Y Sinh Thế Gia
Chương 69
Loại cảm giác bội phục này không liên quan tới quan hệ giữa hai người, chỉ là đơn thuần ấn tượng với tài năng của hắn mà thôi.
Trước kia có nghe người ta nói Thiệu Trường Canh là thiên tài ngoại khoa hiếm gặp, Thiệu Vinh còn tưởng rằng những người đó nói quá, hôm nay tận mắt nhìn thấy kĩ năng của hắn, cậu rốt cuộc biết được hắn thật sự lợi hại như lời đồn đãi.
Cả quá trình giải phẫu rất gọn gàng, máu chảy rất ít, phạm vi giải phẫu chính xác, không gây tổn thương đến các bộ phận xung quanh, hiển nhiên hắn đã nắm rõ kết cấu cơ thể người như lòng bàn tay.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng phẫu thuật, cả hai đứng trước bồn rửa tay, Thiệu Trường Canh nhìn thoáng qua Thiệu Vinh bên cạnh, khuôn mặt cậu bị khẩu trang che kín nên hắn không nhìn thấy gì, chỉ thấy một đôi mắt đen nháy sáng ngời, trong ánh mắt nhìn về phía mình lộ rõ vẻ kính nể.
Thiệu Vinh như vậy càng nhìn càng thấy đáng yêu, Thiệu Trường Canh không nhịn được khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu Vinh, có thể tháo khẩu trang xuống rồi.”
“Ồ!” Lúc này Thiệu Vinh mới phục hồi tinh thần lại, cậu đưa tay tháo khẩu trang xuống, thời gian phẫu thuật dài khiến trên mặt cậu đổ đầy mồ hôi, dưới ánh đèn chiếu xuống hơi hơi lóe lên.
Nhìn thấy Thiệu Trường Canh vẫn đang mỉm cười nhìn mình, Thiệu Vinh cũng cười lại với hắn một cái.
Từ lúc vào phòng thay đồ đổi quần áo cho đến khi ra ngoài, Thiệu Vinh vẫn sùng bái nhìn Thiệu Trường Canh, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói: “Baba, lần sau ba làm phẫu thuật ghép gan có thể dẫn con đến xem được không?”
Thiệu Trường Canh quyết đoán từ chối: “Không được.”
Thiệu Vinh lập tức xìu xuống, vẻ mặt có chút thất vọng.
Thiệu Trường Canh giải thích: “Phẫu thuật cấy ghép nội tạng là phẫu thuật lớn, độ nguy hiểm rất cao, đôi khi phải cần nhiều bác sĩ hợp tác, có phẫu thuật kéo dài tới hơn bảy tám tiếng, quá trình phẫu thuật cũng không thể xảy ra một chút sơ sót, vì vậy người không liên quan không được phép vào phòng phẫu thuật.”
Thấy Thiệu Vinh cúi đầu rầu rĩ, Thiệu Trường Canh lại cảm thấy mềm lòng: “Bất quá, phẫu thuật cấy ghép độ nguy hiểm thấp có thể đứng bên ngoài quan sát, đến lúc đó con có thể đứng quan sát qua cửa kính.”
Thiệu Trường Canh là người rất có kỉ luật, hắn sẽ không vì Thiệu Vinh mà vi phạm quy tắc nghề nghiệp.
Thiệu Vinh dĩ nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói: “Dạ, con biết rồi.”
Cậu biết mình bây giờ chỉ là một đứa học sinh, khoảng cách với bác sĩ nổi tiếng như Thiệu Trường Canh còn rất xa, vốn không có tư cách đến bàn giải phẫu xem hắn làm việc, nhưng mà không sao, chỉ cần cố gắng hết sức, một ngày nào đó cậu vẫn có thể đuổi kịp hắn.
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Thiệu Vinh liền trở nên tốt hơn, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mong đợi nói: “Baba, vậy sau này ba làm mấy phẫu thuật nhỏ như hôm nay có thể dẫn con đến tham gia nữa không?”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Dĩ nhiên là được,” ngừng một chút, “Con nghĩ rằng ba rảnh lắm sao? Chạy tới nơi xa xôi thế này làm phẫu thuật còn không phải là vì con?”
Còn không phải là vì con. . . . . . Những lời này nghe thật mập mờ.
