Y Nhân Hạo Nguyệt

Chương 37: You are my daylight


Chương trước Chương tiếp

Mạch Dao tựa lưng vào ghế ngồi, không yên lòng cầm sách thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trên tường chuông. Còn có nửa

Nhớ tới nửa giờ trước, đầu bên kia điện thoại Tô Nhược nghiêm trang hỏi nàng:

“Mạch Dao, chốc nữa bạn có rảnh không… ách… mình có chút việc muốn tìm cậu hàn huyên một chút.”

Ngón tay một chút không có ma sát vào trang sách, Mạch Dao ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn xa. Tô Nhược tìm mình.. Có thể có chuyện gì đây? Là chuyện trong lớp sao? Không thể nào …Tô Nhược đối với hoạt động trong lớp từ trước đến nay chẳng quan tâm. Nghe trong điện thoại khẩu khí bạn ấy giống như là chuyện trọng yếu sợ là nàng không đi.

Có thể hay không… là về Sở Hạo? Nghĩ đến đây Mạch Dao không khỏi thấp thỏm lên. Chẳng lẽ Tô Nhược biết bọn họ ở trong trò chơi biết? Nhưng là, giữa bọn họ… Kỳ thật cũng không có như thế nào đi? Huống chi nàng cùng người kia thật sự đã không có liên lạc.

Mạch Dao từng lần một tự nói với mình: mi vốn là không có làm cái gì, mi hoàn toàn không cần thiết phải chột dạ.

Chỉ là ở trong trò chơi cùng nhau luyện kỹ năng sống, cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau luyện pk, cùng nhau… Mạch Dao càng nghĩ càng bực bội, thực ghê gớm nói “Chỉ là” sao? Ngay cả chính nàng đều cảm thấy quan hệ như vậy quá mức mập mờ. Lại muốn nói như thế nào thuyết phục Tô Nhược là nàng cùng Sở Hạo thật không có cái gì đây? ( Kỳ Nhược: hài tử bé sai rồi, người ta là ước gì hai ngươi có chút gì đó đây… Liên : ài, tình yêu mệt nhỉ….)

Có lẽ… Có lẽ là chuyện khác đi… Mạch Dao an ủi mình như vậy, có lẽ cùng Sở Hạo hoàn toàn không liên quan là mình quá lo lắng mà thôi.

Cách thời gian hẹn còn ba phút rời đi, Mạch Dao đã nhìn thấy ở cửa quán cà phê Tô Nhược mặc váy liền màu vàng nhạt. Trông thấy bên cạnh Tô có 1 người đàn ông Nhược Mạch Dao căng thẳng trong lòng. Càng đi về phía trước vài bước Mạch Dao mới nhìn rõ người nọ không phải là Sở Hạo, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Xa xa trông thấy Mạch Dao đi tới, Tô Nhược hướng nàng phất phất tay, tươi cười không chứa một tia tạp chất. Này hoàn toàn không giống là chất vấn… Mạch Dao trên mặt rốt cục giương cao nụ cười, quả nhiên là tự mình nghĩ nhiều.

“Chúng ta vào đi thôi.” Tô Nhược hướng vẫn nắm tay người bên cạnh, rất tự nhiên kéo Mạch Dao vào trong quán cà phê.

“Này, cậu tìm mình… rốt cuộc…” Lời còn chưa dứt đặp vào mi mắt là 1 gương mặt quen thuộc, Mạch Dao không khỏi im bặt. Nàng phản ứng đầu tiên là: lần này chết chắc rồi

Sở Hạo đang ngồi ở bàn tay để trên bàn, hoàn toàn nhìn không ra đang suy nghĩ gì. Nghe được tiếng bước chân Sở Hạo ngẩng đầu lên, đối với Tô Nhược cười một tiếng.

Mạch Dao không tự giác nhìn về phía Sở Hạo, cặp mắt sâu và đen kia chớp động ý tứ hàm xúc không rõ. Ánh mắt như vậy làm cho Mạch Dao trong lòng có chút sợ hãi, đột nhiên cảm giác muốn chạy trốn. Nàng nhanh chóng mở to mắt, cầm lên túi xách mang theo tay nắm thật chặt.

Nên như thế nào giải thích đối với Tô Nhược đây? Chỉ là bằng hữu trong trò chơi mà thôi… là như vậy đi? Mạch Dao càng nghĩ càng chột dạ.

