Y Sinh Thế Gia
Chương 7
Rạng sáng 4 giờ 20 phút, trong phòng cấp cứu của bệnh viên, bác sĩ trẻ tuổi Tô Duy đang ở trong phòng trực ban sửa lại ghi chép của bệnh nhân hôm nay. Viết xong quá trình chữa bệnh, vừa nhấp một ngụm cà phê nóng để nâng cao tinh thần, đột nhiên nghe được tiếng radio truyền đến vô cùng rõ ràng trên đỉnh đầu.
“Bác sĩ trực ban, mời ra xe. Bác sĩ trực ban, mời ra xe.”
Tiếng gọi dồn dập sau hai câu liền ngừng lại, hiển nhiên đã có người gọi đường dây nóng cấp cứu 120. Tô Duy nhíu nhíu mày, đi đến chỗ sư muội trực ban gần đó nói: “Anh ra ngoài xe, em ở lại trông, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Đã biết, Tô sư huynh.”
Tô Duy gật gật đầu, lúc này mới xoay người đi tới bãi đỗ xe.
Xe cứu thương rất nhanh liền lái đến địa điểm chỉ định.
Làm người khác ngạc nhiên chính là, địa điểm gọi cấp cứu là một biệt thự nhỏ hình dạng độc đáo. Tòa nhà xây ở bên sườn núi, xung quanh được bao bọc bởi cây cối cao lớn, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà nho nhỏ, giống như một tòa thành bị ngăn cách ở trong truyện cổ tích.
—— Ai lại xây nhà ở chỗ này vậy?
Vùng ngoại thành ít người lui tới, thoạt nhìn có vài phần trong lành nhưng cũng rất lạnh lẽo và hiu quạnh.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, kiểm tra lại địa chỉ một lần, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn mới ấn chuông cửa.
Người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi, bộ dáng độ khoảng hai mươi, cột tóc đuôi ngựa, vẻ mặt vô cùng kích động, sau khi nhìn thấy người tới mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mở cửa thúc giục: “Rốt cuộc mọi người cũng tới rồi. Mau, mau đi nhìn bé ấy một chút.”
Tô Duy mang theo hộ sĩ cùng cô gái vào nhà, lúc bước đến phòng ngủ, chỉ thấy một đứa bé nằm trên giường.
Đứa bé kia bộ dáng rất xinh đẹp, lông mi thật dài, mũi cao, môi hơi cong, khuôn mặt đáng yêu lập tức có thể xúc động lòng người.
“Bé ấy ngã xuống từ trên giường, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, có phải là bị ngã hỏng rồi không?” Cô gái trẻ tuổi khẩn trương nắm chặt góc áo, “Bác sĩ, bé sao rồi? Không bị gì chứ?”
Tô Duy cầm đèn pin và bông vải qua bước tới cẩn thận kiểm tra. Đồng tử phản xạ bình thường, không có bất kỳ hiện tượng tổn thương màng não, đầu cũng không có dấu hiệu ngã xuất huyết, không giống như não bị va chạm dẫn đến xuất huyết gây hôn mê.
Kỳ quái chính là làn da bé phi thường nóng, cầm lấy nhiệt kế kiểm tra, Tô Duy luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi giật mình —— nhiệt độ cơ thể đứa bé này cư nhiên lên đến bốn mươi độ.
Ngã một cái cũng không thể ngã đến sốt cao như vậy, nhất định là có nguyên nhân khác; mà trẻ con phát sốt, nguyên nhân thông thường là do nhiễm trùng.
“Mấy ngày nay bé có nói không thoải mái ở chỗ nào không?” Tô Duy một bên kiểm tra một bên hỏi.
Cô gái ngẩn người, “Không có nghe bé nói không thoải mái, cũng không có phát sốt.” Nói tới đây cô đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, lúc trước bé có làm phẫu thuật, nhưng chắc không liên quan đến chuyện này đâu, đã qua gần một tuần rồi.”
Sắc mặt Tô Duy trầm xuống, xốc lên quần áo đứa bé, vừa nhìn quả nhiên thấy dưới bụng bị dán một miếng băng gạc thật dày. Xé mở băng gạc, chỉ thấy miệng vết thương dữ tợn, làn da chung quanh bầm tím không chịu nổi, bên cạnh còn sót lại vết máu và nùng dịch trộn lẫn làm người ta nhìn thấy rợn cả người.
Cô gái nhìn miệng vết thương đáng sợ kia sau một lúc lâu cũng không nói nên lời, ngay cả y tá đi cùng Tô Duy cũng có chút không đành lòng phải nhìn sang chỗ khác.
Cái này hiển nhiên là sau khi phẫu thuật bị biến chứng gây nhiễm trùng nghiêm trọng, một phần do người nhà không để ý, hơn nữa miệng vết thương lại bị băng gạc che, một phần do bản thân đứa bé cũng không biết, cho nên mới kéo dài đến một tuần như vậy.
Nhìn khuôn mặt gầy yếu của bé con, Tô Duy nhịn không được vô cùng đau lòng, quay đầu lại hỏi: “Vết thương của cháu bé thế này cô cũng không quan tâm à? Cô chăm sóc bé kiểu gì vậy?”
Cô gái ấp úng nói: “Đứa bé này không thích nói chuyện với người khác, tôi cũng không hiểu bé ấy lắm. . . . .”
Tô Duy kinh ngạc hỏi: “Cô không phải là người nhà cháu bé?”
Cô gái giật mình, “Tôi là bảo mẫu, thời gian trước mới đến chăm sóc bé ấy.”
“Vậy ba mẹ cháu bé đâu?”
“Bé. . . . . Mẹ bé mấy hôm trước vừa qua đời, ba còn ở nước ngoài, đến giờ vẫn chưa liên lạc được.”
Tô Duy trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Về bệnh viện rồi nói sau.”
Lúc trở lại bệnh viện đăng ký giấy tờ, Tô Duy mới biết đứa bé này tên Thiệu Vinh, vừa qua sinh nhật sáu tuổi, một tuần trước do viêm ruột thừa cấp tính đã làm phẫu thuật ở bệnh viện, lúc ấy ba cháu bé cũng không ở trong nước.
Tô Duy có chút tức giận, hận không thể lập tức đem ba bé gọi tới mắng một trận, đáng tiếc bảo mẫu gọi điện thoại quốc tế đường dài vẫn gọi không được, Tô Duy không có biện pháp, đành phải đưa Tiểu Thiệu Vinh vào phòng trị liệu xử lý miệng vết thương trước.
Vết thương bị nhiễm trùng nhất định phải sát trùng sạch sẽ, chờ khống chế được tình trạng lây nhiễm mới khâu lại một lần nữa. Mặc dù biết đứa bé này hôn mê không có cảm giác, nhưng khi cắt chỉ, nhìn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, Tô Duy vẫn nhịn không được cảm thấy lo lắng.
Tô Duy đau lòng đứa bé này, an bài một cái giường ở hành lang cho bé, sợ bé bị cảm lại đắp thêm một cái chăn. Lúc xử lý xong mọi việc, đồng hồ báo thức đã sắp chỉ bảy giờ sáng.
Bầu trời phía đông hơi lộ ra một chút ánh sáng, chiếu vào trên nền tuyết trắng, toàn bộ thành phố giống như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, dần dần hiện ra một chút sức sống.
Tô Duy đứng trước cửa sổ một lúc lâu, quay đầu lại thì phát hiện đứa bé kia đã tỉnh, đang mở cặp mắt to tròn tò mò nhìn chung quanh.
Đôi mắt của bé rất đẹp, con ngươi trong suốt hắc bạch phân minh, sáng trong như có một tầng nước, ánh mắt hồn nhiên chỉ trẻ con mới có.
Nghe được tiếng bước chân, bé liền ngoái đầu lại nhìn Tô Duy, có vẻ rất ngạc nhiên không biết người này là ai.
Tô Duy nhịn không được cười cười, nhẹ giọng nói: “Chú là bác sĩ, tới kiểm tra nhiệt độ cơ thể của con.”
