Vương Gia Bá Đạo

Chương 22


Chương trước Chương tiếp

Liễu Húc cẩn thận ôm lấy thân thể của nàng, loay hoay tìm kiếm một căn phòng gần đó, nhẹ nhàng mang nàng đặt trên giường, con dao còn cắm trên ngực làm vết thương không ngừng rỉ máu khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ, hắn kiềm không được khẽ ghé đầu sát gần dò xét hơi thở của nàng.

A, vẫn còn hơi thở thoi thóp! Đến lúc này hắn mới có thể thở phào một chút.

Các nhóm nô bộc nhận được tin tức cấp báo lập tức chạy lại đây, hắn vừa nhìn thấy bọn họ đã gầm lên giận dữ -

“Đại phu đâu? Ta đã bảo các ngươi thỉnh đại phu tới đây. Ngu ngốc, một đám ăn hại, các ngươi chạy hết đến đây để làm gì? Xem náo nhiệt sao?”

Mấy tên nô tài liên can bị quát lớn khiến kinh hồn bạt vía, vội vàng quỳ cả xuống đất, miệng lắp bắp không nên lời, “Là lỗi của nô tài…. Là lỗi của nô tài….”

Liễu Húc chỉ cảm thấy trước mắt tất cả như hóa đen, thiếu chút nữa cả hắn cũng ngã xuống, đột nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm yếu ớt, hắn vội xoay người đến bên giường, “Nhuận Ngọc…. Nhuận Ngọc…”

Nàng cố sức mở mắt ra nhìn hắn, miệng bập bẹ nói “Ta….ta…”

“Đừng nói nữa, hãy cố chịu đựng, ráng chút nữa thôi, ta xin nàng.” Hắn nắm chặt tay nàng nài nỉ.

“Ta…. Ta sợ bản thân… không chống được….”

“Nói bậy!” Nỗi sợ hãi như một cơn hồng thủy tràn ngập hết lý trí của hắn, hắn lập tức quyết định không chần chờ nữa, hắn phong bế lại mấy huyệt đạo chính trên ngực nàng, tay cầm chặt chuôi đao, nhìn nàng an ủi, “Kiên nhẫn chịu một chút.” Sau đó dùng lực kéo thật mạnh, đem con dao rút ra khỏi người nàng.

Trong thoáng chốc, máu tươi bắn đầy gương mặt và quần áo của hắn, Nhuận Ngọc thét lên một tiếng đau đớn thảm thiết, rồi liền rơi vào hôn mê.

Liễu Húc xé một vạt áo, buộc chặt lại miệng vết thương của nàng, rồi quay đầu lại hét lớn, “Đại phu đâu? Còn chưa tới nữa sao?”

Như nghe được tiếng gào thét của hắn, một lão già vội vàng xuất hiện trước cửa phòng, miệng hô vang, “Đến đây, đã đến đây.” Hắn chạy đến bên giường, nhận ra động tác vừa rồi của Liễu Húc kinh ngạc hỏi, “Ngài….rút dao rồi sao?” Gần như không do dự nữa, hắn lấy một viên ngưng huyết đan bỏ vào miệng bệnh nhân đang nằm trên giường (ngưng huyết đan : thuốc cầm máu ý mà =”=)

“Thỉnh Cửu gia lui ra một chút, tiểu nhân muốn xem rõ thương thế của nàng.”

Liễu Húc nghiêng người tránh sang một bên, đại phu quan sát tình trạng – miệng vết thương đã dần ngưng chảy máu, chủ yếu là nhờ phong bế các huyệt đạo trên ngực cộng thêm tác dụng của ngưng huyết đan, nhưng có vẻ màu của máu đổ ra có gì đó không đúng lắm…

Đại phu xem xét gần nửa ngày mà vẫn trầm mặc không nói lời nào.

Liễu Húc nhịn không được lạnh lùng nói, “Bổn vương không phải mời ngươi đến đây để diễn trò câm điếc.”

Đại phu vội vàng khom lưng bẩm báo, “Cửu gia, cô nương này máu đã đông lại, ngừng chảy, nhưng mà….máu lại hóa đen, chỉ sợ là….”

Có độc? Ý nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu, hắn cực kì hoảng sợ, lập tức lại bên cạnh nàng xem xét, quả nhiên nhìn thấy máu trên miệng vết thương đã đông lại, chỉ thấy những vết máu khô đen xỉn bao quanh, chỉ sơ đã biết đó là hiện tượng trúng độc – mới vừa rồi hắn quá bối rối nên không hề chú ý đến điểm này.

“Là loại độc gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

“Xin cho tiểu nhân xem qua thanh đoản đao kia.” Đại phu yêu cầu.

Hắn đem dao đưa cho đại phu.

Chỉ thấy đại phu kia cẩn thận nghiên cứu tới lui thanh dao, rồi lại đưa sát mũi ngửi ngửi, tiếp theo lại bắt mạch của nàng, suy nghĩ một chút mới đáp, “Cửu gia, nàng đã trúng phải ‘phượng hoàng sát’”.

