Y Nhân Hạo Nguyệt
Chương 39: Danh phận…
Tô Nhược cố ý chọn lấy vị trí bên cạnh Mạch Dao, gục xuống bàn len lén liếc bạn. Mạch Dao nhìn chăm chú vào trình chiếu PPT, nghe đến đầu nhập.
Tô Nhược thầm nghĩ: Mạch Dao bình thường như vậy phải có chts không quá bình thường… Theo lý thuyết cô ấy hôm nay không bình thường mới xem như bình thường. Tô Nhược bị ý nghĩ của mình làm chóng mặt, nàng không khỏi nhìn chằm chằm Mạch Dao tinh tế nghiên cứu. Cô ấy làm sao lại bình tĩnh như thế, một chút cũng không giống người mới vừa nói yêu thương… Rốt cuộc là Mạch Dao lực kiên định quá tốt, hay là ca ca mị
Cô gái liên tục chuyên chú nhìn chằm chằm bục giảng đột nhiên quay đầu lại, trêu tức hỏi: “Bạn học, cậu nhìn đủ chưa.”
Tô Nhược sững sờ, sau đó lộ ra một cái nụ cười ngây ngô: “Hắc hắc, nhìn đủ rồi.” Sau đó nàng chuyển hướng trên bảng, vụng về nghe trần thuật.
“Cậu…” Mạch Dao dở khóc dở cười.
Không đầy một lát Tô Nhược lại nghiêng đầu lại: “Này, mình nói… Anh trai của mình thực đem cậu làm xong?”
Này hỏi thế cũng quá trực tiếp đi? Mạch Dao có vẻ ngượng ngùng, nhớ tới trước hiểu lầm chuyện cô ấy cùng Sở Hạo nàng có điểm nói năng lộn xộn:
“Ách… Cái kia…”
Tô Nhược cười trộm, nghĩ thầm… tiểu bạch thỏ vẫn là tiểu bạch thỏ, bất quá là cố làm ra vẻ bình tĩnh thôi. Nàng cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là cậu đem anh trai của mình làm xong?”
“Cái gì thế…” Mạch Dao sắc mặt hồng.
“Chẳng lẽ hai người còn không có thành?”
“Không phải thế…”
“Ai, nói cho cùng không phải là anh trai của mình đem cậu giải quyết xong sao!” Tô Nhược vẻ mặt hiểu rõ.
Mạch Dao liếc mắt, yên lặng nghĩ : trước làm sao sẽ cho rằng cô nương này rất thuần lương đây, cô ấy rõ ràng chính là người không đơn giản! ( Kỳ Nhược: rất tốt, chân tướng đã rõ. )
“Này này… ” Tô Nhược dùng cánh tay đụng một cái nàng.
“Mình có phải hay không nên kêu 1 tiếng chị dâu nhỉ?”
“Cậu còn nói… ngày hôm qua thiếu chút nữa dọa mình chết!” Mạch Dao oán trách nói.
Lần này Tô Nhược không vui: “Vậy làm sao có thể trách mình, đây đều là chủ ý của anh trai! Mình chẳng lẽ không phải là hồng nương sao? Mình là công thần. Không có mình 2 người có thể thành sao? Không có mình 2 người…”
“Hảo hảo hảo…mình cám ơn cậu !” Mạch Dao vội vàng cắt đứt nàng, nếu làm cho nàng nói tiếp chỉ không biết nói thành dạng gì.
Một bên Bùi Lạc gom góp 1 mặt đến, theo miệng hỏi
“Nói chuyện gì mà high như vậy?”
Tô Nhược khiêu mi, nhìn về phía Mạch Dao: “Cô ấy không biết?”
Mạch Dao vô tội nhún vai: “Mình đã thành thật khai báo, các người đó không tin.”
Tô Nhược không nói gì nhìn trời, trong lòng mặc niệm: ca ca… danh phận! Nàng quyết đoán rút tay nhắn cho Sở Hạo một cái tin nhắn: cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực.
Bùi Lạc nhìn xem 2 người lén lén lút lút, đang muốn hỏi rõ vấn để thì trên bục giảng kia tổ trần thuật đã kết thúc. Vị lão sư kia lớn lên giống nhưu tai cực kỳ lớn đi đến trên bục giảng, mở ra sổ điểm danh:
“Xin mời… sinh viên Liêu Hiền Nhân cho ý kiến 1 chút về phần trần thuật của tổ vừa rồi.”
Hàng cuối cùng đứng lên một nam sinh, hắn phi thường nghiêm túc nói: “Dạ, tổ này các bạn làm vô cùng tốt, nội dung phong phú, ngôn ngữ lưu loát,. Chủ yếu nhất là trong báo cáo dùng từ ngữ chuyên nghiệp như CH4, CH8 những thứ này em đều chưa từng nghe qua.”
Vừa dứt lời phòng học một góc truyền đến vài tiếng cười to, sau đó các sinh viên rối rít kịp phản ứng, trong phòng học lại là 1 tiếng đập bàn.
Bùi Lạc vẻ mặt mờ mịt nhìn xem Mạch Dao cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt: “Mấy người kia… Mấy cậu cười cái gì ?”
“Ha ha ha… CH4, CH8 nghe đều chưa từng nghe qua…” Tô Nhược cười đến thở không ra hơi.
“Vậy là sao?” Bùi Lạc tiếp tục khó hiểu.
