Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 21: Giải cứu…


Chương trước Chương tiếp

Đường Phi chậm rãi ngã xuống, nghe được tiếng la hét của đội hộ vệ đang chạy lại đây. Hộ vệ đội trưởng Nghiêm Dũng nhìn vị huynh đệ nằm ở trên đất đã tắt thở, nhất thời đỏ ánh mắt, rút ra đại đao bên hông hung hăng chém tới Đường Phi!

“Đinh” một tiếng, đại đao nặng đến mười cân đã bị một trường kiếm mỏng manh ngăn cản.

Người tới mặc một thân hắc y, vóc dáng không cao, dáng người gầy yếu, sau khi cản lại đao đồng thời đem Đường Phi đã mất đi ý thức ôm lấy, nắm thắt lưng hắn liền dễ dàng đem ngườicõng ở trên lưng.

Nghiêm Dũng cả kinh, người tới võ công không kém, tuyệt đối là cao thủ! Giương mắt nhìn lên, trong lòng lại run sợ! Người nọ tóc dài rối tung che hơn phân nửa mặt của hắn, nhưng vẫn có thể thấy rất rõ ràng! Da mặt trơn nhẵn tựa như đậu hủ, chỉ có điều trên đó trừ bỏ một đôi ánh mắt đen thẳm, hoàn toàn không có ngũ quan nào!

Gặp quỷ! Đây là tiếng lòng của mọi người trong đội hộ vệ, giờ này khắc này thế nhưng không có một người dám tiến lênngăn chặn hắn!

Vô Diện nhân (người không mặt) híp mắt đánh giá bọn họ một hồi, sau đó khởi thanh kiếm trong tay bước đi.

Nghiêm Dũng gian nan nuốt một ngụm nước miếng, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

ĐợiVô Diện nhâncõng Đường Phi đã chạy ra xamấy trượng, Nghiêm Dũng rốt cục mới hồi phục lạitinh thần, cố nén sợ hãi trong lòng nói: “Truy, truy! Giết bọn họ! Vương gia có lệnh giết bọn họ!”

Bị Nghiêm Dũng vừa quát, tất cả mọi người liền tỉnh táo lại, đồng loạt rút ra đại đao bên hông đuổi theo.

Vô Diện nhâncõng Đường Phi chạy trốn tới một cái sân trong vương phủ, thanh kiếm đặt ngang trước ngực từng bước lui về phía sau. Đội hộ vệ nhất tềxông lên, tuy rằng thích khách này thoạt nhìn khủng bố, nhưng cũng không thể nào cõng trên lưng một đại nam nhânbị thương mà có thể đánh thắng một đội hai mươi người bọn họ!

Quả nhiên, Vô Diện nhân muốn một bên bảo hộ Đường Phi, một bên ngăn cản công kích cuồn cuộn không ngừng thực có chút lực bất tòng tâm. Nghiêm Dũng nhìn ra hắn đang băn khoăn, liền âm thầm hướng vài kẻ tâm phúc nháy mắt ra hiệu, ý bảo bọn họ lén ra phía sauVô Diện nhân tập trung công kích Đường Phi. Vài tâm phúc kia đều hiểu ý, thừa dịp phía trước có mấy người che chắncùng bóng đêm mờ ảo, lặng lẽ vòng qua sau lưngVô Diện nhân. Trong đó có một người vừa giơ lên đao bổ về phía Đường Phi, Vô Diện nhânkia không hề báo trước quay ngược kiếm đâm vào ngực hắn, sau đó không hề do dự lại rút ra ngăn chặn công kích phía trước. Đám người đi đánh lén Đường Phi bị sự nhạy bén và tàn nhẫn của Vô Diện nhânlàm khiếp sợ, không dám tái hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đang âm thầm tìm cơ hộicó thể đắc thủ.

