Xứ Nữ Đoạt Tình

Chương 1


Chương tiếp

Mở đầu:

Hai mươi lăm năm trước, vào một buổi tối, hai thế lực lớn ở thế giới ngầm - "Ngục Thiên Minh" và "Thang Diễm Minh", bởi vì tranh giành địa bàn, Minh chủ hai phen hẹn nhau tại Đài Trung, một chỗ hẻo lánh cạnh bờ biển rồi tiến hành một hội nghị thượng đỉnh*, cuối cùng hai bên cùng đạt được một sự đồng thuận, lấy Đài Trung làm ranh giới, phía bắc là "Ngục Thiên", phía nam là "Thanh Diễm" từ đó về sau việc ai người nấy làm, nước sông không phạm nước giếng.

Và cũng ngay tại buổi tối ước hẹn này, Minh chủ của Ngục Thiên tại bờ biển giúp đỡ sáu người chuẩn bị đến nước ngoài nhập cư trái phép, cậu bé lớn nhất chỉ 7 tuổi, nhỏ nhất là 4 tuổi, tất cả bọn họ vừa sinh ra là không có cha mẹ, đều là trẻ mồ côi, nhưng lại cùng đến từ một cô nhi viện, cũng bởi vì viện trưởng cô nhi viện nhất thời tham lam, nên mới rơi vào tay của bọn buôn người.

Bởi vì vợ ông không thể có thai, Lôi Mạnh Thiên để một đứa bé ở bên cạnh mình và dùng quan hệ cá nhân để tìm nhà cho toàn bộ năm đứa bé còn lại, để chúng có thể được như những đứa trẻ bình thường lớn lên trong hạnh phúc, để cảm tạ ân điển của ông, năm đứa trẻ khác vẫn nhận ra ông là cha đỡ đầu, và do đó mặc dù sáu người con đều có nhà riêng của họ, làm việc ở những ngành nghề, khu vực khác nhau nhưng tình cảm anh em vẫn gần gũi như cũ.

Ứng với sáu đứa con khác biệt trong tính cách, tính khí khác nhau, Lôi Mạnh Thiên cùng vợ dùng màu sắc làm nick name để phân biệt bọn họ

Đen, là âm u, là sâu xa khó hiểu, nó cho thấy một sự tà ác và huyền bí, mà Lôi Hạo , một người đàn ông hoàn toàn thuộc về màu đen, cho nên gọi hắn là "Black".

Trắng, là trong sáng, là chân thật, trên thực tế, nó là lạnh lùng, cao không thể leo tới, đó là Tập Diệu Duẫn, một người tràn đầy những nhịp điệu màu trắng, đó là lí do mà danh xưng của hắn là "White".

Đỏ, là chói mắt, là nóng như lửa, là sống động, nó không nhận tội mà dao động sáng rỡ, chính là Tề Hàn Tinh, một màu đỏ điều khiển Tề khu, cho nên hắn là "Red".

Tím là tươi sáng, là cao quý, là một thứ quyến rũ làm bản thân đam mê, đây là Trân Tránh, một người đàn ông bị bao vây bởi màu tím, cho nên danh hiệu của hắn là "Purple"

Vàng, là dịu dàng, là trang nhã, làm con người không nhịn được, nó làm tim đập liên hồi, đó là Đàm Diễm Văn, một nam nhân tạo cảm giác cực kỳ giống màu vàng, cho nên ông là " Yellow".

Lam, là lo âu, là tình cảm sâu đậm, đó là Mạnh Vĩ Giác, một nam nhân đang ở trong trạng thái của màu lam, đó là vì sao danh hiệu của hắn là "Blue".

__________________________________________________________________

Chú thích:

* Hội nghị thượng đỉnh: Một cuộc họp lớn, chuyên quyết định những điều quan trọng.

"Tương viên", ba mươi năm trước Lôi Mạnh Thiên vì vợ yêu Thích Tương Ninh mà tỉ mỉ làm ra trang viên, cũng là nơi tổng bộ của "Ngục Thiên minh".

