“Khởi bẩm thủ lĩnh, chúng ta đã trở về.”
Người dẫn đầu cung kính quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại trên ngực nói.
“Đã về rồi à, nào, đem những con búp bê bé nhỏ ngươi chọn lần này tới đây ta xem một chút.”
Nữ nhân yêu mị nằm nghiêng trên đài đá mở miệng nói, giọng nói mang theo cảm giác như âm thanh kim loại, vô cùng sắc bén.
Người dẫn đầu nghe vậy đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Lần này, nhất định thủ lĩnh sẽ thích.”
Dứt lời, vung tay lên, người sau lưng lập tức đẩy một đám trẻ con lên phía trước.
Một đám trẻ con mập mạp tròn trịa, tuy rằng không tốt như Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc, nhưng cũng được xem như thanh tú và đáng yêu.
Nhưng lúc này, bởi vì chúng đi đường mệt nhọc và sợ hãi.
Từng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt và hơi gầy sọp lại.
Trong mắt chứa đầy sợ hãi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Thê thảm như vậy, không có cảm giác đáng yêu chút nào.
Ánh mắt nữ nhân áo đỏ phía trên quét qua, híp mắt cao giọng nói: “Đây chính là những đứa mà các ngươi nói hài lòng?”
“Không, đương nhiên là không, những đứa này chỉ là đồ nhắm rượu của thủ lĩnh thôi, món chính ở đây.”
Tên dẫn đầu kia cười toe toét và nịnh bợ, vung tay lên lần nữa.