Tô Nhược trực tiếp khinh bỉ nói: “Vừa nhìn cậu cũng biết liền cũng không tập chung nghe giảng.”
Mạch Dao hảo tâm giải thích: “Tình yêu… CH4, CH8 là chỉ tiê cân nhắc ngành sản xuất tập trung, lão sư tốn vài tiết nói cái này !”
Trên mặt lão sư tĩnh lặng một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói ra:
“Sinh viên này thi cuối kỳ… Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tiết học được hơn phân nửa, cửa sau bị nhẹ nhàng mở ra, một người len lén chạy vào. Âu Yết ở sau phòng học liếc mắt nhìn quanh trong chốc lát, rón ra rón rén đi đến chỗ bên cạnh Tô NhượcTô Nhược trắng mắt liếc hắn một cái, không đếm xỉa tới nói:
“Anh tới thật là đúng lúc… lão sư mới vừa gọi hết tên.”
“Hả? Em gạt người đi!” Âu Yết trợn to hai mắt:
“Mạch Dao, vừa rồi điểm danh hả?”
“Ừ.” Mạch Dao nghiêm túc gật gật đầu
“Châc… lần này xong.” Âu Yết vẻ mặt ảo não đập đùi một cái.
“Em nói lão ta như thế nào lúc này lại điểm danh!”
Tô Nhược bĩu môi: “Ai… em nói điểm danh anh cũng không tin, người ta nói sao anh sẽ tin?”
” Mạch Dao nhiều tín nhiệm, em chỉ toàn vớ vẩn!”
“Mạch Dao cậu mạnh!” Tô Nhược bày tỏ tâm phục khẩu phục.
Mạch Dao nghiêm trang giáo dục nói: “Cậu lừa gạt nhiều nên đương nhiên không có hiệu quả, gạt người chuyện như vậy phải có chừng có mực .”
“Em.. các em…” Âu Yết ánh mắt ở giữa hai người chuyển qưa lại.
“Nói như vậy thật không có điểm danh ? Mạch Dao em cũng sẽ gạt người?”
Hai nàng đồng thời nghiêng đầu đi không đếm xỉa hắn.
Âu Yết nổi cáu: “Thông đồng làm bậy cấu kết với nhau làm việc xấu cùng một ruột, ta như thế nào kết giao toàn bạn xấu?”
Tô Nhược khẽ mỉm cười: “Bất đắc dĩ vật hợp theo loài.”
Âu Yết nói không lại các nàng, quyết đoán dời đi đề tài:
“Mạch Dao, em cùng lão Đại…”
Cặp mắt kia nhìn chằm chằm Mạch Dao trong lòng có chút sợ hãi:
“Làm sao anh biết?”
“Người địa cầu này ai cũng biết, lão Đại tối hôm qua hỏi chúng ta khi nào thì rảnh tới uống rượu mừng ~ “
Mạch Dao lặng yên, người này quả nhiên là phái hành động. Tô Nhược ở một bên vui mừng nghĩ: ca ca thật cao tay .
“À… đúng rồi ” Tô Nhược chợt nhớ tới một việc.
“2 người làm đề ấn phân tích thị trường marketing chưa? Cái kia ngày kia sẽ phải nộp.”
Âu Yết lên mặt nói: “Anh đây đã làm xong ~ “
Tô Nhược nói: “Em cũng vậy cũng tạm ổn, nhưng PPT chưa có làm .”
“PPT?” Âu Yết nháy mắt mấy cái, một bộ thật tò mò.
“Chẳng lẽ không phải đem đề mục trả lời liền OK sao?”
Tô Nhược vẻ mặt hắc tuyến: “Nhày đồng chí.. đề án phân tích phải làm thành PPT gửi cho lão sư … Anh cho rằng sao?”
“Đáng chết… PPT… Ta chỉ làm TXT!”
“Phốc!” Hai nữ sinh cười đến tóc rung động.
Nhiếp Vũ Trạch đang ôm máy tính xách tay xem phim, trên cửa truyền đến ba tiếng gõ.
“Vào đi” Nhiếp Vũ Trạch đang nhập thần, lưu luyến ngẩng đầu
“Lão đại, có chuyện gì sao?” Sở Hạo dựa vào cánh cửa thản nhiên nói
“Cậu ở nhà mình cực kỳ thỏai mái?”
“Hả?” Nhiếp vũ Trạch mờ mịt nhìn xem hắn. Không đợi Nhiếp Vũ Trạch trả lời, Sở hạo ngay sau đó nói:
“Khi nào thì đi?”
“ách… mình ở đây rất tốt, tại sao phải đi?”
“Cậu ở rất tốt, bất qú mình cảm thấy không tốt lắm”
Nhiếp Vũ Trạch vô tội nhìn SỞ hạo, hắn thấy mình gần đây rất an phận.
Sở Hạo nghiêm trang nói: “Chuyện gia đình mâu thuẫn, chính cậu phải đi gảii quyết, ở mãi chỗ của mình ũng không phải là biện pháp dung không?”
Nhiếp Vũ Trạch cũng là tinh, lập tức đóan được dụng ý của Sở Hạo:
“Cậu nói thẳng bởi vì cô dâu của cậu đi, mình cũng không khinh bỉ cậu!”
Sở Hạo có chút mất tự nhiên, ánh mắt dời đi chỗ khác: “Khụ khụ, người có gia đình…. Là phải chú
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp