Vương Xà

Chương 16: Em yêu anh, như thế!


Chương trước Chương tiếp

Hắc Xà được Huyết Xà đưa về bang, mặc dù ngày hôm sau anh đã tỉnh lại nhưng do độc tính của Độc Xà tạo ra quá mạnh nên Hắc Xà không thể hồi phục trong ngày một ngày hai được. Khi anh mở mắt ra, gương mặt đầu tiên xuất hiện trước mắt anh chính là Độc Xà – người con gái anh yêu tới bất chấp tất cả. Đôi mắt cô vẫn còn đỏ ngầu vì khóc, anh chưa bao giờ muốn cô khóc cả, nhất là vì anh, bởi nhìn thấy những giọt nước mắt đó anh cảm thấy mình chưa đem lại hạnh phúc cho cô. Chạm tay lên gương mặt cô, quệt đi những giọt nước mắt nóng hổi đó, anh khẽ nói:

_ Anh yêu em.

Độc Xà nghe vậy càng khóc hơn, cô nợ anh – nợ cả tình cảm to lớn anh dành cho cô. Ôm chầm lấy anh, cô biết rằng bảy năm qua cô yêu anh nhiều như thế nào. Thời gian kia chưa bao giờ có thể chia lìa được cả hai, chỉ càng làm cho cô càng yêu người con trai này hơn thôi. Bao năm qua anh vẫn cứ thế bảo bọc cô, yêu cô dù cô vẫn chỉ mang hận thù với anh. Nếu như anh yêu người con gái khác có lẽ cô sẽ không ân hận tới mức vậy bởi cô thấy mình không xứng đáng…

_ Uyên, anh mong mình không bao giờ làm em khóc cả _ Hắc Xà dường như đoán được cô đang nghĩ gì. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô mỉm cười. Anh thích nhất là tóc của cô. Độc Xà không như Bạch Xà luôn thay đổi vô vàn kiểu tóc, mà cô sở hữu một mái tóc dài chấm đất được cô nuôi dưỡng và chăm chút từ bé. Thời gian nó dài cũng bằng tình cảm anh và cô dành cho nhau trong từng ấy năm qua.

Độc Xà ngẩng lên, cô nhìn anh khẽ cười. Cô biết, cả cuộc đời này dù cô hận anh hay không thì cô vẫn chẳng thể nào buông tay người con trai trước mặt mình này ra được.

Chính vì Hắc Xà phải tĩnh dưỡng một thời gian dài nên mọi công việc từ lớn đến nhỏ đều giao cho vị phó bang chủ một tay đảm nhiệm làm cả. Bạch Xà cùng bốn vệ sĩ trung thành của mình là Tứ Thần cũng nhau gánh vác nốt những công việc còn lại, dang dở của bang. Vì vậy, nên dù Hắc Xà có bị thương đi nữa thì không khí làm việc nhanh nhẹn, khẩn trương của bang không chút nào bị giảm đi cả. Bởi họ biết rõ, chỉ cần Hắc Xà còn sống, chỉ cần vị phó bang chủ của họ lãnh đạo thì Vương Xà vẫn luôn có thể trụ vững được. Họ bận tới mức còn không có thời gian bàn tán xem cô gái có gương mặt giống y như phó bang chủ nhà mình là ai nữa. Đêm đó không ít người phải giật mình khi nhìn thấy cô gái đó, nhưng qua từng ngày thấy cô luôn kề bên bang chủ, chăm sóc từ lúc anh bất tỉnh tới lúc anh dần hồi phục thì họ biết cô là người tốt.

Nhưng, có một điều mà ai cũng nhận thấy đó là Hắc Xà đối với cô gái giống Bạch Xà kia từ lúc tỉnh đã mang một tình cảm hết sức đặc biệt. Anh ít nói nhưng ánh mắt anh nhìn cô gái đó dịu dàng, trìu mến lại đong đầy tình yêu còn hơn cả lúc anh nhìn Bạch Xà. Nếu ai có cái nhìn thâm sâu sẽ nhận ra anh đối với Bạch Xà là sự ân cần của một người anh trai vô cùng yêu thương em gái mình, còn ánh mắt anh nhìn cô gái kia mới thực sự là dành cho một người yêu – là yêu tới sâu đậm khôn lường.

Thời gian hiện tại, chính là lúc họ bù đắp hiểu lầm cùng tổn thương nhau trước đó… !!!



