Đường Liệp cùng Tuệ Vân Lệ Ti lên bờ tại Bắc Dã Cảng, lần trước Đường Liệp từ nơi này đi qua là đi cùng Phổ Long Khải, khi đó hắn hoàn toàn mất trí nhớ, nhớ tới đoạn thời gian mình cùng Mặc Vô Ngân trải qua, Đường Liệp không khỏi mỉm cười.
Tuệ Vân Lệ Ti nhẹ giọng nói: " Đường Liệp, vì sao ngươi cười?"
Đường Liệp nói: " Nghĩ tới ta và các ngươi vốn có thù không đội trời chung, không thể tưởng được hôm nay thế nhưng có thể hóa giải."
Tuệ Vân Lệ Ti cười duyên nói: " Vốn không có nhiều cừu hận, chẳng qua là hiểu lầm thôi."
Lúc này ánh mặt trời từ kẽ hở tàng lá chiếu xuống, bóng cây loang lổ, gió mát thoải mái, càng cảm thấy vui vẻ dễ chịu. Tuệ Vân Lệ Ti nhẹ giọng cất tiếng xướng ca, tiếng ca của nàng cực kỳ ngọt ngào, uyển chuyển ôn nhu, nghe được làm Đường Liệp như say như dại, vươn cánh tay đem Tuệ Vân Lệ Ti ôm lấy, ôm lấy thân thể mê người mềm mại của nàng.
Tuệ Vân Lệ Ti dừng lại tiếng ca, đỏ mặt nói: " Đường Liệp, da mặt ngươi thật dày."
Đường Liệp ha hả cười nói: " Đều do ngươi ca xướng quá mê người, cho dù là thần tiên cũng không cầm giữ được, đừng nói ta chỉ là phàm phu tục tử."
Tuệ Vân Lệ Ti gắt giọng: " Ngày đó ở trong Hư Hải, ta đã biết ngươi đối với ta có ý đồ bất chính."
Đường Liệp khẽ vuốt đôi chân dài mềm mại nhẵn nhụi của nàng nói: " Thật sự là kỳ quái a, chiếc đuôi và chân của ngươi làm sao biến hóa tự nhiên như vậy?"
Tuệ Vân Lệ Ti nhẹ giọng nói: " Người ta là nhân ngư( người cá) a!"
Đường Liệp kề sát tai nàng nhẹ giọng nói: " Ngươi cùng nữ tử bình thường có sinh lý giống nhau không?"
Tuệ Vân Lệ Ti nhẹ giọng nói: " Ta làm sao không bình thường? Ngày sau ngươi dĩ nhiên sẽ biết." Nàng giỏi về mị thuật, hơn nữa đối với Đường Liệp cũng đã động tình, hai người hai ngày này luôn gần nhau ngày đêm, cảm tình ngày càng tha thiết chân thành, bất tri bất giác dùng mị hoặc thuật đối phó Đường Liệp, muốn cho hắn một khiển trách nho nhỏ.
Không nghĩ tới Đường Liệp thò bàn tay vào bên trong vạt áo nàng, Tuệ Vân Lệ Ti phát ra tiếng kêu sợ hãi, tuy rằng bốn phía không người nhưng dù sao cũng đang ở ban ngày, bị Đường Liệp vuốt ve như vậy thật sự là xấu hổ vô cùng.
Đường Liệp xoa bóp nhũ phong ôn nhuyễn của Lệ Ti nhẹ giọng nói: " Quả nhiên có chút bất đồng!"
Lệ Ti bị hắn vuốt ve đến động tình, xoay người ôm cổ hắn, môi thơm chủ động dâng hiến, hai người ôm nhau hôn thật lâu, đùi ngọc của Lệ Ti cọ nhẹ, cùng Đường Liệp từ trên lưng ngực quay cuồng chui vào bên trong bụi cỏ ven đường.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Ta buộc ngựa lại đã."
Lệ Ti ôm cổ hắn ép xuống dưới: " Mặc kệ chúng nó!" Thân hình hai người quấn quýt dọc theo cây cỏ ngã nhào xuống, không bao lâu tiếng thở gấp rên rỉ mê người của Lệ Ti liền vang lên bên tai Đường Liệp…( không có cắt bớt đâu nha bà con, hì hì)
Triền miên thật lâu sau hai người càng cảm thấy lửa nóng dâng cao, đang còn dây dưa, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng người, Đường Liệp cuống quýt dùng chính miệng mình bịt lấy môi anh đào của Lệ Ti, Lệ Ti không thể mở miệng, thân thể không ngừng run lên, mắt đẹp tràn ngập lửa dục nóng cháy, càng làm cho Đường Liệp sinh ra cảm thụ thật mất hồn khó tả.
Thanh âm kia càng ngày càng gần, hai người tạm thời dừng lại động tác, bên trong mắt cả hai toát ra một loại cảm giác kích thích khác thường.
Lại nghe một người nói: " Phước Long Hải, việc ta giúp ngươi đã làm xong toàn bộ, ngươi đáp ứng thù lao lại không thực hiện, có phải muốn gạt ta hay không." Nghe thanh âm dĩ nhiên là Sùng Văn Hầu Chu Dực.
Đường Liệp thầm giật mình, không thể tưởng được hai người bọn họ lại xuất hiện ở nơi đây.