Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề, Thủy Lung liền từ chối không để Trưởng Tôn Vinh Cực ôm nữa, tự mình đi bộ, đi tới cửa tân phòng mở cửa ra liền thấy Mộc Tuyết đứng bên ngoài, nghe tiếng cửa mở nàng ta giống như bị giật mình, vẻ mặt đều biến đổi.
Đáy mắt Thủy Lùng tràn ngập kinh ngạc, phát hiện Mộc Tuyết khác thường.
“Nô tỳ gặp qua vương gia, vương phi.” Mộc Tuyết hành lễ với hai người.
Thủy Lung đưa tay đỡ Mộc Tuyết, nói: “Không cần giả làm nô tỳ, nên gọi ta như thế nào thì cứ gọi.”
Mộc Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Lung, lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn im thinh thít từ nãy giờ, do dự không lâu liền ngoan ngoãn gọi: “Lung tỷ tỷ.”
Lúc gọi như vậy, nàng để ý tới vẻ mặt Trưởng Tôn Vĩnh Cực, thấy sắc mặt hắn không có gì khác thường, mới thả lỏng tinh thần. Nhưng nàng lập tức nhớ tới chuyện cách đây không lâu, tinh thần mới thả lỏng lập tức trầm xuống.
Nét mặt nàng biến hóa không rõ ràng, nhưng người hiểu rõ nàng như Thủy Lung lại nhìn ra được. Ở đây không phải chỗ tốt để nói chuyện, cho nên nàng không có vội hỏi, nói với Mộc Tuyết: “Cùng nhau đi ăn.”
Mộc Tuyết khẽ gật đầu, theo thói quen muốn đi kế bên Thủy Lung, thấy tầm mắt Trưởng Tôn Vinh Cực quét tới, bước chân hơi chùn lại, cách xa hai người một chút, thầm nghĩ: Võ vương thật đúng là để ý tới Lung tỷ tỷ.”
Trong vườn hoa, cảnh đẹp làm mê hoặc lòng người.
Ba người cùng ngồi chung một bàn, thức ăn tinh xảo được từng nhóm nữ tỳ đưa lên.
Thủy Lung rất đói, chẳng còn quan tâm gì đến hình tượng nữa, bưng bát cơm lên liền ăn, ăn rất nhanh lại nghiêm túc. Nếu người bên ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ nàng là quỷ đói đầu thai, Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy mà xót xa lại thích thú, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn rau cho nàng.
Thủy Lung không hề rãnh, chỉ lườm hắn một cái: “Gắp thịt.”
“Ha ha.” Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay muốn véo má nàng, nhưng bị ánh mắt sắc bén của nàng làm dừng lại, lập tức chuyển mục tiêu giúp nàng lấy hạt cơm cạnh khóe miệng xuống, rất tự nhiên đưa vào miệng mình.
Mộc Tuyết ngồi một bên im lặng ăn cơm, cố gắng coi mình là không khí nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt liền vặn vẹo, vội cúi đầu đem mặt mình giấu đi, nhưng hai vai run rẩy đã bán đứng nội tâm thành thực của nàng.
Thủy Lung lướt mắt nhìn hai người. rồi tiếp tục tự mình ăn uống vui sướng.
Thủy Lung giải quyết hơn một nửa bàn cơm, ngay cả Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không nhịn được ngạc nhiên xem Thủy Lung, không ngờ nàng có thể ăn nhiều đến thế. Nói vậy, lúc đầu ở sơn trang nghỉ mát phía biển đông, hắn thật sự để nàng bị đói?
Lúc này, sắc trời tiệm dần, hạ nhân trong phủ Võ vương đốt đèn lồng lên.
Sau khi tỳ nữ đem toàn bộ đồ ăn dọn xuống hết, Thủy Lung dẫn Mộc Tuyết đi, ý bảo chỉ có hai người bọn họ nên Trưởng Tôn Vinh Cực bị bỏ rơi lại một mình. Vì thế, Trưởng Tôn Vinh Cực không được vui, cánh tay hắn nhanh như chớp ôm lấy vòng eo nhỏ của Thủy Lung, khiến nàng không có cách nào nhúc nhích.