Tối nay, vì chúc mừng con trai của Black - Lôi Hạo vào một tháng trước ra đời, bình thường khó có được tề tụ một nhà là anh em tốt tất cả đều đến đông đủ, hơn nữa mỗi người đều mang theo người nhà tham dự, chỉ trừ tự luyến tìm không đến đối tượng Purple – Tân Tránh.

Nhìn đến người ta có đôi có cặp, từng đôi từng đôi tình thâm ngọt ngào với nhau, Tân Tránh trái lại chính mình, cô đơn chiếc bóng, cô đơn lẻ loi một người, cảm giác thật sự là vô cùng tịch mịch, chỉ là, nếu như ngốc được vì này nhất thời cơn sóng nhỏ qua loa lấy vợ sinh con, đây chẳng phải là quá tệ giẫm đạp hắn này thiên hạ đệ nhất siêu cấp mỹ nam tử. . . . . .

"Tân ca, thấy người ta cả đám đều kết hôn, anh lại vẫn người cô đơn một người, rất hâm mộ phải hay không?" Liếc coi Tân Tránh bày ra vẻ mặt tràn đầy ấm ức kia, Lôi Hạnh Nhi lòng dạ xấu xa mà cười cười.

Khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng, Tân Tránh khêu nhẹ sợi tóc đen bóng một phen, hừ nói: "Nói giỡn!" Muốn kết hôn lão bà còn không đơn giản, chỉ cần hắn nguyện ý mà nói, muốn kết hôn mấy đều không phải là vấn đề, hắn có cái gì thật hâm mộ?

"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, Tân ca, tuổi tác của anh cũng một bó to rồi, muốn kết hôn sinh con vốn chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm chi thẹn với thừa nhận?"

Hắn chỉ là 32, chính đang thời kỳ hoàng kim của đàn ông, ở đâu ra một bó to?

"Hạnh Nhi, thật cám ơn sức tưởng tưởng của em, chỉ là nguy hại không dùng tới." Xú Nha Đầu này, kể từ có mạng lưới tình báo "Ngục Thiên minh", hắc đạo oai hùm "Vân hồ" làm chỗ dựa vững chắc cho cô, cô liền càng lúc càng phách lối, hắn không hiểu nổi, Vân Sâm người thông minh như vậy làm sao sẽ để cho cô cho lừa gạt cửa trên? Này. . . . . . tám phần ỷ vào cô là em gái của Black, ép Vân Sâm không thể không thu nạp cô, Oh! Đáng thương Vân Sâm!

Ánh mắt gian tà ném đi, Lôi Hạnh Nhi cười đến cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, "Tân ca, nghe nói anh gần đây bị bức hôn đến thảm, ngày qua thật sự không vui sống."

"Ai nói?" Chuyện xấu luôn là truyền đi đặc biệt mau, người nào miệng lớn như vậy, thật sự là chán ghét!

Chuyện này lại nói còn không đều là lỗi của bọn họ, một người lại một người kết hôn, chỉ còn lại có hắn một người tại làm độc thân quý tộc, mắt thấy chung thân đại sự sẽ không bao giờ, lão ba lão mẹ hắn trong lòng dĩ nhiên rất không là tư vị, tàn khốc hơn chính là, Black hiện tại lên cấp làm ba, lão bà của Blue, White, Yel¬low cũng lục tục truyền đến tin vui, Red nhưng là lập chí sang năm nhất định phải lên làm ba, lão ba lão mẹ nhìn hắn liền càng cảm thấy không vừa mắt, thẳng thúc giục muốn bồng cháu, làm cho đầu hắn cũng mau nổ tung rồi.

Tự động lược qua vấn đề của Tân Tránh, Lôi Hạnh Nhi hưng trí bừng bừng đề nghị, "Em biết rất nhiều cô gái xinh đẹp, có muốn em giúp anh một tay giới thiệu một người hay không?"

Liếc xéo cô một cái, Tân Tránh không dám phiền đến, trả lời: "Ý tốt của em anh liền ghi nhận, anh bây giờ đối với cuộc sống hai người làm được không có hứng thú." Chuyện cười, hắn nhưng là nhà thiết kế thời trang đại danh đỉnh đỉnh, người mẫu vây lượn bên người hắn cũng chưa một người hợp nhãn, hắn cũng không phải là bụng đói ăn quàng, để cô giới thiệu?