“Mạch Dao, ngồi xuống.” Tô Nhược lôi kéo nhẹ tay Mạch Dao. Gặp Mạch Dao không có phản ứng, Tô Nhược hai tay nhẹ nhàng chạm vai của nàng, đẩy nàng đến bên cạnh ngồi, giọng nói mềm mại có điểm giống làm nũng: “Mạch Dao…”

Mạch Dao phục hồi tinh thần lại, xin lỗi cười cười, kiên trì tại đối diện Sở Hạo ngồi xuống.

Tô Nhược tươi sáng cười một tiếng: “Anh trai, người em đã dẫn tới cho anh, kế tiếp còn chờ biểu hiện của anh rồi ~ em sẽ chờ anh mời ăn cơm he he , chúc may mắn ~ Mạch Dao mình đi trước, gặp lại sau ~” Nàng đưa tay vỗ vỗ vai Mạch Dao, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Mạch Dao không hiểu ra sao nhìn bóng lưng Tô Nhược, rất muốn chạy theo sau hỏi một chút đây rốt cuộc là thế nào…. Trong đầu của nàng đang ngổn ngang, thế cho nên cũng không có để ý vừa rồi Tô Nhược gọi Sở Hạo là gì.

Đang muốn đứng dậy, tay bị một lực mềm dẻo giữ lại ở trên bàn. Mạch Dao kinh ngạc ngẩng lên đầu, phát hiện người nọ vẫn như cũ ôn hòa, trong mắt lại có vẻ chân thật đáng tin kiên định.

“Mạch Dao… Là anh nhờ vả tiểu Nhược hẹn em ra ngoài. Anh biết rõ như vậy rất quá đáng, chỉ là… sợ em không đến, cho nên… em không nên tức giận được chứ?” Sở Hạo rõ ràng cho thấy không có dụ dỗ qua con gái nên có điểm lo nghĩ, nhìn bộ dáng có vẻ bất an kia cực kỳ giống một đửa trẻ phạm sai lầm.

Mạch Dao cảm thấy đứng ngồi rất khó xử, cúi đầu không dám nhìn hắn:

“Ách… Cái kia… anh… có chuyện gì.”

Sở Hạo tay còn nắm cổ tay của Mạch Dao, hắn ngưng mắt nhìn cô gái gần trong gang tấc, nàng lúng túng cùng bất an vừa nhìn hiểu ngay.

Nghiêm chỉnh mà nói lần này chỉ là lần bọn họ gặp mặt mà thôi, Sở Hạo lại cảm thấy hắn đối với cô bé trước mắt này hoàn toàn không xa lạ gì. Cô ấy là đơn giản như vậy, không che dấu được mỗi một cái động tác cũng có thể làm cho hắn thấy một loại tâm tình.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Ít nhất nàng là để ý không phải sao? Nếu không cô ấy làm sao sẽ biểu hiện mất tự nhiên như thế. Sở Hạo đột nhiên cảm giác được Mạch Dao lại đáng yêu cực kỳ.

Một hồi lâu không thấy đối phương nói chuyện, Mạch Dao do dự ngẩng đầu lên, đang nhìn qua con mắt kia chứa đầy nụ cười. Tim đập đột nhiên tăng lên trong lồng ngực, nàng cảm thấy ánh mắt kia nóng rực phảng phất muốn đem nàng hòa tan.

Sở Hạo tựa hồ có chút vội vàng, trong mắt ẩn vẻ mong đợi:

“Mạch Dao, anh cùng tiểu Nhược là anh em. 2 bọn anh là gia đình xây dựng lại, cha anh cùng mẹ cô ấy năm ngoái mới kết hôn.”

Anh em? Mạch Dao kinh ngạc nhìn hắn, nàng thật sự hoàn toàn không có nghĩ qua bọn họ sẽ là anh em, bọn họ đều không phải là người cùng một chỗ. Gia đình xâ dựng lại… không trách được… Mạch Dao bừng tỉnh. Nhưng là đợi một chút! Anh ấy đây là… đang giải thích sao? Mạch Dao nhất thời không biết phản ứng gì.

Nhìn vẻ mặt Mạch Dao, Sở Hạo nhẹ nhẹ thở phào một cái … cô ấy cuối cùng đã hiểu … bất quá này còn chưa đủ:

“Anh nhớ được em từng hỏi qua anh, vì cái gì liên tục lưu lại ở trong trò chơi, anh lúc ấy nói là vì có rất nhiều thứ không cách nào bỏ qua… Em còn nhớ rõ không?”