Vô Diện nhân hai tròng mắt đen láy hiện lên nhiều tia hàn quang. Trừ bỏ một đội tuần tra hộ vệ này, những đội khác ở vương phủ cũng đang chạy tới, bằng vào sức một mình hắn, cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thể ở trong mấy trăm người thị vệ an toàn trở ra. Nếu như buông tha cho Đường Phi...... Vô Diện nhân nhớ tới lời Phượng Thần Anh đã nói: không cần thiết vì một nam sủng mà đem chính mình thế vào. Nhưng mà, Vô Diện nhânrất rõ ràng, nếu Các chủ thật sự muốn buông tha cho Đường Phi, tuyệt đối sẽ không phái bản thân hắn đến giải cứu!

Vô Diện nhâncõng Đường Phi hướng về phía trước mở đường, trong mắt phóng ra vài tia âm lãnh, không thể có chuyện hắn cứu không được người! Hung hăng chặt đứt yết hầu ngườitrước mặt, Vô Diện nhân thừa dịp những người đó còn đang kiêng kị chính mình nhanh chóng nhảy về phía sau đang còn trống, sau đó thu hồi kiếmlại vào trong vạt áo, xuất ra một ống tre nhỏ dài, ngón tay đẩy một cái, nắp tre liền rớt ra. Vô Diện nhân đem ống trúc nhỏ ném về hướng đám người đang truy đuổi tới -- một đoàn côn trùng nhỏ vo ve như muỗi kêu bay về phía bọn họ.

Nhất thời, nhữngkẻ bị côn trùng cắn kêu cha gọi mẹ ngã xuống đất, dùng tay hung hăng gãi những mụn nước nhỏ do bị cắn, giống như không biết đau đớn,đã gãi đến máu tươi chảy ròng ròng cũng không dừng tay. Mụn nước trên mặt những người đó vừa vỡ ra, đám côn trùng lại điên cuồng bay về phía bọn họ, Nghiêm Dũngné tránh kịp thời, đứng ở xa rùng mình –đây đều là đám côn trùng khát máu!

Trong nháy mắt, đại bộ phận người đều té trên mặt đất kêu thảm thiết liên tục, những kẻ còn lại cũng không dám tiến lên cứu viện đồng bọn mình, sợ một chút không cẩn thận liền chọc tới đám côn trùng khủng bố này,bản thân sẽ khó bảo toàn. Lại càng không dám tiến đến tróc nã Vô Diện nhân, ai biết trên người hắn còn mấy thứ quỷ quái này nọ gì không?!

Vô Diện nhân lạnh lùng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, xác định bọn chúng không dám tiến lên, đang định thừa cơ hội này mang Đường Phi rời đi, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân ồn ào cùng đao kiếm va chạm.

“Người tới! Bắt thích khách! Có thích khách!” Người bên kia hô lớn, ý đồ gọi đám thị vệ bên này đi qua.

Nghiêm Dũng mang theo vài đứa thị vệ còn lại, mấy mặt nhìn nhau, như thế nào lại có thích khách?! Trước mắt bọn họ còn có một kẻ khó giải quyết còn chưa xong,làm sao có thể đi qua hỗ trợ!

Vô Diện nhân ánh mắt nghi hoặc, còn có kẻ kháccũng tới cứu người?!

Đúng lúc này, thích khách bên kia đã nhìn thấyVô Diện nhân, liền hướng nơi này chạy lại.

Nghiêm Dũng âm thầm chửi má nó, như thế nào một đám đều bu lại chỗ của hắn? !

“Các huynh đệ mau chặn lại thích khách trước!” Nghiêm Dũng lập tức hạ lệnh, bên hắn đã tổn thất mười mấy vị huynh đệ, nếu hiện tại đi giúp một đội nhân mã khác, còn có thể lấy cớ là bọn họ vội bắt thích khách mới làm cho Vô Diện nhân cứu người mang đi!

