Vương Gia Sợ Vợ

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Nhưng hắn vẫn như cũ lấy một miếng trái cây đưa đến. “Há mồm.”

Nàng khó có thể tin nhìn hắn.

“Há mồm.” Hắn không ngại lặp lại.

“Ngươi… ” Mới hé miệng ra, hoa quả liền bị nhét vào trong miệng nàng.

Ngươi làm sao có thể như vậy? Nàng dùng ánh mắt khiển trách hắn.

Mày kiếm hắn khẽ nhếch, tràn đầy trêu tức liếc nàng một cái, không nói.

Ăn cái gì nàng cũng không phản cảm, bởi vì vừa lúc bụng nàng đói kêu vang, nhưng, làm cho người ta căm tức là -- hắn căn bản không muốn trả lời vấn đề của nàng!

“Long Kí Vân!” Vài lần tiếp tục, Tô Linh Linh tức giận không thể nhịn được nữa quát ầm lên.

Nam nhân này còn giả vờ mang vẻ mặt ôn nhu cười hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nàng rốt cuộc là ai?” Khi tính nhẫn nại mất hết, lý trí hoàn toàn biến mất liền trực tiếp đưa tay chỉ.

Long Kí Vân cười đến giống như một lão hồ li ngàn năm đắc đạo, ung dung trả lời, “Nga, nàng nha, thiên kim của Phạm đại nhân.”

“Ngươi đến tột cùng làm cái gì với nàng, khiến cho nàng luôn oán hận trừng mắt ta? Rốt cuộc đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Nàng chịu đủ rồi!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt tiểu thư Phạm gia nhất thời xấu hổ vô cùng, cúi đầu lảng tránh ánh mắt thăm dò của mọi người.

“Cái gì bổn vương cũng chưa có làm.” Đây là lời nói thật.

“Ta ngu ngốc mới có thể tin ngươi!”

“Nương tử --”

“Thân thể ta không thoải mái, đi về trước .” Nếu đã mất khống chế, Tô Linh Linh đơn giản không ủy khuất chính mình ở địa phương có không khí quỷ dị này nữa, nàng phải đi về ngủ.

“Nương tử, đợi bổn vương chút --”

Vợ chồng Tấn vương vì thế ở trước mắt bao người, một trước một sau ly khai.

Hôm sau, kinh thành bắt đầu có tin đồn Tấn vương sợ vợ, Tấn vương phi ghen tị.

Phụ thân thăm con gái, vốn là chyện thiên kinh địa nghĩa, cực kỳ bình thường.

Bất quá, Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều tựa hồ không cho là như vậy, bởi vì Tô lão tướng gia đã ở trước cửa Tấn vương phủ đi thong thả tới tới lui lui cả nửa ngày, thỉnh thoảng liền nhìn hai thị vệ vẻ mặt nghiêm túc canh cửa lớn mà thở dài.

Ông chỉ là muốn thăm con gái một chút xem được không, vì sao con rể ông lại đề phòng ông như phòng kẻ cướp?

Thật sự không nghĩ ra, cho nên ông đành phải ở lại trước cửa Tấn vương phủ tự hỏi.

Sau ngày con gái về nhà thăm bố mẹ rồi rời đi, tuy rằng cùng trong kinh thành, ông rốt cuộc không có con gái bảo bối, ngày thường vào triều bận việc… quốc sự cũng thôi, khó được có vài ngày nhàn hạ lại đây thăm con gái, lại bị Tấn vương cự cho ngoài cửa.

Lúc này đây, ông không bao giờ muốn dẹp đường về phủ như trước nữa.

Dựa vào cái gì? Ông chỉ là đem con gái gả đi ra ngoài, cũng không phải bán đi, chẳng lẽ qua phủ nhìn xem cũng không được? Thiên hạ không có đạo lý như vậy, nhà hoàng đế đương nhiên cũng không thể không nói đạo lý như vậy.

“Đi vào nói cho Vương gia, hôm nay lão phu không gặp được Vương phi sẽ không đi!” Hắn quyết định cùng con rể lên mão (hai chữ cuối ta bó tay, nhưng ta nghĩ nôm na là đấu nhau).

Lập tức có người phụ trách đi vào thông báo, còn lại người kia vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc như trước, cùng đương triều tướng gia mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Nói cho tướng gia, hôm nay thân thể Vương phi không khoẻ, không gặp khách lạ.”

Thị vệ phụ trách truyền lời về nói lại không sót một chữ.

“Lão phu là cha Vương phi của hắn, là khách lạ sao?” Tô lão tướng gia phẫn nộ.

Vì thế, thị vệ số khổ lại chạy đi vào làm ống loa, hai thị vệ cứ như vậy luân phiên chạy vào chạy ra túi bụi đảm đương làm ống truyền lời, mà Tô lão tướng gia cùng Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều thì càng lúc càng đấu võ mồm đến bất diệc nhạc hồ (dễ sợ, kinh khủng).

Đang làm cái gì vậy?

Tô Linh Linh làm xong việc sau hoa viên cả người ra đầy mồ hôi đang định trở về phòng thay quần áo, buồn bực nhìn hiện tượng quái dị ở sân trước.

“Vương phi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Ánh mắt hạ nhân lóe ra.

Nhất định có vấn đề. “Nói.”

Đắn đo xong, hạ nhân lập tức quyết định trả lời chi tiết, “Tô thừa tướng đến đây, ở ngoài cửa phủ.” Tuy nói Vương gia có thực lực đem Vương phi ăn gắt gao, nhưng Vương phi càng dữ, Vương gia lập tức chỉ có phần tùy theo, cho nên kết luận chính là đứng ở bên Vương phi tuyệt đối đáng tin cậy.

“Cái gì, cha ta đến đây?!”

Cái này nàng cũng bất chấp trở về phòng thay quần áo, trực tiếp nắm làn váy lên chạy vội về phía cửa phủ…

“Cha --” Người chưa đến tiếng tới trước.

Tô lão tướng gia vừa nghe đến thanh âm liền vui mừng nhếch đuôi lông mày.

Sau một lát, không ngoài dự đoán, một đạo bóng người lao ra từ trong vương phủ, cho ông một cái ôm chặt nhiệt tình.

“Cha, sao người lại đến?”

“Nhớ con.”

“Con cũng nhớ cha, đến đây sao lại không đi vào?”

Nhắc tới việc này, Tô lão tướng gia liền một bụng bực tức, hừ một tiếng, “Vương gia không chào đón ta.”

Nàng khó hiểu nhìn phụ thân.

“Hắn nói ta là khách lạ, con không có phương tiện gặp.”

“Hắn mới là người ngoài ấy, để ý đến hắn làm gì! Cha, chúng ta đi vào.” Tô Linh Linh vẻ mặt giận dữ khoác cánh tay phụ thân đi vào trong.

“Vẫn là Linh Linh của cha ngoan.”

“Đương nhiên, con chỉ có một người cha thôi.”

Tô cha con phụ từ nữ hiếu, tương thân tương ái tiêu sái vào phủ Tấn vương.

“Nàng cũng chỉ có một trượng phu đấy.” Đột nhiên, có người phát ra tiếng động bất bình.

Cha và con gái ngẩng đầu nhìn liền thấy Tấn vương không biết tới từ khi nào, sắc mặt nghiêm chỉnh không tốt nhìn bọn họ.

Tô Linh Linh nghiêng đầu mấp máy môi, nói thầm, “Nếu ngươi viết phong hưu thư, ta còn có thể có cái thứ hai.”

Lời nói kinh hãi thế tục như thế, làm cho Tô lão tướng gia nhìn quen sóng gió cũng nhịn không được lảo đảo một chút. Quả nhiên hắn rất buông thả nha đầu kia , lời này…

Tấn vương và vài vị thị vệ đứng gần đó lỗ tai rất thính nên đều đem câu nói thầm không lớn nhưng cũng không phải rất nhỏ kia nghe vào trong tai, nhất thời tất cả thị vệ đều đang từng bước lui về phía sau không ngừng.

“Vương, phi” Long Kí Vân một chữ một chữ âm trầm nói, “Nàng, nói, cái gì, vậy?”

“A, cha, hôm nay thời tiết thật tốt, con câu cá cho người ăn được không?” Tô Linh Linh giống như không có việc gì nói với phụ thân của mình.

Lão tướng gia thập phần phối hợp. “Tốt.”

“Tô Linh Linh --”

Nàng thực vô tội nhìn qua, “Chuyện gì, Vương gia?”

“Nàng --”

“Cha, gần đây cơn tức của Vương gia rất lớn, chúng ta nên tránh chút đi.”

“Nàng đứng lại đó cho ta!” Long Kí Vân khó được mất phong độ, rống lên.

Nhìn đến Tấn vương luống cuống chưa từng có từ trước đến giờ, Tô lão tướng gia cười đến thật vui vẻ, vậy là con gái bảo bối của ông có biện pháp, cơn tức mấy ngày nay cuối cùng cũng đi ra.

“Tóm lại, cái kia… đời này nàng đừng mong nhìn đến!” Làm vợ hắn, đời này kiếp này là người của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

“Kia cũng không nhất định.” Vẻ mặt nàng không cho là đúng, “Vương gia không viết, ta còn có thể xem từ nơi nào đó của người khác.”

“Có đạo lý.” Tô Thừa Viễn phụ họa.

“Tô thừa tướng --”

Lão tướng gia rất là vô tội buông tay. “Linh Linh chỉ nói xem hưu thư, cũng chưa nói là muốn xem Vương gia viết hưu thư cấp cho nàng.”

Vương phi gần đây tâm tình cực độ khó chịu khăng khăng không muốn dừng lại như vậy, giương mắt quét trượng phu một cái, như cũ dùng thanh âm hắn có thể nghe được để nói thầm, “Ta thầm nghĩ, muốn xem hắn viết hưu thư cho ta.” (câu này chém á)

Nhất thời, mặt Long Kí Vân đen như mực, Tô tướng gia thì bình tĩnh tự nhiên sờ râu giả bộ xa lạ.

“Tốt lắm, cha, chúng ta không cần đứng ở chỗ này với người không quan trọng, chúng ta đi câu cá.”

“Được.”

Nhìn Tô cha con hoà thuận vui vẻ đi qua trước mặt mình, Long Kí Vân tin tưởng trí tuệ của mình bị một cái tên là "lý trí" đánh gãy.

Ghen tị?

Sợ vợ?

Ngón tay Tô Linh Linh run nhè nhẹ, biểu tình cười nhưng không cười, ngọn lửa trong mắt không ngừng bốc cháy.

“Ơ, con gái con không biết sao?” Vẻ mặt Tô Thừa Viễn kinh ngạc.

“Không biết.” Nàng cứng rắn trả lời.

Sớm biết đêm đó sẽ biến thành nguyên nhân của lời đồn, nàng ngay từ đầu sẽ không tham luyến ánh mặt trời ấm áp mà ngủ thẳng đi, như vậy cũng sẽ không bị nam nhân hiện tại “sợ vợ” kia bò lên, sau đó mệt chết chính mình còn làm hỏng thanh danh!

“Vậy vì sao con giận dỗi Vương gia?” Lão tướng gia không hiểu, ông còn tưởng rằng con gái không chịu đựng được loại nói xấu này mà điên đầu.

Nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Quan hệ của con và hắn cho tới bây giờ cũng không dễ chịu.”

“Sẽ không nha, lần trước thấy các con không phải rất tốt sao?”

“Kia gọi là cảnh thái bình giả tạo.”