Lúc đó, Bạch Xà lại đang chìm trong kế hoạch càn quét của bang. Khi bang chủ Hắc Long nhận được tin cô con gái rượu duy nhất của mình đã bị giết chết ngay trong dinh thự của mình, và khi mà Độc Xà đã đưa cho Bạch Xà tất cả những thông tin cô có được khá thú vị về bang Hắc Long thì cũng là lúc Hắc Long và Vương Xà lao vào cuộc thanh toán nhau đẫm máu. Một tuần liền liên tiếp các thông tin những bang nhỏ của Hắc Long trong một đêm sụp đổ; đặc biệt là thời gian họ cách nhau chỉ chênh lệch từ một phút tới hai phút đồng hồ mà thôi. Cũng chính vì lẽ đó mà đêm nào Bạch Xà cũng đi về khi mà trên người cô tanh nồng mùi máu. Nhưng, ánh mắt lạnh lùng cương nghị kia hòa cùng những giọt máu vấy trên gương mặt lại càng tôn lên nét đẹp của một nữ vương như cô mà thôi.

Ngày tàn của Hắc Long sau một tuần liền cũng đã đến lúc điểm. Không ai biết Bạch Xà đã làm gì mà tất cả các thế lực bảo vệ Hắc Long tự động rút lui và khiến bang chủ Hắc Long đâm đầu vào cái bẫy của cô. Tương truyền rằng, cách của Bạch Xà vẫn không có gì khác chính là làm một con rắn xinh đẹp, quyến rũ động lòng người mà thôi. Nét đẹp tới tàn nhẫn của cô khiến cho không bất cứ một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được cả; họ sẵn sàng quỳ rạp dưới chân cô chỉ cần cô ban cho họ một ánh mắt. Nhưng cũng có người nói phong thanh rằng Bạch Xà đã dẫm lên tất cả mà chém bay đầu nhưng tên tham quan vô lại, nhưng tên cướp ngày trắng trợn. Hay, cũng có tin đồn rằng ngay cái đêm cuối cùng tiêu diệt Hắc Long, khi các bang đang muốn truy sát Bạch Xà thì cảnh sát đã ập vào nhà những tên kia và với bằng chứng xác thực đã bị tóm gọn tất cả. Thông tin này đã được đưa lên truyền hình bằng cách nào đó khiến cho những cảnh sát cấp cao chúng mua chuộc cũng không cách nào bao che được cho chúng. Đặc biệt, cái chết của bang chủ Hắc Long vẫn là thứ gây chú ý nhất đối với người dân và đặc biệt là các bang. Người đàn ông xác bị phơi ngoài cỏ hoang kế bên cạnh một thân hình cô gái đã lạnh ngắt từ lâu, chỉ riêng chiếc đầu với gương mặt dâm tặc của ông ta bị treo trên ngọn cờ bang mà thôi. Nếu nhìn kẽ, ta sẽ thấy phong ấn của Vương Xà được điểm thẳng vào trán ông ta…

Lần này, lực lượng cảnh sát có tham gia để ngăn chặn nhưng cũng không tài nào ngăn cản được bước tiến của cô gái phó bang chủ Bạch Xà này. Mỗi lần tưởng chừng như sắp bắt được cô thì tất cả lại hóa thành cát bụi bay đi. Cách giết người của Bạch Xà không những tàn ác mà còn biến hóa khôn lường với các cách thức và thủ đoạn khác nhau khiến cho không bất cứ ai lường được. Nếu như ai biết được rằng Hắc Long có tới mười bang bé lớn nhỏ rải rác tức là trong một tuần Bạch Xà phải nghĩ ra mười kế với cách thức khác nhau, hơn nữa phải canh giờ chuẩn xác vừa đánh địch vừa tránh cớm thì ta mới có thể hiểu được Bạch Xà đã phải vất vả tới mức nào. Hình ảnh cuối cùng mà mỗi lần cảnh sát ập tới là gương mặt một cô gái đeo mặt nạ đỏ ánh kim, gương mặt không bị che khuất vấy máu tươi, đôi mắt đỏ rực hận thù khiến họ phải sững sờ. Trên người cô, chiếc váy đỏ sẫm ôm sát cơ thể ngắn trên đầu gối khiến người ta phải cuốn mắt mình vào đôi chân thon dài. Nếu nhìn gần, ta sẽ thấy sắc đỏ sẫm này là nhuộm bởi máu những xác chết chồng chất dưới chân cô. Và thanh kiếm màu bạc ánh lên trong đêm, lưỡi kiếm chảy dài những giọt máu khiến cho người ta ghê rợn. Đợi đến khi cô biến mất không chút dấu vết thì họ mới bừng tỉnh lại sau cơn mê; lúc đó chỉ còn một màu trắng của làn khói mờ mà thôi…

