Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất
Chương 9: Tấm lòng chân thật đã bị tôi hiểu nhầm
1. Bị kẻ khác ám hại
Cả ngày ngồi xem tin trên mạng, vô tình nhìn thấy một cái tên quen thuộc, tôi gọi điện cho Chương Ngự. Đổ chuông mấy hồi liền, anh mới nhấc máy, vẫn dùng giọng điệu uể oải, “Sao đột nhiên lại nhớ đến việc chủ động gọi điện cho anh?”
“Chỉ là hỏi thăm thôi. Nghe nói, thiếu gia Chương dạo này gặp số đào hoa, đang có mối tình nồng cháy với ngôi sao quốc tế nổi tiếng. Ôi, cô gái nhỏ này chỉ muốn được xin chữ ký…”
Tôi không dám cười thành tiếng, cố gắng nhịn cười, rất khó chịu, đành phải hít thở sâu.
“Điền Khả Lạc, những câu chữ thiếu dinh dưỡng này mà em cũng tin sao?” Chương Ngự cuống lên, ném điện thoại sang một bên, không thèm nói chuyện với tôi.
“Đương nhiên… không tin, ha ha…” Tôi nói, nhưng đáng tiếc, anh không nghe thấy. Thỉnh thoảng nghĩ đến Chương Ngự, trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện, có một người bạn như vậy, thật tuyệt.
Biết anh quan tâm tới tôi, tôi cảm thấy thật ấm áp. Chúng tôi là bạn tốt, mà bạn tốt thì dùng để bóc lột và áp bức, giống như Chương Ngự đã từng bóc lột và áp bức tôi vậy.
Vi tính bị hỏng, nói với anh một tiếng, anh vội vàng đem máy vi tính dự phòng của anh đến cho tôi, “Em hãy dùng tạm cái máy này, khi nào sửa xong máy của em, anh bảo người đưa đến”. Anh tự mình ôm chiếc máy vi tính để bàn nặng trịch của tôi đến tận thôn Quan Trung tìm người sửa, còn máy tính của anh bị hỏng, anh chỉ cần gọi điện thoại bảo người đến sửa. Có một người bạn tốt đến nhường này, còn có gì phải phàn nàn chứ?
Máy tính xách tay dự phòng của Chương Ngự có rất nhiều trò chơi, tôi tha hồ vui chơi thỏa thích.
Chiếc xe Mer Benz của Chương Ngự thỉnh thoảng đỗ ở dưới tầng, anh bảo tài xế lái xe khác đến đón anh. Cho nên, tôi cũng có thể lái xe của anh đi hóng mát.
Trải qua một quãng thời gian yên ổn, khu chúng tôi bị khơi lại việc tháo dỡ di dời, hơn nữa lần này khí thế còn mạnh mẽ hơn trước.
Khi tôi đang ở trường đua học cưỡi ngựa với Chương Ngự, cô hàng xóm gọi điện thoại cho tôi: “Khả Khả, cháu mau về ngay, cửa kính nhà của khu chúng ta bị đập nát rồi”.
“Là ai mà dám coi thường pháp luật thế ạ, giữa ban ngày ban mặt mà dám đập vỡ kính nhà dân”. Tôi vừa nghe, đã nổi giận đùng đùng, lập tức thay đồ và lao thẳng về nhà.
Còn chưa kịp tiến vào tiểu khu, đã nhìn thấy những viên đá to khoảng bằng hạt đào bay lộn xộn khắp nơi, tiếng cửa kính bị đập vỡ vang rền.
Tôi hét to: “Dừng tay lại. Cẩn thận làm người khác bị thương…”
Không hét thì còn đỡ, vừa hét xong, một hòn đá lao thẳng về phía tôi, sau đó còn nhiều hơn nữa, ào ào lao tới, tôi không kịp tránh.
Tôi rút di động ra, ấn bừa một số máy, dùng giọng nói yếu ớt thốt lên một câu: “Cứu tôi với”, rồi ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, trước mặt là Chương Ngự, đứng sau anh còn có mấy người hàng xóm.
“Lúc ăn tối anh cứ luôn cảm thấy tâm trạng bất ổn, may mà kịp thời quay về”. Anh xoa nhẹ miếng băng quấn trên đầu tôi, tiếp tục nói, “Dạo này sao cứ hay bị kẻ khác ngầm ám hại thế? Hôm nào phải đi đến chùa Đàm Thạch thắp hương mới được”.
Tôi nhìn tiếp ra phía sau Chương Ngự, cảm tưởng có sự ấm áp thân quen đó. Ở phía cửa dường như vừa lướt qua một bóng người, khuôn mặt tinh tế, đôi môi mím chặt, đôi mắt sáng lấp lánh dần chuyển sang u tối, thể hiện bao sự hụt hẫng và tuyệt vọng không thể nói được thành lời.
“Tiêu…” Tôi cảm thấy tức ngực khó chịu, há miệng ra nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Tiểu gì cơ?” Chương Ngự dõi theo ánh mắt tôi nhìn ra ngoài: “Chẳng có gì cả mà”.
Tôi chớp chớp mắt, đúng vậy, bên ngoài là một khoảng không đen kịt.
Lẽ nào vừa rồi tôi nhìn thấy chỉ là ảo giác?
Khi trở về nhà, cô hàng xóm dìu tôi, nói: “Khả Khả, vừa rồi cháu bị mất nhiều máu lắm, lát nữa phải nhớ ăn táo con để tẩm bổ”.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không cẩn thận đã làm ảnh hưởng đến miếng gạc băng bó vết thương trên đầu, khiến tôi đau đến thắt ruột, cố nghiến răng chịu đựng.
Chương Ngự cầm tay tôi, nhẫn nại nói: “Khẽ một chút, bị rách một miếng to, khâu bốn mũi”.
Tôi đúng là một người xui xẻo, sao lại suốt ngày gặp phải những chuyện như thế này chứ?
Sáng sớm hôm sau, Chương Ngự lại đến thăm tôi, còn nhiệt tình giúp tôi xin nghỉ phép. Tôi cảm động mỉm cười với anh, nhưng anh lại đả kích tôi: “Đã thành ra thế này còn cười được à?”
“Sao lại không cười chứ. Ít nhất em cũng chưa chết, không bị tàn tật, chỉ bị chút vết thương ngoài da”.
Chương Ngự đành bất lực lắc đầu, “Chuyện gì đối với em cũng đều có vẻ không quan trọng”. Anh nhầm rồi, không phải tôi chuyện gì cũng không quan trọng, ví dụ ngày thứ hai đầu tuần anh đã đến thăm tôi, tôi cảm thấy rất áy náy, “Tổng giám đốc Chương, hàng ngày anh đều không cần đi làm à?”
“Không cần”. Anh trả lời mau lẹ, chặn đứng luôn những câu định nói tiếp theo của tôi.
Tôi vốn định nói, anh là tổng giám đốc, một ngày phải giải quyết hàng trăm việc, không thể chỉ bởi vì chút việc vặt của tôi mà không đi làm, đó là bỏ lỡ công việc chính mà đi làm những việc không đâu.
Chương Ngự quan sát khí sắc của tôi, nói: “Sắc mặt không tốt, tối qua đã bảo em ăn táo con, em đã ăn chưa?”
“Giữa đêm hôm, đi đâu mua táo được chứ?” Anh ở nhà tôi đến tận hơn 10 giờ, siêu thị đã đóng cửa từ lâu rồi.
“Ừ, anh quên mất trong nhà em chẳng có thứ gì cả”. Anh lập tức gọi cuộc điện thoại, chỉ một lát sau, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, hai chàng trai trẻ mỗi người bê một thùng to vào phòng.
Tôi nói: “Chương Ngự, anh làm gì vậy?”
“Đợt trước ở Tân Cương có vận chuyển bằng đường hàng không táo Hòa Điền Ngọc, có cả khô cả tươi, em để đây ăn dần”. Chương Ngự vẫn luôn hào phóng, ngay cả tặng táo cũng tặng nguyên cả thùng.
“Còn phải ăn mấy năm mới hết”. Tôi thè lưỡi.
Chương Ngự đưa tôi đến chùa Đàm Thạch cầu Phật, hai anh chàng đưa táo đến ở lại giúp tôi sửa cửa kính trong nhà tôi.
Từ lâu đã nghe nói mồng một, ngày rằm ở chùa Đàm Thạch hương khói nghi ngút, thật không ngờ ngày thường ở đây cũng đông như vậy.