“Nha”, Thiệu Vinh cái hiểu cái không gật đầu, phối hợp để Tô Duy đem nhiệt kế kẹp dưới nách bé. Yên lặng thật lâu sau, bé đột nhiên nói, “Ba con… cũng là bác sĩ.”
Tô Duy kinh ngạc nói: “Thật sao?”
Thiệu Vinh chân thành gật gật đầu, “Thật đó, không lừa chú đâu.”
Tô Duy cảm thấy đứa bé này thật thú vị, tiếp tục hỏi: “Ba con làm bác sĩ ở đâu?”
Thiệu Vinh thành thật trả lời: “Ở nước ngoài.”
“Nước nào?”
“Nước Anh”, bé dừng một chút, “Có phải cách nơi này rất xa không?”
Tô Duy gật đầu: “Vô cùng xa.”
“Con không thể ngồi xe đi tìm ba sao?”
Tô Duy đưa tay sờ sờ đầu bé, “Không thể, quá xa.”
Nghe câu trả lời như thế, Thiệu Vinh tựa hồ có chút khổ sở, gục đầu xuống suy nghĩ một lát mới nói: “Không sao, tết hàng năm ba đều trở về. . . . . . Con tìm không thấy ba, ba một ngày nào đó cũng sẽ trở lại.”
Tô Duy không nói gì.
Y nghĩ, đứa bé này nhất định rất yêu ba của mình, cái loại yêu này, thậm chí gần như là sùng bái rồi.
***
Tám giờ sáng họp giao ban xong, Tô Duy cởi áo blouse trắng bước ra khỏi khoa cấp cứu, tiện tay mua cái bánh, định chen lên xe buýt trên đường về nhà giải quyết luôn bữa sáng.
Ngoài cửa ánh mặt trời sáng đến chói mắt, trên đường phố hiển nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều so với mấy ngày đầy tuyết trước. Tô Duy nghiêng đầu nhìn trạm xe buýt, dư quang khóe mắt lại nhìn đến đứa bé ở góc hành lang sáng sủa kia.
Đứa bé kia đang ngồi ở trên giường cúi đầu bấm điện thoại, không khóc không nháo, tuyệt không giống mấy đứa trẻ con cùng tuổi hay quậy phá.
Nghĩ đến mẹ bé vừa mới qua đời, ba lại không ở bên cạnh, Tô Duy không nhịn được lại cảm thấy đau lòng.
Từ khi làm bác sĩ ngoại khoa nhi, Tô Duy đã gặp qua rất nhiều trẻ con. Có một bé đáng thương nhất, mới hai tuổi vì mắc bệnh tim mà bị cha mẹ vứt bỏ trước cửa bệnh viện, đông lạnh mà chết.
Tô Thế Văn thường nói, làm bác sĩ, gặp nhiều chuyện như vậy sau này cũng sẽ cảm thấy bình thường.
Nhưng Tô Duy không thể giống cái dạng bình tĩnh và vô tình kia, có lẽ khác nhau ở chỗ, Tô Thế Văn đối mặt là người chết, còn Tô Duy lại đối mặt với người sống.
—— Tô Thế Văn là pháp y.
Lúc Tô Duy về đến nhà, Tô Thế Văn đang đứng trước gương to đeo cà-vạt, hiển nhiên là chuẩn bị đi làm. Hắn nhìn Tô Duy trong gương thản nhiên liếc mắt một cái, “Tan ca rồi?”, vẻ mặt không chút thay đổi giống như đang nói chuyện với thi thể.
“Ừ”, Tô Duy khẽ cười cười, do thức đêm mà mắt của y có chút sưng, lúc cười mắt sẽ nheo lại hệt như con mèo lười buồn ngủ.
Tô Thế Văn theo dõi y, nhìn một hồi mới thấp giọng nói: “Tối qua anh lại thức suốt đêm?”
Tô Duy bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, đưa tay sờ sờ tóc, “Đúng vậy, nửa đêm có ca cấp cứu, một đứa bé 6 tuổi sau khi phẫu thuật bị nhiễm trùng phát sốt, anh giúp bé rửa sạch miệng vết thương, đổi thuốc, dặn dò, bận đến tận sáng. . . . . .”