Không nhưng vậy, bốn bóng đen chòang khăn che kín người xuất hiện mờ ảo trong bóng đêm phía sau cô cũng khiến cho người ta phải dè chừng. Mọi thứ đối với họ đều không có một thứ gì gọi là rõ ràng cả, họ tự hỏi rằng: rốt cục thì đâu mới là giới hạn của cô gái như Bạch Xà? Bạch Xà của hiện tại mỗi lần đi chính là lúc màn đêm buông xuống và chỉ về khi mặt trời đã mọc cao trên đầu vào ngày tiếp theo. Không ai biết Bạch Xà đã làm gì, có kế hoạch ra sao bởi tất cả lệnh họ đều được nhận từ Tứ Thần và có lẽ cô thực sự muốn gì thì chỉ có Tứ Thần mới hiểu được. Họ chỉ biết rằng khi cô về, mỗi bước chân mà cô đi đều để lại những giọt máu nhỏ giọt phía sau…

Có một việc mà không ai để ý tới bởi anh quá bí ẩn họ không thể để ý cũng không giám để ý nên sự biến mất của anh – Huyết Xà – cái bóng thực sự của Bạch Xà gần như chẳng ai rõ. Họ không biết anh đã đi đâu và cả Hắc Xà hay Bạch Xà cũng chưa từng nhắc tới sự biến mất của anh. Anh đã từng luôn sánh bước bên Bạch Xà, anh là người duy nhất hiểu được Hắc Xà nghĩ gì muốn gì, thấu hiểu mọi tâm tư của Hắc Xà.

* * *

Kết cục, tới khi Hắc Xà khỏi hẳn, Vương Xà trở lại những ngày bình yên dưỡng sức sau một trận đấu không quá dài nhưng cũng không quá ngắn. Nhưng cũng từ ngày đó sự biến mất tiếp theo thuộc về phó bang Bạch Xà. Cô nhốt mình dưới “tầng hầm” không lên cũng không nói với ai câu nào đã một tháng rồi. Cả Hắc Xà cùng Độc Xà không thể gọi cô lên được, cả hai lại không thể xuống bởi Độc Xà vốn không biết võ, còn Hắc Xà mới khỏi không thể dễ dàng vượt qua hơn một trăm bẫy ngầm trên con đường xuống đấy được. Mặc dù Tứ Thần đã nói rằng Bạch Xà không hề bị thương chút nào cả nhưng cả hai vẫn không thể yên tâm được, đặc biệt là Hắc Xà. Anh là người rõ hơn hết lí do vì sao Bạch Xà lại nhốt mình nơi u tối đó nhưng anh lại không có cách nào để khiến cô không đau khổ cả. Bởi vì, tới tận cùng anh cũng không thể yêu cô và anh cũng tin Bạch Xà không muốn anh làm như vậy. Có những thứ tình cảm dù thời gian và thù hận cùng không thể xóa nhòa đi được, nhưng có những tình cảm dù cố gắng thế nào cũng không thể biến thành tình yêu, không thể hận cũng thông thể buông được. Anh là người tham lam và tồi tệ nên mới đẩy Bạch Xà tới mức khổ sở tới vậy. Ngay cả tư cách nói “xin lỗi” cô anh cũng không thể nói được vì như thế càng làm Bạch Xà khổ hơn thôi. Anh yêu cô, yêu rất nhiều nhưng tình yêu đó vẫn kém tình yêu dành cho Độc Xà rất rất rất nhiều …

Con người chính là những sinh vật ích kỷ nhường đó nên dù có bao nhiêu năm, bao nhiêu thứ xảy ra cũng không thể buông tay dù cho thứ đó có thuộc về mình hay không thuộc về mình đi chăng nữa thì vẫn cứ níu lấy như thế. Tình yêu của cả ba người này như một con người say mê cái đẹp của loài hoa hồng nên cố nắm chặt lấy nó để không bất cứ ai cướp mất mặc kệ cả việc gai hoa hồng đang ghim chặt vào tay mình, cho dù bàn tay đó có bật máu nhuốm đỏ cả cánh hoa trắng tinh khiết đi chăng nữa. Phải chăng, loài hoa hồng tượng trưng cho tình yêu cũng bởi lẽ đó; nó được sinh ra như thế?

