“Cốc chủ, có một người phụ nữ ôm một đứa bé xông vào trong cốc”, chỉ thấy một gã nam tử hơn năm mươi tuổi ngồi ở trước thư án, nghe Vân thúc nói vậy liền dừng một chút, để quyển sách trên tay xuống. Phụ nữ? Hài tử? Đường vào cốc chỉ có một, một người phụ nữ làm sao có thể tìm tới nơi này, lại mang theo một đứa bé. “Là người ở phương nào? Như thế nào lại ôm hài tử tìm đến nơi này?”, chuyện trên giang hồ hắn mặc dù đã sớm không tham dự nữa, nhưng có chút biến động đến hắn thì đều có biết một hai, nhưng gần đây không nhận được tin tức gì a. “Còn chưa biết rõ, nhưng người phụ nữ này cùng hài tử thân thể cũng bình thường, không giống như cần người chữa bệnh, ta đã tạm thời an bài các nàng ở Tiền viện nghỉ ngơi, cốc chủ có muốn gặp hay không?” Y Phẩm Đường tiếp tục cầm lấy quyển sách trên bàn. “Cũng tốt”, bất kể như thế nào, gặp mới biết được. “Ta sẽ đợi, ngươi mang các nàng tới đây”.
Nhìn thấy Y Phẩm Đường, bà vú vội vàng đem thư của Hàn tướng gia lấy ra. Cầm qua thư, Y Phẩm Đường nhìn một lần, sau đó ôm đứa trẻ trong tay bà vú. “Nếu là đích thân tướng gia nhờ cậy, lẽ nào ta không nhận, các ngươi cứ an tâm ở, đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, một chút cũng không sợ lạ”, Y Phẩm Đường nhìn đứa trẻ trên tay – không khóc cũng không la, mở to đôi mắt to tròn nhìn của hắn, thật đáng yêu. Nhưng hắn nào biết, Hàn Nguyệt Nguyệt đang buồn bực trong lòng, ở bên ngoài đồn đại hắn như thần tiên. Nếu là thần y mà có bộ dạng này thì hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của nàng lúc trước. “Cảm ơn cốc chủ chứa chấp, tiểu thư cũng biết điều, không khóc cũng không làm khó là làm cho người ta bớt lo”, bà vú cũng cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không giống như những hài tử khác, ban đêm cũng không náo, đói bụng cũng chỉ hừm hừ hai tiếng, cho ăn no là được. “Đứa nhỏ này cũng thật thông minh, nhỏ như vậy cũng biết không để cho người khác lo lắng. Nguyệt Nguyệt? Ừ, cũng là cái tên rất hay”. Bà vú vốn tên là Trầm Thục Kiều, trong cốc mọi người gọi nàng là Trầm nương, mỗi ngày chịu trách nhiệm nấu cơm cho trong cốc người. Trước kia là Vân thúc làm, bây giờ có người hỗ trợ, Vân thúc tự nhiên thấy vui. Cốc thêm các nàng tổng cộng cũng mới có sáu người, Y Huyên là đồ đệ của Y Phẩm Đường, nàng được nhặt ở bên đường, nhìn đáng thương nên mang về trong cốc. Y Phẩm Đường còn có một đại đệ tử, tên là Y Thường Thanh, người này tính tình cổ quái, ngoại trừ Y Phẩm Đường còn những người khác đều có chút e ngại hắn, tính cách lạnh lùng, người quái gở, chuyên y thuật cổ quái hiếm thấy. Dược cốc tuy nói là y thuật đệ nhất thiên hạ nhưng thuốc cũng thường có ba phần độc, y thuật tự nhiên không thể rời bỏ độc, có đôi khi những bệnh phải lấy độc trị độc mới có hiệu quả. Chỉ có ai hiểu rõ các loại độc trong thiên hạ mới có thể chẩn đúng bệnh mà hốt thuốc. Y Thường Thanh hứng thú với độc dược hơn phương diện y dược khác, vì lúc hạ độc, những người vô tội khác sẽ không gặp tai họa, cho nên hắn một mình ở gian phòng tận cùng bên trong cốc, một mình một tiểu viện. Y Phẩm Đường đối với đệ tử truyền thụ phương thức không đồng nhất, đệ tử tùy hứng thú của mình mà học, bất kể độc hay là y. Mà Y Huyên tất nhiên là nghĩ lấy năng lực của mình đi cứu càng nhiều người càng tốt, nên đối với phương diện y là hàng đầu. “Sư phụ, con xem xong rồi”, kể từ khi Y Phẩm Đường phát hiện Hàn Nguyệt Nguyệt hai tuổi có thể biết chữ nên đặc biệt để ý, mỗi ngày đều đem nàng giữ trong thư phòng xem y thuật. Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy ở trên đời này bảo vệ tánh mạng là quan trọng hơn cả, nếu mình có y thuật đệ nhất thiên hạ vậy thì có nghĩa tánh mạng của mình lại bảo đảm thêm một chút. “Ừ, ta đây sẽ kiểm tra ngươi… “. Một lúc lâu sau… “Nhớ được rất tốt, nhưng y thuật không phải là chỉ dựa vào lý thuyết, phải chính mình tìm tòi mới có thể vận dụng đúng, giờ ta kiểm tra ngươi về độc thuật…”. Một lúc lâu sau… “Ừ, không tệ, cũng không thể quá mức nóng lòng, nếu rảnh rỗi thì đến chỗ sư huynh của ngươi, cùng hắn học nhiều một ít “. Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng buồn bực, lão già ngươi sao không nhìn một chút xem ai mới nóng lòng, mỗi ngày đều đốc thúc nàng học, nếu có thể giống như sư tỷ cùng sư huynh tự do học tập hẳn là tốt hơn. Đến cốc đã tám năm, Hàn Nguyệt Nguyệt từ khi bắt đầu biết chữ, mỗi ngày cũng chỉ có sách thuốc làm bạn. Mỗi lần Y Phẩm Đường thấy nàng đang nghiên cứu thuật lưu giữ nhan sắc hay thuốc trường sinh cái gì đó cũng chỉ có thể xoa xoa đầu, trên đời làm gì có thuốc trường sinh, làm gì có cái giữ được thanh xuân mãi mãi, tất cả cũng chỉ do phẩm chất con người điều chỉnh thôi. Nhưng là không đành lòng nhìn nàng lầm đường nên liền gạt đi. “Sư phụ, vậy con đến chỗ sư huynh”, “Ừ”, rốt cục được giải phóng, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng mừng rỡ a. Y Phẩm Đường không có phản ứng gì, cầm lấy quyển sách bên cạnh tiếp tục đọc. Nguyệt Nguyệt lĩnh ngộ cao, tám tuổi đã có thể đem hết thảy những gì liên quan đến y thuật đều xem xong, lại có thể hiểu thấu được, thật không dễ dàng. “Sư huynh, huynh ngày đó luyện cái thuốc kia có thành công không a?”, Hàn Nguyệt Nguyệt một bênhỏi còn một bên tay không ngừng móc thuốc ở mấy cái bình bình lọ lọ kia, nàng không thể không móc mấy viên thuốc tuyệt vời được. Cũng không thể trách nàng trộm thành quả lao động của người ta, là do Y Thường Thanh không dạy nàng làm độc, mỗi lần đều chỉ có thể trộm ít viên thuốc về để tự mình nghiên cứu. Y Thường Thanh được coi là hồng đại soái ca nhưng mỗi ngày đều ở trong cốc, đẹp trai như vậy lại không có nhiều người thưởng thức, thật là đáng tiếc. Hắn so sánh với Huyên Nhi sư tỷ hơn mười tuổi vậy hắn năm nay cũng hai mươi sáu? Làm sao không ra đi tìm vợ, ở thời đại này, người ta con cái có cả tá. “Bình bên trái kia là phấn ngứa, đừng để dính vào”, Y Thường Thanh đối với hành động của Hàn Nguyệt Nguyệt có thấy nhưng không trách, cũng đã quen rồi, lần nào không lấy được ít đồ thì không về, giờ vẫn chưa từ bỏ ý định đó. Lần này thuốc là hắn đã hao tốn nhiều thời gian mới tìm đủ, làm sao có thể nhường cho tiểu nha đầu tới chiếm tiện nghi. “Sao tùy tiện đem phấn ngứa để nơi này a, nhỡ ta dính vào thì làm như thế nào”, nàng từng được thử qua phấn ngứa của sư huynh rồi, dược tính mạnh muốn chết, hại nàng chạy nửa canh giờ tắm thuốc mới giải khai. Nếu như là người bình thường dính vào, vậy thì da cũng bắt rụng a. “Không được đụng nữa, không có việc gì thì đi mau, ta đây bề bộn nhiều việc”, Hàn Nguyệt Nguyệt rất căm phẫn, không móc được cái gì đã bị đuổi ra. Không thèm tiện nghi của ngươi, ta đến chỗ sư tỷ. “Sư tỷ, ta tới giúp tỷ nhổ cỏ dại nhé”, trong sân nhỏ của sư tỷ có rất nhiều loại thuốc, hơn nữa hoa nở cũng rất nhiều, đặc biệt xinh đẹp, không có chuyện gì mà hái một hai đóa cắm trong phòng thế nào cũng bị sư tỷ sửa lưng một bữa. “Này tỷ không cần, muội qua bên kia giúp ta xới đất một cái, hai ngày nữa ta trồng chút ít Thược Dược”, Hàn Nguyệt Nguyệt đã nghiên cứu mấy năm, không biết Dược cốc rốt cuộc là ở nơi nào của Tuyết Sơn, phía ngoài cũng là Tuyết Sơn, theo đạo