Tả Hiểu Tình cho rằng hắn không có nói gì tốt, cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm dưới chân không trả lời.
Trương Dương nói: "Anh bỗng nhiên sản sinh một loại ảo giác, hình như chẳng bao giờ rời đi!"
Tả Hiểu Tình nói: "Nếu như chẳng bao giờ rời đi vậy thì tốt biết bao..." Lúc nói, cô ấy cảm giác được cái mũi của mình hơi có chút cay cay, cuống quít dừng chân nhìn sông Xuân Thủy cách đó không xa.
Trương Dương cũng theo cô ấy dừng chân lại, nhìn mặt đẹp của Tả Hiểu Tình, tình cảnh bốn năm trước tại Xuân Dương giống như một đoạn phim chậm rãi chiếu lại trước mắt hắn, thằng nhãi này khi đối mặt với các cô gái cho tới bây giờ cũng không thiếu dũng khí, vươn cánh tay ôm lấy Tả Hiểu Tình.
thân thể mềm mại của Tả Hiểu Tình run rẩy một chút, cô ấy không nhúc nhích, hai tay vẫn đang bỏ vào túi, Trương Dương nhìn mặt cười của cô ấy, Tả Hiểu Tình chặt nhắm mắt, môi cũng ngậm chặt chẽ, nhưng hô hấp của cô ấy trở nên gấp không tự chủ được.
Trương Dương cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cô ấy, hôn môi ôn nhu mở môi anh đào mềm mại của Tả Hiểu Tình ra, cô ấy nhẹ nhàng mở môi anh đào, cho phép lưỡi của hắn xâm nhập vào trong môi của mình.