"Pur¬ple, anh là nên tìm một đối tượng thích hợp rồi, " Đàm Diễm Văn mở miệng nói, "Cũng không thể khiến ba Tân mẹ Tân đợi đến tóc bạc, còn ôm không tới cháu trai." Mặc dù chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng là nghĩ đến mình tìm được hạnh phúc, dĩ nhiên cũng hi vọng anh em tốt của mình có thể có được hạnh phúc của họ.

"Tóc của ba tôi mẹ tôi muốn bạc, tiếp qua mười, hai mươi năm đều còn không nhất định."

"Chẳng lẽ anh lại muốn đợi mười, hai mươi năm sau, trở lại vấn đề phiền não này sao?" Mạnh Vĩ Giác cười nói.

"Tôi không có nói như vậy."

"Chỉ là anh có cái ý tứ này." Tập Diệu Doãn nói tiếp.

Những người này hôm nay là làm sao, quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của hắn như vậy? Trân Tánh buồn bực khẽ nhíu mày.

"Các người không cần lãng phí nước miếng, tiểu tử này chỉ nhìn chính mình thuận mắt, muốn hắn chọn đến lão bà, trừ phi mặt trời mọc từ phía tây đi." Tề Hàn Tinh thật không khách khí chỉ trích nói.

Nhìn chằm chằm Tề Hàn Tinh, Tân Tránh giận đến nhịn không được cắn răng nghiến lợi, tên ghê tởm, hiện tại có lão bà rồi, nói mát còn nói được đặc biệt lớn tiếng!

"Các người đang làm sao, hôm nay nhân vật chính nhưng là con tôi." Bất mãn Tân Tránh đoạt đi phong thái của con trai anh rồi, Lôi Hạo oán giận nói.

Nói thật hay! Trân Tánh đầy cõi lòng cảm kích nhìn Lôi Hạo.

"Pur¬ple, anh cũng không nhỏ, là nên suy tính một chút chung thân đại sự của mình." Lôi Hạo tiếp đó lại bổ túc một câu.

S——H——I——T——! Shit! Toàn bộ thế giới mọi người đều đang cùng hắn đối nghịch sao? Tân Tránh quả muốn tức miệng mắng to.

"Tân ca, hiện thực là tàn khốc, anh tổng không hy vọng sống đến 40, 50 tuổi, đứa nhỏ mới oa oa chào đời, lão tới nuôi con, rất vất vả đấy a…!" Đối mặt sắc mặt càng lúc càng khó coi của Tân Tránh, Lôi Hạnh Nhi lại cười đến thật vui vẻ, "Anh muốn cái gì phụ nữ, điều kiện cứ nói ra tới, em bảo đảm giúp anh tìm được cô dâu."

Đè xuống trong lòng cỗ dục vọng nghĩ muốn làm thịt người kia, Tân Tránh cố gắng duy trì hình tượng ưu nhã của hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Em thật sự là hảo tâm!" Xấu nhất lòng của phụ nữ, không có việc gì lại ân cần như vậy, 99% không có hảo tâm.

"Nên là, anh tựa như anh trai của em nha!"

Không đơn giản, lời nói buồn nôn như vậy cũng nói ra được, Tân Tránh xem thường hừ lạnh.

"Tân ca, như thế nào? Nói đi, nghĩ muốn cái gì dạng lão bà?"

"Cái này. . . . . . Chờ tôi nghĩ rõ ràng, anh lại nói cho em biết."

"Tân ca. . . . ."

"Tối nay nhân vật chính không phải là anh, em có vấn đề gì, đi tìm cháu trai nhỏ đáng yêu của em."