Thấy vẻ mặt con gái không thoải mái, Tô Thừa Viễn dũng cảm hỏi lại: “Vậy vì sao hiện tại không muốn tiếp tục tô son trát phấn tiếp?”

Tô Linh Linh phi thường rõ ràng trả lời, “Phiền.”

Không đơn giản, có thể làm cho con gái bảo bối thần kinh thô này của ông xuất hiện loại bệnh trạng “phiền” này, không dễ dàng a, lão tướng gia thật là vui mừng.

“Có tính toán gì không?”

Nàng nghĩ nghĩ, lông mày không tự giác nhíu chặt, có chút phiền chán. “Cha cũng thấy được, con muốn chạy cũng không dễ dàng.”

Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, hơn nữa bên người của nàng còn có một đám thị vệ đi theo, muốn phòng ngừa nàng bỏ chạy.

“Ừ hừ." Từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hừ mang theo cảnh cáo và nhắc nhở, mà Tô cha con đều nhất chí bỏ qua.

Chỉ nghe Tô Thừa Viễn nói: “Nữ nhi, vi phụ quyết định từ quan cáo lão.”

“Hoàng Thượng cho phép sao?” Tô Linh Linh không cảm thấy kinh ngạc, chính là hoang mang.

“Tuổi cha lớn là sự thật.”

“Hoàng đế không chịu thả người đi cũng là sự thật.”

“Lần trước không để là vì muốn con lên kinh xuất giá, lần này không còn lý do gì.”

Nghe vậy, miệng nàng vểnh lên. “Cha, người thật không có lương tâm.”

“Chỉ giáo cho?”

“Bởi vì cha mà con lên kinh bị bắt lập gia đình, hiện tại con không thoát thân được, cha lại muốn cáo lão chạy lấy người, đây không phải không lương tâm lại là cái gì?”

Tô Thừa Viễn ha ha nở nụ cười. “Cha nói qua, sau khi mẹ con qua đời, liền chỉ có hai cha con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cho nên cha sẽ không rời xa con.”

Mắt nàng sáng lên. “Nga, vậy cha tính cáo lão không hồi hương ?”

“Cha già rồi, không theo bảo vệ con, chẳng lẽ về nhà với căn phòng rách kia dưỡng lão sao?”

Tấn vương ở một bên làm người đứng xem nửa ngày, xác định hai người không đem hắn để vào mắt, đành phải chậm tiêu sái lại đây, vén áo dài ngồi bên phải thê tử, hung dữ nói, “Bổn vương cũng không nói qua muốn tiếp ngài vào phủ ở.”

Tô Thừa Viễn ngồi ở bên trái con gái lập tức quăng cho hắn một cái nhìn xem thường. “Lão phu cũng không hỏi ý kiến ngươi.”

“Các ngươi tiếp tục ầm ĩ, nửa con cá cũng câu không được.” Người ngồi ở chính giữa nói.

“Vừa rồi các nàng không phải luôn ầm ĩ sao?” Thần sắc Long Kí Vân cứng rắn, có vài phần trêu chọc.

Lập trường lão tướng gia thật kiên định. “Chúng ta rõ ràng là đang trao đổi.”

“Thật vậy chăng?” Hắn giương mắt nhìn thê tử, tiến đến bên tai nàng nhẹ hỏi.

Tô Linh Linh đỏ mặt lên, cần câu trong tay run rẩy. Người này… Dám ở trước mặt phụ thân cắn vành tai nàng, thật quá đáng!

Dư quang ở khoé mắt vụng trộm ngắm ngắm phụ thân bên cạnh, Tô Linh Linh âm thầm cầu nguyện không có bị phát hiện.

Nhưng, ngay sau đó Tô lão tướng gia liền đánh vỡ hy vọng xa vời của nàng.

“Vương gia nên hiểu có một số việc cũng không thích hợp làm lúc rõ như ban ngày, lại còn trước mặt mọi người.”

“Cha --” Mặt Tô Linh Linh càng đỏ, bắt đầu tốn hơi thừa lời.

“Đa tạ tướng gia nhắc nhở.” Thần sắc Long Kí Vân tự nhiên, “Nhưng đây là phủ của bổn vương, cũng chính là nhà của bổn vương, ở nhà của mình, có gì ta không thể làm?”

Thật sự là rất đương nhiên!

Nhìn trái xem phải, Tô Linh Linh cảm thấy thật vô lực. Đại Nghiệp hoàng triều có vương gia chấp chưởng binh quyền, Vương gia cùng tướng gia đức hạnh như vậy, cho tới bây giờ còn có thể bảo trì triều đình trong sạch, thật sự là ông trời chiếu cố.

“Linh nhi, biểu tình của nàng thật đả thương người.” Long Kí Vân đưa tay sờ sờ má phải của thê tử, giọng nói mang oán giận.

Tô Thừa Viễn cười ha ha vỗ vỗ tay trái không cầm cần câu của con gái. “Linh Linh, làm người có đôi khi không thể quá mức trực tiếp, sẽ làm bị thương người ta.”

Hai người bên cạnh tựa như hai hồ ly một già một trẻ, khoé mắt Tô Linh Linh nhịn không được hơi hơi run rẩy, mím chặt môi, không hé răng. Ở trước mặt hai hồ ly lớn nhỏ này, nàng vẫn là bảo trì trầm mặc có vẻ tốt hơn.

Nhưng hiển nhiên có vài người không hiểu lắm, nhìn thấy tốt liền gây chuyện.

“Con gái, khi nào con có thể câu được cá? Cha thật sự đói bụng.”

“Đúng vậy, nương tử, bao lâu nữa có thể câu cá lên?”

“Chờ lúc hai người các ngươi đều câm miệng!” Mỹ nữ thả câu nổi bão .

Chỉ một thoáng, một đôi cha vợ con rể đều nhất chí lùi về phía sau.

Thời gian từng chút trôi qua, ánh nắng cũng từng chút chuyển về phía tây, mà mặt tiếu ảnh ngồi ngay ngắn vẫn bất động như cũ, giống như lúc đó người thả câu nguyện người mắc câu(tức là muốn người ta tự mắc câu chứ không muốn câu).

“Vì sao lâu như vậy một con cá nàng cũng không câu lên được?” Đợi cho bụng càu nhàu, Tô Thừa Viễn nhịn không được đặt câu hỏi.

“Bởi vì không thả mồi câu cá.” Long Kí Vân mặt không đổi trả lời.

Lão tướng gia trầm mặc một chút, “Vì sao không đề cập tới để nàng tỉnh?”

“Con gái của ngài thật dữ.”

“Nói bậy, Linh Linh nhà ta rõ ràng là ôn nhu thiện lương hoạt bát đáng yêu, sao lại dữ?” Thân là phụ thân phải bảo vệ nữ nhi!

“Mấy ngày hôm trước trước mặt vài đại thần cùng gia quyến nàng bão nổi (tức giận, nổi cáu...) với ta.” Thân là trượng phu oán giận nho nhỏ.

Tinh thần Tô Thừa Viễn run lên, hai tròng mắt sáng lên. “A, nguyên lai đây là ngọn nguồn của ghen tị cùng sợ vợ?”

Long Kí Vân không trả lời, giương khóe môi lên như đã cho đáp án.

“Mắc câu!” Người thả câu đột nhiên vui sướng hô lên, đồng thời đem cần câu giương ra phía sau.

Hai người thờ ơ liếc nhau, vẻ mặt đều là khó có thể tin.

Không có mồi câu lại câu được cá lên -- hơn nữa còn là một con cá thật lớn…

Nguyên lai, người thông minh chân chính, có đôi khi thoạt nhìn kỳ thật cũng không thông minh như vậy.

Con thỏ có đôi khi có lẽ sẽ doạ hồ ly nhảy dựng, đời người quả nhiên khắp nơi có kinh hỉ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...