Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 51: Chu Tử Mặc thích một nữ nhân!


Chương trước Chương tiếp

Edit: hongheechan

. . .

Ngày thứ hai, vào cung từ sớm, ngồi ở hạ vị nhìn dáng vẻ vạn thiên này của Hoàng quý phi tổ mẫu, Tử Lan Thanh suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Bởi vì tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia vẫn ngồi ở chỗ đó buồn bực uống trà, cũng không biết có thể mở miệng hay không, nên Tử Lan Thanh quyết định mọi việc còn phải dựa vào chính mình!

"Tổ mẫu, cái đó. . . Chu Tử Mặc tiểu quỷ này thích một nữ nhân."

"Phốc. . ." Theo lời của Tử Lan Thanh, Chu Tử Mặc trực tiếp phun nước trà trong miệng ra, cô gái nhỏ này thật đúng là không biết xấu hổ.

Biết rõ người mình thích chính là nàng, nàng còn nói như thế!

Cực kì lạnh nhạt nhìn sang Chu Tử Mặc, hài lòng trong con ngươi Tử Lan rõ rang như thế, tiểu quỷ, ngươi đã không muốn mở miệng, như vậy ta nói thay ngươi! Dù sao lời ta nói đều là sự thật.

Lúc này khuôn mặt tuyệt đẹp của Mạc Tình Thương cũng co quắp, tất nhiên nàng biết người Chu Tử Mặc thích chính là Tử Lan.

Lúc này lại bị Tử Lan nói lên trước mặt mọi người, cô gái nhỏ này, không hù chết người thì không bỏ qua rồi! Đâu có nữ nhân nào da mặt dầy như vậy chứ!

"Khụ khụ. . . Hắn thích người nào?" Giả vờ như mình không biết cái gì, Mạc Tình Thương giống như đùa giỡn nhìn Chu Tử Mặc một cái, nàng thật sự muốn xem tiểu tử này có thể giả bộ đến lúc nào.

Lúc này ý tứ của Tử Lan hiển nhiên là muốn hắn nói tên nàng, nhưng tiểu quỷ kia lại lộ ra bộ dáng không biết cái gì cả.

Theo dẫn dắt của nàng, sẽ luôn khiến cho hắn không nhịn được mà nổi lên trên mặt nước, đến lúc đó thì chơi thật tốt rồi!

"Chính là ta đó, Chu Tử Mặc thích ta, cho nên hắn không muốn ta làm nữ nhi của hắn, muốn cho ta làm vương phi của hắn." Tử Lan Thanh hưng phấn nhìn Mạc Tình Thương.

Nhất thời, Mạc Tình Thương mới vừa uống trà hoa hồng vào bị phun một hớp ra, nàng cũng không nhịn được! Gặp qua người da mặt dày, tuy nhiên nàng chưa từng thấy qua dầy như vậy đâu!

Nào có một nữ oa nào không ngừng nói có một nam tử yêu nàng ở trước mặt người khác, tiểu nha đầu này, thật không hổ là nữ nhi của bọn bọ.

Dám làm dám chịu như thế, người không biết còn tưởng rằng nàng phóng đãng như nào!

"Hoàng tổ mẫu, Éc. . . Không đúng, ta nên gọi mẫu phi theo Chu Tử Mặc rồi ! Mẫu phi, bao giờ ta và Chu Tử Mặc mới gia đình?" Một đôi con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng tắp chằm chằm Mạc Tình Thương, khát vọng trong mắt cực kì dễ thấy.

Chính là ánh mắt khát vọng như này khiến lòng Chu Tử Mặc rung lên, sau đó mở miệng, "Xin mẫu phi thành toàn!" Năm chữ, Chu Tử Mặc nói đầy quyết tâm và nghiêm túc, khiến cặp mắt Tử Lan bắt đầu liên tục sáng lên.

Đây mới là Chu Tử Mặc của nàng, nam nhân nàng yêu sâu đậm phải như thế, dám làm dám chịu!

"Mặc nhi. . ." Mạc Tình Thương khẽ cau mày, Chu Tử Mặc biết thân phận của Tử Lan, nhưng lúc này lại còn nói như thế, chẳng lẽ hắn sẽ không sợ đám người Thú Hoàng mang tới trả thù sao? Hay là nói, hắn đã yêu đến trình độ, vĩnh viễn cũng không nguyện buông tay nữa!

Như vậy Chu Tử Mặc. . .

"Tất cả hậu quả ta sẽ tự mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không khiến nước Chu mất mát vì ta." Chu Tử Mặc thản nhiên mở miệng.

"Ngươi biết, ta không có ý này." Gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Tình Thương kia hơi âm trầm, hắn là nhi tử của nàng, dù hắn thật sự gặp chuyện không may, nàng cũng sẽ dùng hết tính mạng của mình để bảo vệ hắn chu toàn.

Nhưng lúc này hắn lại nói như thế, là không tin tình thương của mẫu thân nàng với hắn, còn là nhận định giữa cha hắn và hắn, nàng sẽ chọn cha hắn!

"Ta biết, nhưng ta không muốn làm khó người." Chu Tử Mặc đứng dậy, quỳ xuống đất, thành kính như vậy.

Nàng là mẫu thân của hắn, là một trong hai nữ nhân đời này hắn coi trọng nhất. Cho nên, hắn không muốn làm khó nàng, cho dù một chút xíu cũng không muốn!

"Hôm Tử Lan mười tuổi đó, chính là hôn lễ của các ngươi!" Xoa huyệt Thái Dương của mình, lời nói của Mạc Tình Thương hơi mệt mỏi.

Hôm Tử Lan mười tuổi! Ha ha. . . Nếu như Tử Lan còn nhớ rõ Chu Tử Mặc, hôm đó nhất định chính là hôn lễ của bọn họ, nhưng Tử Lan vốn sẽ không nhớ được, nàng đã từng yêumột nam nhân, tên là Chu Tử Mặc!

Bây giờ yêu, đã định trước là sẽ quên, vì sao thấy thế nào cũng đều là bi kịch chứ?

Vậy mà, có là bi kịch hay không, người nào có thể chắc chắn chứ?

"Thật sao?" Hưng phấn nhảy đến trên lưng của Chu Tử Mặc, trên khuôn mặt nho nhỏ của Tử Lan Thanh tràn trề hạnh phúc.

"Ừ." Nhẹ nhàng lên tiếng, thuận thế cúi thấp đầu của mình xuống, không để cho Tử Lan nhìn thấy bi ai trong mắt mình, thật hy vọng bọn họ có thể vĩnh viễn sống ở trong cái hạnh phúc trong vui sướng này.

"Nghe chưa? Nghe chưa? Hoàng tổ mẫu đồng ý, đồng ý, ha ha ha. . ." Tiếng cười cực kì đắc ý lại lộ ra một sự hồn nhiên, khóe miệng Chu Tử Mặc cũng bắt đầu nhếch lên dần dần, đây mới là Tử Lan của hắn, hắn thích nàng như vậy!

Khả ái làm cho người ta không nhịn được muốn hôn, hắn quả thật rất yêu nàng rồi. . .

"Bây giờ ngươi không thể gọi ta là nữ nhi, phải gọi là nương tử!" Tiểu đại nhân kéo cổ Chu Tử Mặc, giọng nói Tử Lan Thanh lộ ra sự ra lệnh, là vì yêu mới có thể có giọng điệu như thế.

"Được." Chu Tử Mặc xoay người, ôm tiểu tử này vào trong ngực, khẽ hôn lên cái trán của nàng, giờ khắc này Chu Tử Mặc cảm thấy mình là nam nhân hạnh phúc nhất cái thế giới này.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm!" Đang lúc Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh đắm chìm trong không khí hạnh phúc này. Bên ngoài cung điện, giọng nói the thé của tiểu thái giám truyền vào trong tai mọi người tại đây.

Ngồi trên thượng vị, Mạc Tình Thương nhanh chóng thu hồi bi ai trong mắt mình, tiếng nói uy nghiêm và đạm mạc chậm rãi phát ra, "Theo ta cung nghênh hoàng hậu nương nương."

Nói xong, trực tiếp đứng dậy, nện bước chân ưu nhã từng bước từng bước đi về phía cửa cung điện, nàng biết rõ tính tình nữ nhân kia, nếu như không phải đích thân chào đón, nàng ta tuyệt đối sẽ không bước vào.

Đã như vậy, cũng không phải chỉ là đi nhiều thêm vài bước sao, điểm này Mạc Tình Thương vẫn có thể làm được.

Theo Mạc Tình Thương, Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh cũng đi theo ra ngoài. Tử Lan Thanh liên tục nháy con ngươi sáng ngời của mình, không phải lần đầu tiên nàng gặp hoàng hậu này, vậy mà mỗi lần nhìn gặp đều cảm thấy ghê tởm. Nếu không phải là xem mặt mũi Tiểu Ngữ, nàng đã sớm giết chết nữ nhân kia, đỡ cho mình phiền lòng.

Còn lần này, hiển nhiên nữ nhân kia vừa nghe nói mình và Chu Tử Mặc vào cung, cho nên mới tìm phiền toái! Chỉ là. . . Nàng muốn tìm mình gây phiền phức, mình cũng muốn cho nàng không dễ chịu!

Đi ra cửa cung, nữ nhân mặc phượng bào hoa lệ liền giọi vào tầm mắt của mọi người.

Nhìn khuôn mặt có ba phần tương tự với Tiểu Ngữ, Tử Lan Thanh khẽ nhún vai, chỉ nhìn gương mặt này nàng đã không đành lòng động thủ!

"Cung nghênh hoàng hậu nương nương." Hơi khom người, sau đó nhanh chóng đứng thẳng.

Mạc Tình Thương có đặc quyền, có thể không cần quỳ, cũng là vì đặc quyền này mới khiến cho hoàng hậu nhìn nàng càng khó chịu. Nàng thân là hoàng hậu cũng không có đặc quyền như thế, Hoàng quý phi nho nhỏ này lại có thể có quyền lực như vậy, điều này làm sao không làm nàng tức giận!

Nhưng tức giận là tức giận, nàng lại chưa bao giờ nói ra, đây là đặc quyền hoàng thượng cho, dù nàng tức giận như thế nào nữa cũng vô dụng.

"Phía sau ngươi là Chu Tử Mặc và Tử Lan đúng không, vì sao nhìn thấy Bổn cung không hành lễ?" Không thể ở tìm phiền toái trên người nữ nhân trước mặt, nàng thân là hoàng hậu một nước, chẳng lẽ không thể làm khó hai đứa bé.

Mà chỉ cần nghĩ tới đây hai đứa bé này có quan hệ trọng yếu với nữ nhân trước mặt, nàng đã cảm thấy vô cùng hả giận!

"Lễ quỳ là khi có lễ lớn hoặc nô tài, hoàng hậu nương nương nói như thế thật sự có chút khó khăn hai đứa bé này rồi." Nét mặt Mạc Tình Thương cực kì lạnh nhạt.

Vậy mà câu nói đầu tiên ngắn ngủn đó đã vô hình hóa giải uy áp hoàng hậu mang tới.

"Ta chỉ đùa một chút với hai đứa bé này, di3n dannl êq úydd3 n muội muội không cần làm thật." Gương mặt ung dung của Hoàng hậu vì lời nói của Mạc Tình Thương mà hơi cứng ngắc, nhưng sau đó liền nhanh chóng phản ứng lại, lời nói ôn tồn uyển chuyển chậm rãi phát ra, nét mặt nàng vẫn là ung dung và cao quý như cũ.

Giống như thân phận của nàng vốn tôn quý hơn Mạc Tình Thương mấy phần.

Hoàng hậu trước mặt mang đến tôn quý vô hình, Mạc Tình Thương chạm nhẹchiếc nhẫn xanh biếc vô danh trên ngón tay mình. Chỉ cười yếu ớt nhàn nhạt.

Chiếc nhẫn này tổng cộng có hai cái, ở nơi này có một cái, hoàng thượng cũng có một cái.

Mặc kệ bất cứ lúc nào, mình và hoàng thượng cũng sẽ mang theo chiếc nhẫn này, đây là chứng minh tình yêu của bọn họ, mà tình yêu này chỉ có một phần duy nhất, sẽ không bao giờ có người thứ ba xen vào giữa bọn họ.

Mà nàng vuốt ve cái nhẫn này, chính là muốn nói cho nữ nhân trước mặt, cho dù nàng là hoàng hậu tôn quý nhất thì như thế nào?

Nam nhân cho nàng thân phận này hoàn toàn không thương nàng, thân phận của nàng vốn không có tác dụng, lòng của nàng ta vĩnh viễn khiến cho nàng không thoát khỏi nhà tù đó!

Nữ nhân sống ở trong cung nhiều năm có ai không thông minh, hoàng hậu cũng không đần, liếc đã thấy ý tứ của Mạc Tình Thương.

Đôi tay bình thường bảo dưỡng thật tốt đột nhiên siết chặt, loại cảm giác đau lòng này thật sự rất khó chịu!




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...