiên thấy tốc độ hai người thu thập dược liệu kinh ngạc vô cùng, càng có loại cảm giác vui mừng quá đỗi, đôi con mắt lớn nhỏ mở to nhìn Vi Nhất Tiếu rạng rỡ sáng rọi, tán dương không ngừng:

“Ha ha ha ha ~~ quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, thu thập gan gấu mật rắn nhanh nhất cũng phải nửa năm tám tháng, nay thấy vậy, Vi thiếu hiệp thật sự là võ công tốt, thủ đoạn cao! Đồng Nãi thực bội phục cực điểm a!”

Vi Nhất Tiếu thần sắc cũng không thập phần cao hứng, nhàn nhạt nói: “Quá khen”, đem dược liệu từ hành lý lấy ra, giao cho Đồng Nãi.

“Phiền toái Thánh Thủ.”

“Ha ha, yên tâm, chỉ cần có dược liệu, chế thuốc liền nhanh thôi. Hai người chờ ba ngày liền tới lấy đi!”

Đồng Nãi cũng chưa bắt mạch lại cho hai người, cầm dược liệu run run rẩy rẩy quay về buồng trong, tựa hồ đối với kì dược luyện thuốc vô cùng khẩn cấp.

Hồ Điệp cốc theo lệ thường không lưu khách nhân lại dừng chân, Vi Nhất Tiếu liền mang Tiểu lâm xuất cốc, thuận tiện đem chôn thi thể ngoài cốc kia.

Ba ngày qua đi, hai người đúng hạn đến lấy thuốc, Đồng Nãi đã luyện thuốc thành công, chờ đợi hồi lâu.

“Cửu chuyển hùng xà hoàn dược liệu khác gồm nhân sâm ngàn năm, phục linh, cỏ linh chi, lộc nhung, thủ ô, tam thất, phong giao, toàn thuốc bổ trân quý, lại thêm cây ngô thù du tính dương, hoàng kì, hạnh nhân, quế chi, xuyên khung, đương quy, bán hạ, tục mệnh hoàn hồn linh nghiệm vô cùng.”

Đồng Nãi mặt nhảy nhót, lại bắt đầu tuyên truyền bí phương tổ truyền thần kì linh nghiệm như thế nào. Nếu không phải Lâm Tiểu Tiên từng chính mắt thấy qua thần kĩ bắt mạch đoán bệnh, cơ hồ sẽ nhầm tưởng vị lão phu nhân này trở thành thủ lĩnh cao thủ bán hàng đa cấp.

“Thuốc trị hàn độc cùng trị thương có chút dược liệu khác nhau. Vi thiếu hiệp thong thả cho chút thời gian. Hai vị nếu ba tháng cũn chờ được, để lão hủ trị chứng bệnh khó chữa trước đi. Này mười viên cửu chuyển hùng xà hoàn luyện trong ba ngày. Mỗi ngày ăn một viên vào giữa trưa. Kiêng kị cá tôm cùng thức ăn kích thích khác, mỗi ngày đến ta xem qua.”

Lâm Vi hai người cảm tạ Đồng Nãi, nhận thuốc xuất cốc. Bởi vì mỗi ngày cần tái khám, liền đem lợn rừng (Wild Boar) chạy đến ngoài cốc giấu đi, ở ngay trên xe.

Vốn Vi Nhất Tiếu đối với việc ứng phó với bà dì biến thái của Lâm Tiểu Tiên vô cùng nhiệt tình, lúc này chứng bệnh khó chữa đã có ánh rạng động, nhưng Vi Vi lại không có chút vui vẻ nào, khiến bạn học Tiểu lâm thủy chung có chút kì quái.

Hai người ăn qua cơm chiều, Lâm Tiểu Tiên lái xe đi dọn thức ăn thừa trở về, thấy Vi Vi cúi đầu bên bụi cây dày bên đường đi tới đi lui, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.

“Tìm gì vậy? Không sợ muỗi cắn sao?”

Vi Vi cúi đầu cười nói:

“Ta so với nhang muỗi còn hữu dụng hơn. Muỗi sao lại đi hút máu con dơi được?”