Bĩu bĩu môi, Lôi Hạnh Nhi mất hứng hướng Tân Tránh làm mặt quỷ, cái gì nha! Hắn còn quả thật cho rằng cô quan tâm hắn có kết hay không hết hôn sao? Nếu không phải là mấy ngày trước ba Tân mẹ Tân vì con trai mình mà tìm ba mẹ cô tán gẫu, vì chuyện chung thân đại sự của Tâm Tránh hao tổn tinh thần đến chân mày cũng đã kết lại, làm cho cô xem thật sự khổ sở, kích động tới theo chân bọn họ khoe khoang khoác lác, bảo đảm giúp bọn họ đem Tân Tránh đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, vào lúc này cô mới lười phải hoa nhiều nước miếng như vậy, làm loại chuyện vô ích này phí sức lại chẳng có kết quả tốt!

Thôi đi, nhân duyên trời định, nên của hắn, nghĩ muốn đẩy cũng đẩy không xong!

************************

Bầu trời âm u, gió thổi rét lạnh, tiếng sấm đinh tai nhức óc, giống như tại báo trước một trận bão táp sắp đột kích, Đường Khúc Dĩnh vội vàng nắm chặt túi xách, hướng trong nhà bước nhanh chạy tới, vừa đúng vọt vào dưới mái hiên kia phút chốc, cơn mưa xối xả mưa như trút nước xuống, xung quanh đấy nhất thời lâm vào trong một mảnh mưa bụi mịt mờ.

Mặc dù tránh đi được số mạng bị dầm ướt, nhưng vô tình cơn dông lại ngưng trệ một cỗ khói mù xua đi không được, làm cho tâm tình của người ta nặng trĩu không sao vui vẻ lên được.

Không ý thức nhìn màn mưa tầm tã sau một hồi lâu, Đường Khúc Dĩnh mới lấy ra cái chìa khóa xoay người mở ra cửa chính.

Tựa như thường ngày, vào bên trong phòng cô liền kêu, "Ba, mẹ, con. . . . . ." Khi ánh mắt chạm đến một phòng rối loạn, thanh âm của cô do hoảng sợ mà biến mất ở trên môi, tâm giống như bị hung hăng đụng một phen, sợ hãi nhất thời như sóng lớn mãnh liệt bao phủ ngực.

Đầu óc có ba giây đồng hồ trống không, Đường Khúc Dĩnh giống như là đột nhiên thanh tỉnh lại, nhấc chân mạnh mẽ đi nhanh tới phía trước, nóng lòng tìm lại kêu gọi, "Ba! Mẹ!"

Rốt cuộc, cô tại phòng ngủ chính tìm được song thân, Đường Vệ Hàn ủ rũ cúi đầu ngồi ở cuối giường, Cố Viện Thu là ngây người như phỗng ngồi ở bàn trang điểm, bọn họ tâm tình nặng nề hãm tại trong suy nghĩ của mình, không có ai nhận thấy được sự xuất hiện của cô.

Lo lắng đi tới trước mặt Cố Viện Thu, Đường Khúc Dĩnh ngồi xổm xuống, dùng tay mềm ấm áp bao trọn hai tay lạnh buốt của bà, "Mẹ. Xảy ra chuyện gì?"

Giương mắt nhìn, Cố Viện Thu với đôi mắt trống rỗng nhìn cô. Chần chờ kêu: "Tiểu Dĩnh?"

"Mẹ, là con, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tầm mắt dần dần ngưng tụ, Cố Viện Thu tràn đầy tuyệt vọng nói: "Ba con thiếu ngân hàng ngầm một ngàn vạn, bọn họ nói trong vòng ba ngày không trả, chúng ta cả nhà cũng đừng nghĩ muốn sống."

"Một . . . . . một ngàn vạn?" Này. . . . . . Làm sao có thể, ba làm sao sẽ thiếu món nợ lớn như vậy? Đường Khúc Dĩnh không tin nhìn về phía Đường Vệ Hàn, lại thấy vẻ mặt hối hận của ông, nói ra thực tế tàn khốc, nhưng mà ngay cả như vậy, cô còn là khó có thể tiếp nhận.

Ba cô là một người đọc sách thụ qua cao đẳng giáo dục, vốn là có một phần công tác làm người ta ca ngợi, nhưng là một cuộc tai nạn xe cộ cướp đi năng lực đi lại tự do của ông, khiến cho ông từ đó trở nên cam chịu, cả ngày hối hận, cũng làm cho một gia đình vốn là hạnh phúc mất đi cười vui.

