Vương Gia, Ly Hôn Đi

Chương 94: Đau tới tận đáy lòng!


Chương trước Chương tiếp

Lạnh quá! - Tô Tần 2 tay ôm vai, ngẩng đầu vọng nguyệt, lãnh ý theo 4 phương 8 hướng vọt tới, kia cỗ hàn ý quanh quẩn trong lòng, bắt đầu mùa đông , thế nhưng ở đây khí trời lại không có nhiều biến hóa lớn, không biết mạc bắc Yên Sơn quan sẽ như thế nào, Hạnh nhi đã đi đầu trở về, còn có Thủy Như Nguyệt, còn có Tư Hương viên đại gia, không biết các nàng ấy trong phủ có khỏe không? Rất nhớ lão ngoan đồng cùng mọi người trong thôn! Trong lòng ấm áp, cúi đầu nhìn lại, là 1 đại đoàn tuyết cầu trắng, Tô Tần vô cùng thân thiết vuốt nó mềm mại bộ lông- Tuyết, ngươi đều lớn như vậy, ngươi cũng nhớ các nàng chứ?

Trong lòng tiểu bạch cầu vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ mu bàn tay nàng, Tô Tần có chút phiền muộn, khe khẽ thở dài- Ta cũng rất nhớ các nàng!

Chẳng biết tại sao, nàng muốn trở về nhìn, nhìn 1 lần nữa kia hùng vĩ Yên Sơn quan, 1 lần nữa bước trên địa phương phụ thân Yên Phi Tuyết đã từng đi qua từng chỗ 1!

Chính lúc đang than nhẹ, trên vai trầm xuống, 1 cỗ ấm áp theo bả vai phiếm khai, quay đầu lại nhìn thấy Tư Mã Hằng đang đứng ở phía sau mình, mân khởi khóe miệng hướng chính mình khẽ mỉm cười- Tại sao không khoác thêm bộ áo khoác mà đã liền ra ngoài?

_ Ta không lạnh, chỉ là muốn làm cho mình bình tĩnh hạ, ầm ĩ đến ngươi? - Tô Tần tựa đầu ở trong ngực của hắn.

_ Không có, ngươi suy nghĩ việc gì? - Đến như vậy xuất thần.

_ Ta nghĩ hồi Yên Sơn quan- Nàng tưởng niệm tất cả nơi đó, tưởng niệm đại gia, xoay người, vươn 1 tay khác ôm lấy hắn, có chút làm nũng nói- Hằng, chúng ta cùng nhau trở về đi!

_ Ngươi thực sự muốn trở về? - Tư Mã Hằng nhẹ nhàng mà xoa xoa mái tóc dài của nàng, ti nhu bàn thuận trượt cảm giác làm cho hắn vui sướng.

_ Ân, ngươi xem, liền Tuyết cũng muốn! - Nói xong nàng đem trong lòng Tuyết giơ cao lên.

_ Được rồi, ta mang ngươi hồi nơi đó, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta 1 việc.

_ Chuyện gì?

_ Hồi về nơi đó thì có thể, bất quá ngươi chuyện gì cũng phải nghe ta, nhất là không thể tùy ý ly khai tầm mắt của ta- Tư Mã Hằng đem Tuyết phóng xuống mặt đất, đem Tô Tần chăm chú ôm vào trong ngực.

_ Đây coi là cái gì, nhốt? - Tô Tần lại kinh hô muốn chạy trốn khai, lại bị hắn gắt gao ôm lấy- Ta không đồng ý! - Tốt xấu gì nàng cũng là Tư Hương viên chủ tử, như vậy làm cho người ta trói lại còn ra thể thống gì, nàng còn gì là mặt!

_ Không đáp ứng, vậy khỏi quay về! - Tư Mã Hằng cũng bản hạ mặt.

_ Hảo! - Tô Tần trả lời thẳng thắn.

_ Hảo? - Tư Mã Hằng nao nao, tay hơi chút buông lỏng ra 1 chút, nàng lại còn nói hảo? Hắn không nghe lầm chứ?!

_ Đó là tự nhiên, ngươi là phu, phu vì cương, ta tại sao có thể không nghe? - Tô Tần giảo hoạt cười, trong mắt lóe ra nhỏ vụn quang mang.

_ Ân! - Tư Mã Hằng rất là hưởng thụ, gật gật đầu, bất quá hắn khóe miệng tiếu ý nhưng có chút tà- Mặc dù ngươi nói rất êm tai, vi phu ta cũng rất thích, bất quá… …

_ Bất quá cái gì? - Nàng cũng vuốt mông ngựa chụp thành như vậy, hắn còn dám ý kiến, hay là hắn phát hiện bí mật của mình? Tô Tần mi tâm vừa nhảy, len lén liếc nhìn Tư Mã Hằng, nhìn thấy sắc mặt hắn như thường, đáy lòng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, người này còn chưa có phát hiện!

_ Bất quá, ngươi thân thể vừa mới hảo, vi phu không yên lòng, hơn nữa vạn nhất ngươi có thai, càng thêm không thích hợp lặn lội đường xa, dù sao thời gian cũng đủ, không như chúng ta trước làm hôn sự, sau đó thì cùng đi, thế nào? - Tư Mã Hằng thần sắc như thường, chỉ là khóe miệng kia mạt cười đắc ý lại càng ngày càng đậm.

_ Ai, ai nói có thai! - Tô Tần hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

_ Dù cho hiện tại không có, tương lai cũng sẽ có, không như chúng ta đem hôn sự trước làm, miễn cho có vạn nhất, đột nhiên có, ngươi muốn bụng bự ngồi kiệu hoa sao? - Tư Mã Hằng trộm cười, mỗi đêm hắn đều như vậy cố gắng, muốn đứa nhỏ tuyệt đối không phải là việc gì khó!

_ Không biết e lệ, ai muốn bụng bự ngồi kiệu hoa! - Tô Tần bị hắn nói xong vẻ mặt đỏ bừng, tay nhỏ bé ở trước ngực của hắn chủy đánh.

_ Vậy sớm làm, nếu không, ta cũng không dám cam đoan ngươi sẽ không bụng bự ngồi kiệu hoa! - Nói xong hắn còn tà tà hướng nàng bằng phẳng bụng ngắm kĩ.

_ Tư Mã Hằng! - Tô Tần thực sự rất không biết nói gì, người kia càng ngày càng háo ~ sắc!

_ A, Tuyết đâu? - Tô Tần đột nhiên phát hiện, trên mặt đất kia đoàn bạch hồ hồ thịt heo cầu đã không còn.

_ Nó sớm đi!

Ngay bọn họ liếc mắt đưa tình thời gian, Tuyết đã sớm quyển thân thể quyền ở mềm mại oa lý ngủ.

_ Tiểu heo lười! - Tô Tần nhẹ giọng nói.

_ Tần nhi, ta là nói thật, gả cho ta đi, chúng ta lập tức thành thân! - Tư Mã Hằng đem mặt nàng hết nhìn đông tới nhìn tây bày chính- Ta hi vọng càng nhanh càng tốt!

_ Ta muốn ngươi gả cho ta, càng nhanh càng tốt! - Tư Mã Hằng cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rất nghiêm túc nói.

_ Vội vã như vậy? - Tô Tần trừng mắt nhìn, mặc dù nàng cũng rất muốn gả cho hắn, bất quá hình như hắn so với chính mình còn muốn sốt ruột hơn!

Tư Mã Hằng cúi đầu, đem nàng ôm chặt- Lập tức sẽ có chiến sự, ta hi vọng trước lúc xuất phát thú ngươi vào cửa!

_ Khoan, cùng ai đánh? - Tô Tần có chút khẩn trương, chưa từng nghe Tư Mã Hằng đề cập qua, hôm nay thế nào trong lúc bất chợt đã nói sắp có chiến sự?!

_ Thủy Nguyệt quốc! - Tư Mã Hằng ôm nàng ngồi ở ghế đá thượng- Bây giờ tất cả mọi người cho rằng là Thủy Nguyệt quốc phái người ám sát phụ hoàng, như vậy xuất binh chinh phạt là tất nhiên, mà nay phụ hoàng bệnh nặng, chỉ có ta cùng với Lục đệ mới có thể đảm trọng trách này, phụ hoàng sớm đã có chi tâm diệt Thủy Nguyệt quốc, lần này chi chiến, sợ rằng sẽ rất lâu dài!

Hắn lo lắng, 1 khi khai chiến, hắn sẽ không nhàn rỗi bận tâm Tần nhi, vì thế hắn muốn trước lúc xuất chinh đem bọn họ hôn sự định ra, cũng thành toàn của mình 1 cái cọc tâm sự!

_ Ngươi sợ ta chạy? - Tô Tần bất hảo vươn tay, hoàn thượng cổ của hắn, nhíu mày nói.

_ Ngươi dám! - Tư Mã Hằng không chút suy nghĩ, thốt ra- Tới chân trời góc biển ta cũng sẽ đem ngươi bắt trở lại!

_ Ta làm sao dám! - Nói xong Tô Tần nghịch ngợm hướng hắn nháy mắt 1 cái, sau đó hôn hắn 1 chút.

Ha hả, còn chưa có thành thân, đã nghĩ thế nào ra lệnh, nàng Tô Tần mới không phải cái loại mặc người ta thu xếp kia, nàng có ý nghĩ của mình, càng thêm không thích bị người khác kiềm chế!

_ Này còn không sai biệt lắm! - Tư Mã Hằng phát hiện, hắn bây giờ đối với Tô Tần loại này nhu thuận thái độ là càng ngày càng hưởng thụ, hắn hài lòng nâng má trái, chỉ chỉ- Còn có ở đây!

_ Sắc lang! - Tô Tần liếc hắn 1 cái, bất quá như trước ở trên mặt của hắn hôn 1 cái, sau đó lại hôn miệng hắn, vươn tay, ở trước ngực của hắn quấn a quấn, câu a câu, câu được Tư Mã Hằng toàn thân khô nóng khó nhịn.

_ Tiểu yêu tinh, ngươi chờ, về phòng cho ngươi hảo xem! Tư Mã Hằng đè lại nàng kia loạn ngón tay, trong thanh âm tràn ngập dục ~ vọng.

_ A, đây là cái gì! - Đột nhiên Tô Tần bỗng nhiên vươn tay chỉ phía sau hắn.

_ Cái gì? - Tư Mã Hằng bản năng quay đầu, thừa dịp hắn ngây người trong nháy mắt, nhảy khỏi ngực của hắn, bỏ chạy!

_ Khẩu khí thật lớn a, Hằng vương gia, chân dài ở trên người của ta, ta nghĩ muốn chạy đi đâu liền hướng chỗ đó chạy! - Tô Tần vừa chạy vừa kêu- Có bản lĩnh đuổi theo ta thì nói!

_ Tô Tần! - Tư Mã Hằng lửa giận, dục hỏa nhất tề công tâm, hắn hổn hển đuổi tới- Ngươi chờ đó, chờ ta bắt được ngươi, đem ngươi áp ở trên giường, áp đến chân ngươi mềm, nhìn ngươi còn thế nào chạy!

Như thế xích ~ lõa ~ lõa theo Tư Mã Hằng trong miệng nói ra quả nhiên là 1 loại kỳ tích, hơn nữa hắn nói rất lớn thanh, rất sợ Tô Tần nghe không được, Tô Tần tức giận mặt đỏ rần.

_ Nam nhân này, quả thật không biết e lệ! - Bất quá Tô Tần trong lòng lại là rất mật ngọt, nam nhân này vì mình, là cái gì tôn nghiêm đều buông xuống, hắn là thật rất yêu chính mình!

Đương nhiên ngoại trừ Tô Tần ra còn có 3 người thập phần không có ý tứ, Si, Mị, Võng 3 người trốn ở góc khuất, nhìn khắp sân truy đuổi 2 người, thần sắc khác nhau, có chút thẹn thùng.

Hazz ————————

Si nhẹ nhàng mà thở dài, lắc lắc đầu, chủ tọa bọn họ a, 1 khi gặp Tô tiểu thư, cái kia anh dũng vô địch hình tượng không còn sót lại chút gì, thậm chí ngay cả như vậy xấu hổ lời nói đều không e dè nói ra, tốt xấu gì cũng chiếu cố 1 chút bọn họ này đó người cô đơn chứ!

Hắn nhìn Mị, lại trừng 1 chút Võng, trong ánh mắt ai oán rất nhiều, hình như đang trách hắn đang làm bóng đèn nổi danh trong truyền thuyết, còn là vĩnh viễn không bị cái loại này ma diệt!

Võng mi tâm vừa nhảy, thu được Si căm tức ánh mắt hậu, hắn không nói gì ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, than nhẹ 1 tiếng, đều là mặt trăng nhạ được họa, ai kêu đêm nay ánh trăng như vậy liêu người, trêu chọc nhân tâm a, trêu chọc nhân tâm nha!

Kết quả là, Võng rất tự giác cúi đầu, sau đó về phía sau rút lui, chậm rãi, chậm rãi thối lui đến trong góc phòng âm u, ai oán vẽ góc tường.

_ Khụ khụ, àh Mị, chuyện lần đó, đa tạ ngươi! - Si rốt cuộc thành công đem Võng cái kia bóng đèn đuổi đi, thế là hắn bắt đầu đối Mị nói- Ta, kỳ thực, cái kia, cái kia… …

Hắn có chút nói lắp, nói nửa ngày lăng cũng không có thể nói hoàn, khi hắn nghĩ kỹ lời muốn nói, vai lại bị người điểm điểm.

_ Chuyện gì! - Hắn căm tức nhìn lần thứ 2 xuất hiện ở trước mặt mình Võng, người này không phải đi rồi sao, tại sao lại đi ra đại sát phong cảnh!

_ Nàng sớm đi! - Võng là hảo tâm đi ra nói cho hắn biết, ở nơi này ngay lúc hắn khổ tư thời gian, Mị đã sớm đi khỏi.

_ A! - Si nhìn lại, quả nhiên không thấy bóng dáng Mị- Ngươi làm gì thế không sớm nói cho ta biết!

_ Là chính ngươi muốn ta đi! - Hắn nhún vai, 1 bộ biểu tình “Đáng đời ngươi”- Ngươi còn không đuổi theo, nếu không truy, liền không còn kịp!

_ Đều tại ngươi! - Si liếc hắn 1 cái, vội vã đứng dậy đuổi theo.

_ Hazz, đầu năm nay, người tốt làm không được! - Võng ngẩng đầu, kia luân trăng tròn như trước đeo ở trên trời, trong sáng, sáng tỏ, hắn lắc đầu- Đều là mặt trăng gây họa! - Bây giờ liền tim của hắn đều có chút bị trêu chọc!

Ngày thứ 2, Dạ Lãnh sáng sớm liền tới đập Tô Tần môn.

Tô Tần vốn định đứng dậy, lại bị Tư Mã Hằng chăm chú ôm lấy.

_ Ta khốn! - Tư Mã Hằng bá đạo đem nàng kéo hồi lại trong ngực của mình.

_ Hằng, Dạ Lãnh khẳng định có việc gấp, ngươi buông tay! - Tô Tần thập phần bất đắc dĩ, người kia theo tối hôm qua khởi liền không an phận, cả đêm trêu ghẹo mãi đến bình minh, bây giờ hắn đảo là mệt mỏi trước mình.

_ Không buông! - Tư Mã Hằng vùi đầu vào tóc của nàng- Ta mệt mỏi, đêm qua quá cực khổ, ngươi phải bồi ta!

Tô Tần sắc mặt trướng được đỏ bừng, nàng 1 ngụm cắn mu bàn tay hắn.

_ A! - Tư Mã Hằng bị đau buông lỏng tay ra, Tô Tần nhân cơ hội bò xuống giường, mặc quần áo tử tế, nói với hắn- Ngươi cũng vội mặc quần áo mau, nói không chừng là Như Nguyệt tỉnh!

Nhìn bóng lưng Tô Tần, người nào đó úc tốt, hắn đêm qua như vậy ra sức, thế nào hôm nay nha đầu kia vẫn là như thế có tinh thần! Không tinh thần nhưng thật ra chính hắn! Không có thiên lý a!
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...