“Anh thật sự tin vào việc thắp hương cầu Phật à?” Tôi hỏi Chương Ngự.
“Thà tin là có còn hơn tin là không”.
Tôi vẫn luôn cho rằng thắp hương cầu khấn là một hành vi thật buồn cười, nhưng nhìn thấy Chương Ngự thành tâm quỳ xuống trước mặt Phật, lại không thể cười nổi.
“Khả Lạc, anh cầu xin cho em được bình an nhé”. Câu nói này khiến tôi chỉ muốn bật khóc. Chương Ngự, sao anh lại có thể dịu dàng đến độ vô lý như vậy được chứ?
“Thực sự có tác dụng sao?” Tôi cố kìm nén cảm giác trong lòng mình, lên tiếng hỏi.
“Ừ, có tác dụng”.
“Vậy em cũng khấn”. Tôi cầm lấy que hương, học theo cách quỳ lạy cầu khấn của Chương Ngự lúc nãy.
Tôi cầu xin không phải cho tôi, mà là cho tất cả người thân và bạn bè tôi được bình an và vui vẻ, có Tiêu Viễn, Chương Ngự, Viên Viên, Chương Sính…
Sau khi đứng dậy, tôi đi theo Chương Ngự đến sân sau. Ở đây khá u tịch, còn có một phòng trà vắng vẻ, đã có người pha sẵn trà đợi chúng tôi.
Tôi đang khát, ngửi thấy mùi hương thơm ngát của trà Bích La Xuân, rất mong ngóng được uống, Chương Ngự lại cướp luôn, uống một hơi hết sạch.
Tôi hơi bực, “Chương Ngự, anh là gì vậy?”
“Đây là trà của anh, chuẩn bị nước lọc cho em”.
Anh nói tỉnh bơ. Tôi thầm hỏi thăm tổ tiên nhà anh. Lớp trưởng, xin lỗi cậu nhé, anh ta thực sự khiến người ta quá căm phẫn, ai bảo cậu là người nhà với anh ta.
Nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy một đoàn người khác đang vội vã đến, khoảng bốn, năm người, có hai người vào, còn những người khác đều đứng canh ở ngoài. Một trong hai người là Côn Thiếu, còn người kia để râu quai nón, trông rất quen.
“Đã điều tra rõ sự việc chưa?” Chương Ngự vừa nhâm nhi trà vừa hỏi.
Hai người ngồi xuống, “Đã điều tra rõ rồi, nhưng có vẻ phải bó tay”. Côn Thiếu cứ nhìn tôi cười.
“Sao vậy?” Chương Ngự chậm rãi hỏi.
“Mảnh đất đó người tiếp quản không phải là ai khác, mà là bộ trưởng Tiêu của bộ tài nguyên đất quốc gia của chúng ta”. Côn Thiếu vẫn cười hi hi với tôi.
Tôi cứ tưởng trên mặt có gì, vội lau lau mặt.
Chương Ngự nghiêng đầu, nghiêng người chắn một nửa người tôi, “Đừng có liếc mắt đong đưa, cần nói với tôi thì nói với tôi”. Rõ ràng là đang nói chuyện với Côn Thiếu, nhưng lại cảm thấy như đang nhắc nhở tôi điều gì đó.
Chương Ngự đúng là heo, rốt cuộc đang nghĩ gì? Sao tôi lại có thể liếc mắt đong đưa với Côn Thiếu được, anh ấy là anh rể của Tôn Trác mà.
“Quả nhiên, không nằm ngoài dự liệu của anh. Đất đai quanh khu vực đó đều nằm trong tay ông ta. Hiện giờ khu đất đó đã tăng giá gấp mấy lần, nếu như lấy được nốt miếng đất này, thì cả khu phía tây đều thuộc về mình ông ta”. Côn Thiếu từ tốn nói.
Chương Ngự gõ gõ tay theo nhịp vào chiếc ấm Tử Sa.
“Châu Bằng, cậu thấy sao?”
Người đàn ông râu quai nón cười, “Con cáo già Tiêu Càn Quang không dễ dây vào đâu, trong tay nắm giữ mấy con át chủ bài”.
Thần sắc Chương Ngự bỗng chốc trở nên nghiêm nghị khiến người khác sợ hãi, “Tôi lại cứ muốn dây vào ông ta đấy”.
Họ cứ luôn miệng nói chuyện đất đai, rồi lại nói đến bố Tiêu Viễn, nghe cũng chẳng thể hiểu nổi.
Khi trở về nhà đã hơn 3 giờ chiều, cửa kính trong nhà đã được thay mới, lau chùi sạch sẽ sáng loáng.
Qua cửa sổ, nhìn ra ngoài, không còn thấy những người cảnh sát vũ trang đứng canh gác ở phòng làm việc của tổ tháo dỡ di dời, ngay cả những người công nhân mặc quần áo thường làm công việc đập phá cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa cả.
2. Lên núi Hương Lò đánh cờ
Hôm sau đi làm trên đầu vẫn quấn băng. Tôi nhìn thấy Tiêu Viễn đứng ở trước cổng cơ quan, đứng yên như thể hóa thạch, cho đến tận khi nhìn thấy tôi mới cử động.
“Em đã đỡ chưa?” Anh nhìn miếng băng quấn trên đầu tôi.
“Ừm”. Tôi gật đầu, cố gắng mỉm cười.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt Tiêu Viễn, giống như phủ lên một lớp sương, mịt mù, khiến tôi không nhìn rõ nét mặt anh.
“Khả, xin lỗi em”. Giọng nói khó khăn của anh dường như được ép ra từ trong lồng ngực.
“Tiêu Viễn, anh không có lỗi với em”. Tôi nói rành rọt, sau đó bước vững chãi đi qua anh, cơ thể và con tim đều không run rẩy, chỉ là hơi nhói đau đến khó thở.
Bộ phim điện ảnh của Viên Viên đã quay xong, kỳ nghỉ của cô cũng kết thúc, cô vẫn phải trở về noi ban đầu của cô.
Tôi và Quách Phẩm Tự cùng đi tiễn cô, Viên Viên cười rạng rỡ, nói với chúng tôi: “Khi bộ phim khởi chiếu, mình sẽ lại quay về”. Lần này, không có ai khóc, có lẽ quen với việc đi đi về về, đã quen với việc hợp tan, chúng tôi đều trở nên kiên cường hơn, không còn đau lòng khóc lóc vì sự chia ly tạm thời nữa.
Tôi đi loăng quăng trong trò chơi, gặp Chương Ngự, anh hỏi tôi tại sao không theo đoàn đi đánh yêu quái.
“Không có tâm trạng, chơi game chỉ là để tiêu khiển thời gian”. Tôi trả lời anh.
Anh nhắc nhở tôi, “Hãy đi tiêu khiển trong cuộc sống thực đi, còn có lợi cho cơ thể”.
Đúng vậy trong cuộc sống thực tìm kiếm trí tuệ và dũng khí của cuộc sống mới là cuộc sống thực sự, tôi cũng mong chờ và ước vọng lắm. Nhưng hiện thực luôn có quá nhiều điều trói buộc và không được toại nguyện. Đúng lúc tôi đang suy ngẫm về câu nói của anh, Chương Ngự gọi điện thoại tới: “Khả Lạc, em đang bận gì thế? Chúng ta đi đến đỉnh núi Hương Lò đánh cờ nhé”.
Trời, sao anh lại như biết được tâm sự của tôi vậy?
Tôi thở dốc khi leo lên được đỉnh núi Hương Lò, Chương Ngự lại có vẻ như không hề hấn gì, đã đợi ở đây từ lâu rồi.
“Anh ngồi cáp treo lên đây à?” Tôi vừa thở vừa hỏi.
“Có một đoạn đường ngắn ngủn, ngồi cáp treo làm gì?” Anh giở bàn cờ ra.
“Ôi, sớm biết thể lực mình tệ như vậy, thì đã ít chơi game, chịu khó luyện tập”. Tôi cảm thán.
“Bây giờ em mới biết à”.
“Bây giờ mới biết cũng chưa muộn mà, bắt đầu từ ngày mai, tăng cường luyện tập”. Tôi giơ cánh tay phải lên cất lời thề ở trên đỉnh núi Hương Lò.
Vừa chơi cờ, vừa ngắm cảnh. Tư duy của tôi không được liền mạch, thường xuyên ngừng suy nghĩ. Nhìn xuống chân núi, tùng bách biếc xanh, lá phong đỏ ối, nhìn khói sương dày đặc, nước chảy róc rách, không kìm nổi nghĩ tới thần tiên thoát tục. Có lẽ, thần tiên chính là bởi vì không có sự quyến luyến mối nhân duyên, nên mới sống mãi ở chốn núi rừng này, vĩnh viễn hưởng cuộc sống hạnh phúc tự do, tự tại.
