Y Sinh Thế Gia

Chương 1


Chương tiếp

Sau khi con trai sinh ra không bao lâu, Thiệu Trường Canh liền biết nhóm máu của bé.

Hắn nhìn chữ “O” đáng yêu trong tờ giấy xét nghiệm nhóm máu, điều trước tiên nghĩ đến không phải cha ruột của đứa nhỏ này là ai, mà là không biết tiếp theo nên xử lý như thế nào.

Nếu đặt ở gia đình bình thường, chuyện này sẽ có thể dễ dàng giấu diếm.

Nhưng bé lại cố tình sinh ở Thiệu gia.

Ông nội của bé là viện trưởng bệnh viện, bà nội vốn là hộ trưởng phòng giải phẫu, bác trai là chuyên gia khoa máu, bác gái là bác sĩ gây mê, còn có một người cô đang học y khoa và vị hôn phu học giám định tử thi của cô.

Thiệu gia là một y học thế gia, tất cả mọi người trong Thiệu gia đều biết Thiệu Trường Canh thuộc nhóm máu AB.

Nếu bọn họ thấy kết quả xét nghiệm nhóm máu O của đứa nhỏ, biểu tình trên mặt nhất định sẽ là “có nội tình”.

Kỳ thật Thiệu Trường Canh đã sớm biết đứa nhỏ này không phải con ruột của mình, bởi vì hắn và mẹ ruột của đứa bé, An Phỉ, từ lâu đã kí hợp đồng hôn nhân đôi bên cùng có lợi. Nếu đứa nhỏ này là con ruột của hắn, đó mới là chuyện thần kỳ bất khả tư nghị.

Bất khả tư nghị = không cần nghi ngờ, khỏi bàn cãi

Thiệu Trường Canh căn bản không thèm quan tâm ba ruột của đứa nhỏ này là ai, hắn thậm chí đã sớm nghĩ sẽ lợi dụng đứa nhỏ này đối phó với người trong nhà như thế nào.

Kế hoạch ban đầu là bốn năm.

Bốn năm sau, hắn sẽ thuận lợi lấy được học vị bác sĩ, đến lúc đó sẽ lấy cớ tình cảm bất hòa làm lý do ly hôn, dĩ nhiên cũng sẽ không tranh giành quyền nuôi con với An Phỉ.

Sau khi chấm dứt đoạn quan hệ hôn nhân này, hắn sẽ độc thân tự do về nước. Hơn nữa, hắn cũng có thể lấy lý do “bởi vì hôn nhân thất bại mà mất niềm tin vào tình cảm” để mọi người đồng tình, cha mẹ hắn tạm thời cũng sẽ không ép hắn đi tìm mùa xuân thứ hai. Vì vậy, Thiệu Trường Canh mới không cố kỵ buông tay đánh cược một lần.

Nhưng mà, kế hoạch không cản nổi biến hóa.

Thiệu Trường Canh không ngờ rằng đứa nhỏ này lại thuộc nhóm máu O.

Có tất cả bốn loại nhóm máu, bé lại cố tình thuộc nhóm máu O, cái nhóm máu “vừa nhìn liền biết tôi không phải con anh” .

Đây thật sự chính là BUG*.

*Bug còn gọi là defect, mô tả lỗi xảy ra khi thực hiện test phần mềm.

Thiệu gia có thói quen sau khi con cháu sinh ra sẽ lưu giữ tư liệu, chiều cao, thể trọng, nhóm máu, thậm chí cả chỉ số Apgar* của trẻ sơ sinh. Những người học y nhiều năm thường cố chấp một cách kỳ quái, có lẽ bọn họ cảm thấy như vậy có vẻ khoa học.

*Chỉ số Apgar là phương pháp đơn giản và có thể thực hiện lặp lại để đánh giá nhanh chóng tình trạng sức khoẻ của trẻ sơ sinh ngay sau sinh.

Mấy người bọn họ đang trên đường từ sân bay chạy tới bệnh viện, nhóm máu BUG này nhất định phải mau chóng xử lý sạch sẽ.

Phương pháp xử lý BUG, một là chữa trị, hai là tiêu diệt.

