Thư phòng bị bới tung lên, mọi cuốn sách đều bị rũ tung, giấy tờ rơi tán loạn xuống dưới đất.
Nguyên bản khóa ở ngăn kéo bị mở ra, phần còn lại của chiếc khóa tinh xảo kia bị vứt ở một bên. Tần Mộ Phong cúi đầu, nhặt từ dưới đất một thanh sắt nhỏ.
Đem thanh sắt kia đặt trong tay, Tần Mộ Phong thầm nghĩ.
Thiên hạ vô số tặc nhân, nhưng chân chính lợi hại, chỉ có vài người.
Có thể dùng một thanh sắt nhỏ mở được tử mẫu liên hoàn khóa, chỉ sợ thiên hạ chỉ có Phi Yến.
Phi Yến là kẻ trộm kiệt xuất, chẳng những võ công khinh công xuất thần nhập hóa, ngay cả công phu khai khóa, cũng xưng đệ nhất được với thiên hạ.
Năm đó nàng xông vào hoàng cung trộm dạ minh châu, có thể lấy ngay một thanh sắt mở Bát Tâm khóa do một vị lừng danh đúc nên. Bát Tâm khóa, tên cũng như ý nghĩa, có tám tâm, nhưng nàng có thể chỉ dùng một thanh sắt mở được, chỉ riêng việc đó có thể nhận ra rằng
Công phu khai khóa của nàng đã xuất thần nhập hóa.
Nhất là Phi Yến đã từng xuất hiện ở vương phủ, hắn có thể khẳng định, Hắc y nhân vừa rồi tuyệt đối là Phi Yến.
Nàng rốt cuộc muốn trộm cái gì? Nàng bới tung thư phòng lên, chẳng lẽ đúng như hắn sở liệu, mục tiêu của nàng là biên quan bố phòng cơ mật?
Tần Mộ Phong thở dài, động vào Phi Yến, hắn quả thật phải đau đầu
Tần Mộ Phong tuy rằng cảm thấy hoang đường, nhưng tâm tư lại tinh tế, hắn thủy chung vẫn hoài nghi Liễu Thiên Mạch. Trải qua suy nghĩ sâu xa, hắn thậm chí hoài nghi Phi Yến là do Liễu tướng mời đến, mà Liễu Thiên Mạch là đồng lõa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Mộ Phong gọi Hương nhi đến tra hỏi.
"Hương nhi, Liễu Thiên Mạch có gì dị thường không?"
"Khởi bẩm Vương gia, cô nương nàng trừ bỏ ăn cơm, ngủ thì lại ngẩn người, cũng không có chỗ nào kỳ quái."
Nữ nhân kia thật giống du hồn, cho dù mắng nàng, nàng cũng không đáp lại.
"Thật sự không có?" Tần Mộ Phong có chút hoài nghi.
Hương nhi quýnh lên, quỳ phịch trên mặt đất,"Vương gia, nô tỳ không dám nói dối."
"Đêm qua nàng làm chuyện gì?" Tần Mộ Phong khẩu khí có chút bất thiện, cơ hồ thét lên.
Thân mình Hương nhi khẽ run rẩy,"Đêm qua cô nương bị bệnh, chưa ăn cơm chiều đã ngủ luôn rồi ạ."
Sinh bệnh? Nàng sinh bệnh cũng thật trùng hợp.
Tần Mộ Phong liếc mắt một cái đã dọa Hương nhi đến phát run, xua tay,"Ngươi lui xuống đi."
Thật sự là cùng khuôn mẫu khắc ra với Liễu Thiên Mạch, động một chút liền run lên.
Hắn thực sự đáng sợ như vậy sao? Đúng vậy, mọi người đều sợ hãi hắn.
Trừ bỏ...... Nàng, vị hoa khôi có ý tứ kia.
"Nô tỳ xin cáo lui." Hương nhi đứng dậy, cung kính lui ra ngoài.
"Chờ một chút." Tần mộ phong nheo mắt lại,"Báo cho phu nhân lại đây cùng ăn điểm tâm."
Từ khi gả đến vương phủ, Liễu Thiên Mạch giống hệt du hồn, im lặng làm cho người ta không biết đến sự tồn tại của nàng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nàng không cầu, không tranh, không sảo, không nháo, tựa hồ hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Hương nhi khi dễ nàng, đối nàng lời nói lạnh nhạt, hoặc mặc kệ, để nàng phải tự chăm sóc mình, không hầu hạ nàng. Khi dễ? Nàng không cần, nàng từ nhỏ đã phải chịu hết khi dễ, nàng sớm đã chết lặng.
Mặc quần áo xong, nàng ngồi vào bàn trang điểm trước, cầm lấy lược chải mái tóc dài.
Nghe người ta nói, tóc đen chính là sợi phiền não.
Ba ngàn sợi tóc đen, ba ngàn phiền não. Không có phiền não vẫn có tóc đen, nhưng có tóc đen không nhất định phải có phiền não. Nếu không có tóc đen cùng phiền não, thật là tốt biết bao.
Ngừng chải một chút, khóe miệng Liễu Thiên Mạch cong lên. Nàng nhớ rõ khi còn bé, mẹ cũng chải đầu cho nàng như vậy.
"Cô nương, Vương gia mời nàng đến tiền thính* dùng đồ ăn sáng." Bỗng chốc, thanh âm Hương nhi cất lên phá vỡ sự trầm tư của nàng.
"Ta biết rồi." Nàng đạm mạc trả lời, vẫn tiếp tục chải tóc.
Nàng một thân áo trắng, tóc dài buông xuống áo choàng, giống hệt nữ quỷ đòi nợ.
Hương nhi bước đến phía sau nàng, tay cầm chiếc lược bắt đầu chải tóc cho nàng,"Để ta giúp, nhìn ngươi thế này, không biết phải chờ đến bao giờ mới được."
Hai tay Liễu Thiên Mạch đan chặt vào nhau, đặt trên đầu gối, tùy ý Hương nhi đùa nghịch.
"Cô nương, đừng tưởng rằng Vương gia cho ngươi cùng dùng đồ ăn sáng là nhận ngươi. Người vừa rồi còn hỏi ta hành tung của ngươi, trời biết hắn muốn làm cái gì." Hương nhi lưu loát kể một hồi,"Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng cũng không có cách nào, Vương gia phái ta đến giám thị ngươi, ta chỉ có thể đem hành tung của ngươi báo cáo chi tiết. Trong vương phủ bốn vị thị thiếp cũng không phải thứ tốt, ngươi tốt nhất đừng cùng các nàng sinh xung đột. Ai, nếu các ngươi mà xung đột thật, người không hay ho nhất định là ngươi."
Liễu Thiên Mạch rất nhu nhược, Hương nhi không khỏi mềm lòng. Hương nhi thích khi dễ Liễu Thiên Mạch, nhưng nàng cũng chưa mất hết lương tri, không đành lòng nhìn nàng bị bốn vị thị thiếp khi dễ. Nếu cùng bốn vị thị thiếp so sánh phương thức khi dễ người khác, Hương nhi khi dễ căn bản sẽ không thể coi là khi dễ được.
"Đa tạ." Ánh mắt Liễu Thiên Mạch vẫn trống rỗng, biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ.
Hương nhi thở dài một tiếng,"Cô nương, kỳ thật ta cũng thấy ngươi thật đáng thương. Ta biết ngươi không muốn gả cho Vương gia, bất quá, ngươi nếu đã gả cho Vương gia, thì nên đi lấy lòng hắn, giành được sủng ái. Đàn bà nếu không được trượng phu triệu kiến, quả thực rất thê thảm."
Nàng luôn một bộ dáng lãnh đạm, mặc cho ai thấy đều đã chán ghét, cũng khó trách Vương gia không thích.
Hương nhi lấy hết trang sức trong hộp ra, nhất nhất đều đeo lên người nàng.
Trang sức của Liễu Thiên Mạch tổng cộng không có mấy, tất cả đều là "Đồ cưới" Liễu tướng cấp.
Nàng là Tần Mộ Phong thị thiếp, theo đạo lý Tần Mộ Phong hẳn phải cho nàng mua quần áo trang sức, nhưng hắn không có.
Nàng vẫn mặc quần áo chính mình mang tiến vương phủ, mang trang sức chính mình mang tiến vương phủ. Ở vương phủ, nàng cái gì cũng không có, địa vị của nàng thậm chí so ra còn kém nha hoàn.
"Tốt lắm, ngươi xem xem có được không?" Hương nhi tì cằm lên vai nàng, ngắm nhìn khuôn mặt Liễu Thiên Mạch. Thật sự là một mỹ nhân thoát tục, đáng tiếc Vương gia sẽ không thưởng thức.
"Được." Nàng mặc như thế này, để cho ai ngắm ai nhìn đây?
"Cô nương, ngươi cùng bốn cô nương chạm mặt hẳn là phải thay trang phục, cũng phải trang điểm thật đẹp mới đúng, nhưng là ngươi cái gì cũng không có, chỉ có thể như vậy."
Liễu Thiên Mạch tuyệt đối là tối cùng Vương gia tiểu thiếp, ngay cả son nước tô môi cũng không có.
"Như vậy cũng tốt." Sư phó thường nói thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức**. Tự nhiên mới là đẹp nhất, nàng không cần những tục vật này.
Liễu Thiên Mạch đứng dậy, phảng phất như du hồn đi ra ngoài. tóc đen áo trắng, càng làm nàng thêm mờ ảo, không thuộc về nơi nhân gian khói lửa.
* phòng khách
** ý nói về vẻ tự nhiên ý mà