Thì ra Lâm Nhất Tần thuộc nhóm máu B, không biết do nhóm máu hay do giống máu hiếm lạ, các loại hình muỗi đều chung tình, chuyên tình, chung thân tướng tùy, hút hết muỗi về phía mình, người bên cạnh đi cùng không còn lo âu gì, quả so với nhang muỗi còn tiện lợi hơn.

Lâm Tiểu Tiên vừa muốn châm chọc lại, chỉ thấy Vi Vi vươn người bắt, xoay người lộ ra một viên thịt cầu xám xám không ngừng giãy giụa, tai dài mỏ nhọn, thì ra là con thỏ.

“Đưa cho em chơi! Đưa cho em chơi! !”

Lâm Tiểu Tiên đối với loại động vật lông xù có vú nảy sinh ham muốn BT, lúc này từ xe nhảy xuống chạy qua, ghé vào bên người Vi Vi, vuốt ve con thỏ từ lỗ tai đến lưng.

“Ách…đã ăn no. Không phải đang chuẩn bị lương thực cho ngày mai đó chứ?”

“Hì hì, heo ăn no, con thỏ còn chưa ăn nò đâu. Ta đang chuẩn bị lương thực hôm nay cho nó.”

Vi Nhất Tiếu từ tay áo lấy ra bình sứ nho nhỏ, mở nắp, một cỗ mùi cay độc mãnh liệt xông ra. Hắn đổ ra một loạt viên cửu chuyển hùng xà hoàn, chia thành hai nửa, đem một nửa nhanh chóng nhét vào miệng thỏ.

“! Chẳng lẽ chàng hoài nghi?...”

Lâm Nhất Tần trong lòng kinh ngạc. Dược liệu khó kiếm như thế, nếu không phải gặp được Ân Thiên Chính cùng Chu Điên tương trợ, không biết còn phải bôn ba bao lâu mới tìm đủ nhiều gan gấu mật rắn thế. Hai người cộng lại chỉ có mười viên, Vi Nhất Tiếu há có thể không biết dược liệu này trân quý? Làm thế này, tất nhiên vì hoài nghi.”

“Ừ, là có chút hoài nghi. Nếu không đem heo sống ăn thành heo chết, hì hì, ta cũng không có cách nào đoạt lai từ tay Hắc Bạch vô thường~”

(Vị huynh đài này, huynh bày tỏ tình cảm thôi có cần độc miệng vậy không? Nói một câu: ‘Ta không nỡ để nàng mạo hiểm’ thì chết à? Cảm thán~ing T_T)

Lâm Tiểu Tiên cũng không hề để ý lời châm chọc của Vi Vi, nói tiếp:

“Nhưng đã hỏi qua rất nhiều người, ai cũng bảo Đồng Nãi y đức tốt lắm a?”

“Chờ nàng nhìn ra được có gì không thích hợp đã sớm bước chân vào quan tài. Bất quá ta đã thử, không tìm ra sơ hở gì, chỉ là có chút cảm giác kì quái. Nhưng đi lại trên giang hồ, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

“Ân, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nhưng là…Nếu không đủ…” Nếu không đủ dùng thì làm sao bây giờ?

“Ngốc a, thuốc có thể luyện lại, mạng chỉ có một. Chỉ hi vọng do lòng nghi ngờ của ta quá nặng. Nếu không thì ta lại phí chút thời gian đi tìm tiếp là được.”

Vi Nhất Tiếu trời sinh cẩn thận, nếu đã sinh lòng nghi hoặc, tự nhiên sẽ không để Lâm Tiểu Tiên làm vật thí nghiệm, bởi vậy khi xuất cốc cũng không trực tiếp uống thuốc mà bắt rất nhiều thỏ, chim trĩ cùng động vật nhỏ, đem để phía sau Wild Boar làm vật thí nghiệm.

Hắn sợ thuốc có thật có giả, vì thế đem mỗi viên cửu chuyển hùng xà hoàn đều chia làm hai nửa, nửa lưu lại, nửa khác hoặc trộn vào thức ăn, hoặc hòa với rượu, hòa với nước hoặc ép đám động vật kia ăn trực tiếp. Ba bốn canh giờ sau, động vật đều vui vẻ, không có dị trạng gì, Vi Nhất Tiếu mới đem hai nửa viên thuốc nhập lại, theo chỉ thị Đồng Nãi, đưa Lâm Tiểu Tiên ăn vào.