“Phượng hoàng sát?” Hắn đã từng có nghe nói qua, đây là một loại độc xuất xứ từ giang hồ.

“Loại này độc tính rất mạnh, vừa vào cơ thể liền lập tức phát tán toàn thân, cuối cùng khi độc khí công tâm, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, thì e rằng tính mạng của vị cô nương này sớm muộn….”

“Vậy có giải dược hay không?” Giọng nói của hắn lạnh như băng tuyết.

“Không có, nhưng mà có một loại thảo dược có thể khắc chế được loại độc này, đem độc tính tạm thời đè nén lại, chỉ tiếc loại này đã bị triều đình nghiêm cấm lưu trữ, chỉ trong hoàng cung mới được quyền gieo trồng.”

“Tân la diệp?”

“Đúng thế, chính là tân la diệp, độc tính của nó cũng không kém, nhưng lại khắc được phượng hoàng sát, mặt khác bên trong nó còn chứa một lượng chất gây mê có thể kiềm chế được cơn đau, , chỉ là…. loại thảo dược đó tính năng rất mạnh, không biết cơ thể cô nương này có thể chịu nổi được không? Còn nữa, cho dù có hiệu quả thật sự, nhưng nếu dùng lâu ngày sẽ khiến người đâm ra nghiện, cuối cùng dẫn đến cơ thể suy kiệt, chuyện này mạo hiểm rất lớn a.”

“Dùng tân la diệp có thể tiêu trừ được hết độc tính của phượng hoàng sát sao?”

“Không được, tiểu nhân đã có nói qua rồi, cũng chỉ có thể khắc chế tạm thời, không thể giải được hết, cho nên cô nương này…” Đại phu không dám nói thêm nữa.

Lời nói này ý nghĩa đã thực quá rõ ràng – cả hai bên đều là tử lộ cả.

“Tuy rằng như thế nhưng hiện tại chỉ có còn con đường này là cách khả thi duy nhất phải không?” Sắc mặt Liễu Húc cực kì khó coi, không thể tưởng tượng được, hắn đường đường là một đại Vương gia, cũng từng tung hoành nơi sa trường hiểm ác, lại có thể lâm vào cảnh khốn khó như ngày hôm nay.

Đại phu cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

“Được rồi ngươi có thể đi, người đâu, hãy lấy ba lượng vàng thưởng cho hắn, lập tức dẫn hắn đi lĩnh.”

Đại phu cáo lui ra, hắn lại ra lệnh cho tốp thuộc hạ còn lại đi nốt, chỉ lưu lại mỗi tì nữ Tú Hoa.

Nàng ta đang quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy.

“Ngươi thật là một kẻ nô tỳ thất trách, chủ nhân lâm nạn, ngươi sao có thể trốn đi như thế hả?” Từng câu từng chữ bật ra từ đầu lưỡi hắn.

“Không…. Không…. Không phải, nô tì chỉ là…. chỉ là….” Nàng ta sợ tới mức nói năng lung tung lộn xộn.

“Bổn vương không thích nghe những lời dối trá biện bạch của ngươi, ngươi là tỳ nữ của nàng, phải xử lý ra sao để sau này nàng tự mình quyết định, nếu nàng muốn ngươi chết…. Hừ, cũng đừng trách bổn vương không khách khí mà thẳng tay. Hiện tại tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ hèn hạ của ngươi, đứng lên đi.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

“Nô tỳ tạ ơn vương gia ân điển.” Nàng ta dập đầu liên tục, lảo đảo cả người, suýt nữa không vững ngã nhào trên đất.

“Bây giờ ngươi đi chuẩn bị một chậu nước và mấy cái khăn sạch đến đây.”

“Tuân lệnh, nô tỳ lĩnh mệnh.” Nàng ta vừa đáp lời vội vội vàng vàng chạy đi ngay.

Rất nhanh sau đó, nàng ta liền bưng vào một chậu nước ấm, trên vai vắt mấy chiếc khăn trắng sạch.

Hắn dịu dàng lau sạch vết thương của Nhuận Ngọc, phát hiện ra máu của nàng ngày càng đen sẫm lại, tim hắn càng đập nhanh lo sợ, hắn nhanh chóng băng bó lại cho nàng, rồi nhìn về phía Tú Hoa ra lệnh, “Giờ ngươi ở đây chăm sóc canh chừng nàng, bổn vương có chút việc phải rời đi gấp, lập tức sẽ trở về ngay; nếu có điều gì sơ xuất ảnh hưởng đến nàng, bổn vương nhất định sẽ chôn ngươi theo cùng. Nghe thấy không hả?” Từng câu từng lời đều nghiêm túc, sát khí khiến người ta sợ sệt.

“Dạ, nô tỳ không dám khinh xuất đâu ạ.” Tú Hoa vội quỳ xuống nói.

Kế tiếp, Liễu Húc liền quay người đi.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...