Mai Thiến lựa chọn phương pháp đơn giản nhưng thực dụng nhất, đoạn tuyệt nước và thực vật của đám nô lệ này, trừ phi bọn họ chủ động đưa thi thể của Áo Tư Tạp lên boong tàu.
Trong khoang đáy tất cả Bỉ Đặc nhân bị đói khát hành hạ thống khổ, Đường Liệp mặc dù cổ vũ bọn họ tiếp tục duy trì, nhưng tâm tình hắn cũng trở nên trầm trọng, đói khát rất nhanh sẽ đánh nát ý chí vốn đã bạc nhược của Bỉ Đặc nhân, đến lúc đó cục diện trong khoang đáy sẽ không thể khống chế.
Số ít Bỉ Đặc nhân đã bắt đầu trộm nhìn Áo Tư Tạp với vẻ oán giận, đều là tên mập mạp này hại khổ mọi người, để cho mọi người cùng hắn đồng thời chịu đói khát.
Áo Tư Tạp ngồi dựa trong góc, đôi mắt nhỏ đã tràn ngập nước mắt, hắn đột nhiên lớn tiếng kêu lên, lệ nóng tuôn ra đẫm mặt.
A Đạt nhỏ giọng hướng Đường Liệp giải thích, nguyên lai Áo Tư Tạp không muốn liên lụy mọi người, để cho tộc nhân giao mình ra.
Ánh mắt Bỉ Đặc nhân nhìn về phía Đường Liệp, trong lòng bọn họ quyền quyết định cuối cùng nắm giữa trong tay Đường Liệp.
" Không thể!" Đường Liệp quyết đoán nói ra.
Hắn đi vào giữa đám Bỉ Đặc nhân, chỉ hướng Áo Tư Tạp: " Ai cũng không thể giao Áo Tư Tạp ra, chẳng lẽ các ngươi đã quên ta từng nói qua, mọi người là một đoàn thể, chỉ có đoàn kết, mới có thể phát huy lực lượng lớn nhất, người khác sẽ không xem nhẹ, lơ là sự tồn tại của chúng ta, nếu vẻn vẹn chỉ vì hai bữa cơm, mà bắt đầu nội chiến, làm sao có thể để cho người khác để mắt tới chúng ta?"
A Đạt đảm nhiệm phiên dịch cho Đường Liệp, đem lời Đường Liệp thuật lại, một ít Bỉ Đặc nhân đã cúi đầu xuống.
Nhưng vẫn còn mấy Bỉ Đặc nhân đang ồn ào nói gì, Đường Liệp nhìn mấy tên này chỉ hận không thể tiến lên bắt họ dừng lại, mình đã theo bọn họ nói suốt bao lâu, về sự tự do, đoàn kết, hữu ái, mà đám ngu ngốc này trong đầu có lẽ trọng yếu nhất vẫn là bánh tráng và đậu tương.
A Đạt thở dài một hơi: " Bọn họ nói vì một mình Áo Tư Tạp thì hi sinh tất cả mọi người sẽ không đáng!"
Lửa giận của Đường Liệp hoàn toàn bị châm ngòi, hắn chỉ vào mấy tên Bỉ Đặc nhân ích kỷ rít gào lên: " Phóng mẹ ngươi vô dụng, *** chó! Các ngươi tưởng rằng đem Áo Tư Tạp ném ra ngoài, thì có thể thay đổi vận mệnh bị nô dịch của mình hay sao? Nằm mơ! Con quỷ nhỏ ác độc kia sẽ đem các ngươi bán đi cho người khác làm nô lệ giống như heo chó, có biết chúng ta đang đấu tranh lấy được thứ gì hay không? Chúng ta tranh thủ không chỉ có tính mạng của Áo Tư Tạp, còn có sự tự do của chúng ta!"
Nhìn con mắt loạn chuyển của mấy tên Bỉ Đặc nhân, Đường Liệp biết mình lại nói vô ích, con bà nó, sớm biết như vậy không cần uổng phí nhiều lời lẽ, vốn nước bọt cũng không còn bao nhiêu, bây giờ đói khát càng thêm lợi hại.
A Đạt tận chức trách đem lời Đường Liệp thuật lại, vài tên Bỉ Đặc nhân mở ra hai bàn tay thô nhỏ, huyên thuyên lẩm bẩm cái gì.
Đường Liệp lười theo chân bọn họ lý luận, tàn bạo giơ lên nắm tay: " Ai dám động Áo Tư Tạp, lão tử là người thứ nhất đem thi thể của hắn tống ra ngoài!" Đối với đám người không có tinh thần đồng đội này, biện pháp trực tiếp nhất là dùng vũ lực giải quyết.
Mấy tên Bỉ Đặc nhân dẫu sao cũng còn kính sợ Đường Liệp, thành thật ngậm miệng lại, ngồi chồm hổm ở một bên.