Hai người kéo dài đến ngày thứ 2 uống thuốc mới tái khám, Đồng Nãi vẫn chưa nói gì. Lúc này trong cốc chỉ còn Đồng Nãi, hai đồ đệ cùng Hồ Thanh Dương đều không ở, Vi Nhất Tiếu hỏi đến, Đồng Nãi chỉ nói phái bọn họ đi Miêu Cương hái thuốc.

Tuy rằng chỉ là tái khám, nhưng Đồng Nãi vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch) cẩn thận chu đáo, tứ bình bát ổn, cũng không dị trạng gì.

Ngày hai người đi từ Hồ Điệp cốc khám chữa bệnh xong, song song đi ra, Lâm Nhất Tần buồn chán, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:

“Vi Vi, chàng có cảm thấy…Đồng Nãi khiến người ta có cảm giác … quỷ dị? Tuy rằng không có hành động gì kì quái, nhưng là… Mỗi lần bị nhìn, đều có loại cảm giác…như là ếch bị rắn nhắm trúng vậy…”

Vi Nhất Tiếu vươn tay sờ sờ mái tóc xoăn của nàng, cũng không trả lời.

Ngay cả Lâm Tiểu Tiên trì độn đều cảm giác được, hắn há có thể không biết?

Chẳng qua Vi Nhất Tiếu đều lưu ý thử đi thử lại, ngay cả thuốc cũng thử qua, thật sự không tìm thấy sơ hở gì.

Chính là loại cảm giác không rõ kì quái cứ thủy chung quanh quẩn trong lòng, từ thật lâu trước kia đã tồn tại. Nhưng kết quả là bắt đầu hoài nghi từ khi nào, hắn lại nghĩ không ra, chỉ có thể lưu ý cẩn thận gấp bội, một mặt âm thầm thôi miên là bản thân đa nghi.

Ba lần uống thuốc qua đi, dựa theo phương pháp của Đồng Nãi, đợt trị liệu cũng coi như xong, có thể giảm bớt phần lớn chứng đau bụng kinh.

Lần tái khám thứ tư, Đồng Nãi vẫn mang theo cặp bao tay màu bạc, đặt lên cổ tay Lâm Nhất Tần, lẳng lặng bắt mạch, chỉ là lần này dùng nhiều thời gian hơn hẳn khi khác.

Khiến Lâm Nhất Tần cũng chờ đến có chút mất kiên nhẫn, lại đột nhiên phát hiện, thần sắc Đồng Nãi cũng không giống suy tư khi chẩn bệnh, mà là hai mắt vô thần, lăng lăng nhìn chằm chằm cổ tay Tiểu Lâm đến sững sờ.

“…Đồng Nãi? Có gì không đúng sao?”

Tiểu Lâm thấy bà thần sắc kì quái, nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt Đồng Nãi không dời, tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“…Không đúng? Cổ tay tinh tế, làn da trắng nõn, sao có thể không đúng?...”

Vừa nói, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang cảm thụ xúc giác làn da.

Lâm Nhất Tần bị sờ tóc gáy dựng thẳng lên, muốn rút cổ tay về, lại bị Đồng Nãi chặt chẽ nắm lấy, không thể động đậy.

“…Tuổi trẻ, thân hình thật đẹp, trên người một nếp nhăn cũng không có, cỡ nào trắng mịn…Cỡ nào tốt…”

Đồng Nãi tựa hồ đã trôi vào hồi ức thật xa, thanh âm gần như ôn nhu mờ ảo, lời nói càng lúc càng suồng sã. Khi hai người nhìn lại Đồng Nãi đã thấy ánh mắt cùng khẩu khí hoàn toàn bất đồng, trở nên giống như một loại độc xà lạnh băng ác độc.

Mặt người dữ tợn, miệng lại ôn nhu, Lâm Nhất Tần bị hành động quỷ dị làm rét run, vừa muốn quay đầu hướng Vi Vi xin giúp đỡ, chỉ cảm thấy trên tay truyền đến đau đớn, thì ra Đồng Nãi vươn tay, móng tay đè thật sâu vào cổ tay mình.