“Chương Ngự, nếu như anh không phải là anh, em cũng không phải là em, vậy chúng ta liệu có thể trở thành thần tiên được không?” Tôi đột nhiên có ý nghĩ khác thường.
“Có lẽ kiếp trước chúng ta chính là một đôi thần tiên, cũng đã từng ngâm thơ đánh cờ ở nơi đây… Bây giờ chúng ta lên đây, chỉ là tiếp tục việc làm từ kiếp trước”. Chương Ngự nói vẻ nho nhã.
Anh mặt một chiếc áo sơ mi đứng cổ lụa tơ tằm màu xanh, trên đó có một hình mây thêu bay bay, nhìn anh ít nhiều cũng có vài phần giống phong thái thần tiên.
“Chương Ngự, em đã bao giờ nói anh rất đẹp trai chưa?”
“Em đừng có nhìn xuyên anh”. Chương Ngự tránh người, đứng dậy quay lưng lại với tôi.
“Chương Ngự, chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi nhỉ?”
“Mấy năm rồi”. Anh nhìn xuống phong cảnh bên dưới, nói.
“Nhưng, em lại cảm giác như đã quen biết anh cả đời rồi”.
“Em hy vọng cả đời không?” Anh quay đầu lại, nhìn tôi chằm chằm.
“Có chứ, em hy vọng chúng ta cả đời làm… bạn tốt, người anh em tốt”. Tôi cười hi hi với anh, muốn hóa giải tất cả sự ngượng ngùng của mình.
“Mặt trời sắp lặn xuống núi rồi, gió to quá, chúng ta xuống thôi”. Chương Ngự thu bàn cờ vây lại.
“Chơi thêm một lúc nữa đi”. Tôi đề nghị, “Ai thua, thì được mời ngồi cáp treo xuống”.
“Em vừa rồi còn thể phải tăng cường tập luyện kia đấy”.
“Đấy là em thề bắt đầu từ ngày mai”.
“Xảo biện”. Chương Ngự lấy ngón tay ấn vào mũi tôi, giống như trêu trẻ con vậy. Có lẽ, anh tìm tôi cùng vui chơi bởi vì cảm thấy tôi không có mưu kế gì, đơn thuần giống như trẻ con vậy.
Nhưng, anh đã sơ ý bỏ qua một điều, rằng trẻ con cũng có lúc lớn khôn mà.
Chương Ngự kiên quyết không chịu ngồi cáp treo, tôi đành phải bám gót theo sau anh đi xuống chân núi, không cẩn thận bị trẹo chân, mà lại vẫn là chỗ đã từng bị trẹo.
Quách Phẩm Tự nói đúng lắm, kiểu bị thương này, nếu lần đầu không chữa khỏi hẳn, sau này rất dễ bị tái phát.
Chỉ biết trách mình lúc đó không chú ý, hôm nay mới nếm trái đắng thêm lần nữa.
Tôi cố gắng chịu đựng sự đau đớn, bước tập tễnh, tốc độ chậm lại rất nhiều.
Chương Ngự vừa đi vừa đứng lại, giống như đợi tôi, lại giống như đang ngắm cảnh.
Có lẽ đi được mấy trăm mét, tôi không thể nào gắng gượng thêm được nữa, ngã xuống bậc thang.
Chương Ngự thấy tôi ngã lao đến rất nhanh, “Sao thế?”
Tôi chỉ vào chân, nói: “Bị trẹo rồi”.
“Sao lại trẹo?” Anh vừa cởi giày ra cho tôi, vừa hỏi.
Tôi quay đầu chỉ xuống dốc phía sau lưng: “Vừa rồi ở đó đi nhanh quá”.
“Sao vừa nãy không nói với anh?” Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, bàn tay đặt lên mu bàn chân tôi, đập đập, “Em đúng là đồ ngốc”.
“Em vừa nói rồi, anh vẫn cứ mắng em ngốc”. Quá hiểu về tính cách con người này, nhìn thấy người khác không theo ý anh, sẽ mắng là ngốc.
“Em bảo ngồi cáp treo, anh nhất định không chịu, đều do anh làm hại cả đấy”.
Tôi ngồi ở bậc cầu thang khẽ oán trách, không dám lớn tiếng, bởi sắc mặt anh quá tệ, cứ trừng mắt nhìn tôi thở dài.
“Chẳng phải vì thấy em muốn luyện tập sao?” Chương Ngự xoa bóp chân tôi, ngữ khí có vẻ đã dịu đi đôi phần, “Thả lỏng một chút, ở chỗ này có đau không?”
“Đau”. Tôi kêu ầm lên, chân đã sưng tấy cả, sao có thể không đau chứ.
“Chịu đựng thêm một lúc, chúng ta xuống núi là đi tìm bác sĩ ngay”.
Tôi cứ tưởng, Chương Ngự sẽ tìm bộ đội cứu viện đến khiêng tôi, nhưng anh chỉ gọi điện thoại để gọi bác sĩ: Bác Trịnh, bạn cháu bị sái chân, bác tìm cho cháu một bác sĩ chuyên khoa xương đến xem hộ cháu nhé. Cần phải là người giỏi nhất, bảo ông ấy đến đợi ở khuôn viên số 18, bọn cháu đang đi về đây”.
Chương Ngự xắn ống tay áo hỏi tôi: “Em thích cõng hay bế?’
Tôi ngẩn người hồi lâu, biết là không có sự lựa chọn nào khác, “Cõng”. Như vậy anh sẽ không thể nhìn thấy mặt tôi, ngộ nhỡ tôi đỏ mặt, anh cũng không thể cười nhạo tôi được.
Nằm trên lưng Chương Ngự, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, nóng ran, trái tim cũng trở nên ấm áp theo.
Chương Ngự thận trọng đi từng bước vững chắc.
“Chương Ngự, anh mệt không? Chúng ta dừng lại nghỉ một lát nhé?” Tôi đề nghị.
“Không thể nghỉ được, chúng ta phải xuống núi thật nhanh”. Anh vẫn kiên trì, tôi có tể cảm nhận thấy thể lực của anh ngày một giảm sút, và sự kiên định trong trái tim tôi cũng dần tan chảy.
Chương Ngự cõng tôi suốt chặng đường, mồ hôi chảy đầm đìa, quần áo ướt sũng. Con người này thật đáng thương, từ nhỏ đã được cưng chiều, chắc chắn chưa bao giờ chịu khổ như thế này.
Khuôn viên số 18 là biệt thự gần Hương Sơn của Chương Ngự, là một ngôi biệt thự biệt lập, rất yên tĩnh.
Bác sĩ đã đợi ở trước cổng biệt thự từ lâu, nhìn thấy chúng tôi nhếch nhác trở về, lập tức bước xuống xe, vội đỡ tôi, nói với Chương Ngự: “Viện trưởng Đăng phái tôi đến đây, xin thủ trưởng ra chỉ thị”.
“Thôi, hãy dẹp kiểu khách khí đó đi, mau xem xem chân cô ấy rốt cuộc bị làm sao?” Chương Ngự vừa mở cửa vừa chỉ vào tôi, nói.
Tiến vào trong phòng, Chương Ngự ngồi xuống cạnh tôi, luôn nắm tay tôi.
Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ chân tôi, khẽ xoa xoa mắt cá chân, sau đó chợt ấn thật mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, tôi sém chút nữa ngất xỉu vì đau đớn, bấu chặt vào tay Chương Ngự, cảm giác móng tay đã ấn sâu vào tận trong thịt anh.
“Làm cái trò gì thế?” Chương Ngự hét lên với bác sĩ.
“Báo cáo thủ trưởng, nắn xương đúng là có hơi đau”. Bác sĩ run rẩy giải thích.
“Thế ông không biết nghĩ ra cách nào chữa trị mà không đau sao?” Chương Ngự hét lớn, làm cho bác sĩ sợ hãi quá không dám lên tiếng.
Sau khi cơn đau tột cùng qua đi, ở chân chỉ còn lại cảm giác sưng tấy, tôi nói: “Chương Ngự, bác sĩ rất giỏi, em đã hết đau rồi”.
Chương Ngự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói với bác sĩ: “Anh thông cảm, tại vừa rồi tôi cũng lo lắng quá”.
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của thủ trưởng, đun thêm chút thuốc là không có trở ngại gì lớn. Nhưng vết thương này của phu nhân là vết thương cũ, sau này phải chú ý không nên vận động mạnh”.
Lúc đầu tôi ngẩn người không hiểu vị phu nhân bác sĩ nói đến là ai, đợi đến khi hiểu ra, Chương Ngự đã tiễn bác sĩ ra khỏi biệt thự rồi. Sao anh lại có thể không giải thích rõ chứ.
Chỉ còn lại mình tôi giữa căn phòng rộng lớn, lúc này tôi mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ cách bố trí ở đây. Hoàn toàn theo phong cách châu Âu, đèn treo pha lê tuyệt đẹp, thảm lông cừu, cầu thang chạm hoa… Tóm lại, rất giống với tòa kiến trúc tôi xem trên tivi.
Chương Ngự quay lại, thấy tôi đang nhìn xung quanh, tưởng tôi hứng thú với nơi đây, khẽ cười, “Dẫn em đi tham quan một vòng nhé?”
Tôi chỉ vào chân đâu: “Thôi đi”. Nhưng trong lòng vẫn hiếu kỳ, “Đây cũng là tài sản của anh à?”
Tâm trạng Chương Ngự có vẻ rất tốt, hất hất mái tóc ướt sượt, nói: “Phải”.
“Anh giàu thật đấy”. Tôi bất giác khen ngợi.
“Em thích người giàu này không?” Chương Ngự hỏi thẳng luôn.
“… Thích một người hình như không liên quan gì đến giàu nghèo thì phải?” Tôi né tránh câu hỏi của anh.
May mà Chương Ngự không truy hỏi.
Nhìn thấy trên cánh tay Chương Ngự nổi lên vết máu, tôi thấy hơi áy náy, khẽ xoa nhẹ, hỏi: “Anh có đau không? Vừa rồi sao anh không hất em ra?”
“Anh hất em ra, thì càng cảm thấy đau hơn. Ngốc ạ”. Chương Ngự vừa nói vừa giúp tôi đun số thuốc bác sĩ để lại, “Tối nay chúng ta ở lại đây, dù sao ngày mai cũng không phải đi làm”.
“Nhưng, em vẫn phải về…” Tôi phải về để cùng những người hàng xóm đối kháng với kẻ thù, bảo vệ tiểu khu.
Chương Ngự trừng mắt, tôi đã nói lắp bắp. “Vậy… được rồi”.
3. Đừng khóc, Tiêu Viễn
Bữa tối rất đơn giản, thiếu những món ăn thịnh soạn hàng ngày Chương đại thiếu gia hay yêu cầu, đều là những món rau xanh ngon tuyệt. Chương Ngự ăn khá nhiều, nhìn anh ăn một cách vui vẻ, tôi cũng thấy ngon miệng hơn.
“Chương Ngự, con người anh có đôi lúc cũng được lắm”. Ngoài những lúc nóng nảy, mắng tôi ngốc, nói những lời kỳ cục.
“Đã biết anh là người cũng được, sao còn không mau hứa hôn đi?”
Lại thế nữa rồi, còn người này không thể khen ngợi được. Chương Ngự cợt nhả nhìn tôi. Thật không biết ở công ty, anh đối diện với nhân viên của mình như thế nào, hôm nào phải hỏi Viên Viên mới được.
“…Đợi chân em khỏi đã”. Tôi bình tĩnh đáp.
“Đợi chân em khỏi là em sẽ hứa hôn với anh?” Chương Ngự rướn người, ngồi thẳng trên ghế sofa.
Thực sự chịu đựng hết nổi rồi, tôi hét to lên với anh: “Đợi chân em khỏi rồi, em sẽ đá anh. Anh nhị sư huynh ạ”.
Biệt thự rất rộng, chỉ riêng phòng ngủ đã hơn mười phòng, Chương Ngự bảo tôi chọn một phòng để nghỉ ngơi.
Tôi hỏi Chương Ngự: “Anh mua nhiều nhà thế để làm gì vậy?” Căn nhà sang trọng ở trung tâm thành phố của anh đã đủ để tứ đại đồng đường rồi.
“Anh cũng không biết, sửa xong cũng chẳng đến được mấy lần”. Chương Ngự chỉ cười cười, trong ánh mắt có vẻ như hụng hẫng, “Có thể, chỉ là thỏ không làm ba hang thôi”.
“Lẽ nào ở những nơi khác anh vẫn còn có nhà nữa?” Trời ơi, người đứng trước mặt tôi đây là một người giàu có đến cỡ nào?
“Ở Los Angeles còn có một ngôi nhà nữa, to hơn cái này một chút”. Anh nhìn xung quanh một lát.
“Thật là người giàu quá”. Tôi lại cảm thán thêm lần nữa, cũng chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ, bởi tôi không hề có hứng thú đối với những thứ này.
Sau khi nằm xuống ngủ, nghe tháy tiếng gió thổi vi vu ngoài cửa sổ, bèn đẩy cửa ra ban công, nhìn ra ngoài.
Đèn trong phòng của Chương Ngự vẫn sáng, qua cửa kính, có thể nhìn thấy bóng anh đang đi đi lại lại trước cửa sổ, tư thế hút thuốc và ngửa cổ lên thở dài đều chứng tỏ anh đang có tâm sự hết sức nặng nề.
Đây có lẽ không phải là Chương Ngự mà tôi quen biết, nhân vật anh tài, lại có tài sản kếch xù và có khả năng hô mưa gọi gió ở một số lĩnh vực đặc biệt, lẽ nào cũng có sự phiền não và bất lực sao ?
Sáng sớm hôm sau, tôi đòi về nhà. Chương Ngự hình như ngủ không ngon, tinh thần không tốt, ôm laptop lướt web xem bản tin sáng, vừa xem vừa nói với tôi: “Lát nữa thời tiết thay đổi lớn”.
Tôi vốn không hiểu anh nói gì, bên ngoài trời nắng đẹp thế kia, rõ ràng là trời thu trong sáng dịu mát mà. Một lát sau, có người bước vào biệt thự, là anh chàng có râu quai nón đã gặp lần trước ở chùa Đàm Thạch. Nhìn thấy tôi ở đây, anh ta kéo Chương Ngự vào thư phòng.
Tôi biết, họ có thể bàn bạc những chuyện rất quan trọng, không muốn để tôi biết được, thế nên bèn trở về phòng nằm.
Cửa ban công phòng tôi không đóng, ở bên kia, cửa sổ thư phòng Chương Ngự không đóng, cách một gian phòng nhỏ, tôi có thể nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Chương Ngự và Châu Bằng.
“Vì miếng đất đó, lão cáo già đã sốt ruột lắm rồi, có thể sẽ phải sử dụng đến con át chủ bài cuối cùng”.
“Các chứng cứ thu thập đến đâu rồi? Có người đồng ý đứng ra làm chứng chứ?”
“Chứng cứ không vấn đề gì, đều ở đây cả. Chỉ cần ông ta dám làm liều, đến lúc anh đưa ra, cũng đủ để làm cho ông ta hứng chịu mọi hậu quả. Lại còn có thêm thu hoạch ngoài mong muốn, lần trước thằng định dìm anh nhưng chết đuối chính là một người bà con xa của tài xế lái xe cho Tiêu Càn Quang…”
“Việc này Tiêu Viễn biết mấy phần?”
“Cũng khó nói, tính cách Tiêu Viễn không giống bố mẹ cậu. Chúng ta cùng lớn lên với nhau, ít nhiều cũng biết được con người cậu ấy…”
Tôi nghe thấy tiếng Chương Ngự thở dài.
Khi Châu Bằng và Chương Ngự bước ra khỏi thư phòng, Châu Bằng còn chào tôi, hỏi vẻ hài hước: “Mấy hôm trước gặp em thì là đầu bị thương, hôm nay gặp thì lại chân bị thương, lần trước đi chùa Đàm Thạch không thắp hương cầu Phật à?”
Đã thắp hương cầu Phật, nhưng không phải cho bản thân, không biết mấy que hương đó có thể bảo vệ sự bình an cho những người tôi muốn bảo vệ hay không.
Từ khuôn viên số 18 bước ra, thời tiết bên ngoài đã thay đổi, vừa rồi vẫn còn nắng chan hòa, chỉ trong chớp mắt đã nổi gió điên cuồng, cát bụi bay ngợp trời. Xe tôi vẫn đỗ ở bĩ đỗ xe công viên Hương Sơn, Chương Ngự nói: “Lát nữa anh bảo tài xế lái xe của em về”. Cho nên, tôi ngồi xe anh về nhà. Tiểu khu yên ắng lạ thường, như thể chiến trường đột nhiên ngừng chiến, trông vô cùng tiêu điều vắng vẻ.
Tôi bước tập tễnh về nhà, Chương Ngự đi sau tôi, đột nhiên ôm tôi lên, “Anh đưa em lên”.
“Đừng”. Tôi giãy giụa.
“Nếu em muốn người khác nhìn thấy hiểu nhầm, thì em cứ giãy giụa đi”. Tôi đành phải ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh.
Việc tháo dỡ di dời của tiểu khu lại không hề có chút động tĩnh gì, tôi nghe thấy mọi người truyền tin nhau, nhà khai thác bị kiện. Miếng đất này giống như Chương Ngự nói, Tiêu Càn Quang không thể dễ dàng nuốt trôi được, cho dù ông ta có quyền cao chức trọng, tự cho mình tài giỏi, ngông nghênh, nhưng dù sao đây vẫn là một xã hội có luật pháp. Nếu như Tiêu Viễn không đến tìm tôi, tôi sẽ không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Lời của Tiêu Viễn rất kín đáo, nếu như không phải đã nghe thấy bọn Chương Ngự nhắc đến sự việc này trước, tôi vốn không thể hiểu được Tiêu Viễn đang nói gì.
Trong giờ làm, Tiêu Viễn tìm đến phòng làm việc của tôi, tiện tay khóa cửa lại. Thái độ của anh rất bình thường, nhưng trong mắt lại ẩn giấu quá nhiều sự ủ dột và u buồn.
“Khả, anh xin lỗi. Anh phải đi đây, đến chào em một tiếng”. Dường như thở dài, lại dường như nấc nghẹn, chưa bao giờ nghe thấy Tiêu Viễn dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi, vẻ lưu luyến không nỡ rời xa, cũng có cả sự bất lực không thể không rời xa.
“Anh đi đâu? Anh quay lại nước Anh sao?” Trong lòng tôi trào dâng dự cảm chẳng lành.
“Không phải, đi đến một nơi khác…” Trong mắt Tiêu Viễn dường như có lớp sương mù, thấy vậy trong lòng tôi cảm thấy thật xót xa.
“Đi đến một nơi khác là nơi nào vậy?” Tôi hỏi.
“Một nơi mà anh và em đều chưa từng đến”.
“Xa không?”
“Ừ, xa lắm”. Đây không phải là lần đầu iên Tiên Viễn tạm biệt tôi, mặc dù tôi đã có thể thản nhiên đối diện, nhưng cảm giác xót xa khác thường vẫn khiến tôi khó chịu.
“Tiêu Viễn, tại sao anh không nói thật với em?” Thoạt tiên Tiêu Viễn ngẩn người, sau đó cuối cùng thở dài, “Em đã biết rồi sao? Những việc như thế này không vẻ vang chút nào, trước đây anh vốn không hề biết, thật không ngờ họ lại lén lút làm những việc này sau lưng anh…”
Cuối cùng cũng đã biết vì sao tôi xót xa, Tiêu Viễn vốn là người lạc quan vui vẻ, thật không ngờ lại yếu đuối đến độ rơi nước mắt trước mặt tôi, sự đau lòng và mất mát này thật không nhỏ chút nào.
Một người đàn ông khóc trước mặt người mình yêu giống như một đứa trẻ, sao có thể không khiến người ra xót xa.
“Khả, anh xin lỗi”. Anh cố gắng kiềm chế giọt nước mắt tuôn rơi, nhưng lại không thể nào phát tiết được sự oan ức và bất bình của mình.
“Tiêu Viễn”. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bước đến trước mặt anh, “Có thể sự việc không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu”.
Sự việc cũng không đơn giản như tôi nghĩ. Tôi muốn tìm Chương Ngự để hỏi chuyện của Tiêu Càn Quang, thế nên đã hẹn anh đi ăn đồ ăn Nhật, Chương Ngự hào hứng nhận lời ngay.
Tôi không biết Chương Ngự có thể tiết lộ cho tôi biết bao nhiêu phần về việc của Tiêu Càn Quang, nhưng tôi dám khẳng định anh đã đứng sau thao túng đại cục.
“Có thể chủ động mời anh đi ăn, cơ hội thế này đúng là không dễ gì có được”. Chương Ngự ngồi xuống.
“Sao mà không dễ gì có được chứ, em mời anh vẫn còn ít sao?” Tôi phản bác lại anh.
“So với anh mời em ăn, thì không được tính là nhiều”. Anh không phải là người thích so đo, sao hôm nay lại bắt đầu so đo tỉ mỉ với tôi vậy?
“Hôm nay chúng ta tạm thời không tính món nợ này, lộn xộn quá, nhất thời không làm rõ được”. Tôi vội chuyển đề tài.
“Thế thì tính món nợ gì?” Chương Ngự cười cười: “Món nợ tình? Cần phải nói, anh đối xử với em đúng là tận tâm tận nghĩa, đến tận hôm nay em vẫn còn chưa biểu hiện gì với anh cả đấy”.
“Cái này… giữa anh và em với nhau, nói điều này thì khách sáo quá”. Tôi cười lấy lòng, tự mình rót cho anh chén rượu.
“Thế thì nói gì đây?” Chương Ngự bĩu môi, “Nói chuyện khác, bản thiếu gia không có hứng”.
“Đủ rồi đáy, Chương Ngự, anh mau ăn đi. Anh nói, bản cô nương khó khăn lắm mới mời một lần, ăn không đủ gỡ lại thì không thể trách em được đâu”. Xem ra Chương Ngự vốn không muốn nói những chuyện khác với tôi. Tôi nghi ngờ anh sớm biết mục đích tôi tìm anh/
Sau khi ăn xong bước ra ngoài, tôi thầm nhiếc móc, Chương Ngự đúng là con cáo già. Con người này quá xảo quyệt, muốn moi được thông tin từ miệng anh, chẳng khác gì bắt đàn ông mang thai sinh con – vốn là điều không thể xảy ra.
Cảnh đêm rất tuyệt, dưới ánh đèn đường có một sạp hàng bán đồ, họ rao ở dọc đường, khiến cho cả đoạn đường ồn ào giống như chợ tạm vậy.
Một đôi vợ chồng bán hoa gây sự chú ý của tôi, không phải trông họ có nét gì đặc biệt, mà là sự hòa hợp và sự nương tựa vào nhau trong hoàn cảnh khốn khó của họ khiến tôi ngưỡng mộ.
Hai người đang ăn chung một củ khoai lang nướng, người đàn ông tỉ mỉ bóc vỏ khoai, đưa lên tận miệng người phụ nữ, người phụ nữ ăn một miếng, rồi vội vàng đẩy sang cho người đàn ông, “Anh ăn nhiều một chút, hôm nay chở hàng cả ngày mệt rồi”.
Chương Ngự đi phía trước, dừng lại nhìn tôi, “Sao em không đi?”
“Anh… không có gì”. Tôi không kìm lòng được, lại quay đầu lại nhìn đôi vợ chồng đó, niềm hạnh phúc bình thường giản đơn là điều mà bao người suốt đời mơ ước nhưng không với tới được.
“Em ngưỡng mộ người ta thân mật hay là muốn ăn khoai nướng nóng hổi đó?” Chương Ngự rướn mày hỏi tôi.
“Khoai nướng…”. Nhưng, tự tôi sao có thể ăn được ra thứ hương vị tình yêu chứ?
“Em đợi nhé”. Chương Ngự cầm tờ 100 tệ đi đến sạp hàng bán khoai nướng xếp hàng đợi mua, người mua rất đông, anh chen chúc trong đó trông thật nổi bật. Con người này dáng vẻ quý phái không giống như những người dân thường, kiểu cách ăn mặc, khí chất, sự nho nhã trong lời ăn tiếng nói, sự quyết đona trong hành động.
Tôi buồn bực, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, sao tôi lại có thể nhầm anh là người phục vụ trong khách sạn được chứ? Anh giống nhân viên phục vụ ở chỗ nào? Chắc chắn lúc đó đúng là tôi không đem đôi mắt đi theo.
Chương Ngự đem một củ khoai lang to về giống như dâng hiến báu vật, “Thơm ngon lắm”.
Vừa ăn cơm xong, tôi vốn chẳng còn bụng dạ nào mà ăn thêm thứ khác nữa, tôi cầm củ khoai trong tay, mềm mềm, âm ấm, có mùi thơm. Chương Ngự hỏi: “Sao em không ăn?”
“Không có ai bóc vỏ cho em”. Tôi cố ý gây khó dễ cho anh.
Chương Ngự cầm lấy củ khoai tỉ mỉ bóc vỏ, vừa bóc vừa nói: “Ha, thơm quá. Con người này vẫn luôn cư xử không theo lẽ thường, có khi phấn khích, dễ có những hành động quái dị, “Ăn đi”. Anh đưa cho tôi.
Tôi không nỡ từ chối ý tốt của anh, giả vờ ăn rất ngon miệng. Chương Ngự cứ nhìn tôi cười.
Nếu như không phải vì đang lo lắng cho Tiêu Viễn, trong khoảnh khắc này, chắc chắn tôi cũng sẽ tươi cười rạng rỡ.
Nhưng trong thời khắc này, tâm sự trong lòng đang đè nặng trĩu khiến tôi không thể cười nổi.
4. Em lại quay lại rồi, thật tuyệt
Tôi đang suy nghĩ xem nên mở miệng hỏi về việc bố của Tiêu Viễn thế nào, từ phía đối diện có bảy, tám người đàn ông lực lưỡng lao tới, ai nấy đều vô cùng hung dữ, vây quanh chúng tôi.
Tôi còn chưa kịp hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, Chương Ngự đã đánh nhau với bọn họ.
Tôi vội vàng rút di động ra định gọi điện báo cảnh sát, chưa kịp ấn số, di động đã bị kẻ khác cướp mất, ném mạnh ra xa, tan tành.
“Đó là di động của tôi, phải mua bằng tiền đây”. Tôi hét lên với kẻ cướp đồ của tôi, tiện tay ném củ khoai lang đang ăn dở vào mặt hắn, “Muốn cướp, thì cướp xong đem về dùng, hoặc là tặng cho người khác dùng, ít nhất thì cũng đem bán lấy tiền, không thể chà đạp đồ đạc như thế chứ. Ném đi chẳng phải quá lãng phí sao?” Có lẽ lần đầu tiên anh ta gặp phải người bị cướp đồ nói năng hùng hồn như tôi, nên cứ ngẩn người đứng ở đó nghe tôi thuyết giảng đạo lý, cho nên mới bị khoai nướng dính be bét đầy mặt.
“Đây là thứ quỷ quái gì vậy?” Tên mặc áo đen kêu lên. Nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, tôi đã co giò chạy thẳng. Chạy được một đoạn khá xa, nghĩ ra bọn chúng vẫn còn đang bao vây Chương Ngự, thế là lại chạy trở lại.
Nhìn thấy tôi quay lại, Chương Ngự mắng tôi, “Ngốc ạ, em lại quay lại làm gì?”
Đương nhiên là để cứu anh rồi, nhưng tôi không có sức khỏe, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn anh đấu với mấy tên côn đồ đó.
Cho dù Chương Ngự có lợi hại hơn nữa, phải đối chọi với nhiều cao thể như vậy thì cũng chỉ uổng công mà thôi. Cuối cùng, Chương Ngự không phản kháng nữa, giơ tay lên nói: “OK, tôi đi cùng các anh”.
Thế là mấy người đàn ông lực lưỡng đưa chúng tôi lên một chiếc xe Audi màu đen. Ở trên xe, tôi hỏi Chương Ngự: “Tại sao Cracker đều mặc đồ đen, đi xe màu đen?”
Chương Ngự cười khà khà, đập vai người lái xe: “Cậu nhóc, cậu nói xem vì sao?” Tài xế nghĩ một lát, mặt cứng đờ nhìn chúng tôi, há miệng rồi ngậm lại.
Tôi và Chương Ngự nhìn nhau bật cười, sau khi cười xong, Chương Ngự nhìn tôi trìu mến, “Em lại quay lại rồi, thật tuyệt”.
Ngồi trên xe rất lâu, tôi cảm thấy trời đã sắp sáng, tài xế nói: “Anh chị xuống xe”.
Tôi thương lượng với Chương Ngự: “Đại ca, chúng ta có nên nghe theo lời anh ta không?” Chương Ngự gật đầu, “Không xuống xem, sao có thể biết được ai mời chúng ta đến chứ?”
Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của Tiêu Càn Quang, chỉ là không thể nào liên hệ ông ta và Tiêu Viễn lại với nhau, con người như vậy sao có thể xứng đáng có một người con trai như Tiêu Viễn?
Tiêu Càn Quang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, nhìn thấy tôi và Chương Ngự bước vào, cười nhạt, nói: “Cháu hiền, thật hân hạnh”.
Chương Ngự kéo tôi tìm chỗ ngồi xuống, nói vẻ giễu cợt: “Bộ trưởng Tiêu gọi tôi đến đây có điều gì chỉ giáo vậy?”
“Cháu hiền là người thông minh”.
“Người cháu hiền của ngài, tôi không đảm nhận nổi, cứ gọi tôi là Chương Ngự đi”.
“Đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”. Tiêu Càn Quang có vẻ như xấu hổ mà trở nên giận dữ.
Chương Ngự gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Tôi hỏi ông, việc xảy ra trước sự việc về miếng đất này cần giải quyết như thế nào?’
“Trước đây có chuyện gì?” Tiêu Càn Quang hỏi.
“Chúng ta đều là người thông minh… Câu lạc bộ Tân Cú”.
“Đó đều là sự nhầm lẫn của bác gái cháu gây ra”. Tiêu Càn Quang cười, nụ cười đó mang lại theo sát khí, “Ta bảo bà ấy xin lỗi cháu”.
“Không dám”. Chương Ngự xua xua tay, “Vậy đợt hàng vũ khí đạn dược ông buôn lậu trước đây tại sao lại giá họa lên đầu tôi?”
“Đây cũng là hiểu nhầm”.
“Ông cảm thấy sự hiểu nhầm hơi nhiều quá sao?”
Cuối cùng sắc mặt Tiêu Càn Quang cũng biến đổi rõ rệt. “Hình như mày biết nhiều quá rồi thì phải?”
“Đúng vậy, nhiều đến độ có thể dễ dàng đánh đổ ông”.
Tiêu Càn Quang cười nhạt. “Thế phải xem mày có đủ bản lĩnh để sống sót mà ra hay không”.
“Nếu không nắm chắc, tôi đã không vào đây”. Chương Ngự ung dung đứng ở cửa.
Có người đến ghé sát vào tai Tiêu Càn Quang nói điều gì đó, ông ta khẽ rùng mình, chỉ vào mặt Chương Ngự, lạnh lùng nói: “Mày…”
Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Châu Bằng dẫn theo một đoàn tới, hét to dõng dạc: “Bác Tiêu, Chương Ngự nói chỗ bác quá náo nhiệt, bảo cháu cùng đến tham dự”.
Tiêu Càn Quang ủ rũ ngồi phịch xuống ghế thái sư, “Xem ra, ta đã già thật rồi”.
Suốt cả đêm trải qua nỗi kinh hãi nhưng không bị nguy hiểm, cuối cùng tôi đã hiểu rõ ngọn ngành mọi việc.
Thì ra, tất cả đều là do bố Tiêu Viễn ức hiếp Chương Ngự, gài tang vật vu oan giá họa, mưu sát, thế nhưng Chương Ngự đều nhường nhịn hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng mới có đòn phản kích ngày hôm nay.
Trên đường trở về, ngồi trong xe Châu Bằng, tôi hỏi Chương Ngự, “Tất cả mọi việc diễn ra ngày hôm nay đều do anh sắp đặt trước à? Đi dạo bộ sau bữa ăn tối chỉ là muốn dụ những người đó ra?”
Chương Ngự gõ vào đầu tôi: “Cuối cùng cũng thông minh được một lần”.
“Anh cố tình mua khoai nướng cho em, còn bóc vỏ nữa, có phải là để bọn họ tưởng ta đang hẹn hò?”
Chương Ngự không trả lời, ngồi lặng thinh, đang nghĩ gì đó, nét mặt thể hiện tâm trạng cao thâm bí hiểm, khó mà đoán biết được.
Ở tiểu khu dán tờ thông báo sẽ không tháo dỡ di dời nữa, bởi vì miếng đất này không phù hợp xây dựng tòa nhà thí nghiệm, dù sao cũng là khu dân cư.
Con át chủ bài cuối cùng của vợ chồng Tiêu Càn Quang chính là Tiêu Viễn. Khi Chương Ngự tung ra tất cả mọi chứng cứ kết tội Tiêu Càn Quang, Tiêu Viễn đứng ra, muốn chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm.