lý này hẳn là tuyết đọng quanh năm mới đúng a, nhưng là ngược lại, trong cốc bốn mùa như mùa xuân, không có nơi nào có được một viên bông tuyết, đôi khi ngẩng đầu ngắm bầu trời cũng là một màu xanh thẳm a. Hỏi sư tỷ, sư tỷ cũng không biết. Nhớ có lúc, bà vú ôm nàng là đi mãi xuống dưới, chẳng lẽ nơi này ở dưới lòng đất, nhưng là lại có bầu trời, chuyện gì xảy ra vậy? Là giả hay là ảo cảnh? “Ô, tốt ” Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực đem cái miếng đồng lớn cỡ bàn tay xới đất một lần. Mệt chết đi được. Thân thể nhỏ này thật đúng là không đủ sức. “Sư tỷ, tỷ dạy ta khinh công có được hay không?”, nơi Dược cốc sở hữu võ công cũng là lấy một chữ làm chính, đó là “trốn”, trốn thoát ám khí, dù sao nàng cũng biết sử dụng độc nhưng tính công kích cũng không cao, nếu là mặt đối mặt cùng người ta, khẳng định là đánh không lại. Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là liều mạng luyện tập khinh công, để tránh sau này muốn xông xáo giang hồ còn có thể chạy thoát chết. Y Thường Thanh ngộ tính cực cao, khinh công kia quả thực là xuất thần. Y Huyên càng giỏi hơn, nàng một năm trước luyện đến hạng thứ tám, hiện còn có thể vượt hơn nữa, nhưng sư phụ nói trình độ sư tỷ ở trên giang hồ cũng không còn người có thể đuổi kịp. Bọn họ là luyện một loại khinh công giang hồ thất truyền đã lâu, tên là vũ hóa (mọc cánh thành tiên), nghĩa là thân thể có thể nhẹ như lông vũ vậy, sức nặng giảm bớt, tốc độ tất nhiên là không tầm thường. Đặc biệt là Y Huyên có đôi khi có hứng thú, vận dụng khinh công bay xuống bụi hoa lại múa một điệu múa, kia quả thực chính là tiên nữ hạ phàm. Cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt luôn luôn lấy Y Huyên làm mục tiêu, hy vọng ngày nào đó mình cũng được như vậy. Nhưng hôm nay nàng luyện đến hạng thứ ba mà vẫn không thể bay lên, cho nên mỗi ngày nàng đều chạy tới chỗ Y Huyên cùng nhau luyện tập, hy vọng nàng ấy có thể chỉ vẽ một chút. “Tuổi còn nhỏ không nên nóng lòng như vậy, ta lúc tám tuổi cũng vẫn không có thể vượt qua hạng thứ ba đâu”, Y Huyên đúng là vì năng lực của Hàn Nguyệt Nguyệt mà cảm thấy giật mình, nàng năng lực mặc dù cũng không thấ nhưng đối với tiểu sư muội mà nói lại thực kém một đoạn, cho nên trong lòng nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt chính là một tiểu thiên tài. Nàng chuyên y, sư huynh chuyên độc, bọn họ chỉ chuyên một thứ mới giỏi nhanh như vậy, nhưng tiểu sư muội này cái gì cũng học. Học nhiều mặc dù là chuyện tốt, nhưng sức lực tiêu tốn quá nhiều, không dễ dàng tiếp thu, cho nên mới lo lắng. Nhưng là sư phụ nói chính là Nguyệt Nguyệt học một lần là tiếp thu hết, nàng cũng không biết phải nói như thế nào. “Sư tỷ, tỷ đây là đang ghen tỵ với muội?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thừa nhận, mình quả thật nóng lòng, bởi vì nàng phải nhanh học giỏi những thứ này. Nàng muốn lớn lên có cơ hội ra ngoài Dược Cốc, nàng không thể cả đời đều ở đây, nàng không thể giống như bọn họ vậy, nàng muốn đi xem thế giới bên ngoài, như vậy nàng mới có thể không tiếc cuộc đời này. Bước ra thế giới xinh đẹp nàng không xác định được mình có thể động tâm hay không, nhưng đến khi nào nàng tận mắt nhìn được hết thảy, nhìn rõ được hết, nàng sẽ trở về. Nhưng ý tưởng này nàng không dám nói ột người khác vì người đầu tiên không đồng ý sẽ là bà vú. “Tốt lắm, tốt lắm, ghen tỵ với ngươi một chút không được a, ai kêu ngươi thông minh như vậy”, cả hai kiếp sống nàng cũng sống hơn ba mươi tuổi, lại cùng tiểu hài tử nhỏ hơn mười mấy tuổi làm nũng, mình cũng cảm thấy thật ác tâm.