Mất đi hai chân thống khổ trừ người trong cuộc, người khác thì không cách nào thể nghiệm lấy được, cho nên ông cùng mẹ vẫn bao dung ba nóng nảy, nỗ lực dùng dịu dàng khích lệ ông, cho ông biết, ông mặc dù không có hai chân đi lại tự nhiên, vẫn còn một đôi mắt sáng ngời, một đôi tay sử dụng tự nhiên, chỉ cần ông nguyện ý, ông vẫn như cũ có thể tạo ra sinh mệnh của ông. Gần đây, cô phát hiện ba xem ra có vẻ có tinh thần phấn chấn, cô còn tưởng rằng ông đã nghĩ thông suốt, không nghĩ tới. . . . . .

"Tại sao?" Ngân hàng ngầm cùng Vampire (quỷ hút máu người) không có gì khác biệt, cô không hiểu ba cô người thông minh như vậy, làm sao có thể chọc tới ngân hàng ngầm?

"Ba chỉ theo chân bọn họ mượn 50 vạn, ai biết mới chậm ba tháng không trả, liền biến thành một ngàn vạn rồi !" Bất lực nắm lấy tóc, Đường Vệ Hàn thật sự là biết vậy chẳng làm, ông không phải là không biết ngân hàng ngầm đáng sợ, chẳng qua đều là nghe nói, cũng không rõ ràng tình huống thật, hôm nay. . . . . .

"Ba, người mượn 50 vạn dùng làm gì?"

Cúi đầu xuống, Đường Vệ Hàn yên lặng không nói.

"Ông ấy cùng người ta đánh cuộc vé số cào." Cố Viện Thu bình tĩnh trả lời thay.

"Ba!"

"Ba. . . . . . Ba chỉ là muốn kiếm tiền, vừa mới bắt đầu thời điểm ba cào mã số đều trúng, ba tưởng là ba có thể dựa vào nó kiếm tiền, không nghĩ tới càng chơi càng lớn, cuối cùng lại càng thua càng thảm, ba không cam lòng, lại không dám với các người đòi tiền, không thể làm gì khác hơn là chạy đi ngân hàng ngầm mượn, ba nghĩ muốn nhất định có thể kiếm về, ai biết toàn bộ mất đi, ba. . . . . . Ba hiện tại thật sự rất hối hận."

Lúc này trừ cười khổ, Đường Khúc Dĩnh cũng không biết như thế nào cho phải, chuyện cho tới bây giờ, nói gì đều là dư thừa, một ngàn vạn đối với bọn họ mà nói là một con số trên trời, đừng nói là ba ngày, liền là cả đời cũng trả không nổi.

Bên ngoài mưa gió tiếp tục cuồng tứ, bên trong phòng lại yên tĩnh đến mức liền rất nhỏ thở dốc đều có vẻ đường đột.

Không biết đã trải qua bao lâu, Cố Viện Thu giống như là hạ rất lớn quyết định, lấy bà chưa từng có trôi qua kiên quyết nói: "Hiện tại chỉ có một người có thể giúp chúng ta."

"Tôi không cho phép bà đi tìm ông ta!" Đường Vệ Hàn lại thật giống như bị cái gì kích thích, kích động kêu to.

"Đến lúc nào rồi, ông còn như vậy so đo, ông liền không thể lý tính một chút sao?"

"Tôi so đo?" Người vợ luôn luôn nhu thuận thế nhưng phản kháng ông, Đường Vệ Hàn không khỏi sinh lòng nghi kỵ, "Tôi xem, căn bản là bà nghĩ muốn đi gặp ông ta, bà vẫn luôn không có quên ông ta, tôi nói có đúng không?"

"Làm sao ông có thể nói lời như thế?" Cố Viện Thu đau lòng muốn chết mà nói, "Tôi so với ông lại càng không muốn đi tìm ông ta, nhưng là bây giờ trừ ông ta ra, không có ai có thể giúp chúng ta, chẳng lẽ, ông nghĩ muốn ngồi ở chỗ này chờ chết hả?"

