Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Chương 37: Phụ huynh


Chương trước Chương tiếp

Khi Cố Tịch mở mắt ra, ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng đến giường. Cô nhúc nhích, toàn thân không chỗ nào là không đau nhức, còn đau khổ hơn cả chết. Cô lẩm bẩm rồi từ từ di chuyển hai chân. Làn da không có gì che đậy dưới tấm ga giường, cảm giác thật trống trải, cô kéo ga giường quấn mình chặt hơn, đầu óc vẫn hỗn độn, trên chiếc giường lớn đã không thấy bóng Vi Đào đâu.

Cố Tịch cố gắng lắc đầu, lờ mờ nhớ ra sau khi anh bám lấy cô đòi một nụ hôn sâu thì nói phải đi học. Cố Tịch nhờ ánh nắng chiếu lên ga giường, nhìn những dấu vết trên cơ thể, ký ức tối qua như thủy triều ập tới. Máu dồn lên mặt, lần đầu nhận ra một người bình thản như anh cũng có thể hoang dại đến thế, đơn giản như một con dã thú, ăn sống nuốt tươi cô. Cô thẹn thùng nhấc tay lên che ngang mắt, mỗi lần động đậy đều khiến toàn thân nhức mỏi, làn da in hằn dấu vết anh để lại. Cố Tịch cắn môi, cố gắng tẩy sạch ký ức trong đầu, nhưng nó cứ xuất hiện mãi. Nghĩ đến gương mặt đẹp trai chết người khi đạt khoái cảm, trên trán lấm tấm mồ hôi, lấp lánh trong bóng tối, theo từng cử động mạnh mẽ mà rơi xuống ngực cô, cô lại thấy cảm động. Trong cảnh cuồng nhiệt và kích thích như thế người đàn ông này vẫn toát lên một sức quyến rũ chết người, cô bỗng cảm thấy rất tự hào, người mà anh ôm chặt là cô!
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...