Mặt khác, hắc y thích khách che mặt ngay khiNghiêm Dũng hạ lệnh cũng đã chạy tới bên này, hắc y nhân nhìn đến Vô Diện nhâncùngĐường Phi đang được cõng trên lưng liền rõ ràng sửng sốt, hiển nhiên hắn cũng không biết còn có người đến cứu Đường Phi !

Thích khách sửng sốt qua đi lập tức phục hồi tinh thần lại, nhìn lướt đám thị vệ đang kêu rên không dứt trên mặt đất, sau đó đối Vô Diện nhân nói: “Ngươi dẫn hắn đitrước, ta chặn bọn họ.” Nói xong, liền huy động trường tiên trong tay,đánh úp về phía đám người Nghiêm Dũng!

Vô Diện nhân xoay người bước đi, cõng Đường Phi lướt qua tường cao, vận khinh công biến mất ở trong màn đêm của vương phủ.

Hắc y nhânvung trường tiên, một người bị hắn đánh trúngliền ôm cổ đang đổ máu không ngừng, ngã xuống đất kêu rên, mùi máu tươi lan ra thu hút đám tiểu trùng kéo đến, bu vào trên cổ người nọ hút máu tươi.

Đám hộ vệ lúc trước bị hắn bỏ lại cũng đã đuổi tới, hắc y nhân không có ý ham chiến, quất roi qua quấn lấy cổ Nghiêm Dũng,sau đó vận lực hung hăng đem người ném tớiphía thị vệ, lưu loát thu hồi roi rồi dùng khinh công nhảy quakhỏi bức tường cao, cũng biến mất ở trong màn đêm.

Chạy một hơi ra khỏi Thừa vương phủ mấy chục dặm đường, hắc y nhân mới thở phì phò kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặtthanh tú của mình, rõ ràng chính là Ưu nhi đã một mình rời khỏiPhượng Tê Các!

Đêm nay có thích khách xông vào vương phủ, xem ra mấy ngày gần đây sẽ không thái bình. Ưu nhi lau mồ hôi trên đầu, trong lòng âm thầm đoán Vô Diện nhânkia đến tột cùng là ai, hắn như thế nào lại tới Thừa vương phủcứu người? Lúc ấy nhìn thấy công tử được cứu ra,nhất thời vui mừng để cho bọn họ đi trước, hiện tại mới đến hắn căn bản không biết đối phương là loại người nào! Là địch hay là bạn? Cứu đi công tử đến tột cùng có mục đích gì? Chẳng lẽ là người Các chủ phái đi?! Không, không có khả năng, Các chủ tuy đối với công tử có hứng thúrất lớn, nhưng công tử đã không còn giá trị lợi dụng, lấy sự hiểu biết của Ưu nhi đối với hắn mà nói, căn bản không có khả năng vì cứu một quân cờ chếtmà phải trả giá lớn như vậy, huống chi còn là phái ra một người võ công cao cường biết khống chế trùng thuật! Hơn nữa, hắn từ thuở nhỏ đã đi theo bên cạnhCác chủ, những ám vệ của Các chủ hắn đều nhận thức, nhưng người này căn bản hắn chưa thấy qua!

Ưu nhi sắc mặt khó coi tới cực điểm, thật vất vả xông vào vương phủ, cư nhiên trơ mắt nhìn một người xa lạ đem công tử cứu đi!

Thái tử phủ.

Hà Tịch một thân y phục dạ hành sắc mặt xanh mét tiến vào thư phòngTần Nghị, Tần Nghịchính là đang nghĩ biện pháp chọc Thuần Vu Quyết vui vẻ.

“Điện hạ.” Hà Tịch quỳ một gối xuống, đối Tần Nghị nói: “Có ngườiđã cứu đi Đường Phi.”

Tần Nghị nhìn về phía Hà Tịch, kinh ngạc nói: “Có người đi cứu hắn? Là Phượng Thần Anh ?” Người như vậy cư nhiên còn có thể đi cứu một kẻ đã không còn giá trị lợi dụng?

“Không, thuộc hạ còn chưa có lẻn vào Thừa vương phủđã nghe bên trong truyền đến âm thanh rối loạn, lẻn vào tìm hiểu mới phát hiện Đường Phi đã sớm được cứu đi, hơn nữa tới cứu người lại có tới hai người, một kẻ che mặt, một kẻ......” Hà Tịch dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tần Nghị, sắc mặt có chút trắng bệch nói: “Một kẻ khác, trên mặt trừ bỏ đôi mắt, hoàn toàn không có ngũ quan!”

Nghe như thế, cho dù Thuần Vu Quyết luôn luôn vô biểu tình cũng hơi hơi biến sắc, người không có ngũ quan? Đây là quái vật hay là quỷ?

“Ngươi tận mắt thấy?” Tần Nghị trầm giọng hỏi.

“Không, thời điểm thuộc hạ vừa vào vương phủ thì hai thích khách cũng đã cứu Đường Phi ra, cũng không có tận mắt thấy.” Hà Tịch đáp, ánh mắt lộ ra lo lắngthản nhiên.

“Chỉ một câu, yên lặng chờ xem biến động.” Tần Nghị thản nhiên nói. Hà Tịch sửng sốt, gật đầu cúi chào sau liền lui xuống, không thể tự tay cứu Đường Phi, hắn quả thật là có chút tự trách. Tần Nghị cũng biết trong lòng Hà Tịch nghĩ cái gì, liền tùy ý hắn yên lặng.

Trong lòng Tần Nghịđều có một phen suy tính. Hiện tại thế cục rối rắm, mỗi người đều xem long ỷ kia như hổ rình mồi. Kẻ hẳnphải gọi làPhương Lâmlại tự xưng là Đường Phi này thân phân khả nghi, nếu không cũng sẽ không có hai người khác nhau đi cứu hắn. Mục đích hắn tiếp cận Hà Tịch cùng chính mình đến bây giờ còn chưa thể điều tra rõ, thám tử xếp vào bên cạnh Phượng Thần Anh cũng tìm không thấy tin tức gì. Thừa vương ở phía sau muốn lợi dụng Đường Phi uy hiếp Phượng Thần Anh cùng hắn hợp tác, xem ra là đã muốn động thủ trước. Phượng Thần Anh thân phận thần bí, lại nắm trong tay hơn phân nửa tài phúHoàng Diệp, được hắn hỗ trợ muốn đăng cơ xưng đế là chuyện dễ như trở bàn tay. Bất quá đại ca này của hắn cũng không đầu óc, Phượng Thần Anh là loại người nào? Bản thân trước kia cũng từng nghĩ qua mượn sức Phượng Thần Anh, nhưng trong mắt hắn chỉ nhìn thấy vị Ngũ đệ tốt “Hiền đức yêu dân” kia, những người khác với hắn mà nói chỉ là chướng ngại vật, hắn sẽ không chút do dự vì Tần Nhan dọn sạch mọi thứ cản trở. Đường Phi bất quáchỉ là con mồi màPhượng Thần Anh tung ra, để xem con cá ngu xuẩn nào sẽ cắn câu trước, đặngkéo lên khỏi mặt nước mà thôi. Nghĩ đến đại ca đã bị Phượng Thần Anh cùng Ngũ đệ hoàn toàn theo dõi, trong trận chiến giành ngôi vị hoàng đế này, hắn khẳng định là kẻ hi sinh đầu tiên. Còn có Vô Diện nhân kia, hắn rốt cuộc là người thế nào?

Tần Nghị có chút buồn rầu gãi gãi cằm, đến tột cùng là nên cứu hay là không cứu đây? Thôi thì trước hết hãy cứ sống chết mặc bây đi, đợi cho đại ca chống đỡ không nổi nữa,mới nhảy ra kéo hắn một phen, mặc kệ nói như thế nào bọn họ cũng đều là thân sinh huynh đệ, hắn thân làm thái tử,làmsao có thể trình diễn một tiết mục lãnh huyết cốt nhục tương tàn?