Đường Liệp rõ ràng nhận thức uy tín của chính mình có lẽ không thể duy trì thời gian quá lâu, một khi đám Bỉ Đặc nhân này không thể thừa nhận được sự đói khát giày vò, sẽ có nhiều người đứng ra phản đối chính mình, cuối cùng vô cùng có khả năng lại xuất hiện tràng diện vây đánh mình như ngày đó.
A Đạt vẫn kiên định đứng bên người Đường Liệp, thấp giọng nói: " Ân nhân, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, ta đều đứng bên ngươi!"
Trong lòng Đường Liệp cảm thấy một trận ấm áp, hắn nặng nề gật đầu: " Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không khuất phục!"
Áo Tư Tạp sau lưng thấp giọng khóc òa lên, trong đó bao hàm sự thất vọng đau khổ đối với đồng tộc nhân, cũng bởi vì sự biểu hiện của Đường Liệp và a Đạt tinh thần đồng tâm hiệp lực làm cảm động.
Ngoài khe hở của khoang thuyền bay tới trận trận hương khí mê người, vốn đám Bỉ Đặc nhân đã buồn ngủ đều đồng thời đứng lên, ánh mắt bọn họ nhìn thẳng về phía phương hướng cửa khoang thuyền, mũi xẹp rộng thùng thình không ngừng mấp máy, mùi thơm của thực vật đang tàn phá thần kinh yếu ớt của bọn họ.
Đường Liệp nhìn thấy thì biết là chuyện xấu, Mai Thiến quả nhiên vô cùng ác độc, chủ ý gì cũng đều nghĩ tới. Xem ra trông cậy vào đám Bỉ Đặc nhân chịu đồng cam cộng khổ này căn bản làm không được, Đường Liệp nhìn Áo Tư Tạp đáng thương, trong lòng yên lặng nói: " Tuyệt không thể giao ra Áo Tư Tạp, nếu không hắn chỉ có một con đường chết."
Thanh âm của Yến Nguyệt vang lên rõ ràng ngoài cửa khoang thuyền: " Chủ nhân đã đáp ứng, chỉ cần giao ra Áo Tư Tạp, mọi chuyện đều sẽ bỏ qua." Sau đó nghe được một tên Bỉ Đặc nhân ở bên ngoài dùng ngôn ngữ bản tộc lặp lại không ngừng.
Bên trong khoang thuyền đám Bỉ Đặc nhân lại sinh ra một trận gây rối.
A Đạt lo lắng nói: " Ân nhân, cũng nhanh không thể khống chế nổi cục diện nữa."
Đường Liệp gật gật đầu, hắn suy nghĩ một chút, lớn tiếng hướng cửa khoang thuyền nói: " Yến Nguyệt, ta muốn gặp chủ nhân nhà ngươi!"
Bên ngoài lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, một lát sau cửa khoang thuyền bị mở, Yến Nguyệt nhẹ giọng nói: " Đường Liệp! Chủ nhân đáp ứng gặp ngươi!"
Đường Liệp xoay người sang chỗ khác, nhìn đám Bỉ Đặc nhân chung quanh, gằn từng chữ: " Trước khi ta trở về, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào Áo Tư Tạp, nếu không ta tuyệt sẽ không bỏ qua hắn!"
Mai Thiến lẳng lặng nhìn nam tử trước mắt, cô ả chưa từng gặp qua một nô lệ hung hăng càn quấy ương ngạnh như thế.
Đường Liệp không sợ đối diện ánh mắt của Mai Thiến, ánh mắt của hắn không chút kiêng nể phát tiết sự phẫn nộ của chính mình, trong đầu đã đem Mai Thiến chà đạp vô số lần.
" Có phải biết chính mình sai rồi? Sớm biết như thế, sao lại làm?" Mai Thiến xem thường nói ra.
Đường Liệp cười lên ha hả, Mai Thiến lập tức hiểu được tên thô lỗ vô lễ này cũng không phải hướng mình nhận thua. Cô ả có chút uy hiếp nói ra: " Đường Liệp, ngươi mặc dù từng giúp ta, không có nghĩa ta sẽ vĩnh viễn nhẫn nại đối với ngươi."
Đường Liệp không nhường một bước: " Ta tới tìm ngươi không phải muốn cố tình gây sự, ta muốn cùng ngươi nói một điều kiện!" Lời của hắn trong tai cô ả Mai Thiến không khác chuyện nằm mơ, một tên nô lệ còn không có tự do không thể ngờ lại dám nói điều kiện với mình, thật sự là chuyện buồn cười tới cực điểm.
" Ngươi có tư cách gì nói điều kiện với ta?" Mai Thiến lạnh lùng nói.
" Ngươi sở dĩ muốn vứt bỏ Áo Tư Tạp đơn giản là vì hắn đã không còn giá trị nữa, cho ta một lát, ta nhất định có thể trị tốt cho hắn, đối với ngươi mà nói cũng không có bất luận tổn thất gì."
" Ta không có nhiều thời giờ như vậy, cũng không có nhiều thực vật và kim tiền lãng phí trên một tên nô lệ ti tiện."