Độc Xà – chị song sinh với Bạch Xà là người biết rõ, cảm nhận rõ nhất những tình cảm của cô em gái mình dành cho người con trai đang kề bên cạnh cô này. Cô có thể cảm nhận người em gái đang nhốt mình kia tâm trạng đang vô cùng rối loạn, nước mắt cũng khẽ rơi trong đêm đen yên tĩnh. Bảy năm qua sống bên anh thay cho cô, chấp nhận làm “cái bóng” để anh luôn có thể an ủi và không làm gì mù quáng bởi vì Bạch Xà yêu anh. Cô không thể trách được em gái mình bởi hai chị em song sinh có lẽ thế nên trái tim mới đồng điệu như nhau mà cùng đập rộn ràng bởi một người con trai như anh. Sau tất cả, thù hận bảy năm chính là món nợ của thế hệ trước đè nặng lên thế hệ sau này chính là tất cả ở đây nhưng thực sự người phải chịu nhiều đau đớn, khổ sở nhất chính là Bạch Xà. Nếu biết, nếu có thể Độc Xà sẵn sàng chia sẻ tình cảm của mình cho em gái hay chăng nhường tất cả hạnh phúc nhỏ nhoi này của mình cho cô cũng được. Sợi dây song sinh cho cô biết Bạch Xà cả một tháng qua không ổn chút nào, cô đang tự dằn vặt chính mình. Mà một người chị như Độc Xà lại chẳng thể làm gì được cả. Cô phải làm sao mới phải đấy?

_Uyên, xin em đừng làm vậy _ Hắc Xà dường như đã đọc được mọi tâm tư của Độc Xà, anh siết chặt tay cô.

_ Em… _ Độc Xà ngập ngừng, cô không biết phải nói như thế nào mới phải nữa.

_ Làm vậy chỉ càng gây đâu khổ cho em ấy mà thôi. Em biết, anh không yêu Bạch Xà mà _ Hắc Xà nhìn thẳng vào mắt cô. Cho dù cả hai có là chị em song sinh nhưng vẫn có những khác biệt rất lớn.

Và anh hiểu rằng cho dù cô có hạnh phúc tới đâu mà Bạch Xà lại không được thì hạnh phúc đó đối với cô chẳng bao giờ trọn vẹn cả. Nhưng vì Bạch Xà mà Độc Xà phải rời xa mình là không thể. Nỗi đau mất đi cô một lần anh không thể chịu thêm một lần nữa, anh và cô rõ hơn ai hết chia li đau đớn đến nhường nào.

Độc Xà đang bối rối, cô không biết phải làm như thế nào mới là phải cho cả ba thì một bóng đen xuất hiện. Người đó vừa tới thì Độc Xà liền có cảm giác lạnh người, ký ức đêm đó một lần nữa lại dội về trong tâm trí cơ khiến cô không khỏi run sợ. Còn Hắc Xà, anh nhìn người đó một cách khó hiểu. Hắc Xà đã từng đặt hy vọng vào người con trai đứng trước mặt mình kia nhưng mọi thứ đến nhanh hơn anh tưởng nên anh giờ đây cũng không biết phải như thế nào mới phải nữa. Đôi mắt người con trai vẫn lạnh lùng, vô cảm liếc qua cả hai buông một câu nói rồi biến mất:

_ Tôi sẽ xuống.

Mất hút sau cánh cửa phòng, anh xuất hiện trước cánh cửa duy nhất dẫn lối vào nơi Bạch Xà ở – “ tầng hầm”. Thực ra nơi đó còn một cái tên nữa là “tầng âm” bởi lí do là, một khi ta đã bước vào rồi thì sẽ không có biện pháp ra. Con đường duy nhất để ta sống là đi tiếp nhưng không phải ai cũng đi được đến đích cuối cùng của nó cả bởi nơi đây có: bảy hàng phòng vệ, mười ba cửa cùng một trăm bảy bảy vũ khí, ám khí, bảy bảy bẫy ngầm được gắn ở bất cứ nơi đâu. Đến cả Hắc Xà muốn vượt qua những cái bẫy này còn chẳng phải một điều dễ dàng nữa là những kẻ muốn xâm nhập vào đây. Tuy vậy, bây giờ Huyết Xà đã đứng trước cửa “tầng hầm”, phía sau là ám khí rơi khắp nơi, bẫy bị phá hỏng trong khi Huyết Xà một vết thương nhỏ cũng không có. Có lẽ, chỉ có anh – Huyết Xà mới có thể vượt qua hàng rào bẫy đơn giản tới vậy. Vì sao ư? Vì đơn giản thứ sức mạnh mà Huyết Xà mang trong người gần tương tự như Bạch Xà, thứ sức mạnh dựa vào cảm nhận từ từng ngọn gió nhẹ thoảng qua đến một cái lay động của cây cỏ. Chính điều đó đã giúp Huyết Xà hay Bạch Xà dễ dàng đi qua; sức mạnh của vô hình. Còn Hắc Xà hay kể cả Độc Xà đều là sức mạnh tượng trưng của hữu hình nên để vượt qua thì phải mất rất nhiều thời gian.

Đẩy cửa, Huyết Xà bước vào một căn phòng lớn. Nơi đây gần như ngập tràn trong màu của u tối nhưng nó lại được thắp sáng mờ ảo bởi những vật lấp lánh xung quanh đó. Ánh sáng từ đâu đó rọi xuống chiếu vào những tảng đá lớn màu đen được đặt xung quanh phòng khiến cả không gian trở nên lung linh huyền ảo một cái kỳ lạ. Bước vào đây, ta sẽ có cảm giác đang bước vào một vũ trụ bao la với một biển trời sao lấp lánh thi nhau tỏa sáng. Đưa mắt liếc một vòng, Huyết Xà bước về phía nơi trải một tấm thảm lông dày hình báo đen, có người con gái mặc một chiếc váy màu đủ rực rỡ, mái tóc buông dài, ánh mắt mệt mỏi vẫn còn vương lệ đang say ngủ. Màu đỏ kia có lẽ là một màu sắc ám ánh rất nhiều các bang trong mấy tuần nay. Chạm vào gương mặt lưu lại vệt nước mắt kia, Huyết Xà khẽ nói:

_ Em đau khổ đên vậy sao?

Bạch Xà không biết đã tỉnh từ lúc nào, có lẽ là từ lúc mà anh bước vào đây; cô không nói gì cả, bàn tay nhỏ nhẹ chạm vào bàn tay hơi lạnh nhưng to lớn của anh đang đặt trên mặt mình. Đôi tay nhỏ bé đó run rẩy, cả người cô cũng khẽ run lên, chỉ có ánh mắt kia là nhắm nghiền không chịu mở ra như sợ rằng, khi cô mở mắt thì nước mắt kìm nén kia sẽ không chịu được mà rơi ra. Huyết Xà nắm chặt tay Bạch Xà, Huyết Xà nói:

_Tôi cũng đau lắm.

Gương mặt điển trai, bảnh bao của Huyết Xà khi không đeo mặt nạ giờ hiện rõ sự đau khổ khi không thể chiếm được trái tim người con gái mà mình yêu thương. Nếu Bạch Xà mở mắt ra thì có lẽ cô sẽ thấy ngay đôi mắt kia của Huyết Xà bi thương đến nhường nào. Anh cứ những tưởng rằng sẽ làm cho Bạch Xà yêu mình, sẽ có được cô từ tay Hắc Xà nhưng mà anh đã nhận ra, tất cả chỉ là ảo tưởng. Có lẽ, anh sẽ chẳng bao giờ thắng được Hắc Xà cả. Đêm đó, đứng trong bóng đêm anh đã chứng kiến tất cả mọi thứ: từ lúc Bạch Xà giơ tay bảo vệ Hắc Xà hay cô đau khổ xin chị gái mình như thế nào, anh đều chứng kiến cả. Và có lẽ anh đã vứt bỏ hy vọng của mình khi Bạch Xà đau đớn khóc cho Hắc Xà như thế nào khi anh ngất đi. Anh tự hỏi: liệu có bao giờ Bạch Xà sẽ khóc cho anh, vì anh, dành cho anh hay không? Đáp án có lẽ là chẳng bao giờ cả…

Cả hai chìm vào im lặng, cả không gian chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cả hai. Không ai biết được họ nghĩ gì nữa, chỉ biết được chắc chắn rằng trong tâm trí Huyết xà chỉ có cô – Bạch Xà mà thôi. Mãi một lúc sau, Bạch Xà mới nghẹn ngào nói:

_ Huyết Xà, ôm em được không?

Huyết Xà nhẹ nhàng nhấc Bạch Xà lên, chẳng khó khắn lắm Bạch Xà đã nằm trong lòng anh, đầu tựa vào ngực anh rồi. Cô nghe rất rõ nhịp đập trái tim của anh trong lồng ngực, nhịp đập kia hỗn loạn nhưng mạnh mẽ. Vì ai? Vì chính cô sao? Phải, vì chính là cô đó – người anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, người anh hận không thể làm cô yêu mình được. Bạch Xà được Huyết Xà ôm vào người, ủ ấm cô trong không gian lạnh lẽo cho dù anh biết anh chẳng bao giờ có thể ủ ấm được trái tim cô.

Bạch Xà rướn người, cánh tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh, giọng nói khe khẽ, nhẹ như làn gió thoảng qua thì thầm vào tai anh:

_ Huyết Xà…. Huyết Xà… tại sao vậy? Tại sao anh lại yêu tôi? Và… tại sao tôi cứ tưởng rằng khi nhìn anh ấy và chị ấy sẽ đau đớn lắm nhưng… Nhưng tại sao tôi lại không có cảm giác đó? Người tôi yêu là anh ấy mà phải không Huyết Xà? Huyết Xà, tôi yêu anh Phương… yêu từ rất lâu trước kia rồi, yêu bất chấp tất cả, yêu từ cùng lúc với chị ấy… Vậy, vì sao tôi không có cảm giác thống khổ mà tôi từng nghĩ?...

Bàn tay lạnh ngắt của Bạch Xà chạm vào mặt Huyết Xà. Đôi mắt của Bạch Xà cùng từ từ mở ra. Trong đôi mắt đó của Bạch Xà không có sự thống khổ, đâu đớn như tất cả nghĩ. Ngược lại, đôi mắt đó tuyệt đẹp long lanh như mặt nước hồ thu tĩnh lặng soi chiếu cả không gian lấp lánh những vì sao kia và cả hình bóng Huyết Xà. Nó đẹp tới mê người, trong trẻo khiến ta mê đắm, khiến cho bất cứ ai nhìn vào đều bị giam giữ trong tình yêu đó không cách nào thoát ra được. Đôi mắt đó đã vô tình mà cố ý giam giữ tất cả hình ảnh của Huyết Xà và trái tim anh vào trong đó. Đôi mắt này làm cho Huyết Xà không khỏi sững sờ.

_ Long, tại sao tôi lại sợ hãi mình sẽ hận anh nếu như anh giết chết chị ấy? Tại sao khi tôi nhận ra không có anh bảo vệ, kìm hãm tôi lại thấy khó chịu lắm? Vì sao, khi giết chết được bang chủ Hắc Long, đánh sập bang Hắc Long quay lại không có anh tôi cảm thấy vô vị thế?

Từ khóe mắt Bạch Xà chảy ra một giọt lệ, lăn dài từ gò má nhỏ xuống tay Huyết xà. Bạch Xà túm chặt lấy phần áo nơi ngực Huyết Xà, nơi trái tim đó đang ngự trị. Bạch Xà áp tai mình vào đó, cảm nhận những nhịp đập càng ngày càng dồn dập nói tên cảm xúc của chủ nhân mình. Bạch Xà ngước nhìn Huyết Xà hỏi tiếp:

_Long, có phải tôi yêu anh rồi không?

Ánh mắt Bạch Xà ướt át, long lanh. Câu hỏi mà cô nói không phải là một lời trả lời cho tất cả cảm xúc đang quá rõ ràng kia. Đáp lại câu nói của Bạch Xà chính là nụ hôn của anh. Cánh tay anh siết chặt lấy eo thanh mảnh của cô, nhấn chìm người con gái mình yêu đến bất chấp mạng sống này vào nụ hôn cuồng nhiệt. Bạch Xà vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn chứa đựng tất cả tình yêu đó. Hai trái tim ngay giờ phút này không thể nào đồng điệu hơn. Khi Bạch Xà ngả lưng xuống tấm thảm, thả mình vào trong tình yêu của Huyết Xà cũng là lúc đóng lại quá khứ của bảy năm trước kia.

Nợ máu – món nợ truyền kiếp, hận thù đớn đau này đã đến lúc chấm dứt ở tại nơi đây. Hắc Xà đã tìm lại được thứ anh muốn, anh chờ đợi. Huyết Xà cũng đã ôm trọn được tình yêu mà anh theo đuổi cũng là thứ khiến Huyết Xà lạnh lùng, tàn nhẫn như anh thay đổi.

Món nợ máu bảy năm đã kết thúc, thiên tình sứ tình yêu cũng kết thúc để mở ra một con đường máu cuối cùng, Vốn dĩ, tình yêu không có điểm dừng, thù hận không điểm kết nên mọi thứ mới chỉ đang đứng ở điểm xuất phát mà thôi.

* * *

Huyết Xà từ ngày nói rằng xuống đón Bạch Xà lên tới giờ cũng đã hơn hai tuần trôi qua rồi nhưng Bạch Xà chẳng thấy lên mà Huyết Xà cũng chẳng thấy xuất hiện. Điều này khiến cho Hắc Xà không biết có nên hy vọng hay không nữa bởi lo lắng trong Hắc Xà chưa lúc nào nguôi ngoai. Khi sức khỏe anh tốt hơn, chính xác là đã bình phục hoàn toàn thì anh đã xuống “tầng hầm”. Vượt qua mọi cạn bẫy, chịu chút xước xát và đứng trước cánh cửa nơi “tầng hầm”. Anh muốn đảm bảo chắc chắn rằng mọi thứ diễn ra dù không thể tốt lên những cũng đừng có càng ngày càng xấu đi…

“Cốc….Cốc….Cốc….”

Đứng một lúc sau cánh cửa anh mới gõ bởi lẽ anh cảm thấy ngần ngừ. Anh sợ rằng khi mở cánh cửa này ra là gương mặt ướt nước của Bạch Xà hay là ánh mắt u buồn, nụ cười gắng gượng. Lúc đó, anh không biết phải làm thế nào nữa. Anh chỉ sợ mình càng làm sẽ càng làm tổn thương cô hơn mà thôi. Anh nợ cô cả cuộc đời, nợ cô tất cả mọi thứ nhưng anh không mong cô mãi mãi đau khổ như vậy. Và bắt anh đợi một lúc lâu thì cánh cửa mới hé mở. Người ra mở cửa không phải là Bạch Xà mà là Huyết Xà đang trong trạng thái ngái ngủ. Huyết Long không mặc áo, ngực trần, mặc quần dài, tóc hung đỏ hơi rối, ánh mắt khó chịu do có người phá giấc ngủ của mình nhìn Hắc Xà hỏi:

_ Chuyện gì?

_ Linh đâu? _ Hắc Xà nhìn Huyết Xà lại có cảm giác không an tâm hơn. Anh lo lắng hỏi.

Anh định đi vào phía trong thì Huyết Xà lại chặn lại không cho anh bước vào. Khoanh tay đứng chắn trước cửa, Huyết Xà ngạo nghễ nói:

_ Phương, Linh giờ là của tôi. Cậu thua rồi.

Nghe vậy, Hắc Xà sững sờ nhưng mà thứ làm anh sững người thật sự là hình ảnh tiếp theo anh nhìn thấy cơ. Bạch Xà ngái ngủ, vừa đi vừa dụi dụi mắt bước ra. Đặc biệt, trên người cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đen của Huyết Xà dài tới ngang đùi mà thôi. Cô có lẽ là vẫn còn buồn ngủ nên không để ý thấy có Hắc Xà bên cạnh, chỉ theo quán tính mà đi về phía mùi hương, hơi ấm của Huyết Xà mà ôm chầm lấy anh. Bộ dạng cô nũng nịu lại vẫn còn mang tia buồn ngủ nói:

_ Ai tới vậy anh?

Huyết Xà ngẩng lên, liếc nhìn Hắc Xà rồi trưng ra khuôn mặt đắc ý. Rồi, từ từ cánh môi cong lên thành nụ cười không thể đểu hơn được, anh bế bổng Bạch Xà lên, bằng chất giọng dịu dàng ấm áp anh khẽ nói:

_ Chỉ là con chuột chạy qua thôi. Không có gì đâu, ngủ tiếp đi.

Nói xong, Huyết Xà xoay người bế Bạch Xà vào trong phòng bỏ mặc Hắc Xà giận tím mặt ở lại đó. Hắc Xà đúng là tức thật nhưng nhìn hình ảnh phía trước của cả hai kia anh chỉ có thể thở dài mà thôi. Nếu Bạch Xà có thể yêu Huyết Xà thì anh có thể tình nguyện thua Huyết Xà bao nhiêu lần cũng được. Bước vào trong phòng, đặt một quyển sách cũ trước mặt Huyết Xà, anh nói:

_ Song Xà này giao cho cậu và Linh. Hãy hoàn thành tốt nó.

Huyết Xà chuyển ánh mắt của mình đang nhìn Bạch Xà ngủ ngon giấc liếc nhìn sang phía quyển sách, anh nhíu mày nói:

_ Đã tới lúc rồi sao?

_ Ừ, mặc dù rất muốn tất cả nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng không thể được. Dường như ông ta đã phát hiện qua vụ của Hắc Long rồi. _ Hắc Xà cười gượng, ánh mắt anh có vài phần buồn khổ nhìn Huyết Xà cùng Bạch Xà. Anh thực sực rất muốn để cả hai có thêm thời gian bên nhau nhiều hơn nữa trước khi phải đối mặt với cuộc đấu sinh tử này.

_ Hiểu _ Huyết Xà không nói gì chỉ gật đầu. Cái này anh cũng đã đoán trước được, chỉ là nó đến sớm hơn anh dự kiến một chút thôi. Dù sao, ngày này cũng đã đợi mười mấy năm rồi thì đến sớm hơn hay muộn hơn vẫn là nhanh qua đi thì tốt. Tuy nhiên, có thứ anh canh cánh trong lòng, đó chính là về Hắc Xà. Anh nói:

_ Phương, vì sao cậu không nói cho Độc Xà ngay từ đầu rằng cậu không phải con trai ông ta? Nếu Độc Xà được biết thì cả hai cũng không bị mất tới bảy năm như vậy.

_ Vì tôi muốn trả ơn; cái ơn nuôi dưỡng này không thể không trả được, phải không? _ Lúc nghe Huyết Xà nói vậy, Hắc Xà có phần giật mình rồi anh lại mỉm cười. Dù anh chỉ là con tốt trong bàn cờ lớn của ông ta đi nữa thì anh cũng không thể không trả cái ơn này.

_ Vậy, giờ cậu có thể đi được rồi. Hãy đưa Độc Xà đi đi, rồi tới lúc thích hợp tôi sẽ đưa Bạch Xà cho cậu. Hãy bảo vệ họ. Như vậy, có lẽ tốt hơn _ Huyết Xà quay lại, nhìn thẳng vào mắt Hắc Xà.

Hắc Xà hiểu những gì của Huyết Xà nói. Anh biết, Huyết Xà là muốn tốt cho anh cùng Độc Xà. Vốn dĩ khi chấp nhận tham gia vào cuộc chơi này, cả anh cả Huyết Xà đều không vướng bận yêu thương. Nhưng, giờ đây bên cạnh cả hai đều có người con gái mình yêu nên Huyết Xà mới lo sợ cho anh. Tuy nhiên, Huyết Xà quên rằng cậu ấy cũng có Bạch Xà. Mà kể cả không có Bạch Xà thì cũng không thể thay đổi.

_ Dù có hay không có Bạch Xà cùng Độc Xà thì tôi vẫn sẽ giúp cậu. Cậu biết vì sao tôi nhận cái oan ấy không? Bởi vì, tôi muốn trả hết cái ơn đó để đường đường chính chính mà đối mặt ông ta không còn vướng víu bất cứ thứ gì. Huyết Xà, đừng nói tôi mà hãy nói cậu đi. Nếu làm tổn thương Bạch Xà tôi quyết không tha cho cậu.

Hắc Xà đứng dậy đi lên, Huyết Xà nhìn anh đi xa rồi cúi xuống ngắm nhìn Bạch Xà đang ngủ ngon lành không cưỡng lại được mà hôn lên môi cô. Cả hai chưa hưởng hết hạnh phúc đã lại phải đối đầu với những thử thách mới rồi. Món nợ máu bảy năm này đã là gì so với món nợ sát thân của ba mươi mấy năm qua đi kia.

Nằm xuống bên cạnh Bạch Xà, Huyết Xà ôm chặt lấy cô. Như một lẽ tự nhiên Bạch Xà xoay người tìm một chỗ thoải mái nhất trong lòng anh rồi vươn tay ôm lấy anh. Gương mặt Bạch Xà khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Thấy vậy, Huyết Xà ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô thì thầm:

_ Nhất định anh sẽ bảo vệ em. Anh hứa, người đủ tư cách giết chết anh chỉ có em mà thôi!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...