Tô Thế Văn nhìn gương gật gật đầu, trầm mặc một hồi, xoay người lại đối mặt với y, “Nói tiếp đi.”
Bị hắn nhìn thấu thật sự khiến Tô Duy có chút quẫn bách, y cúi đầu suy nghĩ một chút, mới tiếp tục nói: “Mẹ đứa bé kia vừa qua đời không lâu, ba bé nghe nói đang ở Anh làm bác sĩ, trong nhà cũng không còn người thân chăm sóc, chỉ có một bảo mẫu ở lại chiếu cố, rất tội nghiệp.”
Tô Thế Văn nhướng nhướng mày, “Vậy nên?”
“Không phải em ở Anh du học hai năm sao? Ở bên kia quen bạn chắc cũng nhiều nhỉ, có thể giúp hỏi thăm ba bé một chút được không?” Thấy Tô Thế Văn nhếch môi không nói lời nào, Tô Duy lại bổ sung, “Đứa bé nhỏ như vậy không có người chăm sóc là không được, nếu ba bé xảy ra chuyện hoặc không cần bé, anh muốn giúp bé tìm một cô nhi viện điều kiện tốt chút.”
Không biết đối phương đang nghĩ gì, Tô Duy cuối cùng chỉ cười trừ, nói: “Nhờ em đấy.”
“Đứa bé kia tên là gì?” Tô Thế Văn hỏi.
“Tên Thiệu Vinh.”
“Thiệu Vinh?” Tô Thế Văn nhíu mày, “Xác định tên Thiệu Vinh?”
“Đúng vậy”, Tô Duy có chút nghi hoặc, “Tên này có vấn đề gì sao?”
“Viện trưởng bệnh viện các anh tên là Thiệu An Quốc, con của ông ta Thiệu Trường Canh hiện đang ở Anh làm bác sĩ”, Tô Thế Văn nói xong liền xoay người ra cửa đổi giày, nghĩ đến trình độ “ngốc” ở phương diện khác của Tô Duy, phỏng chừng nửa phút nữa mới nhìn ra được sự liên hệ trong đó.
Quả nhiên, nửa phút đồng hồ sau, Tô Duy mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của em là, Thiệu Vinh là con riêng của Thiệu Trường Canh?”
Tô Thế Văn dừng bước, “Thiệu Trường Canh có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, lúc đi học ở Anh cả ngày bận rộn xoay tới xoay lui, không có thời gian làm ra con riêng vô lí như vậy.”
Bị giọng điệu nghiêm khắc của hắn dọa, Tô Duy giải thích: “Anh không có ý nghi ngờ nhân phẩm của hắn, anh biết các em là bạn tốt, thật có lỗi.”
Tô Thế Văn nghiêng đầu nhìn y một cái, “Làm bác sĩ với năng lực tư duy logic của anh mà vẫn chưa cho nhầm thuốc, thật sự là kỳ tích.”
“. . . . . .” Tô Duy bị những lời này làm cho nghẹn đỏ bừng cả mặt, muốn mở miệng phản ứng thì Tô Thế Văn đã xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng hờ hững.
Em trai pháp y này, cả ngày kiểm tra thi thể, đi theo cảnh sát phá các vụ án trinh thám, suy nghĩ hiển nhiên vô cùng linh hoạt, mắng người cũng khiến cho người ta không phản bác được. Nhưng là. . . . . . Cũng không cần mắng ác như vậy chứ?
Tô Duy có chút buồn bực, đứng tại chỗ run vài giây, chợt nghe điện thoại di động trong túi vang lên, vừa lấy ra liền thấy là tin nhắn của Tô Thế Văn, bên trong có một dãy số cùng với năm chữ “điện thoại Thiệu Trường Canh”.
Thật là. . . . . . Giúp đỡ người khác mà cũng gọn gàng lưu loát như vậy, cứ như đang ghi chép giải phẫu thi thể ấy, một chữ thừa cũng không chịu nói.
Tô Duy bất đắc dĩ thở dài, tự mình ấn vào dãy số.