Thiệu Vinh ngượng ngùng dời tầm mắt, im lặng một hồi rồi mới nói: “Cảm ơn.”
Thiệu Trường Canh cười cười, đưa tay sờ sờ đầu cậu, “Khách sáo với ba làm gì.”
Lúc ra khỏi bệnh viện, tuyết rơi còn nhiều hơn hồi nãy. Một trận gió lạnh buốt mang theo bông tuyết đập vào mặt Thiệu Vinh, đột nhiên từ trong bệnh viện ấm áp đi ra ngoài trời rét lạnh, chênh lệch nhiệt độ quá lớn làm cho lỗ mũi Thiệu Vinh bị dị ứng khiến cậu hắt xì liên tục.
Thiệu Vinh rất sợ lạnh, cậu vội vàng cài nút áo khoác ngoài, tiếp theo lấy một cái khăn quàng từ trong túi ra quấn lên cổ, cả khuôn mặt cũng vùi vào trong khăn quàng cổ, thuận tiện còn đeo một đôi bao tay màu xanh.
Thiệu Trường Canh nhìn cậu bận rộn bọc kín cơ thể mình, bọc đến mức không còn chỗ hở, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh.
Tầm mắt Thiệu Trường Canh chuyển lên chuyển xuống trên người Thiệu Vinh, cuối cùng đứng hình khi nhìn thấy cái khăn quàng cổ.
—— Là cái khăn quàng cổ này?
Năm đó hắn dẫn Thiệu Vinh đi mua, cha con hai người mỗi người một cái, cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc, thoạt nhìn giống như là đồ tình nhân.
Lúc ấy sau khi đòi đoạn tuyệt quan hệ, hắn đã xếp tất cả quần áo của cậu vào trong vali. Nhớ hôm ấy cậu trở về trong nhà tìm học bạ, còn hắn thì vội vã đi họp, vì vậy mới bảo cậu cứ mang cái vali kia đi.
Nhưng khi về nhà lại phát hiện cái vali vẫn còn đặt ở chỗ cũ.
Thiệu Trường Canh nghĩ rằng cậu không mang gì theo là vì muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mình. . . . . . Sau đó hắn cất vali kia vào tủ quần áo, từ đó đến nay cũng không hề lấy ra nữa.
Nhưng không ngờ Thiệu Vinh đã lấy đi một cái khăn quàng cổ.
Điều này hiển nhiên chứng minh rằng cậu luyến tiếc mối quan hệ này. Nếu thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn, việc gì phải mang cái khăn quàng cổ này theo, lại còn giữ bên người suốt ngày?
“Con vẫn còn giữ cái khăn quàng cổ này sao?” Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi.
Thấy ánh mắt hắn đặt trên khăn quàng cổ, Thiệu Vinh giật nảy mình, sau khi hiểu được hàm nghĩa những lời này thì mặt lập tức đỏ lên.
Lúc rời đi vẫn chưa quên được hắn, mang theo cái khăn quàng cổ hắn tặng coi như làm kỷ niệm. Sau khi đến London, mùa đông ở đây cực kì rét lạnh, Thiệu Vinh luôn mang theo cái khăn quàng cổ mình thích nhất bên người, ra khỏi cửa sẽ lập tức quấn lên cổ.
Nhưng hôm nay lấy khăn quàng cổ ra đeo, thật sự chẳng khác gì làm trò trước mặt hắn, đúng là ngu hết thuốc chữa.
Thiệu Vinh giả bộ bình tĩnh nói: “Mấy hôm trước con tới một cửa hàng bán đồ độc quyền, thấy nó đẹp nên mới mua, còn cái bao tay này nữa, là mua chung một đôi với cái khăn quàng cổ luôn đó.” Giống như muốn chứng minh cho hắn thấy, Thiệu Vinh đưa tay ra trước mặt hắn để cho hắn nhìn rõ.
Thiệu Trường Canh nhìn bộ dáng khẩn trương của cậu, mỉm cười nói, “Ba còn tưởng là cái ba tặng.”
“Không phải đâu.” Thiệu Vinh vội vàng phủ nhận.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại vội vàng phủ nhận như vậy, chỉ là cảm thấy, nếu như mình thừa nhận lúc xảy ra chuyện đó mình chẳng những không hận hắn mà ngược lại còn mang cái khăn quàng cổ của hắn theo làm kỉ niệm thật sự rất mất mặt.
Thiệu Trường Canh không có hỏi thêm nữa, nói sang chuyện khác: “Con sợ lạnh như vậy, có quen với mùa đông ở đây chưa?”
Thiệu Vinh nói: “Cũng ổn.”
Thiệu Trường Canh nói, “Ba dẫn con tới chỗ này.”
Thiệu Trường Canh mang Thiệu Vinh đến một khu nhà ở gần trường học. Thiệu Vinh đã nghe nói về nơi này, mấy năm trước nơi đây mới xây lại thành khu dân cư, bởi vì khá gần trường học và bệnh viện nên phòng ốc rất bán chạy, giá phòng cũng rất đắt.
Thiệu Trường Canh dẫn cậu vào thang máy lên lầu sáu, dừng bước trước căn hộ số 612.
Số 612 này sao quen thế nhỉ? Thiệu Vinh nghi ngờ suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nhớ ra, ngày 6 tháng 12 không phải là ngày sinh nhật của mình sao? Một năm trước, vào ngày thứ tư sau khi tốt nghiệp trung học, Thiệu Trường Canh còn đặc biệt tổ chức bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi cho cậu, từ nhỏ đến giờ cậu đều ăn bánh kem vào ngày ấy, Thiệu Vinh dĩ nhiên nhớ rất rõ.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy hắn lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, tiếp theo thản nhiên đi vào trong nhà, trong lòng Thiệu Vinh không khỏi càng thêm khiếp sợ.
Hắn có chìa khóa căn hộ này? Hắn mua căn hộ ở London làm gì?
Là vì thường xuyên công tác ở bên này sao?
Nhưng mà, lầu 6 phòng 12, số 612 của căn hộ này hoàn toàn trùng khớp với ngày sinh của mình, là cố ý hay thật sự chỉ là trùng hợp đây?
Thiệu Trường Canh thấy Thiệu Vinh vẫn còn đứng ngẩn người ở cửa liền thấp giọng thúc giục: “Đứng đó làm gì vậy? Mau vào đi.”
Thiệu Vinh lúng túng đi vào trong nhà, nhìn bên trong bài trí đơn giản nhưng ấm cúng, đúng là rất giống với phong cách của hắn.
Phòng khách rất lớn, ghế sô pha mềm mại đặt ngay ngắn giữa phòng, TV LCD cố định trên vách tường đối diện, máy điều hòa, tủ lạnh, đồ gia dụng, thiết bị điện, tất cả đều trang bị đầy đủ.
Nối liền với phòng khách chính là phòng ăn nhỏ, trong phòng có một cái bàn hình chữ nhật, hai cái ghế đặt đối diện nhau. Phía sau phòng ăn là hai phòng ở, trong phòng ngủ đặt một cái giường king size, bên cạnh phòng ngủ là một thư phòng nhỏ, trong thư phòng có một giá sách cỡ lớn chiếm hết cả mặt tường, trên giá bày đầy những quyển sách tiếng Anh dày cộm.
Cái laptop màu đen hắn thường dùng, lúc này đang đặt trên bàn gỗ ở thư phòng.
Thì ra sau khi hắn đến London đều ở đây.
Tầm mắt Thiệu Vinh đảo khắp phòng, không thể không thừa nhận, Thiệu Trường Canh thật sự rất có mắt thẩm mỹ, căn hộ bài trí đơn giản nhưng sang trọng, sắp đặt đầy đủ mọi thứ nhưng không gây cảm thấy chật chội.
Đây là một căn hộ 80 mét vuông hai sảnh điển hình, có phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng tắm, lại thêm một phòng ngủ và một thư phòng. Không gian lớn như vậy đủ cho một cặp vợ chồng trẻ hoặc tình nhân ở chung, ở một người thật sự có chút lãng phí.
Nhưng Thiệu Trường Canh mua căn hộ này làm cái gì? Cho dù có thường xuyên đến London công tác cũng đâu nhất thiết phải mua cả một căn hộ? Hơn nữa căn hộ ở đây cũng đâu phải rẻ.
Thiệu Vinh rốt cuộc không ngăn được lòng hiếu kì, quay đầu lại nghi ngờ hỏi: “Căn hộ này là ba mua à?”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Ừ, ba năm trước không phải ba ở London công tác suốt
một năm sao? Lúc đó không muốn ở khách sạn, vừa lúc ở đây mới xây xong một khu dân cư, sau khi ba được người ta giới thiệu tới xem căn hộ này thì cảm thấy rất hài lòng, vì vậy thuận tiện mua luôn, sau đó mỗi lần tới London thì đều ở đây.”
“Ồ. . . . . .” Nói vậy, số 612 này trùng với sinh nhật mình cũng không phải là trùng hợp.
Thiệu Vinh tâm tình phức tạp nhìn khắp căn hộ, mặc dù khác xa ngôi nhà mình sống nhiều năm ở trong nước, nhưng phong cách trang trí vẫn quen thuộc và ấm áp như vậy.
Thiệu Trường Canh nói: “Hôm nay dẫn con tới đây để con biết đường luôn.”
Thiệu Vinh kinh ngạc hỏi: “Biết đường?”
Thiệu Trường Canh cười cười, kéo tay Thiệu Vinh, nhẹ nhàng đặt một cái chìa khóa vào trong lòng bàn tay cậu, “Tháng sau ba về nước rồi, con biết đường sau này có thể tới đây ở.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, tới đây ở? Loại đãi ngộ này có vẻ quá mức tuyệt vời thì phải?
Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Nơi này khá gần với trường học và bệnh viện, giao thông rất thuận tiện. Hơn nữa hoàn cảnh ở đây cũng rất tốt, vô cùng yên tĩnh, con học ở đây sẽ không sợ bị quấy rầy, có thời gian còn có thể vào bếp tự mình làm ít đồ ăn, nhất định phải chăm sóc dạ dày cho thật tốt.”
“. . . . . .”
Cái chìa khóa lạnh ngắt bằng kim loại nằm trong lòng bàn tay, thế nhưng Thiệu Vinh lại cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Thấy Thiệu Vinh không trả lời, Thiệu Trường Canh không nhịn được hỏi: “Sao vậy, không thích nơi này à?”
Thiệu Vinh vội vàng lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy sao không trả lời?”
“À. . . . . . Dù sao đây cũng là căn hộ của ba, con tới đây ở. . . Hình như không được tốt lắm. . . . . .”
Thiệu Trường Canh trêu chọc nói: “Nếu con cảm thấy chiếm tiện nghi của ba thì có thể trả tiền thuê.”
Thiệu Vinh cảm thấy đề nghị này rất tốt, hơn nữa cậu cũng muốn ra ngoài thuê phòng từ lâu rồi. Dù sao Thiệu Trường Canh thường xuyên ở trong nước, bỏ trống căn hộ này cũng rất lãng phí, cho mình thuê không phải là vẹn cả đôi đường sao?
Vì thế Thiệu Vinh lập tức gật đầu đáp ứng, nghiêm túc hỏi: “Một tháng phải trả bao nhiêu tiền?”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh im lặng.
Thằng nhóc này đôi khi thật sự rất đần, tùy tiện trêu chọc nó mấy câu thì nó liền cho là thật, não sao mà phẳng thế không biết. . . . . .
Thiệu Vinh tiếp tục nói: “Con chưa từng thuê phòng bao giờ, không biết giá bao nhiêu mới hợp lí, ách, ba muốn bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu đi. . . . . .”
Thấy cậu bắt đầu nghiêm túc tính tiền thuê, Thiệu Trường Canh không nhịn được mỉm cười nói, “Không cần gấp, tiền thuê có thể từ từ trả, đến lúc đó ba sẽ lấy đủ hết cả vốn lẫn lời.”
Thiệu Vinh suy nghĩ đơn giản hoàn toàn không nhìn ra được thâm ý của những lời này, lập tức gật đầu đồng ý: “Được.”
“. . . . . .”
Thiệu Vinh ngây thơ đáp ứng không chút do dự, sau này lúc nộp tiền thuê chắc chắn sẽ hối hận đến xanh mặt cho mà xem. Nghĩ đến đây, tâm tình Thiệu Trường Canh liền trở nên cực kì tốt.