Vi Nhất Tiếu thấy Đồng Nãi cử chỉ quỷ dị, đã sớm phiền ác, thấy lão bà tựa hồ thần chí không rõ, lúc này đoạt lấy cổ tay Lâm Nhất Tần, đem nàng kéo về bên người, giấu ra phía sau.

Đồng Nãi cũng không hoảng hốt, tựa bàn chậm rãi đứng dậy, lui ra sau vài bước, rốt cục từ trạng thái kì quái khôi phục lại. Thần thái lại cùng bộ dáng lão nhân hiền lành trước kia hoàn toàn khác biệt, hai mắt như điện, sáng ngời hữu thần, đều ẩn chứa sắc bén uy nghiêm, cười nói với Vi Nhất Tiếu:

“Ha ha, ha ha, bảo hộ cũng thật chu đáo chặt chẽ. Đáng tiếc. Vẫn là muộn, muộn.”

“Cái gì muộn?”

Vi Nhất Tiếu nắm chặt cổ tay Lâm Nhất Tần, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

Đồng Nãi cũng không đáp, tiếp tục cười nói:

“Tuổi trẻ, võ công lại cao cười, thông minh khó có được, lại cẩn thận. Ngay cả thuốc ta đưa đều thử qua từng cái đi?”

Vi Nhất Tiếu nghe được chuyện mình giấu diếm, trong lòng kinh ngạc, nhưng không ngừng cân nhắc, quá trình thử nghiệm thuốc không xảy ra sai lầm dị thường, chẳng lẽ là mãn tính…

“Không phải mãn tính. Thánh Thủ Đồng Nãi hạ độc, làm sao có thể dùng biện pháp ngu ngốc như thế?”

Đồng Nãi tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Vi Nhất Tiếu, cười càng thêm đắc ý:

“Linh dược cửu chuyển hùng xà hoàn sư tổ truyền xuống thần hiệu vô cùng, trị bệnh đau bụng kinh cần gì những ba ngày?

“Ngươi cho nàng ăn cái gì?”

Vi Nhất Tiếu biết đã trúng chiêu, có kích động cũng vô dụng, trên mặt không lộ rõ buồn vui, thanh âm không lớn không nhỏ, ánh mắt nhìn Đồng Nãi đã lạnh băng đến cực điểm, sát khí như đao kiếm tỏa ra mãnh liệt.

Đồng Nãi lại không chút hoang mang, không chút sợ hãi, giọng nói êm tai, tựa hồ như đang kể câu chuyện xưa không liên quan:

“Lần thứ hai nhìn thấy hai người các ngươi, ta liền quyết định hạ dược.”

“Thật ra cũng thực khéo. Viên thuốc kia cùng cửu chuyển hùng xà hoàn thật giống, đến cả mùi cũng cay độc như nhau, chẳng qua quá trình luyện dài hơn mới sai phái các ngươi đi tìm cái gì gan gấu mật rắn.”

“Trên đường đi thật vất vả, cũng thật chờ mong đi?”

“Ha ha, cho ta nhiều thời gian, cuối cùng luyện thành ‘Đoạn cân hủ cốt hoàn.’

“Không tin xem huyệt Thiên Trì xem như thế nào?’

Vi Nhất Tiếu nghe được ‘Đoạn cân hủ cốt hoàn’ năm chữ, nhất thời nhớ tới một người, đột nhiên hiểu rõ, cũng bất chấp cái gì bên ngoài, vươn tay ‘soạt’ xé xiêm y trước ngực Lâm Nhất Tần, chỉ thấy trên ‘huyệt Thiên Trì’ quả hiện vệt màu đỏ sẫm như máu.

Đồng Nãi nhe răng cười nói:

“Thần dược mới luyện thành, đương nhiên muốn tìm người đến thử. Chỉ là không nghĩ các ngươi quay trở về sớm vậy, hẳn đã nhìn thấy cái gì nằm ngoài cốc đi!”

Vi Nhất Tiếu nhất thời như bị giội nước đá từ đầu tới chân, trước mắt một mảnh tối đen.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...