Tôi thấy Tiêu Viễn làm như vậy thật không đáng, vì người bố mẹ như thế này, hủy hoại bản thân mình, là sự ngu muội lớn nhất đời người.
Mấy lần nhìn thấy Tiêu Viễn ở cổng cơ quan, anh chỉ đứng từ xa nhìn tôi rồi vội vàng rời khỏi đó. Nhìn bóng dáng lướt qua nhanh, trái tim tôi đang rỉ máu.
Cuối tuần, tôi vào bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn, mời Chương Ngự đến nhà tôi uống rượu, nhưng lại bị anh từ chối, “Anh phải họp”. Thật là một cái cớ không có tính thuyết phục chút nào, hôm nay là cuối tuần mà.
Tôi cũng đến cổng tập đoàn của Chương Ngự hai lần, định sẽ bắt gặp anh ở đó, nhưng không có kết quả.
Sau đó tôi lại đến tiếp, cảnh sát thường trực không cho tôi đợi, nói: “Nơi này không thể tùy tiện dừng lại, nếu cô không có việc gì thì mau đi đi”.
Thế là, đã nhiều này không hề gặp Chương Ngự.
Hôm Tiêu Viễn rời khỏi cơ quan, tôi trốn trong phòng làm việc không dám ra ngoài, sợ gặp anh, lại đau lòng.
Ngô Duyệt giúp anh chuyển đồ vào trong chiếc xe ô tô con màu xanh lam của anh, sau đó khóc như mưa. Tôi đứng ở cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra, cảm giác khóe mắt nóng ran.
Tôi cứ đợi mãi ở trước cửa nhà Chương Ngự, tôi không tin anh lại không về nhà.
Khi đợi quá mệt, bèn ngồi phệt xuống đất, giờ tôi cần phải chạy thi với nghị lực và dũng khí của mình, vì Tiêu Viễn, không thể thua.
Cuối cùng Chương Ngự cũng xuất hiện, lạnh lùng nhìn tôi, không còn tình cảm ấm áp trước đây.
“Em vào đi”.
Sau khi vào nhà, anh đi thẳng vào phòng tắm. Tôi ngồi đợi ở phòng khách rất lâu, lâu đến độ tôi cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ.
Chương Ngự tắm xong, mặc áo choàng bước ra, trên tay cầm loại rượu vang anh yêu thích. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy thân hình cao lớn của anh, cảm giác bị đè nén, thế nên chuyển ánh mắt sang ly rượu vang đó.
Dưới ánh đèn, màu chất lỏng trong cốc pha lê sáng lên ánh sáng lấp lánh, chất lỏng màu đỏ đậm bên trong khẽ lay chuyển, tỏa ra mùi thơm nồng.
“Em có muốn uống một ly không?” Con ngươi đen tuyền của Chương Ngự nhìn tôi chằm chằm.
Tôi gật đầu, “Được”. Chất lỏng màu đỏ đậm này có lẽ giúp tôi trình bày suy nghĩ của mình một cách lưu loát hơn, không đến nỗi bị thiếu hụt dũng khí.
Một ly, hai ly, “Rượu là thứ khiến người ta bị nghiện”. Tôi nói không được rành rọt cho lắm.
“Đủ rồi”. Chương Ngự giành lấy ly rượu trên tay tôi: “Em tìm anh chẳng phải vì Tiêu Viễn sao?”
Đúng vậy, vì Tiêu Viễn, nhưng khi đối diện với Chương Ngự tôi lại không thốt nên lời. “Em đi đi, Khả Lạc. Anh có nguyên tắc làm việc của mình”. Ngữ khí của Chương Ngự thể hiện rõ không hề có cơ hội lay chuyển.
“Không, Chương Ngự”. Tôi không thể đi, tôi mà đi, Tiêu Viễn sẽ tiêu luôn, “Tiêu Viễn vô tội mà, anh ấy không làm gì cả”. Tôi kích động nói.
“Bố mẹ cậu ta không biết cậu ta vô tội sao?” Chương Ngự nheo mắt trầm mặc nhưng phẫn nộ: “Chương Ngự làm gì cũng có cách suy nghĩ của mình”. Tôi cảm thấy rất buồn vì sự bất lực của mình, không kìm nổi, nước mắt rơi lã chã, “Chương Ngự, xin lỗi, đã làm phiền anh rồi…” Xem ra, là tại tôi không biết tự lượng sức mình, đã phí công đến đây.
Tôi từ từ đi ra ngoài, mỗi bước đi đều đau lòng thay cho Tiêu Viễn.
Chương Ngự ở phía sau hét gọi tôi, “Khả Lạc, em vẫn còn yêu Tiêu Viễn như vậy sao? Sẵn sàng bỏ mặc tất cả vì cậu ta sao?”
Tôi không trả lời câu hỏi của Chương Ngự, cũng không quay đầu lại.
Tôi không biết sự đau lòng này có phải là tình yêu hay không, có thể tôi đã không còn sức lực để yêu bất cứ ai nữa, chỉ đơn thuần cảm thấy buồn thay cho Tiêu Viễn.
Con người ai cũng có một phần kiên trì, cho dù sự cố chấp đó đúng hay sai, nhưng đã lựa chọn, thì nên dốc hết sức để bảo vệ.
5. Sự ấm áp không phải ai cũng có thể trao tặng
Trời vào đông, thời tiết buốt giá đột ngột. Tôi bị cảm, nghẹt mũi, vừa chảy nước mũi, vừa chảy nước mắt.
Khi Viên Viên gọi điện thoại đến, tôi đang vắt nước mũi, giọng khụt khịt. Viên Viên lập tức cất lời mắng mỏ: “Điền Khả Lạc, cậu thật chẳng ra gì, chẳng qua cũng chỉ là Tiêu Viễn xảy ra chút chuyện, anh ta còn chưa chết đâu, cậu khóc cái quái gì chứ…”
Xem ra, tình hình có vẻ không dễ gì khống chế được, ngay cả Viên Viên cách xa tận bờ bên kia đại dương cũng đã biết tin rồi.
Tôi hắng giọng, bình tĩnh giải thích cho cô bạn: “Mình bị ốm, chảy nước mũi”.
Viên Viên nghe hồi lâu mới chắc chắn là tôi không phải đang khóc, “Vậy thì mình yên tâm rồi. Phải rồi, liệu có thể giúp mình một việc được không?”
“Chúng ta có bao giờ tách bạch việc của ai với ai đâu, nói khách sáo giúp đỡ gì chứ, cậu cứ sai bảo thẳng luôn đi”.
“Mình muốn được điều về nước làm việc. Hay là, cậu thì thầm bên gối với Tổng giám đốc Chương xem?” Viên Viên nói vẻ thăm dò.
“Trần Viên Viên, cậu uống nhầm thuốc à? Mình thì thầm bên gối thì cũng chỉ là thì thầm với cậu chỗ tổng giám đốc Chương của các cậu còn lâu mới đến lượt mình”.
“Không giúp thì thôi”. Viên Viên hơi thất vọng, chẳng buồn nói tạm biệt đã gác máy. Không phải là tôi không giúp, thực sự quan hệ của tôi và Chương Ngự còn chưa đến mức đó. Anh đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi ăn đều là bởi vì anh cảm thấy buồn chán, muốn làm cho mình vui lên, còn tôi lại vừa vặn là một người vô tâm không có ý tứ gì, hai người có đôi khi còn có vẻ như mèo mả gà đồng gặp nhau. Nhưng giờ đây, anh thấy Tiêu Viễn chết mà không cứu, còn có thể khiến tôi ôm ấp một chút mơ tưởng hão huyền gì về anh được đây?
Một lần đi dự cuộc họp, gặp Chương Sính, cậu vẫn đang bận rộn giáo trình bồi dưỡng huấn luyện của cậu, chỉ có điều lại thăng thêm một cấp. Hai người ngồi trong phòng làm việc của tổ phục vụ hội nghị, Chương Sính đột nhiên nói: “Nhìn cậu ủ ê thế, mình tuyên bố cho cậu một tin tốt lành”. “Trước mắt, không có tin tức thì đã coi như là tin tốt lành rồi”. Tôi sợ nghe thấy biến cố nào đó, khiến tôi sợ hãi.
“Không nghe thì cậu sẽ phải hối hận đấy”.
Tôi cười, không biết nên trả lời ra sao.
“Sao con người cậu càng lúc càng nhạt nhẽo thế?”