Thuần Vu Quyết ở một bên liếc trắng mắt, dù sao hắn biết Tần Nghị ngu ngốc này nhất định có thể thuận lợi đi lên vương vị, hắn một chút cũng không lo lắng. Hắn hiện tại chấp niệm duy nhất trong lòng chính là báo thù! Chỉ cần đợiTần Nghịngồi lên vương vị, sau đó liên hợp binh lực của tỷ tỷ cùng tỷ phu, nhất định có thể huyết tẩy Quỷ Tà,thay ca ca báo thù!

---------------

Phượng Tê Các, Diên Phi viện.

Phòng ngủ tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, Phượng Thần Anh cầm một cái khăn dính đầy máu nhúng vào trong nước ấm, thoáng chốc nước trong suốt đã bị nhuộm thành màu đỏhỗn độn. Mặc Trúc hầu ở một bên lập tức bưng thau nước ô uế đưa cho thị nữcanh giữ ở ngoài cửa, sau đó tiếp nhận một bồn nước sạch cùng khăn lau khác đi vào. Đây đã là bồn thứ năm.

Phượng Thần Anh mắt vô gợn sóng, mặt không chút thay đổi, động tác trên tay hết sức mềm nhẹ chà lau vết roiloang lổ trên người của Đường Phi, mỗi một vết roi đều xâm nhập da thịt, bởi vì chưa được thượng dược cho nên vẫn như cũ chảy ra tơ máu thản nhiên.

Một trăm mười tám roi, Đường Phi tổng cộng đã chịu một trăm mười tám roi, Phượng Thần Anh tỉ mỉ đếm rành mạch. Từ Đường Phi đượcVô Tướng cứu trở về tới hiện tại, là Phượng Thần Anh tự mình giúp Đường Phi rửa sạch miệng vết thương, tuyệt đối không mượn tay người khác, thậm chí ngay cả Cốc Dương bị triệu đến suốt cả đêm đều ngồi ở gian ngoài, chỉ có Mặc Trúc có thể đứng cách giường chừng mười bước làm công tác thay nước.

Đường Phi bị bắt đi Phượng Thần Anh cũng đã biết đầu tiên, nhưng không có phái người lập tức đi cứu hắn, chỉ vì muốn bắt được Thừa vươngở phía sau Ngũ Phiđành lộ ra vẻ mặt người dạ thú! Vô Tướng nói thời điểm hắn tìm được Đường Phi, hắn đã trốn ra sẵn, hơn nữa đangngất xỉu ở bên cạnhmột khối thi thể. Lúc ấy còn có một hắc y nhân khác đi cứu Đường Phi, chẳng lẽ là kẻ đóđã mang Đường Phi ra? Nhưng vì sao đã đem người cứu ra lại không mang hắn theo?

Phượng Thần Anh giúp Đường Phi rửa sạch một đạo vết thươngcuối cùng, liền phân phó Cốc Dương tiến vào.

Cốc Dương mang theo hòm thuốc vạn năm không thay đổi của chính mình, mơ mơ màng màng đi vào trongphòng, nửa đêm hắn đang ngủ say đã bị Mặc Trúc từ trên giường kéo xuống, trực tiếp lôi thẳng tới Diên Phi viện, ở bên ngoài đại sảnh đợi chừng một canh giờ, hắn không có ngủ gục đã là rất tốt!

Mở miệng ra mới ngáp được có một nửa, Cốc Dương liền ngây dại, này, đây là..... Đảo mắt nhìn Phượng Thần Anh, vẻ mặt bất khả tư nghị: Nguyên lai Các chủ nhà bọn họ còn có loại ham mê đặc thù này a! Chậc chậc, Cốc Dương âm thầm chắt lưỡi. Nhãn châu chuyển động đem tầm mắt dừng ở trên người Đường Phi toàn thân đều là vết roi, xem, kịch liệt đến mức đem người biến thành nửa chết nửa sống a!