"Tôi tình nguyện bị chém chết, cũng không hiếm lạ ông ta tới giúp tôi!"

"Ông. . . . . . ông sao có thể nói ra lời không có trách nhiệm như vậy, ông chỉ nghĩ đến chính ông, ông có nhớ hay không nghĩ đến Tiểu Dĩnh?"

Nhất thời giống như quả bóng xì hơi, hai vai Đường Vệ Hàn rủ xuống, ông vô lực phản bác, rồi lại không buông ra kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình, "Nếu như bà đi tìm ông ta, tôi liền chết cho bà xem."

"Kia nếu như con đi đây?" Bất chấp cái "ông ta" đó trong miệng ba mẹ là nhân vật phương nào, Đường Khúc Dĩnh chỉ quan tâm cửa ải khó trước mắt, "Ba, con không biết giữa người và người kia có cái gì ân ân oán oán, con chỉ biết không muốn hành động theo cảm tình, không muốn cho lòng háo thắng che mờ lý trí, như thế không đáng."

Biết con gái nói không sai, rồi lại nhún nhường không được, Đường Vệ Hàn do dự đấu tranh.

Đi tới trước mặt ông, Đường Khúc Dĩnh dịu dàng khẩn cầu: "Ba, để cho con đi có được hay không?"

"Con muốn đi liền đi, cùng ba một chút quan hệ cũng không có." Cố sức cầm lấy gậy, Đường Vệ Hàn chân khập khiếng đi ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng lành lạnh của ông, Đường Khúc Dĩnh vừa đau lòng lại sầu não, đã từng, ông là như vậy hăng hái, toàn thân tản ra tự tin, mà nay, hết thảy đều đã sụp đổ, tâm của ông cũng đi theo chưa gượng dậy nổi. Cần tới lúc nào ông mới có thể hiểu, một khỏa tâm khỏe mạnh càng hơn mỹ lệ cùng huy hoàng bên ngoài, phải tới khi nào ông mới có thể đi ra khói mù trong lòng, nghênh đón sinh mạng mới?

Khẽ thở dài, Đường Khúc Dĩnh chuyển hướng Cố Viện Thu, "Mẹ, người đó là ai vậy?"

Thời gian giống như trở lại quá khứ, Cố Viện Thu sâu kín nói: "Ông ấy, là một người đàn ông mà mẹ đã từng yêu."

**********************

Ngồi ở đình nghỉ mát, tâm thần thấp thỏm chờ Tân Khải Xương đến.

Từ nhỏ, cô cũng rất thích hỏi mẹ là như thế nào quen biết ba, mà mẹ luôn là dịu dàng cười nói: "Chúng ta là thanh mai trúc mã, cho tới nay, tình cảm của chúng ta đều rất tốt, thời điểm còn bé hai bên cha mẹ liền nhận thức nhất định chúng ta là một đôi, sau khi lớn lên muốn kết làm vợ chồng."

Tình cảm như vậy, rất khó tin tưởng giữa bọn họ đã từng xuất hiện người thứ ba, "Ông ta" còn kém một chút phá hư nhân duyên của bọn họ, nếu như không phải là bởi vì ba hướng mẹ vạch trần "Ông ta" là một phần tử hắc đạo, hiện tại liền không có Đường Khúc Dĩnh cô tồn tại.

Hiện tại cô rốt cuộc có thể hiểu tâm tình của ba, ở chiến trường hôn nhân ông có lẽ là bên thắng, cũng hiểu được đáy lòng mẹ còn có một bóng dáng người khác, tại thời điểm hai chân ông kiện toàn, mọi chuyện đắc ý, niềm kiêu ngạo của ông khiến cho ông coi thường đạo bóng dáng kia, nhưng là hôm nay, ông không còn sự kiêu ngạo đó, đạo bóng dáng kia liền lặng lẽ nổi lên trong lòng.

"Ông ta" —— Tân Khải Xương, đến tột cùng là một nhân vật như thế nào?

Nghĩ tới, Đường Khúc Dĩnh ngẩng đầu tìm hướng đi thông đình nghỉ mát vững vàng cất bước đi trên lối đi dành cho người đi bộ, phát hiện rõ ràng Tân Khải Xương đã tới, hơn nữa tựa hồ tới một lúc lâu, ông ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trên mặt không có bất kỳ biểu tình.

"Tân tiên sinh?" Mặc dù khẳng định người đàn ông lạnh lùng trước mắt này chính là Tân Khải Xương, cô vẫn lại là lễ phép hỏi.

"Cô là con gái của Cố Viện Thu?" Thật ra thì đây là chuyện không cần hoài nghi, dáng dấp của Đường khúc Dĩnh rất giống mẹ cô, nhất là với đôi mắt đen long lanh ngập nước kia, quấn vòng quanh vạn sợi nhu tình, cũng đang bởi vì như thế, chuyện cũ lần nữa từng màn tại trong đầu lưu chuyển, ông từng có trôi qua yêu, ông chất chứa oán hận, giờ phút này con sóng ngầm dưới đáy lòng kêu gào, gầm thét.

"Chào ngài, tên tôi là Đường Khúc Dĩnh." Trước khi đến Tân gia, Đường Khúc Dĩnh đã có chuẩn bị tâm tư, Tân Khải Xương vẫn không thể tha thứ cho mẹ cô đã ruồng bỏ ông ấy, hiện tại muốn ông ấy ra mặt giúp đỡ, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng như vậy, chỉ là cô không thể không khiến ông gật đầu.

"Có chuyện gì?"

Lấy ra phong thư mà Cố Viện Thu giao phó, cô đặt ở trên bàn đá, "Đây là mẹ tôi nhờ tôi chuyển giao cho ngài ."

Ngó cũng không thèm ngó một cái, Tân Khải Xương giống như không lưu tâm, lại cố ý bắt bẻ mà nói: "Tôi chỉ là người thô kệch, chữ to không hiểu mấy cái, cô có lời gì nói liền trực tiếp, không cần quanh co lòng vòng."

"Tân tiên sinh, không dối gạt ngài nói, hôm nay mạo muội tiến đến, là có chuyện muốn mời ngài giúp đỡ. . . . . ." Đường Khúc Dĩnh đem nguyên bản sự tình cặn kẽ nói tới.

"Tân tiên sinh, vốn là mẹ tôi nghĩ muốn tự mình tiến đến, nhưng là vì để tránh cho khốn nhiễu không cần thiết, cho nên do tôi thay bà ấy tiến đến Tân gia một chuyến."

Lạnh lùng nở nụ cười, Tân Khải Xương châm chọc nói: "Cô Viện Thu không phải tự xưng là người đọc sách cao cao tại thượng, nhất nhất xem thường tôi đây loại lưu anh xã hội đen này, như thế nào bà ta cũng có một ngày nhờ cậy tôi?"

Đối chuyện quá khứ, Đường Khúc Dĩnh chỉ có thể trầm mặc không nói, bất kể có bao nhiêu ân ân oán oán, cô chung quy không phải người đương sự.

"Cô trở về nói cho Cô Viện Thu, tôi không phải người tốt, tôi không nghĩ muốn giúp bà ta, cũng không còn cần thiết giúp bà ta." Thật sự là buồn cười hết sức, bà ta cho rằng ông là kẻ ngu sao? Ban đầu nếu tuyệt tình một cước đá ông ra, hiện tại cần đến phần của ông, ông phải giúp bà ta!

"Tân tiên sinh, tôi hiểu biết rõ ngài không có cần thiết giúp chúng ta ra mặt, nhưng là chúng ta thật sự cùng đường rồi, hiện tại cũng chỉ có ngài có thể giúp chúng ta, tôi van cầu ngài." Nói xong, hai chân cô nhất quỳ xuống.

"Cô cầu xin tôi thì tôi liền giúp các người, cô cho tôi là cái gì, nhà từ thiện sao?" Tân Khải Xương tàn khốc cười một tiếng.

"Tân tiên sinh, tôi van ngài, ngài nói mấy câu có thể cứu vớt cả nhà chúng ta, ngài nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?"

"Một nhà các người cùng tôi không có nửa điểm quan hệ, muốn chết muốn sống, là chuyện nhà các người."

Dùng sức dập đầu ba cái, Đường Khúc Dĩnh cầu khẩn nói: "Tân tiên sinh, chỉ cần ngài chịu giúp gia đình tôi, bất kể bảo tôi làm cái gì, tôi đều nguyện ý."

Như thế uỷ khuất cầu toàn, như thế điềm đạm đáng yêu, như vậy Đường Khúc Dĩnh giống như một Cố Viện Thu kia, trong lòng Tân Khải Xương oán không khỏi sâu hơn, càng dữ dội hơn, ông muốn trả thù.

"Tốt, tôi thành toàn cô."

"Tân tiên sinh, cám ơn ngài. . . . . ."

"Cô không cần phải gấp gáp cám ơn tôi, cô còn không có nghe được tôi đưa ra điều kiện." Cười đến rất lãnh khốc, ông nói tiếp: "Thật ra thì điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi muốn cô gả cho con tôi, chờ cô cho Tân gia chúng ta sinh hạ đứa bé, sau đó cùng con trai tôi ly hôn."

Đây là vì cái gì? Cô không hiểu!

"Cô có thể suy xét."

"Không cần suy xét, tôi đồng ý." Đã không có thời gian rồi, bất kể ý nguyện của ông, cô chỉ có một lựa chọn.

Không che giấu được kinh ngạc trong lòng, Tân Khải Xương nhịn không được lần nữa quan sát Đường Khúc Dĩnh, có lẽ ông quá đánh giá thấp cô, cô có lẽ dáng dấp rất giống Cố Viện Thu, nhưng cá tính lại hoàn toàn bất đồng, hôm nay nếu đổi lại là Cô Viện Thu, giờ phút này nhất định là mặt ủ mày chau, không nắm được chủ ý.

"Chỉ là, tôi có nghi vấn, nếu như con trai của ngài không muốn lấy tôi đâu?"

"Cô chỉ cần chiếu theo sự sắp xếp của tôi mà đi làm, tôi sẽ khiến nó cưới cô."

"Tân tiên sinh, vậy ngài đáp ứng chuyện của tôi?"

"Cô yên tâm, chúng ta như là đã đạt thành hiệp nghị, tôi sẽ lập tức xử lý."

"Cám ơn." Từ ví da lấy ra danh thiếp, Đường Khúc Dĩnh đứng dậy đặt ở trên bàn đá, "Đây là địa chỉ liên lạc của tôi, tôi đợi ngài an bài, tôi đi trước, hẹn gặp lại."

"Chờ một chút, cô phải nhớ, hiệp nghị giữa chúng ta chỉ có cô biết tôi biết, tôi không hy vọng truyền vào trong tai người thứ ba ."

"Tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối."

"Còn có, đem phong thư của Cố Viện Thu mang đi." Tân Khải Xương ngạo mạn liếc mắt nhìn phong thư trên bàn đá.

Gật đầu về phía ông, Đường Khúc Dĩnh cầm lại phong thư đặt ở trên bàn đá, rời đi đình nghỉ mát.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Đường Khúc Dĩnh rời đi, Tân Khải Xương đắc ý nở nụ cười, ban đầu Cố Viện Thu bởi vì biết được ông là một phần tử hắc đạo, ruồng bỏ tình cảm của bọn họ, hiện tại con gái của bà lại phải đổi thành con dâu của ông, vì Tân gia lưu gốc, rốt cuộc, bà vẫn là không có biện pháp cùng ông vạch rõ giới hạn, bà nghĩ muốn tự cho là thanh cao, nằm mơ!

*****************

P/s: Có H nhé..

Nhịn không được sự khiêu khích không ý thức của cô, Tân Tránh cũng đè nén không được mãnh liệt đói khát nữa, bắt đầu phóng túng chính mình ở trong cơ thể cô luật động, chạy nước rút, một lần so với một lần còn muốn vội vàng, một lần so với một lần còn muốn xâm nhập, thẳng đến hoàn toàn kết hợp, tại trong cao trào đạt được đến thỏa mãn.

Hết chương 1


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...