“Lớp trưởng, tâm trạng mình không tốt, cậu có thể bớt nói đi được không?”
“Được rồi, vậy thì mình sẽ không nhắc đến Tiêu Viễn nữa”. Chương Sính cố tình gây sự tò mò của tôi.
“Tiêu Viễn sao cơ?” Nếu đã là tin tức tốt lành của Tiêu Viễn, vậy thì đương nhiên tôi muốn nghe rồi.
“Chẳng phải cậu bảo mình ít lời thôi sao?”
“Lớp trưởng”. Tôi ghé sát đến trước mặt cậu, “Có phải là Tiêu Viễn không sao rồi không?”
Chương Sính gật đầu, trái tim luôn treo lơ lửng của tôi gây giờ cuối cùng cũng được hạ xuống.
Lớp trưởng nhìn thấy vẻ mặt hân hoan của tôi, cười tỏ vẻ hơi giận, cậu nói: “Quả đúng như vậy, trong lòng cậu chỉ có mình Tiêu Viễn”.
Trong lòng tôi còn có nhiều người khác nữa, chỉ có điều Tiêu Viễn quá đặc biệt, không thể không khiến tôi quan tâm nhiều hơn một chút.
Chiều hôm nay có trận tuyết đầu tiên của năm, lễ ra mắt của bộ phim điện ảnh mà Viên Viên tham gia đã chọn vào ngày hôm nay, tại Bắc Kinh. Cô đặc biệt từ Mỹ trở về nước, không biết là vì lễ ra mắt bộ phim hay là vì Quách Phẩm Tự, hai người vừa gặp mặt đã chuyện trò rôm rả, chẳng buồn để ý đến người bạn thân nhất tôi đây.
Chương Ngự cũng đến dự, mặc một bộ comple trắng sạch đẹp, trông phong độ và điển trai. Giang Nhã khoác tay anh, nhưng anh không cùng Giang Nhã ngồi vào hàng ghế khách mời danh dự, khiến cho rất nhiều phóng viên không thể nào chụp được bức ảnh giá trị.
Viên Viên có vẻ hơi sùng bái minh tinh, vừa nhìn thấy Giang Nhã đã vội đến chụp chung.
Quách Phẩm Tự ở sau dặn dò cô: “Em đi chậm một chút, nhìn dây điện dưới đất”.
Tôi trêu Quách Phẩm Tự: “Sao quan tâm đến Viên Viên nhà chúng tôi thế. Sao trước đây em không phát hiện ra anh là một người đàn ông ưu tú nhỉ?”
“Trước đây em chưa bao giờ nhìn trực diện, sao có thể biết được tôi là con người như thế nào chứ?”
“Lẽ nào trước đây em đều nhìn anh như thế này sao?” Tôi liếc xéo nhìn Quách Phẩm Tự, khóe mắt lại nhìn thấy Chương Ngự.
“À,… anh Tự, nhường đường, em phải đi vệ sinh”.
Vẫn là ngón cũ rích đó, cứ gặp phải tình huống ngượng ngùng là tôi lại trốn vào nhà vệ sinh.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh hồi lâu, nhìn đồng hồ, sắp bắt đầu buổi lễ rồi, tôi mới chui ra.
Không ngờ Chương Ngự vẫn còn đợi ở trước cửa, nét mặt như mất hết kiên nhẫn, nói: “Anh còn đang định tổ chức đội ngũ đi vớt đây”.
Thà là chết chìm trong nhà vệ sinh cho xong.
“Anh xin lỗi”. Không biết tại sao anh lại xin lỗi tôi, anh không làm sai chuyện gì mà. Anh và Tiêu Càn Quang đã vạch mặt nhau, thì phải đối kháng đến cùng, không phải anh chết thì là tôi chết, nếu như có chút nhân từ mềm lòng theo kiểu nữ giới, thì rất có thể sẽ mất mạng. Nhưng trong thời khắc then chốt, Chương Ngự vẫn tha cho Tiêu Viễn, điều này đã đủ để tôi cảm kích lắm rồi.
“Em mới là người phải nói lời xin lỗi. Trước đây, em không hiểu chuyện, đã làm phiền anh rồi”.
Sắc mặt Chương Ngự rất tệ, còn tệ hơn lúc nãy, “Em biết là tốt rồi”.
Giang Nhã đứng ở phía bên kia hành lang nhìn về phía chúng tôi.
“Hồng nhan tri kỷ của anh đã ra tìm rồi đấy”.
Buổi lễ ra mắt sắp sửa bắt đầu, ống kính của các phóng viên đều hướng về Giang Nhã. Giang Nhã và Chương Ngự, có lẽ là một đôi hoàn mỹ nhất dưới ánh đèn máy quay?
Chương Ngự bước nhanh về phía đại sảnh, ngay cả động tác quay người bước đi của anh cũng hoàn mỹ vô cùng, nhanh nhẹn rắn rỏi, không chê vào đâu được.
Một người đàn ông như vậy, sao lại phải nói xin lỗi tôi?
Nhìn bóng lưng Chương Ngự, tôi cảm thấy trái tim mình mất đi một mảnh, không thể nào có thể bù đắp được.
Sau khi xem xong buổi lễ ra mắt khởi chiếu, mọi người đều lần lượt giải tán, Viên Viên ngồi xe của Quách Phẩm Tự, tôi không đi cùng bọn họ, không muốn xen vào giữa làm kỳ đà cản mũi, họ cần phải đi tận hưởng thế giới của hai người.
Cuối cùng Viên Viên đã tìm được hạnh phúc của cô, Quách Phẩm Tự và Viên Viên đều dũng cảm hy sinh cho tình yêu, khiến tôi tin tưởng rằng, họ chắc chắn sẽ đi đến đích.
Trên cửa nhà tôi lại bị dán một mảnh giấy: “Chúng ta đi đắp người tuyết”. Bên góc phải vẫn vẽ một con cá mực đang nhe răng giơ vuốt, tua rua quấn quanh.
Tôi mỉm cười, khẽ gỡ xuống, quay người tìm kiếm bóng dáng Chương Ngự.
Tôi biết, anh ở ngay phía sau tôi.
Trong đêm tối lạnh lẽo cô đơn như thế này, anh có thể đến an ủi tôi, một người bạn như vậy còn có gì đáng phải hoài nghi nữa đây? Chương Ngự luôn có thể tìm thấy được những nơi khiến người khác vui mừng ngạc nhiên, vùng tuyết bằng phẳng đó, giống như một đám mây kéo từ trên trời xuống, không có chút tì vết gì. Anh kéo tay tôi đi một vòng trên tuyết, sau đó quay đầu lại đếm số dấu chân chúng tôi đã đi qua.
“Chương Ngự, taijsao dấu chân của em lại ít thế, mà dấu chân của anh lại nhiều thế?” Rõ ràng anh cao hơn tôi, lẽ ra số bước chân của anh phải ít hơn tôi mới phải.
“Chỉ có thể chứng minh rằng, khi em bước một bước, anh đã bước được rất nhiều bước”.
“Chúng ta đắp người tuyết nhé”. Tôi lên tiếng đề nghị, bởi vì đã rất lâu chưa tìm lại được niềm vui thuở thơ ấu.
Chương Ngự và tôi cởi áo khoác ra, cố gắng lăn quả cầu tuyết. Mặc dù tay tê cóng, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Chương Ngự nhét một nắm tuyết to vào trong cổ áo tôi, tôi kêu lên thất thanh, “Chương Ngự, anh quá đáng quá”. Sau đó nhân cơ hội nhét một quả cầu tuyết nhỏ giấu sau lưng vào trong cổ anh. Anh cũng học theo bộ dạng của tôi, vừa tức giận vừa buồn cười, lấy quả cầu tuyết ném tôi.
Cả hai người cứ ném qua ném lại, không ai chịu nhường ai, cuối cùng làm cho quần áo ướt sượt hết.
Chạy mệt rồi, chúng tôi bắt đầu chuyên tâm đắp người tuyết.
Người tuyết được đắp xong, béo múp, cái bụng to kềnh, lắp thêm mũi và mắt nữa, trông rất giống nhị sư huynh.
Chương Ngự cười to, “Còn không mau đến chụp ảnh chung? Nhị sư huynh của em đấy”.
“Anh ta là giả đấy, anh mới là thật”. Tôi chỉ vào Chương Ngự.
Chương Ngự trở tay không kịp trước cú đòn phản kích của tôi, mãi hồi lâu mới thốt ra một câu: “Bao giờ anh sẽ được làm đại sư huynh một lần?”
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp