Y Quan Cầm Thú

Chương 47: Cái chết của đế quân


Chương trước Chương tiếp

Cảm giác xấu nhanh chóng chiếm cứ nội tâm mọi người, Lang Uyên run giọng hỏi: " Đế quân có phải là xảy ra chuyện?"

Hắc Thiếp Nhĩ buồn bã nói: " Ngài bị độc tiễn của Lam Đức đế quốc bắn trúng, bây giờ đã lâm vào trong hôn mê...lần này chỉ sợ..." Lời của hắn mặc dù còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn, tâm tình bi thương nhanh chóng lan ra trong lều lớn.

Đường Liệp mặc không có cảm tình gì đối với Huyền Tư Triết, nhưng hắn biết nếu Huyền Tư Triết bất hạnh bỏ mình, thái tử Huyền Diên sẽ trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế, vận mệnh của hắn và Huyền Ba nhất định sẽ mãi mãi trôi qua trong sự lẩn trốn.

Lang Uyên ức chế không nổi sự khiếp sợ trong nội tâm, lẩm bẩm nói: " Như thế nào như thế...như thế nào như thế..."

Phỉ Na rưng rưng nói: " Đại soái, y thuật của Đường Liệp cao minh, sao không cho hắn thử trị liệu cho đế quân, có lẽ có kỳ tích phát sinh?"

Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi lắc đầu nói: " Đã quá muộn, hết thảy đều đã quá muộn..."

Bên ngoài lại vang lên một chuỗi tiếng nổ, hạt mưa lớn như hạt đậu tương từ trên không trung trút xuống.

Vinh Tiểu Thanh lẳng lặng đứng trong mưa gió, nước mưa làm ướt đẫm khôi giáp màu bạc của nàng, nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích.

Thái Đồ Nhĩ hấp tấp cởi áo ngoài của mình, xum xoe vọt tơi, muốn che mưa cho Tiểu Thanh, lại bị Vinh Tiểu Thanh quát lên: " Cút ngay!"

Thái Đồ Nhĩ thở dài, đứng ngay đối diện Vinh Tiểu Thanh, tràn ngập thâm tình nói: " Chân tình trong hoạn nạn rất khó được, nếu ngươi đứng đây một đêm, ta sẽ cùng ngươi đứng một đêm, nếu ngươi đứng cả đời, ta sẽ đứng cùng ngươi cả đời, ta nhất định phải dùng thành ý của ta đánh động nội tâm của ngươ."

Vinh Tiểu Thanh bị lời nói vừa chua xót vừa ngứa ngáy của hắn làm nổi da gà.

Đường Liệp chủ động xung phong nói: " Đường Liệp mặc dù không tinh thông y thuật, nhưng cũng cả gan mời đại soái để cho ta thử một lần!"

Hắc Thiếp Nhĩ rốt cuộc gật đầu, ngón tay cách không điểm tới ngọn đèn, ngọn đèn lóe quang mang chiếu sang cả gian lều lớn.

Phía sau Hắc Thiếp Nhĩ là một tấm màn che màu vàng kim, hắn đứng dậy giật ra màn che, nhìn thấy một lão niên hình dáng gầy gò đang lẳng lặng nằm trên đệm giường bằng da hổ, đúng là Huyền Vũ đế quốc hoàng đế, đế quân Huyền Tư Triết.

Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Mấy ngày này, ta thủy chung canh giữ bên người đế quân, ngự y trong quân đều đã bó tay hết cách, vì bảo trụ bí mật này, ta phải giết chết toàn bộ đám phế vật kia, để tránh cho việc bọn họ lộ ra tiếng gió."

Trong lòng Đường Liệp có chút phát lạnh, không khỏi có chút hối hận, đã biết làm chuyện này có khác gì tự tìm đường chết, nếu không thể cứu sống Huyền Tư Triết, chỉ sợ Hắc Thiếp Nhĩ cũng sẽ đem mình ra diệt khẩu.

Đi đến trước mặt Huyền Tư Triết, Đường Liệp nhìn thấy mặt hắn như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng như đang hấp hối, nắm cổ tay hắn, ngón tay phải nhẹ nhàng bắt mạch môn hắn, lập tức cảm giác được mạch tượng của Huyền Tư Triết cực kỳ yếu ớt, nhiệt độ của làn da rất thấp, Đường Liệp sơ bộ phán đoán ra Huyền Tư Triết đã có triệu chứng trúng độc.

Cởi ngực áo Huyền Tư Triết, Hắc Thiếp Nhĩ chủ động chỉ miệng vết thương cho Đường Liệp xem, nhìn thấy vị trí mũi tên độc bắn trúng, làn da đã biến thành đen thui, miệng vết thương vẫn đang chảy ra mủ huyết màu xanh biếc.

Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Độc tiễn bắn thủng trái tim của đế quân, chỉ sợ ngươi cũng không làm gì được."

...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...