Vương Gia Phúc Hắc
Chương 67: Biến chuyển
Cánh hoa rực rỡ bay bay, màu trắng đạm bạc, màu vàng nhạt, màu phấn hồng… Không ngừng bay xuống, từng cánh lặng yên không tiếng động rơi trên vai, giờ ngọ sau cơn mưa phùn, ánh mặt trời mang theo hơi thở ướt át mơn man trên mặt, như nghiêng người chào nữ tử xinh đẹp kiều mỵ mỉm cười.
"Nương nương thật là có tâm." Thành Nhân bưng bát, nhìn Nhan Sắc Sắc bận rộn nấu nướng, một thân y phục đơn giản, chính là áo tang bằng vải thô mặc trên người Nhan Sắc Sắc vẫn thanh lệ động lòng người, mái tóc đen nhánh dùng một mảnh lụa cột vào phía sau, đai lưng nhẹ nhàng phất phơ, theo dáng người đi cũng bay vờn như múa.
"Sắc Sắc, nàng đối với ta thật tốt." Sở Dạ uống thuốc Nhan Sắc Sắc tự mình sắc, nét cười lộ khắp khuôn mặt, nhìn về phía Nhan Sắc Sắc đầy tình cảm: "Có nàng, cuộc đời này coi như không uổng!" Đột nhiên, giọng nói lộ ra sầu não, tay Nhan Sắc Sắc bất giác xoa trán hắn, nhẹ giọng khẽ nói: "Làm sao vậy, Dạ, dường như có tâm sự, xem mặt chàng nhăn thành như vậy . . . . . . Không cho nhíu mày ."
"Được được..." Sở Dạ vội giãn mày, buông bát trong tay, nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Sắc Sắc, dịu dàng dán vào tai nàng, Nhan Sắc Sắc nói nhỏ: "Không nhíu mày, đây, ta giúp chàng uống. . . . . ." Nhẹ nhàng múc thìa canh thơm ngát, đưa đến tận miệng Sở Dạ, trên mặt Sở Dạ bừng lên hạnh phúc đẹp đẽ, cứ như vậy mà gắn bó, nhìn vào mắt nhau, không nói gì trong một lúc lâu, chỉ nhìn nhau, mọi suy nghĩ chôn kín trong lòng.
Ra khỏi điện Kim Loan, không khí bỗng nhiên thư thái, Nhan Sắc Sắc ngẩng đầu, hít sâu làn hương ẩm ướt bao quanh người nàng, thể xác và tinh thần dần dần trầm tĩnh lại, ý cười trên khóe miệng không giảm nửa phần, khoan thai đi về hướng bờ hồ.
"Sắc Sắc. . . . . ." Một tiếng gọi nhỏ, đượm vẻ tiếc nuối như cảnh còn người đã mất, Tịch Mặc Dương đứng cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng, đuổi theo Nhan Sắc Sắc: "Xin muội nghe ta giải thích. . . . . ."
"Xin gọi tôi là Hoàng hậu nương nương!" Nhan Sắc Sắc lui về sau vài bước, sắc mặt nhu hòa biến mất, chỉ còn lại vẻ kích kích động và lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tịch Mặc Dương: "Bản cung có việc, cáo từ, Tịch đại nhân nếu tìm Hoàng Thượng nghị sự, hãy đến Kim Loan điện."
Lời nói thốt ra, rõ ràng thấy trong mắt Tịch Mặc Dương đong đầy phiền muộn, cố ý lờ đi ... Không thèm nghĩ đến hắn, quay người lại vội vàng rời xa, không kịp lưu lại một lời nào, cũng không nhìn thấy Tịch Mặc Dương gắt gao nắm chặt tay, cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lẽo kiên định đầy chấp nhất.