Vứt Đi Nương Nương

Chương 142: Trong phủ Tể tướng


Chương trước Chương tiếp

Mục Tiểu Văn lui về sau vài bước, đứng vững lại, tâm trạng kinh ngạc vẫn chưa được bình ổn, một lần nữa nhìn về phía hắn. Đầu tiên hắn nhẹ nhàng tiến gần tới sau đó dùng ánh mắt đáng sợ mà nhìn nàng. Mục Tiểu Văn đột nhiên có cảm giác rợn tóc gáy như gặp phải hai con quỷ hắc bạch vô thường vậy. Chẳng lẽ khi nãy nàng đã gây ra chuyện gì có lỗi hay sao?

Đức công công nhỏ giọng thì thào điều gì đó nhưng nhìn bộ dáng hắn vẫn cứ thất thần ngây dại, ra vẻ không có nghe thấy lời nào. Mục Tiểu Văn mấp máy môi:

- Hoàng…

- Không cần đa lễ. – Lý Vân Thượng lập tức cắt ngang lời nàng, băng hỏa trong mắt ngút trời, gắt gao nhìn nàng.

Được rồi, không đa lễ thì không đa lễ. Mục Tiểu Văn có điểm bất đắc dĩ, Đế vương đúng là hỉ nộ vô thường. Chỉ là, tâm tình nàng lại một lần bất an đứng lên. Trước kia cùng Phương Mặc thì có thể làm thoải mái hết thảy, cho dù là tâm tình hay là hành động thì cũng mông mông lung lung tựa hồ như mọi thứ đã được lên kế hoạch một cách tỉ mỉ chứ bản thân nàng cũng chưa từng nghĩ tới. Lần này coi như là sống tại nơi này rồi!

Trong lúc nhất thời, cái ý nghĩa kia khiến nàng thấy kinh hãi, vội vàng nói:

- Muốn đi vào không?

Lý Vân Thượng vẫn không nói lời nào, trên mặt duy trì cái vẻ muốn ăn nàng không bằng.

Mục Tiểu Văn bật cười:

- Hoàng thượng muốn làm một hài đồng đứng giữ cửa cho phủ tể tướng sao? – vừa nói nàng vừa hướng trong. Biết những lời này không hợp với lễ tiết nhưng không hiểu sao nàng lại chẳng muốn lễ với tiết chút nào. Khi đi tới cánh cửa phụ, nàng xoay người lại nhìn thì thấy Đức công công lại đang nói cái gì đó, Lý Vân Thượng nắm chặt quyền, từ từ bình tĩnh lại, hướng tới nhìn nàng. Song cái vẻ bất cần lạnh lùng hình như không giống với ngày thường chút nào, giữa mày nhăn nhíu như hờn như dỗi. Thấy thế Mục Tiểu Văn vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy thú vị.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...