“Cốc Dương, nếu ánh mắt của ngươi còn dám loạn chuyển, ta cam đoan ngày mai ngươi không còn nhìn thấy mặt trời.” Phượng Thần Anh thanh âm âm lãnh bay vào lỗ tai Cốc Dương. Cốc Dương cả người giật mìnhmột cái, dựng thẳng thắt lưng lớn tiếng đáp: “Dạ ! Thuộc hạ tuân mệnh !”

“Còn có, đem những ý nghĩ loạn thất bát tao trong lòng ngươi toàn bộ thu hồi lại, hắn không phải do ta làm bị thương.” Phượng Thần Anh thanh âm lạnh lùng nói, bất quá, cũng là bởi vì hắn mà bị thương.

Cái gì?! Cốc Dương run lên, chẳng lẽ Phương Lâmnày là bị những người khác...... Không dám tiếp tục suy đoán, lập tức mở ra hòm thuốc của mình, đem những thuốc trị thương cần dùng đều bày ra. Trước xem mạch cho Đường Phi, vừa cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của hắn, có nhiều chỗ vết thương đã bắt đầu sinh mủ. Cốc Dương nhanh chóngviết một phương thuốcđể cho Mặc Trúc đi nấu, sau đó xuất ra một bình Kim Sáng dược thoa lên cho Đường Phi.

Ước chừng bận rộn suốt vài canh giờ, trời cũng đã bắt đầu sáng, cuối cùng mới đem một thân Đường Phi băng bó thỏa đáng. Mặc Trúc đem dược đã được sắc tốtmang lại đây, muốn cấp Đường Phi uy dược nhưng lại khó khăn nhìn Phượng Thần Anh, nói: “Lão gia, thuốc này đang rất nóng, công tử còn chưa tỉnh, nên uy như thế nào?”

Phượng Thần Anh sửng sốt, nhìn về phía Đường Phi tuy rằng đang hôn mê nhưng vẫn như cũ vì đau đớn mà nhíu mày, sau đó nói: “Đưa dược cho ta.”

Mặc Trúc lập tức đưa qua. Phượng Thần Anh tiếp nhận chén thuốc, chính mình uống trước một ngụm, nhưng không có nuốt xuống đi mà ngậmtrong miệng, nâng tay nắm cằm Đường Phi,hơi hơi mở miệng của hắn ra, sau đó cúi người miệng đối miệng cấp Đường Phi uống dược.

Mặc Trúc liền bị dọa, nhanh chóngcúi đầu mặc niệm phi lễ vật thính, phi lễ vật thị. Cốc Dương thật ra lại rất muốn thưởng thức hình ảnh khó có được này, nhưng suy xét đến việc sẽ bị đương sự bổ thành hai nửa, hắn cũng đành lựa chọn làm bộ cái gì cũng đều không nhìn thấy, tự mình thu thập này nọ.

Vẫn là gian hình thất kia, mùi hôi thối gay mũi làm cho Đường Phi khó chịu cơ hồ hít thở không thông. Thiết liên trên tay không biết khi nào đã bị giải khai, ở trong hình thất hôn ám sờ soạng bước đi, Đường Phi bỗng nhiên bị một vật nặng làm vấp ngã, hùng hùng hổ hổ muốn đứng lên, lơ đãng liếc nhìn cái gì ở trên mặt đất, Đường Phi cả người chấn động, trong óc như có hình ảnh gì hiện lên, tráng hán kia chết không nhắm mắt, khuôn mặt hoảng sợ cùngvệt roi trên cổ trong mật thất hôn ám nhìnphi thường rõ ràng. Đường Phi run run cúi đầu xem hai tay của mình, hai tay rõ ràng cầm một cái trường tiên dính đầy huyết tinh! Đường Phi hoảng sợ vung tay đem roi ném lại phía sau, đầu óc hỗn độn chạy ra khỏi hình thất. Trong nháy mắt lại thay đổi một cảnh tượng khác, một thiếu niên trước sau chỉ mới hai mươi tuổi ở trước mặt hắn vặn vẹo, làm như gặp thống khổ thật lớn. Đường Phi như bị sét đánh, mang theo hoảng sợ cùng thật cẩn thận cúi đầu lại xem hai tay mình, trong tay nắm một thiết cônsắc nhọn tràn đầy máu tươi, phân nửa thiết côn đã xuyên quathân thể thiếu niên kia, máu tươi từ miệng vết thương mạnh mẽ phun ra, bắn lên khuôn mặt Đường Phi.

Hắn, hắn giết người? Hắn, giết người ! Đường Phi rút thiết côn trong tay ra, thiếu niên đã chết chảy ra máu tươi ngày càng nhiều, nhiều đến, dần dần thấm ướt toàn bộ thân thểĐường Phi......

“A !” Đường Phi mở choàng mắt quát to một tiếng, Ưu nhi ở một bên hầu hạ liền bị dọa đếnchén thuốc trong tay thiếu chút nữa đánh rơi xuống đất.

“Công tử? Công tử, người tỉnh!” Ưu nhi vui mừng đến phát khóc, nhanh chóng buông chén thuốc muốn đỡ Đường Phi dậy, đột nhiên nhớ tới vết thương trên người hắnnên không dám tùy tiện chạm vào, chỉ có thể ở bên giường lo lắng kêu suông “Công tử”. Hắn đêm hôm qua xông vào Thừa vương phủ, sau đó trở về Phượng Tê Các, vừa mới vào phủ, Thiết Hoán liền tìm hắn nói Phương Lâmđã trở lại, lão gia bảo hắn đi Diên Phi viện hầu hạ, đợi hắn vui sướng chạy đến Diên Phi viện mới biết được, nguyên lai Phương Lâm thời điểm được cứu ra đã bị tra tấn đến không thành hình người!

Nghe được Đường Phi kêu to, Phượng Thần Anh vốn đang nghỉ ngơi ở một bên lập tức đứng lên, có chút lo lắng đi tới bên giường, trên mặt trước sau như một, là thâm tình cùng ôn nhugiả dối, nhưng có điều,trong phượng mâu luôn luôn lạnh như băng lại mang theo chút quan tâm cùng -- áy náy mà cả bản thân cũng không nhận ra.Rất chân thật, quan tâm cùng áy náykhông mang theo chút ngụy trang nào.

“Đường Phi? Đường Phi?” Phượng Thần Anh cũng không quản Ưu nhi nghĩ thế nào trực tiếp kêu tên thật của Đường Phi, nhưng sau khi kêu hai tiếng rốt cục phát hiện có điểm không thích hợp. Đường Phi tuy rằng mở mắt thậm chí trừng thật lớn, nhưng bên trong ánh mắt không có chút tiêu cự, trống rỗng, chỉ có thật sâu sợ hãi cùng thống khổ.

“Lão gia, công tử đây là làm sao vậy?” Ưu nhi cũng bị bộ dáng này của Đường Phi dọa đến không biết làm sao, về phần vừa rồi Phượng Thần Anh vì cái gì kêu “Đường Phi” mà không phải Phương Lâm, một chút cũng đều không chú ý tới.

“Đi gọi Cốc Dương.” Phượng Thần Anh trầm giọng nói. Ưu nhi lập tức ra ngoài. Phượng Thần Anh nâng tay dò xét mạch đập của Đường Phi, đập loạn xạgiống như là chấn kinh quá độ. Đường Phi không có nội lực, ngay cả Phương Lâmchân chính cũng chỉ là luyện công phu ngoại gia, nếu hiện tại tùy tiện truyền chân khí cho Đường Phi để hắn tỉnh lại, có khả năng sẽ làm bị thương hắn.

Cốc Dương bị Ưu nhi một đường dùng khinh công túm lại đây, thời điểm đến Diên Phi viện thiếu chút nữa mất luôn nửa cái mạng già, còn chưa kịp ổn định hơi thở, đã bị hắn một cước đạp đến bên người Đường Phi bắt mạch cho hắn.

Cẩn thận xem mạch tượng của Đường Phi, Cốc Dương ngẩng đầu vẻ mặt thâm trầm nói với Phượng Thần Anh: “Chịu kích thích, kinh hách quá độ, châm cứu một chút huyệt đạo cho hắn là được rồi.” Dứt lời đầu ngón tay phảiliền chuyển, trong tay hiện ra một ngân châm dài nhỏ phát ra ánh sáng lạnh, hướng huyệt Nghênh Hương trên đầu nhẹ nhàng cắm một chút.

Đường Phi lông mày khẽ nhíu, ánh mắt trống rỗng dần dần bắt đầu xuất hiện tiêu cự, chậm rãi tỉnh táo lại.

“Đường Phi ?” Phượng Thần Anh kéo Cốc Dươngra, hạ thấp môiở bên tai Đường Phi nhẹ giọng kêu.

Đường Phi chân chính tỉnh lại mở trừng hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc, đỉnh giường nào, như thế nào không giống chỗ mình bình thường vẫn ngủ?

Phượng Thần Anh thấy Đường Phi không có phản ứng, lại ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Đường Phi?”

Bên tai truyền đến nhiệt khí cùngtiếng gọi thân thiết, Đường Phi mờ mịt quay đầu, gương mặt xinh đẹp của Phượng Thần Anh nhất thời phóng lớn ở trước mắt mình.

“Phượng Thần Anh?” Đường Phi nghi hoặc hỏi, có chút thống khổ xoa xoa huyệt Thái Dương trướng đau, kí ức mấy ngày nay như thủy triều hiện lên, hắn bị người bắt cóc, sau đó bị ngược đãi, còn có hắn......“Là ngươi đã cứu ta?”

Phượng Thần Anh nhẹ nhàng kéo tay Đường Phi xuống, đổi thành tự mình giúp hắn mềm nhẹ mát xa huyệt vị, trầm giọng nói: “Phải.” Kỳ thật Phượng Thần Anh biết nội tâm của mình, vẫn là hy vọng Đường Phi có thể bình yên vô sự trở về. Nếu, hắn thật sự muốn buông tha cho Đường Phi, sẽ tùy tiện phái đi một ám vệ đi cho có lệ.Tuyệt đối sẽ không pháiVô Tướng làm việc chưa bao giờ hội thất thủ, thân phận tuyệt đối không thể bại lộ này đi cứu Đường Phi. Hiện tại sự tồn tại của Vô Tướngkhẳng định đã bị một sốngười biết được, quân cờ hắn dấu diếm hồi lâu rốt cục vẫn là bị sáng tỏ......

Đường Phi nhắm mắt lại, tùy ý Phượng Thần Anh giúp hắn mát xa, thanh âm mệt mỏi nói: “Xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ân cứu mạng trước khi ta rời đi nhất định sẽ trả lại cho ngươi.” Hắn vẫn còn cho rằng, người bắt cóc hắn, là đám người bị hại ở công đường.

Phượng Thần Anh cười, động tác trên tay không ngừng lại, nhẹ giọng đáp: “Tùy ngươi.”

Cốc Dương cùng Ưu nhi liếc nhau, yên lặng lui ra ngoài.

Đường Phi vừa mới thanh tỉnh, trên người lại chịu nhiều vết thươngnhư vậy, Phượng Thần Anh thủ pháp mát xa lại không tồi, rất nhanh, hắn chìm vào giấc ngủ.

---------------------


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...