Mạch Dao mờ mịt gật đầu, không biết Sở Hạo vì cái gì đột nhiên nhắc tới cái này. ( Kỳ Nhược: quả nhiên là gian xảo . )

“Mạch Dao, em có hay không qua có cảm giác này. Khi tại ban đêm mở đèn, em khả năng cảm thấy nó cũng đủ sáng nhưng nếu là ban ngày cũng mở cái đèn đó lại hoàn toàn không có cảm giác nó hiện hữu.”

Mạch Dao không hiểu ra sao nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu hắn rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì.

Sở Hạo thật sâu nhìn nàng, chậm rãi làm như muốn thổ lộ hết: “Anh ở tại ‘ Cửu Châu ’ chờ đợi gần hai năm, còn chưa từng cảm giác muốn rời khỏi. Nhưng Mạch Dao này cho đến gần đây anh mới phát giác được, ở đâu đều không phải là nơi anh muốn, giống như làm cái gì cũng không có gì cả, những thứ trước kia vốn là làm cho anh cảm thấy không cách nào dứt bỏ giờ đều trở nên không có cảm giác tồn tại. Cho nên, em nghĩ có 1 đán. Chính là Mạch Dao…. You are my daylight.”

Em chính là người làm cho ngọn đèn kia thành ảm đạm thất sắc em là ánh nắng sáng rực rỡ Sở Hạo ở trong lòng tự nhủ.

Giọng nói ôn nhuận như tiếng nước lại làm cho Mạch Dao trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng.

Sở Hạo dừng lại một chút, sợ nàng không hiểu ý tiếp tục nói: “Anh nói rồi, cũng không phải là tất cả gặp nhau đều ý nghĩa biệt ly, bởi vì cuối cùng có một người sẽ cùng mình mãi cho đến khi cuối cùng. Hiện tại anh muốn hỏi em, người này… Có thể là anh được không?”

Mạch Dao cảm giác trái tim mình muốn nhảy ra. Lời nói đều nói đến nước này nếu là lại không hiểu thì ngay cả chính nàng sẽ phải khinh bỉ chính mình. Mạch Dao thậm chí có thể nghe được tiếng thở của chính mình.

Sở Hạo tựa hồ cũng không nóng nảy, khóe miệng hơi cười, không nói một lời lẳng lặng chờ, chỉ là người kia nhìn như đáy mắt gợn sóng không sợ hãi như có cái gì tại nóng bỏng thiêu đốt lên.

Phải đáp ứng sao đây? Không phải là không hiểu trong lòng sao lại lo lắng như vậy, nhưng là… chuyện tới quá mức đột nhiên, làm cho nàng hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị. Bọn họ thực cứ thế cùng một chỗ sao? Nàng thật sự ngay cả nghĩ đều không có nghĩ qua. ( Kỳ Nhược: quả nhiên là đứa ngốc không có nói qua yêu thương. Liên : Tình yêu luôn có những bất ngờ)

Như vậy… có nên cự tuyệt không? Mạch Dao không khỏi nhớ tới mấy ngày trước mình phiền muộn bất an, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bài xích mãnh liệt.

“Cũng không phải là tất cả gặp nhau đều mang ý nghĩa biệt ly, bởi vì cuối cùng em sẽ gặp phải một người, cùng người đó làm bạn cả đời.” Mạch Dao lặng yên hỏi mình: nếu như không phải là Sở Hạo vậy người này còn có thể là ai đây? Nếu như cự tuyệt về sau hồi tưởng lại sẽ hối hận tiếc nuối sao? Lúc này đây… tiếng lòng là vô cùng rõ ràng … sẽ , nhất định sẽ hối hận . Đáp án này làm cho Mạch Dao nghi hoặc: nếu đã không muốn cự tuyệt, sao còn do dự cái gì đây?

Nàng có điểm ngượng ngùng mím môi cúi đầu “Ừ” một tiếng, trên mặt nóng bừng.

“Mạch Dao… ?”

Mạch Dao liên tục không dám ngẩng đầu, lại tinh tường cảm giác được trong thanh âm kia không che dấu sự vội vàng, khẩn trương cùng một tia không xác định; cảm giác được cánh tay kia ở trên cổ tay mình nắm thật chặt, bàn tay thật ấ

Đột nhiên có một loại vui sướng khó nói nên lời, nàng nhịn không được cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia phảng phất đến từ trong nội tâm. Giờ khắc này nàng là xác định, nàng không có chọn sai.

Nàng ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi, nhìn qua tiến cặp mắt đen kia: “Em nói… Được”

Chỉ thấy người kia nhẹ thở phào nhẹ nhõm, lại trầm mặc không nói, chỉ là trong đôi mắt kia chuyển động lên rất nhiều…. rất nhiều…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...