Đứa bé này đã ra đời, hiển nhiên không thể tiêu diệt.

Vậy nên. . . . . .

Thiệu Trường Canh nhìn bé con mặt nhăn nhúm, cái mũi tròn vo nằm trên giường kia, cúi đầu trầm tư một lát. Rất nhanh sau đó, hắn liền làm ra một quyết định lý trí và bình tĩnh.

Hắn lấy bút từ trong túi ra, vẽ thêm một vòng “O” trên chữ “O” có sẵn trên tờ xét nghiệm.

*tạo thành chữ B

Chỉnh xong BUG, Thiệu Trường Canh hài lòng cười cười, đưa tay xoa xoa mặt bé con, mỉm cười nói: “Từ giờ trở đi con sẽ thuộc nhóm máu B, đây là bí mật của chúng ta, chúng ta phải cùng nhau giữ bí mật này ít nhất bốn năm. Trong bốn năm này con không được sinh bệnh, biết không?”

*k phải ảnh quan tâm gì con, mà là sợ con sinh bệnh phải vô bệnh viện kiểm tra nhóm máu (_ _!)

Bé con bị hắn xoa đau, khổ sở oa oa khóc lớn, khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt thở không ra hơi.

Tiếng khóc thảm thiết rất nhanh liền kinh động hộ sĩ ngoài phòng.

Hộ sĩ đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn đang cúi người trêu con trai mới sinh của hắn, một hình ảnh vô cùng tốt đẹp.

Thấy hộ sĩ tiến vào, Thiệu Trường Canh quay đầu lại, khẽ cười cười nói: “Con trai tôi hình như rất thích khóc?”

Nụ cười giống như mộc xuân phong, hình ảnh này chắc có thể dùng để hình miêu tả người đàn ông trước mặt. Độ hảo cảm hộ sĩ của dành cho Thiệu Trường Canh nháy mắt thăng đến trăm phần trăm, cô lập tức đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn, nói: “Tiên sinh, con của anh có thể là đói bụng.”

“Ô? Đói bụng sao?” Thiệu Trường Canh cúi đầu nhìn nhìn bé con trong lòng khóc đến hồng cả mũi, có vẻ suy nghĩ gật đầu, “Ừm, tôi nên dẫn bé đi tìm mẹ rồi.”

Lúc này An Phỉ đang nằm trên giường bệnh, vừa mới sinh xong không lâu nên thần sắc có chút suy yếu, tuy nhiên vẫn không thể che giấu khí chất xuất chúng của cô.

Làn da An Phỉ trắng nõn, mặt trái xoan, mắt to, một đầu tóc vừa dài vừa dày màu đen, là một mỹ nhân phương Đông điển hình, lúc mặc vào sườn xám lại càng thêm xinh đẹp. Lúc đi học ở bên Anh, nếu không phải có Thiệu Trường Canh dùng danh nghĩa “chồng” ở bên cạnh hộ tống làm bóng đèn, người theo đuổi nhất định sẽ xếp thành hàng dài một phố.

“Mau, cho em xem con.” An Phỉ vừa thấy hắn ôm đứa nhỏ tiến vào, trên mặt liền lộ ra nụ cười, vội vàng đưa tay muốn ôm con.

Thiệu Trường Canh phủ khăn, đem con đặt vào trong ngực của cô.

An Phỉ cúi đầu nhìn bé một cái, câu đầu tiên nói ra cũng là: “Trẻ mới sinh có phải đều xấu như vậy không?”

Thiệu Trường Canh đã quen với tính cách thẳng thắn của cô, thấp giọng an ủi: “Không sao, mai mốt con lớn lên nhất định sẽ rất đẹp.”

An Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh chắc không?”

Thiệu Trường Canh mỉm cười nói: “Anh tin tưởng vào quy luật di truyền.”

Không lâu sau, cửa phòng liền bị đẩy ra, ông bà Thiệu gia từ sân bay bước vào phòng bệnh, thấy hai người bọn họ đang ôm đứa nhỏ một bộ dáng gia đình hạnh phúc, nhịn không được cười đến càng thêm thoải mái.

“An Phỉ, con vất vả rồi.” Bà Thiệu đến gần nhìn đứa nhỏ trong lòng An Phỉ, “Đứa nhỏ này thật đáng yêu, lớn lên sẽ rất giống con.”

Thiệu An Quốc quay đầu lại hỏi: “Đặt tên là gì?”

Thiệu Trường Canh gật đầu, “Dạ, tên là Arvin.”

Thiệu An Quốc nhíu mày, “Tên tiếng Trung đâu? Còn chưa nghĩ ra sao?”

Kỳ thật Thiệu Trường Canh cũng không muốn đặt trên tiếng Trung cho đứa nhỏ.

Lúc ấy hắn và An Phỉ đều sống ở nước Anh, mà đứa nhỏ cũng không phải con ruột của hắn. Nếu không phải con ruột, vậy không cần theo họ của hắn làm gì. Tên tiếng Anh cứ tùy tiện đặt không sao cả, nhưng nếu theo họ Thiệu của hắn thì phải ghi tên vào gia phả nhà họ Thiệu, như vậy sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận.

An Phỉ cũng nghĩ đến điều đó, liền cười hoà giải nói: “Baba, tên tiếng Trung chưa vội đặt, lần khác chúng ta mới nghĩ thật tốt nha.”

Thiệu An Quốc nghe xong lời này lại càng không cao hứng, nói thế nào đây cũng là con cháu của Thiệu gia, làm gì có cái đạo lý con sinh ra mà không đặt tên. Ông cúi đầu nghĩ nghĩ, rất nhanh liền định ra chủ ý, “Thế hệ này của Thiệu Gia, phần tên đều chỉ có một chữ độc nhất, vậy gọi nó là Thiệu Vinh đi.”

Vinh, là vinh của vinh hoa, vinh của quang vinh.

Bà Thiệu vui vẻ đùa nghịch với đứa cháu bảo bối trong lòng, cười nói: “Chữ vinh này thật tốt, tương lai có thể hưởng hết vinh hoa. Tiểu Thiệu Vinh, các con có thích tên này không?”

An Phỉ và Thiệu Trường Canh khẽ liếc nhìn nhau, đồng thời bất đắc dĩ thở dài.

***

Giống như lúc nãy đã nói, Thiệu Vinh đứa nhỏ này, đối với Thiệu Trường Canh mà nói, thật sự là bug.

Hắn và An Phỉ ở nước Anh tuy có danh vợ chồng, nhưng cũng không ở cùng nhau.

Thiệu Trường Canh khi đó đang bận vùi đầu vào bài vở và bài tập, hắn vừa học bác sĩ y học vừa học thương học thạc sĩ, chương trình hai học vị nặng nề đặt ở trên vai, hơn nữa khi ở bệnh viện thực tập thường xuyên suốt đêm đóng đô trong phòng giải phẫu, căn bản không có thời gian đi chiếu cố vợ và con trai trên danh nghĩa.

Thầy và các bạn của hắn thường xuyên cười hỏi: Steven, are you crazy?

Nhưng làm người khác kính sợ chính là, dưới áp lực khủng khiếp ấy, Thiệu Trường Canh cũng không có chút cảm xúc nổi giận, hắn vẫn như trước mỗi ngày đều mang theo nụ cười ung dung xử lý hoàn hảo tất cả mọi việc.

Có lẽ người đàn ông này thuộc dạng cường thế, vì vậy vô luận lúc nào cũng sẽ không sợ hãi lùi bước.

Cuộc sống phong phú mà yên tĩnh như vậy kéo dài hai năm.

Hai năm qua, Thiệu Trường Canh chưa từng hỏi thăm tới đứa nhỏ cùng họ Thiệu với hắn.

Hắn không có thời gian, hơn nữa hắn biết An Phỉ nhất định sẽ đem con chăm sóc thật tốt.

Chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào ngày 24 tháng 12.

Đêm đó là đêm giáng sinh, các con đường trong thành phố London khắp nơi đều treo đầy đèn màu lên cây thông Noel, trong quán nhỏ thỉnh thoảng phát ra nhiều khúc dương cầm dịu dàng, mọi người mặc đủ loại quần áo xinh đẹp đi lại như con thoi ở trên đường, làm cho cả thành phố tràn đầy sức sống.

