“Nhuận Ngọc, đến đây trở về đi.”
“Ngươi là ai?” Nàng nghi hoặc hỏi, nàng hiện tại đang ở trong mộng sao? Hay là. . . . . . đã chết rồi?
“Nhuận Ngọc, ngươi vốn không nên xuất hiện tại…thế giới này, hiện tại vận khí của ngươi đã kém đến cực điểm, cho nên lần này mới gặp hung kiếp, ngươi hãy nghe ta khuyên bảo, nhanh trở lại nơi thuộc về ngươi mới có thể đảm bảo chắc chắn một đời bình an.”
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ta phải nghe lời ngươi?” Nàng nhìn ngó khắp bốn phía, xa xa có một ánh sáng yếu ớt, lại không phát hiện ra một bóng người.
“Lần trước ngươi gặp chuyện, ta nhờ hắn đem thuốc giải về cho ngươi, vốn nghĩ rằng chỉ cần hắn từ bỏ long vị, có thể vãn hồi vận khí suy nhược của ngươi; ai ngờ ta đã đánh giá thấp hắn, vận khí của hắn quá mức hung mãnh, không những nuốt trọn vận khí của ngươi không sót lại một tia nhỏ nhoi, lại khiến ngươi hiện tại phải. . . . . .”
“Hóa ra là ngươi….. có thể là do chàng chưa cẩn thận thi hành thôi; nhưng mà ta không thể nghe lời ngươi, bởi vì ta đã đáp ứng chàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh chàng, nếu ta bội ước, chàng nhất định sẽ nổi giận phá hủy tất cả mọi thứ.” Nếu là nổi giận thôi thì tốt, chỉ sợ hắn sẽ không ngần ngại mà giết người?
Nhớ ngày đó, hắn từng lấy tính mạng của Thái Bình uy hiếp nàng, bắt buộc nàng ở lại bên cạnh hắn. . . . . . Nếu nàng hiện giờ lâm trận bỏ chạy. . . . . .mà khoan đã, không được! Tuyệt đối không được, với cái tính ngoan cố của hắn, sẽ có nhiều người liên can trở thành vật tuẫn táng theo nàng.
Nàng. . . . . . Nàng phải trở về thật nhanh mới được.
“Sự cố chấp của hắn quả thật là rất sâu, sâu đến mức có thể chống cự quy luật của trời đất, cương quyết cứng rắn phải giữ ngươi lại! Mặc dù lúc thấy ngươi bị thương, bản nhân có thể ứng biến mang ngươi đi, nhưng vì chấp niệm của hắn quá mạnh, bản nhân không thể làm theo ý mình; nhưng hôm nay, chung quy hắn chỉ là một phàm nhân, cho nên con đường hồi hương của ngươi lại lần thứ hai xuất hiện, Nhuận Ngọc, ngươi sẽ trở về đúng không?”
Nàng nhớ tới mọi thứ quen thuộc ở cố hươn, khóe mắt thoáng chốc đã ươn ướt, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Liễu Húc lại nhanh chóng hiện lên trong đầu nàng.
Nàng lắc đầu, “Thực xin lỗi, ngươi vẫn nên đưa ta trở về đi! Ta. . . . . . Ta phải về bên cạnh chàng.”
Một tiếng thở dài chán nản, “Nhuận Ngọc, ngươi vốn không phải là người của vương triều Phượng Tường, lại cố chấp lưu lại tại địa phận của vương triều Phượng Tường, vận mạng của ngươi hoàn toàn không thể tiếp tục kéo dài, những rủi ro liên tiếp tìm đến ngươi cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn nữa, ngươi cần phải hiểu rõ điều này, cho dù ngươi thoát được lần này, nhưng lần tới khí lực kia nhất định sẽ càng thêm hung mãnh, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ chết oan chết uổng, đã như vậy ngươi còn nguyện ý lưu lại sao?”
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta đều phải quay về!” Thái độ của nàng rất kiên định.
Nàng là không hiểu cái gì vận khí với không vận khí , chỉ biết là nàng không thể cứ như vậy bỏ Liễu Húc, bởi vì nàng bây giờ cho dù thật muốn trở về cố hương, trong lòng cũng treo mối trở ngại, nàng không thích như vậy.
“Là vì hắn?”
“Đúng vậy!”
“Ngươi yêu hắn như vậy sao?” Giọng nói ẩn chứa đôi chút nghi ngờ —— cảm tình là gì, lại có thể có thể làm cho nàng đến sống chết cũng không màng?
“Đúng vậy! Ta yêu chàng. Cho dù ta thật sự bởi vậy mà chết, cũng muốn chết ở bên cạnh chàng, xin ngươi đem ta trở về đi!” Ngữ điệu của nàng cương quyết mạnh mẽ, không dễ bề bác bỏ.
Ngoài ra, trong lòng nàng cũng có chút bối rối, nàng nếu không trở về, hắn không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Tiếng nói kia im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời, “Nhuận Ngọc, đây là chính lựa chọn của ngươi, bỏ qua lần này, con đường hồi hương của ngươi có thể sẽ mãi mãi biến mất, cho dù ngày sau ngươi hối hận, cũng không thể trở về, biết không?”
“Ta hiểu được, nhưng ta cũng muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại muốn giúp ta?”
“N gươi rơi xuống thế giới này chính là sai lầm của ta, ta đương nhiên phải cố sức bù đắp lỗi lầm đó; ngươi không muốn nhìn thử cuộc sống của mình nếu quay về cố hương thì sẽ thế nào sao? Ngươi sẽ thấy được sự khác biệt rất lớn đó!” Thanh âm kia lại lên tiếng khuyên bảo dụ dỗ.
“Không cần, ta muốn trở về.” Nàng quả quyết cự tuyệt —— nếu nàng đã vì Liễu Húc mà lưu lại, thì trong lòng cũng không nên ôm giữ hai tâm nguyện song song như vậy, đắn đo không minh bạch vốn không phải bản tính của nàng.
Thanh âm kia lại khẽ thở dài, “Ta hiểu được, ngươi trở về đi thôi! Nhanh nhanh trở về, không thể chần chờ không thể chần chờ. . . . . .” Hắn giống như đang niệm thần chú.
Nàng cảm thấy được bản thân nhẹ hẫng đi, rất nhanh sau đó bị hút vào luồng ánh sáng phía trước rồi biến mất đi.
Nhìn theo thân ảnh của nàng càng lúc càng xa, giọng nói kia lại vang lên như từ một nơi thật xa: “Hỏi thế gian tình là gì! Bản nhân thật sự không bao giờ có thể lý giải được.”
Nàng cảm thấy được chính mình bị quấn vào một luồng ánh sáng, bốn phía hiện ra một màu vàng lóa, chói mắt hoa cả lên khiến người không thể mở mắt ra được; đợi cho ánh sáng kia dần đi xa, nàng mới mở mắt ra, cảnh vật quen thuộc lập tức đập vào đôi đồng tử đen bóng.
“Tỉnh rồi! Ngọc chủ nhân tỉnh lại rồi! Nhanh! Nhanh đi thông báo Cửu gia!” Một tiếng gào tràn ngập bên tai nàng, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khiến nàng muốn xoay mình cử động nhưng hoàn toàn không thể.
“Ngọc chủ nhân, xin đừng nhúc nhích cũng đừng dùng sức.” Đại phu đứng hầu bên giường nhìn thấy liền lập tức kích động khuyên can, “Ngọc chủ nhân, chuyện tiếp theo mà tiểu nhân muốn bẩm cáo xin người phải thật trấn tĩnh, đừng vì nó mà thương tâm quá độ, hủy hoại sức khỏe. ” Đại phu vươn ống tay áo khẽ lau lau mồ hôi trên trán.
Nàng như có được dự cảm những điều hắn sắp nói.”Ta không muốn nghe những lời dư thừa. Chỉ cần nói cho ta biết kết quả là được.”
Đại phu sửng sốt, nhưng vẫn e ngại cúi đầu bẩm báo: “Ngọc chủ nhân, người. . . . . . đứa bé. . . . . . không còn nữa ạ!” Hắn nói rất nhỏ.
Quả nhiên là như vậy! Nàng hít sâu một hơi, vừa vặn lúc đó nàng nhìn thấy một tỳ nữ bưng một chậu máu loãng đi ra ngoài.
Cũng không tệ lắm, tâm tình của nàng cũng không quá mức kích động, chính là sụt sịt mũi, hốc mắt ửng đỏ, còn chưa đến nông nỗi dậm chân kêu trời.
“Tất cả đi ra ngoài đi!” Không biết khi nào, Liễu Húc đã tới đến bên giường.
Nàng yếu ớt giương mắt nhìn thấy hắn toàn thân ướt đẫm, tóc tai bù xù, một đôi mắt xanh lục phảng phất chút hoang mang sợ hãi, hắn nhanh chóng truyền lệnh cho bọn hạ nhân thối lui ra ngoài cửa.
Nàng cực kỳ đau lòng, nhưng vẫn cố gắng gượng an ủi hắn, “Đừng quá đau lòng, đây đều là thiên mệnh, chẳng trách người khác.” Nàng biết khi nàng cận kề sinh tử, hắn nhất định đã nóng ruột đến phát điên lên rồi.
Hắn hạ thấp nửa thân dưới, ngồi xuống bên mép giường nhìn nàng nói : “Thiên mệnh? Vì sao bổn vương phải chịu đựng một định mệnh như thế chứ?”
So với bất kì kẻ nào, hắn luôn là người mong chờ đứa bé này hơn cả! Vì cái gì ông trời muốn đoạt lấy hạnh phúc nhỏ nhoi của hắn như vậy? Hắn thật hận mà!
Nàng nhìn thấy nỗi uất hận dâng trào trong ánh mắt của hắn, trong lòng cả kinh, gắng vùng vẫy ngồi dậy khuyên can: “Đừng, đừng như vậy, Liễu Húc, chàng muốn có con, chờ khi thân thể ta tốt lên một chút, chúng ta thử lại lần nữa , cơ hội sau này còn rất nhiều, có được không? Nhưng mà làm ơn. . . . . . Đừng hận, đừng oán, chàng như vậy chỉ làm bản thân thêm đau khổ, ta… ta sẽ đau lòng lắm , Liễu Húc à. . . . . .” Nàng ôm chặt lấy hắn.
Hắn cũng không nói gì, vòng tay qua ôm nàng, mặt hắn khẽ vùi sâu vào cổ nàng, đôi vai rộng lớn của hắn bỗng chốc rung rung co rút.
Hắn khóc —— Lần này đã là lần thứ hai, hơn nữa đều là vào thời điểm tính mạng của nàng được cứu về từ lúc nguy cấp nhất.
Nàng để mặc hắn dựa vào người mình, một tiếng khóc nho nhỏ rấm rức vang lên bên tai nàng, nàng nhẹ nhàng xoa xoa lưng hắn, một lần lại một lần, dường như thật giống một người mẹ đang dỗ dành con mình.
Một lát sau, hắn mới giương đôi mắt sưng đỏ nhìn nàng, hoàn toàn không e ngại nàng thấy được.
Nàng ôm mặt hắn, dịu dàng hôn lấy từng nước mắt đang còn vương lại trên gương mặt khôi ngô kia, lúc này mới cười trêu nói: “Xem chàng kìa, một đại nam nhân lại khóc như một đứa trẻ, chàng không thấy xấu hổ sao?”
“Nhuận Ngọc, cương vị nhiếp chính vương này ta muốn từ bỏ.” Đối với cái loại vận khí gì đó mà nam tử trung niên kia nói, hắn chỉ là bán tín bán nghi, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn lần này, hắn đã không thể không tin tưởng, vận khí của hắn thiếu chút nữa trấn áp hết hi vọng sống của nữ nhân hắn yêu, chuyện này hắn không thể nào có thể chấp nhận được!
Ngay cả long vị hắn cũng đã từ bỏ thì nhiếp chính vương này có là gì đâu chứ?
“Không cần như thế, chàng không cần phải làm như vậy.” Nàng lắc đầu, sau khi được giọng nói của người lạ kia chỉ bảo, nàng mới biết được hắn vì nàng mới bỏ đi ngôi vị hoàng đế.
Liễu Húc là kiểu người thông minh, lập tức phát giác được điều gì khác lạ, hắn thử ướm hỏi: “Nàng. . . . . . đã biết điều gì sao?”
“Cái gì nên biết cũng đã biết .”
“Nàng đã gặp hắn ?” Hắn hoảng hốt hỏi.
“Tóm lại. . . . . . cứ cho là vậy đi! Ta và hắn đã nói chuyện qua.” Tuy rằng nàng vẫn chưa cùng chủ nhân của giọng nói chính thức đối diện gặp mặt, nhưng nàng thực xác định người kia và nam tử Liễu Húc nói là cùng một người.
“Vậy —— nàng. . . . . .” Hắn kinh ngạc đến nói không ra lời.
Nàng thở dài một hơi, “Ai! Liễu Húc, giống như ta đoán, người kia là đồng hương của ta, nhưng vì sao hắn có khả năng qua lại dễ dàng giữa cố hương và nơi này, ta cũng không rõ ràng, và. . . . . . ta cũng thực không muốn biết, nhưng hắn đã khẳng định với ta, bây giờ ta rốt cuộc không thể trở về được nữa.” Bởi vì nàng cự tuyệt cơ hội trở về cố hương duy nhất.
“Thật. . . . . . Thật sự?” Hắn không giấu được vui mừng, chỉ không lâu trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ nghi ngờ lưỡng lự, “Nàng sẽ không cảm thấy được đáng tiếc sao?” Hắn thật muốn xác nhận nàng có đúng là đã chết tâm hoài cố hương chưa.
Nàng lại thở dài một tiếng, bệnh đa nghi của hắn thật đúng là nặng!
“Ta cũng không cảm thấy đáng tiếc, bởi vì ta đã là vợ của chàng, tương lai sau này ta sẽ cùng chàng ở một chỗ, cố hương nơi đó không có chàng, ta còn nghĩ đến nó làm gì?” Nàng cảm thấy được nhất định lần này phải nói rõ ràng, nếu không nàng sẽ bị hắn phiền chết.
Về phần cố hương, thôi. . . . . . đôi khi ngẫu nhiên trộm hoài niệm một chút là tốt rồi.
Hắn vừa nghe đến câu trả lời của nàng, giống như đứa trẻ được kẹo, vui mừng nói : “Như vậy nàng vĩnh viễn đều là của bổn vương , vĩnh viễn đều không thoát khỏi cuộc đời của bổn vương nữa.”
Nàng vừa nghe phần còn lại liền trợn trắng mắt—— trong quá khứ nàng đã thổ lộ với hắn không ít lần, hắn lại luôn không chịu tin tưởng.
“Nhuận Ngọc, bổn vương nhất định sẽ cùng với nàng đầu bạc răng long, cho nên bổn vương không muốn mạo hiểm nữa! Ngày mai lâm triều, bổn vương muốn chiêu cáo quần thần, ta sẽ từ chức nhiếp chính vương này, sau đó sẽ chọn ra một vị phụ thần thích hợp cho cương vị này.”
“Được, nhưng Hoàng Thượng không phải còn nhỏ sao? Chàng thật yên tâm sao? Hay là. . . . . . Trong lòng chàng đã tìm ra được người kế thừa thích hợp cho chàng?” Nàng cảm thấy được việc này không dễ dàng giải quyết như vậy.
Hắn nở nụ cười, “Nàng thật là hiểu ta nha Nhuận Ngọc; bổn vương đã chọn được một nhân tuyển rất tốt, chính là Sài tướng quân.”
“Hắn rất lợi hại sao?” Muốn đảm đương chức đại thần phụ chính Hoàng thượng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Yên tâm, hắn tuyệt đối có thể đảm đương trọng trách này, thuận tiện cũng coi như cho hắn một cơ hội để rèn luyện. Hắn nhất định sẽ rất vui mừng tiếp nhận.” Liễu Húc đánh giá rất cao vị tướng quân thiện chiến từng sát cánh bên hắn Đông chinh Bắc phạt này.
Sài tướng quân này văn tinh võ luyện, cơ lược mưu trí, quan trọng nhất là hắn một mực trung thành phụng sự, là người thích hợp nhất đảm đương vị trí này.
“Sau đó. . . . . . chàng định dự tính thế nào?” Nàng hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt nhất —— hắn đem cương vị nhiếp chính vương này tặng cho người khác thì hắn sẽ làm gì đây?
“Bổn vương quyết định rời khỏi tông tịch hoàng thất, từ bỏ họ Liễu, nguyện ý trở thành một bình dân bá tánh.” Bởi vì vận khí của hắn quá cương thịnh, cho nên bằng mọi cách hắn phải hạ thấp nó đến mức cuối cùng, có như vậy thì hắn và nàng mới có thể chung sống hạnh phúc trọn đời.
Nàng bị dọa đến khiếp sợ, miệng lắp bắp, “Chàng. . . . . . Chàng muốn. . . . . . Muốn làm bình dân? Không lầm chứ? Bình. . . . . . Bình dân. . . . . . Chuyện này, cuộc sống của họ như thế nào , chàng. . . . . . Chàng căn bản không. . . . . . chưa bao giờ hiểu đúng không?”
Nàng cảm thấy ý nghĩ của hắn thật là quá viễn vông!
Nàng dám khẳng định nam nhân này trời sinh chính là quý tộc, sớm quen cuộc sống cẩm y ngọc thực*, tuyệt đối không có khả năng thích ứng được loại ngày muốn có phải chính mình làm việc. (* cơm no áo ấm sang trọng không lo lắng)
“Bổn vương biết nàng không tin, nhưng bổn vương sẽ chứng minh cho nàng thấy!” Hắn đối với vẻ mặt xem thường phản đối của nàng cũng không thèm để ý, dù sao hắn có tự tin chắc chắn sẽ làm được.
Nàng cảm thấy không có gì để nói, hắn không còn là nhiếp chính vương, nàng cũng không để ý, nàng lo lắng chính là, vạn nhất sau này hắn hối hận thì làm sao bây giờ?
Hắn khẽ di chuyển ngón tay chặn ở đầu môi nàng, “Hiện tại nàng đừng nên nói gì cả, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh đứng xem, bổn vương nhất định phải cùng nàng bình an sinh sống quãng đời còn lại, sau đó lại sinh một đứa trẻ, đây là chính là ước mơ khát vọng duy nhất trong cuộc đời của ta; về phần vinh hoa phú quý, tranh giành quyền lợi, bổn vương cũng không muốn nghĩ đến nữa , bổn vương chỉ muốn cùng nàng. . . . . . duy nhất có nàng. . . . . . vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ.”
“Được rồi! Chàng đã kiên quyết như thế, ta sẽ nghe theo chàng, đến lúc đó chàng muốn làm sao thì ta liền làm vậy, có được không?” Bằng không nàng còn có lựa chọn khác sao?
Kỳ thật hai người lưu lạc chân trời, chu du thiên hạ cũng rất hấp dẫn, chỉ là. . . . . . Tiền đâu? Không có tiền thì phải tính sao đây? Đây là vấn đề thực tế nhất.
Lời còn chưa kịp hỏi ra, chợt nghe đến hắn nói: “Ngày mai bổn vương sẽ đem chuyện này thông cáo với văn võ quần thần, trong vòng một tháng tới, chúng ta lập tức sẽ rời kinh thành, quyết định như vậy đi.”
Phượng Tường vương triều, Hưng Yên năm thứ không rõ–
Nhiếp chính vương Liễu Húc triệu tập quan lại, kiên trì từ bỏ tước vị và chức quan, trao chuyển quyền phụ chính đại thần cho Sài tướng quân.
Hưng Yên năm thứ hai –
Bởi vì làn sóng phản đối quá mạnh khiến việc từ bỏ tôn tịch kéo dài hơn một năm, Liễu Húc rốt cục chính thức thoát ly hoàng thất, đổi họ Liễu thành họ Ôn theo vợ, đồng thời cũng cùng với Nhuận Ngọc rời khỏi kinh thành chu du thiên hạ, cả đời cũng không quay trở lại nơi thị phi đó.
Từ nay về sau, tuy rằng triều chính trong cung thiếu đi Ôn Húc, nhưng vẫn chưa trở thành đại loạn, bè phái cái cựu đại thần theo dưới trướng Sài tướng quân ra sức chống đỡ sự suy đồi của quốc gia, ngược lại khiến đất nước vẫn tiếp tục ổn định theo quy luật tự nhiên của nó.
Hưng Yên năm thứ bảy –
Ôn Húc cùng Nhuận Ngọc định cư ở một trấn nhỏ tận biên giới phía Đông; hai năm sau, hai người sinh hạ một nữ nhi, từ nay về sau bình an, hoà thuận vui vẻ đến già.
==================
“Ngươi dù sao cũng đã làm sai, tuy rằng chỉ vô tình không chú ý.” Một thanh âm già nua vang lên.
“Thuộc hạ biết tội, nhưng cô bé kia rõ ràng có cơ hội trở lại cố hương, nàng ta lại từ bỏ đi, thuộc hạ thật sự không hiểu được.” Hắn nhíu mày.
“Thôi quên đi, dù sao nàng ấy không chết nơi tha hương, vẫn đang bình an sinh con dưỡng cái, hạnh phúc mỹ mãn đến già, âu cũng là tạo hóa của nàng. Nhưng mà về sau tuyệt đối không cho phép lại có loại chuyện này phát sinh, bởi vì không phải người nào cũng có thể may mắn được như vậy, nghe rõ rồi chứ?” Mỗi người đều có không gian riêng của mình, vọng tưởng nghĩ rằng xuyên qua sẽ đổi khác thì chỉ mang đến bất hạnh cho bản thân.
“Tuân lệnh, thuộc hạ không dám tái phạm.” Hắn đổ mồ hôi ròng ròng.
“Đi thôi! Lập tức đem thông đạo không gian tu sửa cho hoàn hảo lại, đừng để cho người khác lại lầm lạc sa chân vào.”
Người kia lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Lão giả nhìn xuống giữa cái chậu, bên trong còn thoáng hiện thân ảnh một cô gái, hắn lẩm bẩm nói: “Ngươi cũng thật may mắn a!”
Không lâu, người biến mất, chậu nước cũng dần yên tĩnh lại.
HẾT