Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 37: Ghen tị


Chương trước Chương tiếp

Chân Tu Dĩnh bị thương còn đi thăm anh, nói không cảm động là nói láo nhưng Hùng Khải đau lòng nhiều hơn. Chân Tu Dĩnh bị thương còn nặng hơn tưởng tượng, nghe cô nói cô gần như bị café nóng hắt lên chân cùng thời điểm anh bị rắn cắn, chẳng lẽ là cảm ứng tâm linh sao?

Trước đó anh cũng có nghe qua chuyện cảm ứng tâm linh này, trên ti vi cũng thường hay bắt gặp những pha như thế nhưng thực tế chưa từng xảy ra. Bây giờ nghe Tu Dĩnh nói, lúc đó trong lòng tự dưng bồn chồn, trượt tay không cầm vững tách café, café nóng mới hắt lên chân cô. Nghe cô tả qua loa anh biết cô không muốn anh khổ sở nhưng nhìn cô nhăn mặt vì đau, muốn không đau lòng thật khó.

Anh nghe cô nói, lúc đó cô kịp thời rụt chân lại nên vết bỏng không lớn. Dù là thế thì mức độ bỏng của chân cô vẫn rất nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Anh bị rắn cắn, sưng phù thậm chí “ngủ say”, anh đều không cảm thấy có gì nghiêm trọng, sinh tồn ở ngoài đã thành thói quen rồi, tình huống như vậy sẽ xảy ra bất cứ lúc nào nên sẽ có biện pháp xử trí kịp thời nhưng tình trạng nguy hiểm của Tu Dĩnh khi đó lại khiến anh đau thắt lòng.

“Sao lại tới thăm anh, bị thương thế này rồi cũng không biết ở nhà dưỡng thương cho khỏe, đi xa như vậy, hành hạ cỡ nào.” Anh không nhịn được, buột miệng.

“Em vừa nghe anh hôn mê bất tỉnh còn sức đâu mà để ý thương tích của em. Vết thương nhỏ này so với anh có thấm tháp gì.” Lúc đó nghe đại đội trưởng Tiếu nói tình hình anh nguy cấp như thế, cô có nghĩ được gì nữa.

Hùng Khải ôm lấy cô cùng ngồi trên giường, phòng này là phòng đặc biệt nên ngoài anh ra không có bệnh nhân nào nữa. Hai người cứ thế ôm ấp nhau, Tu Dĩnh dựa vào vai anh. Tuy chân rất đau nhưng cô thật sự thỏa mãn, vì có thể dựa vào anh, mặc dù phương thức gặp nhau thế này…

“Đại đội trưởng cũng quá cường điệu rồi. Chẳng qua anh tham gia dã ngoại sinh tồn bảy ngày mệt quá mà thôi, nên ngủ nhiều một chút, làm gì nghiêm trọng như anh ấy nói. Tuy được gặp em anh rất vui, nhưng xót xa cho cái chân đau của em.” Nhìn cô bị thương, anh còn khó chịu hơn là mình bị.

“Không nặng lắm đâu, bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc kỹ sẽ không để lại sẹo.” Do cô nôn nóng đi thăm anh, đi lại quá lâu nên vết thương hơi viêm mà thôi, chuyện này làm ba rất bực mình. Tu Dĩnh bổ sung thêm một câu trong lòng nhưng không nói ra miệng.

Song lọt vào tai Tiểu Hùng, anh lại nhíu mày: “Còn nói không nặng? Chân ra thế này rồi.” Nói rồi gác chân cô lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

“Không sao thật mà, lần này có ba em đi cùng. Trên đường đi ba đều chăm sóc em, cố gắng không để em đi lại nên không có gì nghiêm trọng lắm đâu.”

“Ba em? Chú cũng tới? Sao anh không gặp chú?” Vừa nghe Tu Dĩnh nhắc tới ông Tu, Hùng Khải liền căng thẳng, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.

Thấy anh khẩn trương, Tu Dĩnh bật cười rồi nghiêm túc nói: “Bây giờ anh mới biết căng thẳng à. Lúc nãy ba cũng có mặt, trong mắt anh chẳng hề có ba, ba tức xanh mặt rồi. Tạm thời bị đại đội trưởng kéo đi nhưng cửa ải ba em sợ là anh khó qua lắm.”

Hùng Khải càng lúc càng căng thẳng, nhăn mày nhưng vì phù nề nên động tác này càng làm mặt anh xấu hơn. Anh lo lắng hỏi: “Làm sao giờ? Lúc nãy thật sự anh không nhìn thấy chú Tu, trong đầu chỉ có câu nói em muốn bỏ anh, làm gì chú ý ở đây có bao nhiêu người.”

Tu Dĩnh vui vẻ chọt ngón tay vào trán anh hỏi: “Anh sợ không?”

“Sợ, sợ ba em có cái nhìn không tốt với anh, sau đó không cho em lấy anh.” Hùng Khải thành thật đáp.

“Ai nói muốn lấy anh hả?” Tu Dĩnh nhướng mày “Anh tính đổi cách cầu hôn đấy à?”