Thân thể Thủy Lung vốn đang mệt mỏi, nàng không còn sức đâu mà giãy dụa, cười khẽ với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ta đi lấy tín vật.”
Tín vật? Tín vật gì?
Thủy Lung nói một câu liền trúng tâm tư ham hư vinh của Trưởng Tôn Vinh Cực, càng làm hắn không có biện pháp cho Thủy Lung rời đi. Nhưng câu nói tiếp theo của Thủy Lung liền phá vỡ kiên trì của hắn: “Muốn tặng tín vật cho ngươi, tín vật của vợ chồng.”
“Cùng nhau đi.” Gương mặt Trưởng Tôn Vinh Cực tràn ngập sung sướng.
Thủy Lung nháy mắt một cái, vẻ mặt có chút dí dỏm: “Xem trước thì không còn ý nghĩa gì rồi.” Tiếp đó, lợi dụng lúc Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng ngây người, nhanh nhẹn thoát khỏi cánh tay hắn, vẫy tay bảo Mộc Tuyết đi theo.
Trước khi rời đi, Mộc Tuyết còn ngoảnh đầu lại liếc Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn còn dính trên người Thủy Lung, khóe miêng nhếch lên, bộ dạng vui sướng lại mong chờ, giống như đứa trẻ chờ mong được tặng quà, từ đầu đến chân đều rất đơn thuần.
Bộ dạng kia làm cho Mộc Tuyết hoảng hốt, nhớ lại lần đầu gặp Trưởng Tôn Vinh Cực, mặt đối phương không chút biểu cảm, dáng vẻ thì lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng làm người ta khiếp sợ, thỉnh thoảng lộ ra một chút nhàm chán, chán ghét. Tựa như trên đời này chẳng có chuyện gì làm cho hắn hứng thú, không nảy sinh ra bất kì tình cảm với bất cứ vật gì, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm và thần bí, hấp dẫn ánh mắt mọi người lại khiến người ta sợ hãi.
Lung tỷ tỷ… thật là có bản lĩnh!
Giờ phút này, Mộc Tuyết vô cùng kính nể đối với Thủy Lung.
Không biết Thủy Lung tỷ đã dùng cách gì để thuần hóa nhân vật nguy hiểm như Trưởng Tôn Vinh Cực trở thành bộ dạng thế này.
Ở trước mặt Lung tỷ tỷ, Võ vương giảm bớt mọi hung tợn, để lộ ra dáng vẻ anh tuấn lại ôn nhã, thuần khiết… Võ vương như vậy chắc chắn sẽ khiến rất nhiều nữ tử si mê, không biết Võ vương có thể thực hiện lời được lời hứa của hắn với Lung tỷ tỷ không, có thể mãi mãi chung thủy với một mình tỷ ấy?
“Mộc Tuyết?” Thủy Lung nhìn Mộc Tuyết gọi.
Nàng đã kêu ba lần rồi, đối phương vẫn còn ngẩn ngơ như cũ.
“Hả?” Ánh mắt Mộc Tuyết rốt cuộc cũng trong sáng trở lại, nhìn Thủy Lung lại ngó cảnh vật chung quanh, mới phát hiện mình và Thủy Lung đã rời khỏi vườn hoa gần tân phòng, đi tới bên cạnh hồ nước cùng hòn núi giả, một nơi khá bí ẩn.
“Suy nghĩ cái gì vậy? Ta gọi ba tiếng ngươi vẫn không trả lời.” Thủy Lung vươn tay khẽ búng vào trán Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết bị búng không đau, trái lại còn cười. Cười một hồi, nụ cười trên môi dần nhạt đi. Ánh mắt lo lắng nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung cười khẽ nói: “Từ lúc nãy đã thấy ngươi có chút khác thường, nói đi. Có chuyện gì?”
Mộc Tuyết lấy cuộn giấy từ trong ống tay áo ra, đưa cho Thủy Lung: “Sư phụ đưa tin đến.”
Thủy Lung nhận tờ giấy mở ra xem, liếc qua một cái liền nhìn hết nội dung bên trong, kế đó sắc mặt trở nên nguội lạnh đem tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ, ném vào trong hồ nước.
“Lung tỷ tỷ, tỷ định làm gì?” Mộc Tuyết lo lắng hỏi.
Thủy Lung: “Ngươi cũng biết.”
Vẻ mặt Mộc Tuyết đang thoải mái liền căng thẳng, ánh mắt giãy dụa một chút, mím chặt môi, rõ ràng là đang gặp phải vấn đề khó khăn.
Thủy Lung sờ sờ đầu của nàng ta: “Việc này không có quan hệ gì với ngươi, mặc kệ ngươi vì Túc Ương hay là vì ta, cũng không thể thay đổi quyết định, cho nên ngươi khỏi cần thấy khó xử.”
Mộc Tuyết mấp máy môi lại không thể nói được lời nào.
Thủy Lung nhìn hồ nước bên cạnh, nhìn vụn giấy dần dần chìm vào trong đáy nước không còn thấy bóng dáng, nhẹ giọng nói cười: “Túc Ương và lí tưởng của ta, kết quả lựa chọn đều rất tàn nhẫn. Nhưng mà chuyện tình cảm rất khó không chế.”
Trên tờ giấy Túc Ương viết, kêu nàng lấy được Phượng Nhãn Quả lập tức phải rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, đồng thời tránh xa phủ tướng quân, thậm chí cả Tây Lăng Quốc. Hắn sẽ có cách an bài hết mọi đường đi cho nàng, để thân phận của nàng không bị lộ.
Như thế, nàng chẳng những có thể khôi phục nội lực và võ công, còn có thể thoát khỏi danh tiếng tội ác đầy đầu của Bạch Thủy Lung, nàng chính thức trở thành Thủy Lung ung dung tự tại. Nếu là trước đây, có chỗ tốt như vậy Thủy Lung nhất định sẽ không do dự mà chọn nó.
Nói cho cùng, nàng cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa thật sự, không thể không bận lòng mọi chuyện, đem tình cảm người khác ra chơi đùa, sau đó coi nó như giày cũ vứt bỏ, bản thân lại lạnh lùng xoay người rời đi.
Nếu nàng phóng khoáng rời đi như vậy, người của phủ tướng quân sẽ bị liên lụy. Lấy tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất định sẽ làm cho Tây Lăng Quốc chó gà không yên, trong số những người nàng quen, chỉ có thái hậu là hi vọng nàng vĩnh viễn biến mất, bà ta nhất định sẽ vui sướng không thôi.
Huống chi, hành động của Túc Ương luôn nàng cảm giác hắn có kế hoạch gì đó. Mà nàng chỉ là một quân cờ quan trọng trong kế hoạch ấy.
Cảm giác bị người ta coi là quân cờ thật khiến Thủy Lung buồn bực.
Trong vườn hoa gần tân phòng, Trưởng Tôn Vinh Cực yên tĩnh chờ đợi, chốc lát lại đếm nhẩm ở trong lòng, càng đếm càng không có kiên nhẫn. Hắn vốn không phải là người có kiên nhẫn, muốn đi tìm Thủy Lung nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Một màn này bị nhóm Phong Giản nhìn thấy, trong lòng không thể không rối rắm.
Tiếu Tuyền khẽ nói: “Chủ tử chúng ta hoàn toàn thua trong tay Bạch Thủy Lung.”
Ngõa Lặc Oa bỉu môi: “Ta lại cảm thấy có chút mất mát, có chút cao hứng lại hả hê?” Nàng dùng ngón tay vân vê cằm, thở dài: “Thật là phức tạp.”
Tiếu Tuyền cùng Phong Giản liếc nhau, cảm thấy Ngõa Lặc Oa nói ra câu nói từ trong đáy lòng bọn họ.
Lúc này, bóng dáng Thủy Lung và Mộc Tuyết trở lại.
Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt liền thấy bóng dáng các nàng, chân mày đang cau lại liền giãn ra, chờ Thủy Lung đi tới trước mặt, thờ ơ nói: “Chậm.”
Thủy Lung cười đưa một hộp gấm nhỏ ra.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền bị hấp dẫn. Đây là thứ hắn đợi đã lâu… còn không phải vì muốn được kinh ngạc hay sao. A Lung muốn tặng quà cho hắn, còn là tín vật của vợ chồng nữa chứ.
Thủy Lung bất đắc dĩ: “Tuy ngươi không có tìm được ngọc … (*hình như mặt dây chuyền)” nàng cố ý ngừng lại, thấy sắc mặt và thân mình cứng đờ của Trưởng Tôn Vinh Cực mà buồn cười, mới nói tiếp: “Nể tình ngươi chưa từng nhìn thấy ngọc trụy của ta, lại không biết chút đầu mối để tìm, tạm thời tìm không được cũng chẳng sao, cho nên ta vẫn đem tín vật khác tặng cho người thôi.”
Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Trưởng Tôn Vinh Cực, sự việc không làm được hắn đương nhiên sẽ không nhận thù lao. Hắn muốn cứng rắn nói không, đợi khi nào tìm được ngọc trụy rồi trao đổi. Nhưng, trong lòng giống như bị mèo quào, vừa tê vừa ngứa muốn biết bên trong hộp gâm đựng món gì, muốn nhìn món quà Thủy Lung chuẩn bị làm tín vật vợ chồng tặng hắn.
Mặt mũi hắn cứ căng thẳng như thế.
Nhóm Phong Giản núp trong tối không khỏi che mặt.
Chủ tử anh minh thần võ, thông minh lại gian xảo của bọn họ, dù bị tẩu hỏa nhập ma tính tình như trẻ con cũng còn thông minh hơn người thường đâu mất rồi? Chủ tử, vì sao mỗi lần gặp Bạch Thủy Lung ngài liền trở nên ngốc nghếch như vậy, giống như tiểu quỷ mới lớn, thật đúng là làm người ta lo lắng.
Mộc Tuyết đứng bên cạnh nhìn một màn này cũng thầm buồn cười, tâm sự nặng nề cũng tiêu tán bớt. nhìn khuôn mặt tươi cười của Thủy Lung, thầm nghĩ: Võ vương ở trước mặt Lung tỷ tỷ luôn có chút đặc biệt, chẳng phải Lung tỷ tỷ cũng như hắn sao. Ngày trước, chưa bao giờ thấy Lung tỷ tỷ thanh thản như vậy, càng không biết trêu chọc người ta không thấy chán.
Huống chi, Lung tỷ tỷ còn tự mình thiết kế cặp nhẫn này.
Thủy Lung mở hộp gấm ra, bên trong là cặp nhẫn bạch kim.
Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền hiện lên nghi ngờ. Cái này dùng để làm gì?
Bình thường không phải các cô gái thường tặng khăn tay, túi thơm, ngọc bội… hay sao? Đôi vòng nhỏ xíu trước mắt, miễn cương cho rằng nó là đôi bông tai thì cảm thấy rất đơn giản, cũng không có móc, nếu nói là mặt dây chuyền thì lại không thấy sợi dây.
Thủy Lung không chờ hắn đặt câu hỏi liền lấy chiếc nhẫn lớn hơn, cầm tay trái Trưởng Tôn Vinh Cực lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của hắn. Sau đó, giương mắt lên nhìn mắt hắn giải thích: “Đây là nhẫn kết hôn, khi ngươi đeo vào ngón áp út của tay trái, chứng tỏ ngươi đã kết hôn.”
Nhẫn vừa mang vào ngón tay, Trưởng Tôn Vinh Cực liền cảm giác có vật ngọn đâm vào, một giọt máu tươi bị nhẫn hấp thu, kế đó hắn cảm nhận chiếc nhẫn hơi rục rịch, chiếc nhẫn còn lại trong hộp gấm liền có phản ứng.
“TRong nhẫn có Kim Ti Cổ.”
Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lóe sáng.