Trong bệnh viện, một bạn học đến từ nước Pháp chi tiền bao mọi người đi quán bar, nói buổi tối muốn tổ chức vũ hội hóa trang để mọi người vui vẻ cùng nhau qua năm. Thiệu Trường Canh từ trước đến nay nhân duyên rất tốt tự nhiên cũng được cô mời.

Lúc nhận được điện thoại của An Phỉ, Thiệu Trường Canh vừa mới xử lý xong một bệnh nhân bởi vì say rượu mà bị xuất huyết dạ dày.

Hắn từ phòng giải phẫu đi ra, tháo xuống khẩu trang và bao tay, rửa tay chuẩn bị đi tham gia vũ hội hóa trang thì điện thoại trong túi lại đột nhiên vang lên.

Thiệu Trường Canh lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình, nhíu mày ấn nút trả lời: “Nói đi*, what’s wrong?”

*chỗ này đúng ra là imply, what’s wrong? Mà ‘imply’ ở đây k biết tác giả muốn chỉ cái gì, k biết có phải là tên người k (chưa nghe qua tên này bao giờ nên k dám chắc (_ _!), nhưng imply cũng là 1 động từ tiếng Anh.

Đầu dây bên kia, thanh âm An Phỉ run run, thậm chí giống như đang khóc nức nở: “Tiểu Vinh, Tiểu Vinh không cẩn thận đem chìa khóa của em nuốt mất, làm sao bây giờ. . . . . .Con, con nó không ói ra được!”

“. . . . . . ?”

Thiệu Trường Canh ngơ ngác một chút, lúc này mới phản ứng kịp, nhớ ra “Tiểu Vinh” là ai.

——À, Tiểu Vinh. Đứa nhỏ có nhóm máu O kia, thiếu chút nữa mình đã quên, tên tiếng Trung của bé là Thiệu Vinh.

Có lẽ tất cả người mẹ vào lúc con mình xảy ra chuyện sẽ không giữ được bình tĩnh, An Phỉ bình thường tao nhã như nữ vương bây giờ đang ở đầu dây bên kia gấp đến độ sắp khóc.

Thiệu Trường Canh bình tĩnh nói: “Em trước đừng nóng vội. Chìa khóa mắc ở yết hầu có ảnh hưởng tới hô hấp của con không?”

“Hình như không, con giống như đã nuốt xuống rồi . . . . . .”

“Ừ, như vậy kế tiếp, em để cho con nằm ngửa, không nên lộn xộn, hơn nữa không cần gập người con lại, cẩn thận chìa khóa ở trong người đâm trúng đường tiêu hóa.”

Có lẽ là bị giọng điệu của Thiệu Trường Canh trấn trụ, lúc này cảm xúc của An Phỉ mới bình thường trở lại.

“A, em để con nằm xuống rồi, tiếp theo phải làm sao?”

“Trong nhà em có rau hẹ hay rau cần không? Xay nhỏ ra rồi đút cho con ăn. Thực vật chất xơ có thể đem chìa khóa bao lại, đem chìa khóa ở tràng đạo dạ dày chậm rãi bài xuất ra khỏi cơ thể, tránh cho nó ngưng lại ở trong dạ dày gây tổn thương niêm mạc.”

“Ân, sau đó. . . . . . Sau đó thì sao?”

“Chờ lúc con muốn đi toilet, em liền dẫn con đi.”

Thiệu Trường Canh vẫn như trước rất kiên nhẫn, thái độ của hắn đối với từng bệnh nhân đều là như thế, chẳng sợ cảm xúc không bình tĩnh của đối phương.

An Phỉ hình như cũng chưa tin lắm, “Chỉ… Chỉ vậy thôi sao?”

Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, “Nếu không yên tâm, em có thể dẫn con đến bệnh viện kiểm tra.”

Nửa giờ sau, An Phỉ mang theo đứa nhỏ hấp tấp chạy tới bệnh viện.

Đó là lần thứ hai, kể từ lúc Thiệu Vinh sinh ra, Thiệu Trường Canh nhìn thấy bé.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...