Đường Liệp vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười: " Có chuyện ta muốn hỏi ngươi, một tên khỏa mạnh Bỉ Đặc nhân tại thị trường có thể bán được bao nhiêu tiền?"
" Năm kim tệ!" Mai Thiến cũng không giấu giếm.
Đường Liệp gật gật đầu, lại hỏi: " Người như ta có thể bán được bao nhiêu?"
Mai Thiến có chút kỳ quái nhìn Đường Liệp, không biết hắn đang tính toán gì trong đầu: " Vận khí tốt có thể bán được hai mươi kim tệ."
Đường Liệp cố ý thở dài một hơi: " Có món nợ ta muốn mời ngươi tính toán, nếu ngươi bỏ lại Áo Tư Tạp, ta và đám Bỉ Đặc nhân sẽ tuyệt thực chống lại rốt cuộc ngươi tổn thất bao nhiêu?"
Mai Thiến căm tức Đường Liệp: " Ngươi cho là đám nhát gan này sẽ đứng cùng lập trường với ngươi sao?"
" Ta mặc dù không thể bảo chứng bọn họ, nhưng ta thì có thể có điều kiện cam đoan chính mình, bỏ lại Áo Tư Tạp, ngươi sẽ tổn thất hai mươi kim tệ, nếu ngươi mang theo Áo Tư Tạp, chẳng những hắn, năm kim tệ sẽ không tổn thất, ngay cả ta đây hai mươi kim tệ cũng sẽ thành thật đứng trong túi tiền của ngươi."
Mai Thiến cười lạnh nói: " Ngươi đang uy hiếp ta? Nhưng mà ngươi chớ quên, ta chưa bao giờ cùng nô lệ nói điều kiện, ta có thể giết chết ngươi, cho dù tổn thất càng nhiều kim tiền cũng không sao cả!"
Trong lòng Đường Liệp hít vào một hơi, nữ nhân này quả nhiên khó đối phó, nhưng hắn biểu hiện ra không có gì biến hóa, bình tĩnh nói: " Ta xem ngươi là một thương nhân xuất sắc, thương nhân rất ít làm ra chuyện tình tổn người mà mình không có lợi, kỳ thật ngươi phải rõ ràng, giá trị của ta không chỉ là hai mươi kim tệ đơn giản như vậy!"
Đôi mày thanh tú của Mai Thiến nhướng lên, Đường Liệp nói đã khơi dậy hứng thú của ả: " Ta còn chưa từng gặp qua ai tự cho mình quá cao như ngươi, tên vô liêm sỉ!"
Mùi thơm mê người của Mai Thiến không ngừng truyền đến, Đường Liệp bắt buộc chính mình ngăn chặn dâm niệm như nước thủy triều trong nội tâm truyền đến, sống chết trước mắt, tuyệt không thể để cho chuyện khác phân tán tinh lực của mình.
Đường Liệp nói: " Ngươi đã từng lĩnh giáo qua y thuật của ta, ta nghĩ có thể sáng tạo cho ngươi nhiều hơn giá trị hai mươi kim tệ, lưu lại ta so với bán đi ta có ý nghĩa thế nào!"
Những lời này của Đường Liệp đánh trúng nội tâm Mai Thiến thật sâu, cô ả xác định có tâm tư như vậy, y thuật Đường Liệp biểu hiện ra đủ để chứng minh giá trị của hắn.
Đường Liệp từ trong ánh mắt của Mai Thiến đột nhiên trở nên hòa hoãn thì nhạy cảm nhận ra sự dao động của cô ả, thấp giọng nói: " Ngươi có thể đưa Áo Tư Tạp trở thành thành người phụ việc chẩn bệnh cho ta, ta sẽ hoàn toàn giúp ngươi trị ốm đau trong cơ thể."
Gương mặt Mai Thiến không tự chủ được có chút nóng lên, tên hèn hạ này quả nhiên hiểu sâu tâm lý của chính mình.
Đường Liệp đã nhìn thấy bộ dáng ướt át kiều diễm của Mai Thiến, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thấp giọng nói: " Lần này tháng sự của ngươi mặc dù bình an đi, lần sau sẽ vẫn đau đớn, không có sự trợ giúp của ta, ngươi rất khó cảm nhận sự vui sướng khi làm đàn bà..." Vốn trong đầu đã tổ chức tốt câu nói, nhưng khi tới bên miệng lại thành bộ dáng khác, gắt gao nhìn thẳng hai vú Mai Thiến, quần ngắn liền đột ngột dựng lên.
Khóe môi Mai Thiến thả ra một tia mỉm cười, cô ả đột nhiên thình lình vung nắm tay, hung hăng giã vào mắt phải Đường Liệp.
Đường Liệp bị một quyền bất ngờ không kịp phòng bị đánh cho choáng váng, đặt mông ngồi trên boong.
Mai Thiến phát ra một tiếng cười khẽ: " Ngày mai, ta sẽ khởi ra một phần khế ước, ngươi thiếu ta một ngàn mai kim tệ, trong một năm phải trả hết nợ, nếu không ta sẽ đem ngươi bán cho kỹ viện bẩn thỉu dơ dáy nhất, cho ngươi thể hội sự ngược đãi hành hạ của bọn thú nhân!"
" Chủ nhân, Áo Tư Tạp sẽ vĩnh viễn đi theo bên cạnh ngài, dù là hi sinh tính mạng cũng không tiếc!" Từ sau khi Đường Liệp cứu lại được tính mạng cho Áo Tư Tạp, Áo Tư Tạp khăng khăng tự nguyện làm nô bộc cho hắn. A Đạt thì là một người tùy tùng trung thực của Đường Liệp, cũng là bí thư kiêm phiên dịch cho hắn.
Đường Liệp cười vỗ vỗ đầu hắn: " Bây giờ ta là bồ tát bùn đất qua sông còn khó bảo toàn, bất quá ta cam đoan với các ngươi, có Đường Liệp ta trong nồi, thì có các ngươi trong bát!" Hắn ngẩng đầu nhìn đám Bỉ Đặc nhân chung quanh, thời điểm mấu chốt đám người này đã làm cho trái tim hắn băng giá, xem ra nô tính không chỉ một ngày có khả năng dưỡng thành, cũng không chỉ một ngày là có điều kiện thay đổi.
Tốc độ của tàu rõ ràng bắt đầu giảm bớt, đa số Bỉ Đặc nhân đã dự cảm cái gì, trên mặt tràn ngập vẻ mặt sợ hãi, thật sâu vì vận mệnh sắp bắt đầu mà cảm thấy lo lắng.
Cửa khoang thuyền bị kéo ra, ánh sáng mãnh liệt xuyên qua, chui vào khoang đáy, Đường Liệp đang đứng dưới cửa khoang không tự chủ được nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn lên.
Yến Nguyệt và sáu tên mỹ nữ võ sĩ xuất hiện ngoài cửa khoang thuyền: " Về đến nhà rồi, các ngươi có thể hít thở không khí rồi!"
Không biết là Bỉ Đặc nhân nào dẫn đầu bật khóc lên, tâm tình của hắn nhanh chóng lây sang đồng bạn của hắn, tức khắc, bên trong khoang đáy tiếng khóc một mảnh, đối với Yến Nguyệt mấy người là về đến nhà, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng là xa xứ.
Đường Liệp có chút thương hại nhìn đám Bỉ Đặc nhân này, lòng chán ghét đối với bọn họ tức khắc liền thối lui, Bỉ Đặc nhân đã có thói quen nhẫn nhục chịu đựng, chính mình cũng không nên trách cứ bọn họ.
Tất cả nô lệ đều bị đưa lên trên boong, Đường Liệp hồi lâu mới thích ứng với ánh nắng chói mắt, đứng giữa đám người thấp bé, đích xác có một loại cảm giác hạc giữa bầy gà.
A Đạt dìu dắt Áo Tư Tạp gắt gao đi theo phía sau Đường Liệp, hắn so với những người khác càng có kinh nghiệm, biết bọn họ sắp đến thành Long Đức của Huyền Vũ đế quốc thủ đô, leo lên cảng lớn tên là Nhật Nguyệt cảng này, bọn họ rất nhanh sẽ bị đấu giá ngay tại chỗ như đồ vật.
Yến Nguyệt điểm nhân số, lại đến bên người Mai Thiến, nhỏ giọng bẩm báo: " Bỏ Đường Liệp và tên Bỉ Đặc nhân bị thương kia ra, trên đường có hai gã Bỉ Đặc nhân không hợp khí hậu mà bệnh chết! Chúng ta chỉ còn lại có một trăm sáu mươi chín tên Bỉ Đặc nhân khỏe mạnh!"
Đôi mày thanh tú của Mai Thiến cau lại, đã có một đoạn thời gian rất dài không có phát sinh qua tổn thất như vậy. Cô ả nhìn Yến Nguyệt, nhỏ giọng thì thầm nói: " Yến Nguyệt, ngươi đưa Đường Liệp tới!"
Yến Nguyệt gật gật đầu, không bao lâu đã đưa Đường Liệp đến bên người Mai Thiến.
Đường Liệp bởi vì nhiều ngày không tắm, quanh thân có vẻ dơ dáy, bẩn thỉu không chịu nổi, bên môi mọc ra một lớp râu quai nón, có thêm vài phần nam tử khí khái bất kham, ngang ngạnh cùng hào khí.
Mai Thiến hướng hắn vung lên quyển da dê trong tay, đây là khế ước Đường Liệp tự tay viết ký, Mai Thiến kiêu ngạo nói: " Bên trên này viết rõ ràng, ngươi trong một năm phải trả lại cho ta một ngàn kim tệ, nếu không sẽ trọn đời làm nô!"
Đường Liệp xem thường nhì quyển da dê, bên trên có mình ký tên và đóng dấu tay, trong lòng thầm nghĩ: " Dù sao không có trải qua công chứng, chỉ cần có cơ hội lão tử bỏ trốn, có tên ngu nào nhận ra?"
Mai Thiến tựa hồ xem thấu ý nghĩ của hắn, lạnh lùng nhắc nhở, nói: " Tại Huyền Vũ quốc, chỉ cần ngươi ký hợp pháp khế ước, thì ý nghĩa nó không thể kháng cự, ngươi nếu muốn chạy trốn, sẽ gặp phải cảnh ngộ tù phạm, bị bắt sẽ bị chặt tay!"
Trong nội tâm Đường Liệp không khỏi cả kinh, xem ra hình phạt của Huyền Vũ quốc thật tàn khốc.
Mai Thiến chuyển hướng Yến Nguyệt nói: " Ngươi đưa hắn đi tăm, cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ."
Yến Nguyệt mừng rỡ lên tiếng, nháy mắt cho Đường Liệp.
Hơn một trăm tên Bỉ Đặc nhân gạt ra đội ngũ, sáu tên mỹ nữ võ sĩ đứng ở tầng hai phun nước lạnh lên người bọn họ, tẩy sạch dơ bẩn trên người họ, để cấp cho khách hàng đến mua nô lệ một ấn tượng tốt đẹp.
Đường Liệp hưởng thụ đãi ngộ riêng mình, một mình ngâm trong thùng gỗ to phía đuôi thuyền, thư thư giãn giãn xoa nắn da thịt trên người, Yến Nguyệt vì hắn trộm thêm hai chậu nước nóng, nước ấm mặc dù không nóng, nhưng còn hơn không, so với đám Bỉ Đặc nhân đã là đãi ngộ trên trời dưới đất.
Yến Nguyệt nhìn thấy chung quanh không có ai nói với Đường Liệp: " Tính ngươi may mắn, chủ nhân quyết định mang ngươi vào thành, ngươi ngàn vạn lần không thể chọc cho cô ấy tức giận nữa, có tờ khế ước nơi tay, vận mệnh ngươi từ nay về sau nắm trong tay cô ấy hoàn toàn."
Đường Liệp khinh thường nở nụ cười: " Chỉ bằng ả ta? Chỉ cần cho ta cơ hội, ta rất nhanh có thể kiếm đủ một ngàn kim tệ, đến lúc đó hai bên một vỗ mà tán, không ai nợ ai!"
Yến Nguyệt cũng không lạc quan như Đường Liệp, lo lắng thở dài một hơi: " Đường Liệp, một ngàn kim tệ người thường cả đời cũng không kiếm được bao nhiêu đó tài phú." Lời nói ý là nói Đường Liệp cả đời cũng trở thành nô lệ của Mai Thiến.
Đường Liệp tủm tỉm cười nói: " Nhìn không ra ngươi cũng quan tâm cho ta."
Yến Nguyệt đỏ mặt nói: " Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ là thấy y thuật của ngươi cao minh, nếu là vì chống đối chủ nhân mà bị trừng phạt, thật sự quá đáng tiếc."
Đường Liệp thấp giọng nói: " Phía sau lưng ta ngứa ngáy, ngươi có thể gãi dùm ta một chút hay không?"
Yến Nguyệt nao nao, nhỏ giọng nói: " Thuyền cũng nhanh cập bờ rồi, chúng ta không thể trì hoãn quá lâu."
" Bất quá chỉ là một lần, dùng không mất bao nhiêu thời gian!"
Yến Nguyệt lại nhìn trộm bốn phía, vững tin không có người, mới chìa tay ra cẩn thận phía sau làn da màu đồng cổ sau lưng Đường Liệp nhẹ nhàng gãi gãi, không nghĩ Đường Liệp bỗng dưng xoay người lại, bắt được tay Yến Nguyệt, muốn kéo nàng vào ngực của mình, đây thuần chất chỉ là động tác có tính quấy rầy làm Yến Nguyệt cả kinh mở to mắt, nhưng lại sợ hãi kinh động những người khác, không dám gọi ra tiếng.
Đường Liệp thân thể lõa lồ đứng trong thùng gỗ, dục vọng trong nội tâm cấp tốc bành trướng lên, thấp giọng nói: " Để cho ta hôn một cái!"
Yến Nguyệt vừa thẹn vừa giận, run giọng nói: " Nếu kinh động chủ nhân, chỉ sợ ta cũng không bảo vệ được ngươi..."
" Nếu ngươi không muốn ta bị cô ả thối tha đó trách phạt, thì để cho ta hôn một chút, nếu không ta sẽ gọi tất cả họ đến!" Đường Liệp cực kỳ vô sỉ uy hiếp.
" Không nên!" Yến Nguyệt thấp giọng nói.
