Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 24: Cái gọi là tiêu chuẩn hai tầng…


Chương trước Chương tiếp

Ngôn Tư Diễn nhìn động tác lưu loát của Tần Húc Cẩn, có chút ghen tị liếc mắt nhìn đao pháp thuần thục kia của đối phương, nhìn nhìn mướp đắng thái mỏng trong đĩa, trong lòng có chút bất bình, có tiền bộ dạng cũng tốt, ngay cả nấu ăn cũng tốt hơn mình, người đàn ông như vậy chính là vì kích thích cậu mà tồn tại sao?

Nhìn đĩa mướp đắng xào trứng thơm lừng, Ngôn Tư Diễn nhịn không được vươn đũa gắp một miếng, kết quả rất nhanh nước mắt lưng tròng, đây không phải hiệu quả vì cảm động ăn được mỹ vị như trên TV, mà là bị nóng.

Khi trước mặt cậu xuất hiện một ly nước đá, cậu không suy nghĩ liền nhận, chờ uống xong nửa cốc mới nhớ người trước mặt cậu là lãnh đạo trực tiếp, cậu cầm nửa ly nước đá, không biết như thế nào, có loại cảm giác không được tự nhiên.

“Không biết chiêu cố mình,” Tần đại Boss ngữ mang trách cứ cầm lấy ly nước trong tay Ngôn Tư Diễn, vặn nước, rửa chén, sau đó bỏ vào trong tủ bát, lại quay đầu nhìn Ngôn Tư Diễn hơi chút phát ngốc nói, “Bình thường ngươi sống như vậy?”

Ngôn Tư Diễn đột nhiên cảm thấy, ánh mắt đối phương nhìn mình như nhìn loại người sống đời sống thực vật không thể tự gánh vác cuộc sống, ánh mắt thương hại đến mức làm cho cả người cậu rùng mình, “Ông chủ, tôi hiện tại sống được rất tốt.” Anh không được dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.

Động tác của Tần Húc Cẩn hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Tư Diễn mang theo một tia âm trầm, “Tôi biết.” Nói xong, bắt đầu nấu canh trứng cà chua.

Ngôn Tư Diễn ngáp ngáp miệng, thế nhưng không biết nói gì, cậu nhìn Tần Húc Cẩn bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bộ dáng mặc tạp dề của anh ta cũng rất đẹp, sườn mặt rất có nét, thân cao cũng rất không tồi, dáng người hoàn mỹ, càng nhìn càng cảm thấy được, người đàn ông như vậy là người đàn ông tốt để kết hôn sinh em bé, cậu bắt đầu suy nghĩ họ hàng nhà mình có người có thể ghép đôi cùng Tần Húc Cẩn hay không.

Tần Húc Cẩn nấu canh xong, nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Ngôn Tư Diễn, rất ít khi gặp cảnh Ngôn Tư Diễn lộ ra cái kiểu tự hỏi, vì thế hứng thú hỏi, “Cậu suy nghĩ cái gì?”

Ngôn Tư Diễn ngẩng đầu thực nghiêm túc mở miệng, “Anh thật đẹp trai, là một người đàn ông rất không tồi…”

Khóe miệng Tần Húc Cẩn kéo lên 15° rõ ràng.

“Nhưng mà, vừa rồi tôi cẩn thận suy nghĩ thật lâu, không thể tìm ra họ hàng nhà tôi có ai xứng đôi với anh,” Ngôn Tư Diễn thở dài đáng tiếc, “Thật sự là đáng tiếc.”

Giơ lên 15° nháy mắt trở thành trục hoành, Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình múc canh vào bát, lạnh lùng nói, “Cậu thật đúng là quan tâm vấn đề hôn nhân của họ hàng.”

“Khụ… Ông chủ, kỳ thật là tôi quan tâm anh,” Ngôn Tư Diễn sờ sờ cái mũi, mắt liếc liếc đồ ăn trên thớt, thực ra hiện tại cậu quan tâm nhất vẫn là vấn đề ăn cơm a.

Tần Húc Cẩn gặp bộ dáng thèm ăn của Ngôn Tư Diễn, có lớn đến đâu cũng nguôi giận phân nửa, chỉ là vẫn lạnh nghiêm mặt nói, “Cậu đi sắp bát đũa, tôi bưng thức ăn ra.”

“Tôi bưng canh…” Tay cậu còn chưa chạm đến, đã bị Tần Húc Cẩn ngăn lại, cậu khó hiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đối phương nhíu chặt mày.

“Nóng, cậu đi bưng rau trộn dưa chuột.” Nói xong, Tần Húc Cẩn liền bưng bát canh ra phòng bếp trước, tựa như sợ động tác chậm chút, Ngôn Tư Diễn sẽ vươn móng vuốt đến bát canh.

Ngôn Tư Diễn nhìn bóng dáng anh ta, tươi cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, nhìn nhìn nửa tô dưa chuột trộn cũng rất không tồi, cậu bưng lên, đã thật lâu rồi không ai quan tâm cậu từ chút việc nhỏ như vậy, ngay cả cậu cũng không để ý, hóa ra còn có người khác để ý?

Buông bát đũa xuống, Ngôn Tư Diễn cắn đũa, sau đó nhìn về phía Tần Húc Cẩn còn chưa động đũa.

“Ăn cơm đi,” Tần Húc Cẩn cầm đũa, sau khi nói những lời này, Ngôn Tư Diễn rất nhanh đưa đũa về phía đĩa mướp đắng xào trứng thơm lừng, nuốt vào một ngụm xong lập tức cười tít mắt, có mùi thơm thơm của mướp đắng lại không quá đắng, có mùi trứng lại không tanh, so với trình độ của mình đúng là một trời một vực.

Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn lộ ra biểu tình này, vốn đang có chút không vui cũng biến mất tăm, vô ý thức đẩy đĩa mướp đắng xào trứng về phía cậu ta.

Hạ Lâm run rẩy khóe miệng nhìn mặt bàn trống rỗng dưới chiếc đũa của mình, đĩa mướp đắng vừa kia không phải biết chạy chứ? Còn có bộ dáng kia của Ngôn Tư Diễn nhìn thế nào cũng như làm khách mà không phải chủ nhà, còn người đàn ông họ Tần này thật ra lại có tư thế chủ nhân.

Người đàn ông này họ… Tần? Hạ Lâm đột nhiên nhớ ra vừa nãy Ngôn Tư Diễn gọi người đàn ông này là ông chủ, chẳng lẽ… người này tổng giám đốc của Tần Phong? Cô trợn tròn hai mắt, có chút không thể tin được hỏi, “Anh là… Anh là… tổng giám đốc của Tần Phong?”

Vì sao không ai bảo với cô, tổng giám đốc của Tần Phong còn quá trẻ, mà không phải là một lão già hói đầu, vì sao không ai bảo với cô tổng giám đốc Tần Phong siêu đẹp trai như vậy, vì sao không ai nói với cô tổng giám đốc Tần Phong cư nhiên là một người đàn ông tốt biết chăm sóc gia đình?

Khó trách lạnh lùng như thế, làm một tổng giám đốc của một công ty lớn chỉ có lạnh lùng mới hợp với khí chất của anh ta, cái này không gọi là lạnh lùng, cái này gọi là đẳng cấp khí thế a khí thế.

Ngôn Tư Diễn cảm thấy ánh mắt nhìn Tần Húc Cẩn của Hạ Lâm đã tỏa ra hào quang, rõ ràng mới đây vẫn còn xem Tần Húc Cẩn là người qua đường giáp a, chẳng lẽ nói, thân phận tổng giám đốc có mị lực như vậy? Điều này làm cho những người đàn ông chỉ làm viên chức bình thường như bọn họ sống như thế nào?

Tần Húc Cẩn không trả lời nghi vấn của Hạ Lâm, nhưng cũng không phủ nhận, mặt không biểu tình gắp một miếng dưa chuột lên ăn.

Hạ Lâm xấu hổ sờ sờ mũi, cô thật không ngờ cư nhiên Ngôn Tư Diễn cùng tổng giám đốc Tần Phong có quan hệ tốt như vậy, cũng khó trách Ngôn Tư Diễn hiện tại lại có bộ dáng của khách như vậy, ở trước mặt ông chủ lớn, ai lại dám làm càn.

Nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, chung quy luôn cảm thấy thái độ với Ngôn Tư Diễn của ông chủ này có tốt hơi quá, cho dù là quan tâm của thủ trưởng với cấp dưới, cũng không tốt đến mức về nhà người ta nấu cơm, hơn nữa Tần Húc Cẩn này lại là tổng giám đốc của một công ty lớn như vậy.

Khi cô lấy lại được tinh thần, liền nhìn thấy đĩa dưa chuột trộn cùng mướp đắng sào trứng đều được đặt trước mặt Ngôn Tư Diễn, thứ duy nhất có vẻ gần mình, cũng chỉ có bát canh trứng cà chua kia, trong lòng cảm khái, may mắn vẫn còn một thứ…

“Làm sao vậy?” Tần Húc Cẩn nhìn sắc mặt Ngôn Tư Diễn có chút không thích hợp, lo lắng hỏi, “Có phải nghẹn không?” Nói xong, liền kéo bát canh trước mặt Hạ Lâm tới trước mặt Ngôn Tư Diễn, sau đó cầm muôi múc canh vào bát Ngôn Tư Diễn.

Hạ Lâm nhìn không gian trống rỗng trước mặt mình, khóe miệng run rẩy, tổng giám đốc gì gì đó, quả nhiên cũng không phải cái gì thiên tài, cái gì lạnh lùng, cái gì khí chất, tất cả đều là phù phiếm, đây rõ ràng chính là keo kiệt a keo kiệt!

Nhìn nhìn Ngôn Tư Diễn được chăm như heo, Hạ Lâm có loại cảm giác mãnh liệt, đó chính là cô là một chướng ngại phẩm dư thừa, mà hai người kia không khí hòa hợp như gió xuân lan tràn khắp nơi, cô cắn chiếc đũa, nhìn cơm trong bát, đột nhiên rất muốn rơi lệ đầy mặt, cô tới là muốn giới thiệu bạn gái cho Ngôn Tư Diễn a, vì sao đến bây giờ cũng không có cơ hội mở miệng?

Ba người ăn cơm chiều xong, Ngôn Tư Diễn dọn dẹp bát đũa đi rửa, Tần Húc Cẩn cùng Hạ Lâm một người ngồi bên trái sofa, một người ngồi bên phải sofa, hai người cũng không mở miệng, duy trì cao độ trầm mặc trong phòng khách.

Màn hình TV đang chiếu một quảng cáo nhàm chán, nhưng bởi vì Tần Húc Cẩn vẻ mặt nghiêm túc ngồi xem TV, làm cho Hạ Lâm cũng không dám đổi kênh, ở dưới khí chất mạnh mẽ của Tần Húc Cẩn, Hạ Lâm cảm thấy một chút dũng khí duy nhất của mình cũng biến mất không dấu vết.

Khi ngôn tư diễm đi ra từ phòng bếp, chỉ thấy hai người ngồi xem TV như thật, cậu lấy điều khiển ngồi xuống sofa, “Tôi nói, hóa ra hai người thích xem loại quảng cáo này?”

Tần Húc Cẩn liếc nhìn quảng cáo, dĩ nhiên là băng vệ sinh nhãn hiệu XX, anh có chút không tự nhiên dời ánh mắt, vừa rồi anh một mực suy nghĩ ý đồ đến đây của người phụ nữ này, căn bản không chú ý TV chiếu cái này…

Chẳng qua Ngôn Tư Diễn cũng không tiếp tục làm anh xấu hổ, bởi vì Ngôn Tư Diễn hỏi một vấn đề anh cũng cảm thấy rất hứng thú, “Hạ Lâm, cậu tìm tớ có việc gì không?”

Hạ Lâm lúc này mới nhớ mục đích của mình, nghĩ nghĩ mở miệng nói, “Tư diễn, cậu còn nhớ Trương Linh không?”

Ngôn Tư Diễn rất nghiêm túc suy nghĩ một lần, sau đó hỏi không xác định, “Là người thích mặc váy hoa?”

Hạ Lâm đảo mắt, “Không phải, là người thích mặc váy trắng.” Cư nhiên ngay cả đối phương là ai đều không nhớ rõ, xem ra thầm mến của Trương Linh là một trò đùa.

“Ách…” Ngôn Tư Diễn cẩn thận nghĩ a nghĩ, thật sự không có một chút ấn tượng, vì thế chuyển hướng đề tài, “Cô ấy làm sao vậy?”

Hạ Lâm cẩn thận quan sát biểu tình của Ngôn Tư Diễn, cuối cùng cô vô lực đưa ra một kết luận, thì đó là Ngôn Tư Diễn quả nhiên không có ấn tượng gì với Trương linh, cô cười lắc đầu, “Không có chuyện gì, chỉ là” khóe mắt đảo qua, liền thấy tầm mắt của tổng giám đốc Tần lạnh lùng quét đến cô, cô không biết sao, lập tức đứng lên, “Thế nha, Tư diễn, tớ còn có một số việc, đi trước.”

Nói xong, liền vội vàng đi ra cửa, vừa rồi ánh mắt của tổng giám đốc kia, cảm giác cơ hồ chỉ dùng để nhìn tình địch, chẳng lẽ là…

Điều này sao có thể, hai người bọn họ rõ ràng đều là đàn ông, hơn nữa Ngôn Tư Diễn dường như căn bản không hiểu cái gì, cô rốt cục hiểu được địch ý mơ hồ lúc trước của người đàn ông này đối với mình là từ đâu đến, hóa ra không phải cô ảo giác, mà là đối phương đem mình trở thành tình địch.

Ngôn Tư Diễn nhìn cánh cửa bị đóng, vẻ mặt khó hiểu nói, “Chẳng lẽ là bạn trai cô ấy đến đây, vội như vậy?”

“Cô ta có bạn trai?” Sắc mặt Tần Húc Cẩn dịu đi không ít, xem ra người phụ nữ này là bạn Ngôn Tư Diễn, nhìn lại cũng thấy thuận mắt.

“Đúng vậy,” Ngôn Tư Diễn vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tần Húc Cẩn, “Việc này ông chủ à…”

Tần Húc Cẩn nhìn bộ dáng do dự của cậu ta, “Chuyện gì?”

“Sẽ không phải là anh thích Hạ Lâm chứ?” Ngôn Tư Diễn vẻ mặt không đồng ý nói, “Ông chủ, làm người thứ ba sẽ bị người khác khinh bỉ đó.”

“Tôi không thích cô ta,” Sắc mặt Tần Húc Cẩn trầm xuống.

Nghĩ đến vấn đề tâm tình và vấn đề thể diện của ông chủ, Ngôn Tư Diễn không thể không phối hợp với thái độ của ông chủ, lộ ra bộ dáng hiểu rõ, “Vâng, tôi hiểu, tôi biết, là tôi lầm.”

Thẹn quá hóa giận gì gì đó là không có ý nghĩa nhất.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...