“Em không lấy anh thì lấy ai? Lấy cái tên họ Phương gì đó hả?” Vừa nhắc đến họ Phương, Hùng Khải hận ngứa răng, nếu không phải tại gã đó, anh cũng không sơ sẩy cha vợ tương lai, đắc tội với cha vợ, thù này tính hết lên người thằng ranh ấy.

“Em lấy ai, bây giờ còn chưa nghĩ kỹ đâu.” Nhìn bộ dạng ghen tuông của anh, Tu Dĩnh cực kỳ vui sướng.

Hùng Khải nóng nảy, gương mặt sưng phù giật giật vì tức giận, anh ôm cô ngang ngạnh: “Em là của anh, ai cũng đừng hòng giành khỏi tay anh.”

“Vậy phải xem anh có thật lòng với em không. Nếu sau này anh phụ lòng em, hoặc là không tốt với em dù chỉ một chút, em đi lấy người khác.” Cô vui chết đi nhưng miệng vẫn chọc anh.

“Em dám! Em mà dám lấy người khác, anh… anh…” Hùng Khải nhe nanh múa vuốt.

“Anh làm sao?” Tu Dĩnh vặn lại.

Hùng Khải ôm cô chặt cứng, sau đó “hung dữ” nói: “Anh sẽ trói em trên giường, sau đó trừng phạt suốt ngày suốt đêm, đến khi nào em ngoan mới thôi.”

Đầu tiên Tu Dĩnh nhìn anh rất nghiêm trang, kế đó không nhịn được phì cười.

“Em cười cái gì? Nghiêm chỉnh chút coi, bây giờ anh đang nói chuyện đàng hoàng với em đó.”

Tu Dĩnh nhịn cười nói: “Được rồi, em nghiêm chỉnh lắng nghe, không cười.” Nhưng khóe miệng rúm ró đã bán đứng cô, cô nhịn cười khá vất vả.

Hùng Khải than nhỏ một tiếng: “Em thích cười thì cứ cười đi, anh nhìn em nhịn cười cũng đau lòng. Cục cưng, anh yêu em! Em xinh đẹp, lại giỏi giang như vậy, có người theo đuổi em cũng là chuyện bình thường. Anh không có khả năng ngăn cản người ta theo đuổi em được, nhưng… anh đau lòng, chỗ này rất đau, rất đau.” Hùng Khải chỉ vào ngực mình, nét mặt trở nên khổ sở.

Khoảnh khắc này, tình cảm nồng nàn trong lòng Tu Dĩnh cũng dâng trào, ôm lấy anh nói: “Em sẽ không rời khỏi anh, mặc kệ ai ngăn cản cũng không đi, trừ phi anh không cần em trước.”

“Sao anh có thể buông em ra, cả đời này anh thương em còn không hết.” Hùng Khải thề, không cần biết tương lai ra sao, chỉ cần làm theo cảm giác của mình.

Hai người cứ vậy mà ôm nhau, không ai nói chuyện, chỉ có nhịp đập của hai trái tim. Lúc ông Tu và đại đội trưởng Tiếu bước vào, hai người vẫn đang trong tư thế ôm nhau, không có động tác thân mật nào khác.

Thấy họ vào, cả hai theo phản xạ đẩy đối phương ra. Hùng Khải rất xấu hổ, ho khẽ mấy tiếng. Tu Dĩnh cúi đầu, mặt đỏ ửng, bộ dáng thẹn thùng làm người ta không nỡ chọc ghẹo cô.

Đại đội trưởng cười hề hề nói ăn cơm được rồi. Thật tình ông không muốn đi quấy rầy đôi tình nhân này nhưng sắp tới giữa trưa rồi, không thể không phá ngang được.

Ông Tu không thèm nói tiếng nào, lạnh lùng nhìn Tu Dĩnh và Hùng Khải. Sắc mặt rất khó coi, ai nhìn cũng không biết lúc này ông đang nghĩ gì.

Hùng Khải hết sức căng thẳng, thấy ông Tu xuất hiện anh không biết nên mở miệng thế nào, chỉ biết khẩn trương nắm lấy tay Tu Dĩnh, lòng bàn tay toàn mồ hôi, không tới một lát đã làm tay Tu Dĩnh ướt theo.

“Tiểu Hùng, đây là ba em, người đứng đầu gia đình, bộ trưởng tài chính.” Tu Dĩnh phát hiện Tiểu Hùng căng thẳng, còn đổ mồ hôi nên mới nói bằng cái giọng nhẹ nhàng bâng quơ như thế, hi vọng có thể giảm bớt lo lắng cho anh.

Hùng Khải đứng dậy nói “Chào chú, con là Hùng Khải, chú có thể gọi con là Tiểu Hùng. Con là bạn trai Dĩnh Dĩnh…” Anh cố gắng để giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh song vẫn ngắc nga ngắc ngứ, để lộ cảm xúc bất an lo sợ của anh.

“Cậu cũng oai gớm nhỉ.” Ông Tu bỗng dưng buông một câu.