Miệng rộng ướt đẫm của Đường Liệp đã đưa tới, Yến Nguyệt hoành quyết tâm, nhắm mắt lại, môi anh đào run rẩy nghênh lên, đôi môi chạm nhau, Đường Liệp nhiều ngày tích góp dục vọng cơ hồ muốn làm cả người hắn nổ mạnh ra, đầu lưỡi dùng sức mở môi anh đào như cánh hoa của Yến Nguyệt, cuốn lấy nàng, đầu lưỡi thơm như đinh hương của nàng, đem hết toàn lực kéo một nụ hôn thật dài đến tiêu chuẩn, vẫn làm cho Yến Nguyệt bảy hồn cũng không nhìn thấy sáu phách, thân thể mềm mại cơ hồ ngã luôn vào trong ngực Đường Liệp.
Đường Liệp được một tấc lại muốn tiến một thước đem bàn tay thăm dò vào bộ ngực sữa của Yến Nguyệt, Yến Nguyệt tức khắc từ trong ý loạn tình mê tỉnh lại, kiệt lực giãy mở ra khỏi ngực Đường Liệp, cuống quýt lui lại mấy bước, sóng mắt say đắm, lẩm bẩm: " Ngươi...sao mà..."
Khi Đường Liệp thay một thân trang phục võ sĩ với làn da rám nắng, tinh thần chấn hưng, tỉnh táo xuất hiện trước mặt Mai Thiến, cơ hồ tất cả mỹ nữ võ sĩ đều không khỏi trộm nhìn hắn thêm vài lần, Yến Nguyệt chỉ là một ngoại lệ, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngoài khơi xa, giống như đang thất hồn lạc phách.
Đám Bỉ Đặc nhân trải qua tẩy trừ, thống nhất mặc bộ áo ngắn màu trắng, thoạt nhìn thấy bọn họ sạch sẽ lên rất nhiều. Mai Thiến quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn với Đường Liệp, cũng không xuống tay với Áo Tư Tạp, a Đạt giúp đỡ hắn đứng bên cạnh đám người.
Tàu đã nhập hải cảng, phóng mắt nhìn lại, mặt biển xanh thẫm yên tĩnh không một gợn sóng, nơi nơi đều là cánh buồm san sát nối tiếp, thỉnh thoảng có một thuyền buồm đi qua, lập tức liền bị thuyền lớn rẽ sóng đẩy qua một bên.
Hải cảng quy mô kích thước lớn như thế mặc dù là tại thế giới nguyên lai Đường Liệp cũng không nhìn thấy nhiều lắm, với lại, nơi này ngoài khơi tinh khiết, nguyên chất, không có bất luận ô nhiễm nào, trong trí nhớ Đường Liệp càng không nghĩ ra.
Đa số Bỉ Đặc nhân lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ như thế, nhưng bọn hắn không có tâm tình hâm mộ, cả đám sầu não cầu khẩn vận mệnh mù mịt của mình.
Thuyền rốt cuộc chậm rãi dừng trên cảng, thừa dịp lúc buông thang, Mai Thiến vừa vặn thích ý nhấm nháp một chút trà thơm, có chút kỳ quái nói: " Lệ Châu, hôm nay lá trà có chút khác hẳn."
Mỹ nữ võ sĩ đứng bên cạnh ả cười nói: " Lá trà này chính là do Lang Uyên tướng quân tặng tới, bây giờ không còn nhiều lắm, đại khái lắng chút tạp chất, nếu chủ nhân không thích, ta lập tức đi đổi!"
Mai Thiến nghe được tên Lang Uyên thì gương mặt hiện ra tia mỉm cười ngọt ngào, ôn nhu nói: " Uống cũng có một chút mùi vị khác, ta thích!" Cô ả ngửa đầu uống cạn chung trà nhưng đã thấy Đường Liệp đang đứng cúi một bên, không khỏi có chút tò mò, tên hỗn đản hèn hạ vô sỉ này rất ít lễ phép với chính mình như vậy.
Cẩn thận lưu ý một chút, mới phát hiện Đường Liệp đang mê mẩn nhìn vào chỗ áo mở rộng của mình, trong lòng một cỗ lửa giận vô danh tức khắc dâng lên, phẫn nộ quát: " Ngươi nhìn cái gì?"
Đường Liệp cười nói: " Chén trà này cũng không thích hợp cho ngươi dùng để uống!"
Mai Thiến cười lạnh nói: " Ngươi cũng hiểu được cách uống trà chi đạo sao?"
" Ta mặc dù không hiểu cách uống trà, nhưng tính chất của lá trà này cũng không thuần khiết, trong đó trộn lẫn thành phần của tả diệp( lá thuốc sổ), ngươi rất nhanh sẽ biết hậu quả sau khi uống!"
Mai Thiến oán hận trừng hắn liếc mắt, tay phải vô ý thức che lại cổ áo, kỳ thật động tác này của ả có chút dư thừa, từ góc độ của Đường Liệp nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy da thịt lộ ra ở cổ ả, nhưng vì che lại như vậy, trong mắt Đường Liệp lại là một động tác mê người, vừa rồi cảm xúc mãnh liệt với Yến Nguyệt làm cho dục vọng của hắn không được giải thoát, ngược lại càng phát ra bành trướng, ngay lúc đó nhìn thấy tư thái gợi cảm xinh đẹp của Mai Thiến, mạch máu thiếu chút nữa đã bứt ra.
Mai Thiến nhìn thấy thân thể uốn lượn của hắn, không khỏi giận dữ nói: " Đứng thẳng thân thể, cút qua một bên cho ta!"
Đường Liệp đứng thẳng thân thể, tiểu đệ cũng tùy theo dựng thẳng lên, đám nữ võ sĩ đều bật cười khẽ, đôi mắt đẹp nhìn thẳng hạ thân sáng quắc sinh quang của Đường Liệp.
Gương mặt Mai Thiến xấu hổ đỏ bừng, hỗn đản này quả nhiên dâm tà tới cực điểm, đang muốn nói ra lời trừng phạt hắn, nhưng đột nhiên cảm thấy bụng dưới một trận đau đớn, vô ý thức ôm bụng lại. Text được lấy tại Truyện FULL
Đường Liệp nhìn thấy bộ dáng của cô ta, liền đoán ra dược hiệu của phiến tả diệp đã phát tác, nhịn không được thở dài một hơi nói: " Mau đi đi, chậm sẽ rất phiền toái!"
Mai Thiến hận không thể một quyền đánh vào mũi Đường Liệp, nhưng bụng của cô ta lại không chịu thua kém, cảm giác sôi trào đã làm cô ta không thể bận tâm chuyện khác.
Cô ả cố nén đau bụng đứng dậy: " Ta..đi ra ngoài một chút..." Mặc dù kiệt lực làm ra hình dáng bình tĩnh, nhưng mới đi được hai bước thì càng đi nhanh hơn, một đường chạy hướng đuôi thuyền.
Mặc dù là Yến Nguyệt mấy người thủ hạ cũng chưa từng nhìn thấy qua Mai Thiến thất thố như vậy, ngạc nhiên nhìn phía Đường Liệp, tựa hồ như muốn tìm được đáp án trên người hắn.
Đường Liệp cười tủm tỉm nói: " Người có ba cái gấp, lão thiên gia cũng không xen vào!"
Yến Nguyệt dở khóc dở cười liếc mắt trừng Đường Liệp, Đường Liệp nhỏ giọng nói: " Hay là có lẽ mau nhanh đem tới cho cô ta giấy vệ sinh đi, nếu không cô ả quay đầu lại sẽ trách các ngươi hầu hạ không chu toàn."
Đợi khi thang hoàn toàn buông, Mai Thiến đã liên tục hướng đuôi thuyền chạy ba lượt, sắc mặt có vẻ trắng bệch, môi anh đào cũng vì mất nước mà trở nên khô ráo. Đường Liệp đã nhìn thấy vẻ nhếch nhác của cô ta, trong lòng không khỏi thầm nhủ đắc ý. Mai Thiến ôm bụng căm tức nhìn Đường Liệp nói: " Ngươi đang giễu cợt ta?"
" Không dám! Khế ước của ta trên tay ngươi, cho ta gan lớn như ông trời con cũng không dám mạo phạm ngươi." Đường Liệp mỉm cười nói.
Liên tục đi tiêu chảy làm cho Mai Thiến có vẻ có chút suy yếu, cô ta lạnh lùng nói: " Nói cho ta biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
" Đâu có, bất quá nếu ta đem chuyện này nói cho ngươi nguyên nhân, như thế nào cũng phải cho ta một chút thù lao!"
Mai Thiến cũng biết Đường Liệp không phải người lương thiện, nắm được cơ hội nhất định sẽ đưa ra điều kiện, cô ta lạnh nhạt nói: " Ngươi nếu không nói, ta sẽ đem tên Bỉ Đặc nhân dìu tên gãy chân bỏ vào biển nuôi cá mập!"
Đường Liệp nhân cơ hội đưa ra điều kiện: " Bỉ Đặc nhân gầy ốm đó không tệ, dù sao cũng bán không có giá, rõ ràng xin ngươi thương xót lưu hắn lại, ít nhất có thể chiếu cố Áo Tư Tạp!"
Mai Thiến chỉ chén trà, thúc giục Đường Liệp nói nguyên do trong đó ra.
Đường Liệp nâng chén trà lên nói: " Kỳ thật nước trà này cũng không có vấn đề gì, số lượng tả diệp bỏ vào vừa phải thì có thể phát ra việc rửa sạch độc tố trong cơ thể, có công hiệu giảm béo."
Nhắc tới giảm béo, cơ hồ tất cả nữ võ sĩ đều sáng mắt lên, nguyên lai trên thế giới này đàn bà đối với việc giảm béo đều có ham mê điên cuồng.
Mai Thiến không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Nhưng lúc trước ta vẫn uống trà này, vì sao không có bất cứ chuyện gì?"
Đường Liệp cười nói: " Vừa rồi ngươi đã phát hiện lá trà khác với nguyên lai, thủ hạ ngươi cũng đã nhắc nhở qua ngươi, lá trà còn dư không nhiều lắm, ta đoán lá trà này cũng không có quấy đều, phiên tả diệp lắng tới dưới đáy, cho nên ngươi uống vào thì độ nồng đậm của nó nhiều hơn."
Mai Thiến gật đầu, đột nhiên cả giận nói: " Ngươi vô liêm sỉ, nếu đã biết, sao không nhắc nhở ta?"
Đường Liệp nói: " Ta còn nghĩ gần đây thân thể ngươi khó chịu bực dọc, bài tiết không nhanh, cho nên mới dùng phiến tả diệp pha trà..."
" Thúi lắm!" Mai Thiến bị Đường Liệp làm tức giận đến lời thô tục cũng nói ra.
Đường Liệp cố ý thở dài một hơi: " Không nghĩ ngươi xinh đẹp như vậy, lại nói ra lời thô tục này!"
Mai Thiến bị hắn làm tức muốn ngất xỉu.
Đường Liệp cũng không phải kẻ ngu, am hiểu sâu nên chuyển biến tốt thì hãy thu lại, mỉm cười nói: " Ngươi nên uống nhiều trà nóng một chút, hòa tan hàm lượng phiến tả diệp, yên tâm, đối với thân thể của ngươi không có hại đâu, thỉnh thoảng rửa sạch hạ tràng dạ dày, sẽ làm cho ngươi càng trở nên thêm xinh đẹp."
Yến Nguyệt tiến lên thay Đường Liệp giải vây: " Chủ nhân, chúng ta rời thuyền đi!"
Mai Thiến gật gật đầu, tạm thời buông tha cho Đường Liệp, theo Yến Nguyệt dìu đỡ dẫn đầu đi đến cầu thang.
Đường Liệp đi chung với đám Bỉ Đặc nhân cùng nhau bị áp giải xuống thuyền, hắn mặc dù thay quần áo võ sĩ sạch sẽ, nhưng Mai Thiến vì phòng ngừa hắn bỏ trốn, vẫn bắt hắn mang xiềng chân, nhưng cũng không xích hắn cùng một chỗ với đám Bỉ Đặc nhân, cũng tính là ưu đãi đặc thù.
Nhiều ngày đi trên biển, làm cho Đường Liệp đã thích ứng sự xóc nảy tiết tấu của sóng biển, vừa đến đất bằng, đột nhiên có một loại cảm giác đầu hoa mắt choáng, hắn cũng từng có kinh nghiệm như vậy, biết phải một lát mới thích ứng, hai chân cẩn thận đứng thẳng trên mặt đất trên bến tàu, một đám chim hải âu từ bên người bọn họ bay lên, vỗ hai cánh tạo ra một đường vòng cung xinh đẹp, bay về phía chân trời xa xôi.
Ánh mắt Đường Liệp đuổi theo quỹ tích của hải âu, từ khi tới thế giới lạ lẫm này cho tới bây giờ, hắn lần đầu tiên nghĩ tới cố hương. Có lẽ kiếp này hắn cũng không có duyên đi trở về, nghĩ tới đây, vành mắt hắn không khỏi ươn ướt.
A Đạt dìu dắt Áo Tư Tạp đi xuống cuối cùng, bởi vì duyên cớ của Áo Tư Tạp, bọn họ cũng không bị xích cùng chỗ với những người khác, hai người đi qua bên người Đường Liệp, A Đạt thấp giọng nói: " Ân nhân, nhất định phải cứu ta.." Ánh mắt của hắn trở nên thấp thỏm lo âu, phản lại sự lão luyện thành thục ngày thường.
Đường Liệp gật gật đầu, lập tức khuôn mặt anh tuấn lại hiện ra tia cười khổ bất đắc dĩ, hắn, ngay cả vận mệnh của mình còn không biết thế nào, lấy cái gì cam đoan cho người khác?
Tám tên nữ võ sĩ cuối cùng giám sát từng cử động của bọn họ, đề phòng có nô lệ đột nhiên bỏ chạy, cây cung ngắn màu vàng trong tay bọn họ đang ngắm chuẩn phía sau lưng Đường Liệp, xem ra Mai Thiến đã làm ra chiếu cố đặc biệt khác.
Con đường chính phía trước xuất hiện một tòa điêu khắc sư tử thật lớn, độ cao tầm chừng hai mươi thước, chiếm giữ giữa đường, ánh mắt uy nghiêm nhìn ra ngoài khơi xa, tràn ngập khí phách và uy nghiêm đế vương.
Vẻ mặt A Đạt có điểm dị thường sợ hãi, hắn cũng không phải lần đầu tiên đi tới nơi đây, trải qua pho tượng sư tử, bọn họ sẽ đến nơi trạm trung chuyển của vận mệnh – chợ nô lệ lớn nhất đế đô.