Mặt tiểu hồ ly và Tiểu Giới tối sầm, tính thích chơi đùa, tật xấu không đổi, ôi…
Vũ Nhạc ra khỏi Nhạc gia trang giống như ngựa hoang được cởi yên cương. Tuy rằng nàng mới gần mười tuổi nhưng trong thời gian nửa năm nay đã sớm làm cho bách tính Hỏa Đô thành vừa nghe tên đã sợ mất mật. Nàng dám khi dễ Hỏa đại công chúa, mắng chửi trưởng nữ của Lăng gia, làm tiểu thư nhà Mục gia giận quá mà ngất, hạ độc Thương Lan Diễm đại tiểu thư của Thương Lan môn phái. Trên đời này chắc chỉ có một mình Vũ Nhạc nàng dám như thế thôi?
“Chủ nhân, ta muốn ăn thịt nướng.” Mỗ hồ ly ghé vào vai Vũ Nhạc, bàn tay nhỏ cọ cọ y phục của nàng. Vũ Nhạc kinh ngạc quay đầu nhìn Đồ Lạp Lạp: “Ngươi còn biết cả thịt nướng?”
Đồ Lạp Lạp vừa nghe Vũ Nhạc nói, khinh bỉ nhìn nàng, đột nhiên phát hiện đối phương là nó, lập tức ai oán trừng mắt nhìn nàng: “Khi người chưa bước vào luân hồi, chúng ta thường xuyên theo người đi ăn thịt nướng.”
“A, không nghĩ ra trước đây ta cũng có bản tính này” Vũ Nhạc cảm thấy kì quái gãi gãi đầu, chẳng lẽ mình chính ra là xuyên không tới sao? Nghĩ tới vấn đề này, nàng buồn bực nhìn Đồ Lạp Lạp: “Tích cách hiện tại của ta có giống như trước hay không?”
Đồ Lạp Lạp không chút khách khí lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không có, bây giờ tích cách của người đang từ từ phát huy…” Những lời này của Đồ Lạp Lạp đúng là lời nói thật. Hiện nay tuổi của Vũ Nhạc vẫn không tính là lớn, nên tài năng của nàng đều bị che lấp, thoạt nhìn bộ dáng quần áo lụa là vẫn không thay đổi. Trên thực tế chỉ có một số người thân cận mới biết rõ tính cách của nàng. Như vậy một ngày nào đó Chủ nhân thực sự bộc phát, không biết có giống như khí phách năm xưa hay không? Thật mong đợi…
“Không phải nói là giống nhau sao?” Vũ Nhạc có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt ấn đường, xem ra hai ngày nay nàng đã bị kích thích quá độ, thoáng cái đã không khống chế được. Sau này cần phải thu lại tâm tình của mình rồi, nét mặt vui mừng hiện rõ như vậy, sớm hay muộn cũng bị thua thiệt.
“Vũ nhi, sao muội lại ở đây?” Ngay khi Vũ Nhạc định bước vào “Hồng Tiếu Trai” thì một giọng kinh hỉ chợt vang lên ở phía sau. Vũ Nhạc dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn thấy bộ dáng quen thuộc trước mắt thì sắc mặt bỗng đen lại: “Ca ca đã quên những lời Vũ nhi đã nói rồi ư?”
Hóa ra, người tới không phải ai khác mà chính là người hai ngày trước đã đắc tội mỗ nữ, Nhạc gia nhị công tử Nhạc Mộ Dương. Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, ưu nhã đi tới, Mộ Dương nghe thấy giọng điệu nóng nảy của muội muội cũng không tức giận, chạy nhanh nói: “Này, hai ngày nay không phải huynh không chịu đi nhận lỗi với muội, thật sự lúc huynh tới tìm muội, nha hoàn của muội nói là muội đang ngủ, muội muội à, muội cầm tinh con heo sao? Sao ngày nào cũng ngủ? Nếu không phải hôm nay gặp được muội thì huynh muội chúng ta không biết lúc nào mới gặp mặt!”
“Heo? Huynh mắng ta là heo?” Đôi mắt to trong suốt hiện lên ngọn lửa đỏ rưc, lúc Mộ Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Nhạc đã hung hắng giơ nắm đấm qua. Mộ Dương liền nhảy xa ba thước, vẻ mặt hắn căng thẳng nhìn Vũ Nhạc: “Nha đầu, ta là ca ca của muội nha, muội đối xử như vậy với ca ca sao? Muội…Không cho phép muội đánh vào mặt, tại sao muội lại đánh vào mặt?”
Sắc mặt Vũ Nhạc càng thêm khó nhìn, hận không thể bùng nổ với hắn: “Chết tiệt, huynh trốn nhanh như vậy, ta không có võ công, làm sao có thể đánh được huynh? Huynh gào cái gì mà gào? Thật tiếc cho huynh là nhi tử của Đại lão gia, hừ…xấu hổ chết mất, hừ!” Dứt lời, nàng vung tà áo tím, căm hận trừng mắt nhìn hắn, nghênh ngang rời đi.