Hùng Khải ngây ra, không biết nên đáp sao lại nghe ông Tu nói: “Chân con gái tôi bị thương thế này, vì đi thăm cậu mà bất chấp cái chân đau, cậu có biết như vậy sẽ làm hỏng chân nó không?”

Ông Tu tức thật đấy. Con gái bất chấp tất cả nhất định đi thăm cậu chàng trước mặt, ông khuyên sao cũng không nghe. Vậy cũng được đi, nhưng thằng nhãi này còn làm Dĩnh Dĩnh khóc một đêm, dọc đường đi vừa khóc vừa lo lắng, cứ nghĩ thế là ông xót con, không thể tha thứ cho thằng nhãi này được.

“Không biết cậu giở trò gì để con gái tôi yêu cậu như thế nữa.” Ông Tu lại bồi thêm một câu, không lớn tiếng lắm nhưng cũng đủ để mọi người nghe được.

“Ba, ba nói gì thế? Ba mà nói bừa nữa, con giận đấy.” Tu Dĩnh tức giận thái độ của ba. Trước đó không phải nói được sao, nói sẽ chấp nhận Tiểu Hùng, nhưng sao nhìn thấy Tiểu Hùng thì lại phản pháo? “Đừng nói anh ấy là bạn trai con, cho dù chỉ là bạn bè bình thường, bị thương như vậy ba cũng nên quan tâm một chút mà.” Thật không chịu nổi cái giọng đó của ba.

Hùng Khải giật giật tay cô, lại nói với ông Tu: “Chú, là lỗi của cháu. Dĩnh Dĩnh bị thương như thế còn bắt cô ấy đi thăm, cháu thật có lỗi với Dĩnh Dĩnh, chú muốn mắng cứ mắng cháu, đừng trách Dĩnh Dĩnh.”

Cảnh này lọt hết vào mắt đại đội trưởng và Mai Nhạc, hai người cũng sốt ruột. Mai Nhạc vội nói: “Chú Tu, chuyện này đều trách ông Tiếu nhà cháu. Lúc đó Tiểu Hùng hôn mê, không biết gì hết, do ông Tiếu tự quyết định nói cho Tiểu Tu hay. Xin lỗi, chú Tu, muốn trách thì trách vợ chồng cháu.”

“Đúng đúng, tại tôi suy nghĩ không chu đáo, không ngờ Tiểu Tu cũng bị thương, chuyện này phải trách tôi.” Đại đội trưởng cũng nói.

Sắc mặt ông Tu vẫn khó coi nhưng không nói thêm nữa.

Tu Dĩnh lẳng lặng kéo tay ba, kề tai ông thì thào: “Ba, con biết trong lòng ba kì thật đã chấp nhận Tiểu Hùng rồi… nhưng ba không thể ghen tị với Tiểu Hùng nha, bộ dạng ghen tị của ba rất xấu.”

Ông Tu trợn mắt phản bác: “Ai nói ba ghen… tị…” Hai chữ “ghen tị” càng nói càng nhỏ, cuối cùng lẩm bẩm cái gì chỉ có ông mới biết.

“Ba, người khác không hiểu ba, con còn không hiểu hay sao? Từ sau khi ba biết con có người yêu, sắc mặt ba có lúc nào dễ nhìn đâu. Đặc biệt là sau khi gặp Tiểu Hùng, mặt ba cứ như muốn hù chết cả đám người vậy, chua ơi là chua.”

“LÀm gì có, mắc gì ba phải ghen tị với thằng ranh này?” Trừng mắt nhìn Hùng Khải, mặt hơi hơi ửng hồng nhưng vẫn ra sức phủ nhận.

Tu Dĩnh sán lại gần ông: “Ba già, cha vợ mà ghen tị với con rể mất mặt lắm, ba còn không thừa nhận.”

“Ai thừa nhận nó là con rể ba.” Nói đến đây ông hung hăng lườm Hùng Khải một cái, giọng bất giác lớn hơn.

Nghe tiếng ông quát, Hùng Khải càng bất an, ánh mắt lo lắng liếc Tu Dĩnh, lưng không ngớt đổ mồ hôi lạnh.

“Ba già, ba còn vô lý như vậy, con không để ý ba thật đấy. Rõ ràng rất thích Tiểu Hùng còn giả bộ ghét bỏ, thật chịu không nổi ba luôn.” Tu Dĩnh nói đến đây cố tình lớn tiếng, một là tỏ vẻ tức giận thật sự, hai là để Tiểu Hùng yên tâm, ba cô giận không phải vì không vừa ý anh.

“Con gái như bát nước hắt ra ngoài. Con còn chưa lấy chồng đấy, trong mắt chỉ có nó không, con đặt ba chỗ nào hả?” Rốt cuộc, ông Tu ghen tức thốt lên.

Nói vừa dứt, mọi người không ai bảo ai đều phì cười. Vậy còn chưa rõ sao, ông đang ghen tị!

Tu Dĩnh đổ mồ hôi, mặt đen thui.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...