Điện thoại rất nhanh liền thông qua, bên tai truyền tới một thanh âm đàn ông trẻ tuổi: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
Thanh âm đối phương vô cùng dễ nghe, trầm thấp, ôn nhu, thái độ cũng tương đối lễ phép.
Trước kia y thường nghe Tô Thế Văn nhắc tới người bạn lợi hại này của hắn, cũng nghe các đồng nghiệp trong bệnh viện ‘tám’ về người thần bí sắp thừa kế chức viện trưởng này, hôm nay thật ra là lần đầu tiên trực tiếp đối thoại với hắn. Tâm tình Tô Duy có chút phức tạp, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chào anh, xin hỏi anh có phải là ba của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh tiên sinh không?”
“Đúng vậy. Có chuyện gì?”
“Tôi là Tô Duy, bác sĩ khám bệnh của Thiệu Vinh, sau khi cháu bé phẫu thuật bị nhiễm trùng nghiêm trọng, phát sốt phải vào bệnh viện An Bình cấp cứu, hi vọng anh có thể nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến.”
“Sau phẫu thuật bị nhiễm trùng?” Thiệu Trường Canh dừng lại một chút, “Phẫu thuật gì?”
Không có một chút khẩn trương khi cha mẹ nghe tin con bị bệnh, giọng điệu của người đàn ông này bình tĩnh hơi quá đáng.
Tô Duy đành phải đơn giản thuật lại bệnh tình: “Một tuần trước bé có làm phẫu thuật viêm ruột thừa cấp tính, miệng vết thương bị nhiễm trùng, do không phát hiện đúng lúc mà bệnh tình chuyển nặng, trước mắt thấm dịch rất nghiêm trọng.”
Thiệu Trường Canh trầm mặc, “Mẹ bé đâu?”
Tô Duy sửng sốt, “. . . . . . Qua đời rồi.”
Thiệu Trường Canh hiển nhiên ở ngoài tình huống, thậm chí vợ qua đời cũng không biết.
Bất quá hắn rất nhanh bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Thật có lỗi, thời gian trước di động rớt hỏng, đổi số vẫn chưa nói cho người nhà trong nước, vậy nên rất nhiều chuyện tôi cũng không rõ ràng.”
“A, không, không có gì”, Tuy rằng trong lòng Tô Duy vì Tiểu Thiệu Vinh đáng thương mà cảm thấy bất công, nhưng khi nghe thanh âm bình tĩnh dịu dàng của hắn giải thích, Tô Duy phát hiện mình cư nhiên cũng dần dần mềm lòng, thậm chí cảm thấy người đàn ông này kỳ thật cũng không có lỗi.
“Tình huống hiện tại của Thiệu Vinh thế nào?”
“Nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, nhưng do vẫn chưa xác định được vi khuẩn gây bệnh nên tạm thời đang cẩn thận điều trị, cũng không có sử dụng thuốc kháng sinh.”
Thiệu Trường Canh trầm mặc một lát, “Có thể nhờ anh giúp tôi một việc không?”
“Được, mời nói.”
“Là thế này, anh gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo bọn họ lập tức lấy vi khuẩn ở vết thương đưa đến phòng thí nghiệm vi sinh vật, tôi sẽ mau chóng đặt vé máy bay về nước”, dừng một chút, “Chờ lúc tôi đến bệnh viện, tôi hi vọng con tôi có thể lập tức nhận được trị liệu hữu hiệu nhất.”
“Cám ơn anh, bác sĩ Tô.”
Điện thoại cúp.
Tô Duy nghe tiếng tút tút bên tai run run một hồi lâu, cảm thấy giọng nói của người tên Thiệu Trường Canh này vừa bình tĩnh vừa thể hiện một cỗ cường thế không cho cự tuyệt, hành động quyết đoán, tác phong làm việc rõ ràng, cùng em trai Tô Thế Văn thập phần tương tự.
Có lẽ, người cha mà Thiệu Vinh luôn chờ đợi, thật sự có đủ năng lực cho bé bảo hộ tốt nhất.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp