Hiện tại, bọn họ được quản sự Đỗ Kiêu tập hợp thành một nhóm, khi thấy Thủy Lung đến, mỗi người đều tự mình đứng lên, không dám rên một tiếng. Chỉ có Đỗ Kiêu đi tới trước mặt Thủy Lung, hành lễ đối với nàng, biểu hiện không kiêu ngạo cũng không siêm nịnh.
Thủy Lung gật đầu đi vào, ngồi lên chiếc ghế bành trong phòng, hỏi Đỗ Kiêu: “Bị thiệt hại như thế nào?”
Đỗ Kiêu nói: “Thưa quận chúa, bởi vì trận cháy tới quá đột ngột, mọi người đều ở trong phòng ăn dùng cơm…”
Thủy Lung xua tay: “Lí do không cần nói, nói thẳng kết quả là được.”
“Vâng.” Trán Đỗ Kiêu toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: “Trận cháy này… khiến xà phòng thơm bị thiệt hại…chừng năm phần, khu vực sản xuất bị hủy ba phần.”
Lời này vừa nói ra, gã nam tử trung niên đi báo tin cho Thủy Lung cũng tái mặt.
Lần này bị thiệt hại không nhiều, bọn họ chỉ sợ Thủy Lung nổi giận, đổ tai vạ lên đầu người vô tội… như bọn họ. Trong mắt bọn họ, bọn họ chính là người vô tội. Suy cho cùng, kẻ phóng hỏa rõ ràng đã có âm mưu từ trước, dùng tên lửa phóng hỏa, hơn nữa còn chọn nhà kho mà đốt, rõ ràng có dự tính từ trước.
Một hồi im lặng trôi qua, nhưng Thủy Lung không có quát mắng hay đánh người như trong tưởng tượng của bọn họ.
Thủy Lung chỉ lẳng lặng suy nghĩ, nói với Đỗ Kiêu: “Mũi tên lửa hung thủ dùng để phóng lửa còn không?”
Đỗ Kiêu tựa như tìm được đường sống trong chỗ chết, liền vội vàng nói: “Có! Có! Quận chúa người chờ một chút! Tiểu nhân đem nó tới liền.” Nói xong hắn liền xoay người vội vã chạy ra ngoài.
Một lúc sau, hắn quay lại, tay cầm mấy mũi tên, cung kính giao cho Thủy Lung.
Thủy Lung cầm mũi tên nhìn một chút, ngón tay vuốt trên thân mũi tên, cuối cùng phát hiện chỗ kết nối của mũi tên có khắc một chữ ‘Hiền’ nho nhỏ.
“Phương Tuấn Hiền.” Thủy Lung nói nhỏ.
Mộc Tuyết nghe được: “Người chủ mưu phóng hỏa là Phương Tuấn Hiền?”
Thủy Lung đưa mũi tên cho Mộc Tuyết, chỉ vào chữ ‘Hiền’ cho nàng ta nhìn.
Mộc Tuyết nhìn, nhẹ giọng nói: “Chỉ là một mũi tên cũng không thể chứng minh là do Phương Tuấn Hiền làm, nói không chừng là có người hãm hại.”
Thủy Lung gật đầu: “Đúng vậy. Ban ngày ban mặt lại dám phóng hỏa, còn để lại mũi tên làm bằng chứng. Cũng không phải là khiêu khích táo bạo, chắc chắn là người khác cố ý hãm hại.” Nàng đứng lên, đối với Đỗ Kiêu và nam tử trung niên nói: “Nếu nhóm hoàng tử tới, các ngươi cứ việc ăn ngay nói thật là được.”
“Vâng vâng…” Hai người liến tiếp đáp.
Thủy Lung bỏ lại mũi tên, liền đi ra ngoài.
Đỗ Kiêu thấy vậy không nhịn được hỏi: “Quận chúa, này… công trường này phải làm sao bây giờ?”
Thủy Lung cũng không quay đầu lại nói: “Các vị hoàng tử sẽ biết cách xử lí.” Chuyện sửa chữa công trường này, nhóm người Tứ hoàng tử nhất định có thể tự giải quyết. Huống chi, nếu bọn họ ra mặt, đương nhiên có thể đem phòng thủ của nơi này nâng cấp lên vài bậc. Nội bộ của nhóm người Tứ hoàng tử có lẽ đã sớm xâm nhập vào công trường rồi, lần này nàng đem cơ hội dâng cho bọn họ, bọn họ làm sao nỡ từ chối.
Đi thẳng ra khỏi công trường, Thủy Lung phóng lên ngựa, chạy về hướng phía nam, đồng thời nói với Mộc Tuyết: “Giúp ta đi truyền tin cho Phương Tuấn Hiền, nói ta mời hắn một chuyến, bảo hắn tới Đăng Vân Lâu gặp ta.”
Mộc Tuyết mơ hồ đoán được ý của Thủy Lung, không khỏi nói: “Lung tỷ, chuyện phóng hỏa vẫn chưa xác định có phải do Phương Tuấn Hiền làm hay không, tỷ làm như vậy có phải hành động theo cảm tính quá không?”
Nếu người ngoài nghe được Mộc Tuyết nói chuyện kiểu này với Thủy Lung, lại còn nói Thủy Lung hành động theo cảm tính, nhất định sẽ bị hù dọa.
Khóe miệng Thủy Lung khẽ nhếch lên: “Mặc kệ có phải hắn làm hay không, hắn và ta vốn không phải là người chung đường. Hiện tại, tâm trạng ta không vui, muốn tìm hắn trút giận không được à.”
Lời nói này của nàng giống như có chút trẻ con nha!
Mộc Tuyết vừa suy nghĩ một chút, liền hiểu được ý Thủy Lung.
Chuyện này không thể khẳng định là Phương Tuấn Hiền gây ra, cũng không xác định là hắn không làm, có phải hay không phải đều chiếm một nửa. Nhưng, Phương Tuấn Hiền và Lung tỷ vốn có ân oán từ trước, mối quan hệ giữa hai người rất căng thẳng, trải qua trận đối đầu lần đó, Mộc Tuyết đã hiểu rõ mối quan hệ đối nghịch. Nếu đã như vậy, mặc kệ là có phải Phương Tuấn Hiền làm hay không, nhất định là có liên quan tới Phương Tuấn Hiền.
Nếu là kẻ địch thì trả thù hắn là chuyện đương nhiên. Nếu không phải là kẻ địch thì kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, Lung tỷ cũng không bị thiệt hại gì hết.
“Được, muội đi liền.” Mộc Tuyết suy nghĩ rõ ràng liền chạy về phía phủ thượng thư.
Trời xanh mây trắng, gió thổi gấm đỏ, hoa nở xinh đẹp.
Một trận âm thanh lộc cộc của binh mã vang lên, làm rối loạn đường phố yên bình trên đường thành Kỳ Dương.
Dân chúng kinh ngạc nhìn về phía chỗ âm thanh phát ra, chỉ thấy một đội binh sĩ cầm kiếm cầm cung đi tới, đi đằng trước bọn họ chính là Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa.
“Tỷ đệ của Bạch gia muốn làm gì?”
“Không phải ngày mai Bạch Thủy Lung sẽ thành thân hay sao? Sao có thể chạy lông bông trên đường thế này chứ?”
“E là có trò hay để xem rồi!”
Dân chúng nghị luận ầm ĩ, mặt Thủy Lung ngẩng lên, liếc nhìn về phía Đăng Vân Lâu, đầu lông mày giãn ra cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo.
Bạch Thiên Hoa ở bên cạnh thấy vẻ mặt này của nàng, trái tim không khỏi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Tỷ, tỷ đừng tức giận. Kẻ nào dám chọc tỷ, đệ nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận, ngày mai tỷ sẽ thành thân, cần phải vui vẻ lên chứ!”
Thủy Lung nghe hắn nói, nàng nghiêng đầu nhìn qua thiếu niên khỏe mạnh cao lớn bên cạnh, thấy vẻ mặt quan tâm thật lòng của hắn, đưa tay xoa đầu hắn: “Không cho ngươi đi theo ngươi cũng chạy tới, chờ khi trở về lại bị xử phạt nha.”
Bạch Thiên Hoa cười ha hả: “Tỷ có chuyện, người làm đệ đệ như đệ làm sao không đến trợ uy cho tỷ chứ? Vả lại, ngày mai sẽ là ngày tỷ thành hôn, mặc dù không thể đại xá thiên hạ, nhưng cũng có thể đặc xá cho tội lỗi nhỏ bé của đệ mà.”
Tay Thủy Lung đang xoa đầu hắn đổi thành vỗ một cái, nhướn lông mày, đáy mắt chứa đựng ý cười liếc hắn.
Vẻ mặt Bạch Thiên Hoa ngây ngô trong chốc lát, một lúc sau hai mắt liền khôi phục lại như cũ, chăm chú nhìn Thủy Lung, vẻ mặt mê muội cùng kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Thủy Lung hỏi.
Bạch Thiên Hoa ngạc nhiên nói: “Tỷ, đệ phát hiện hình như mỗi ngày tỷ càng đẹp ra. Aiz…. Đúng là càng ngày càng xinh đẹp hơn. Da thịt trắng hơn chút, còn giữa tâm mi, trước kia còn tưởng tâm mi của tỷ là nốt đen bẩm sinh, hiện giờ có chút không giống, trái lại giống như nốt chu sa mà trong sách nói tới.” Dứt lời, hắn liền cười ha ha, một mình tự cười đến đau ruột: “Nhưng nốt chu sa trong sách nói chẳng phải đều là màu đỏ hay sao? Khi xuất hiện trên người tỷ lại là màu đen, haha, đúng là tỷ không giống nguiwoi bình thường!”
Thủy Lung đạp một cước vào cổ con ngựa của hắn.
Hắc mã hí lên một tiếng, mạnh mẽ chạy về phía trước. Bạch Thiên Hoa đang cười đắc ý đâu ngờ Thủy Lung đột nhiên ra chân hại hắn, nhất thời không cầm được dây cương suýt rơi xuống ngựa, may là phản ứng của hắn nhanh nhẹn, mặc dù không bị thương nhưng có chút mất mặt.
“Oa oa, tỷ, tỷ không thể đối xử dịu dàng với đệ một chút à?” Bạch Thiên Hoa cả người đầy bụi đất nhìn Thủy Lung đang cưỡi ngựa.
Thủy Lung híp mắt nhìn hắn, cười: “Ta cũng không phải đạp ngươi. Còn chê ta thiếu dịu dàng?”
Bạch Thiên Hoa vội vàng cười làm lành, thấy nàng cưỡi ngựa rất nhanh sẽ vượt qua khỏi mình, đành cùng mấy vị binh sĩ đằng sau cuốc bộ. Song, mắt thấy sườn mặt của Thủy Lung, trong đầu hắn lại nhớ tới vẻ đẹp kinh diễm của Thủy Lung ban nãy.
Cái loại cảm giác khiến trái tim người ta lỡ mất một nhịp, ngay cả hô hấp cũng bị đình chỉ, hồn xiêu phách lạc trong nháy mắt này… vì sao lại xuất hiện trên người tỷ tỷ?
“Ta nhớ rõ có một quyển sách nói qua? Hình như là sách y thuật, mà còn là một loại dã thư?” Bạch Thiên Hoa vò đầu nhớ lại, nhỏ giọng thì thào: “Bình thường nốt chu sa ở tâm mi của mỹ nhân đều dùng chu sa và thủ cung sa chấm lên, mà không phải trời sinh. Một khi nữ tử có chu sa ở tâm mi bẩm sinh, ắt hẳn có thể chất băng cơ ngọc cốt, tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Trong lịch sử, mỹ nhân như vậy đều là hồng nhan tai họa, yêu nghiệt hại nước hại dân.”
“Không đúng, không chỉ như vậy, trong sách dường như còn nói, mỹ nhân như vậy rất ít có, chỉ là dấu hiệu ở chỗ nào? Trời ơi. . . Ái chà không nghĩ ra, không nghĩ, không nghĩ nữa… nói tóm lại chuyện này cũng không liên quan gì tới tỷ tỷ.”
Bạch Thiên Hoa vỗ vỗ đầu mình, đem suy nghĩ hỗn độn trong đầu vứt ra ngoài.
Trong nhận thức của hắn, Thủy Lung đẹp hơn trước kia thôi, nhưng không đến nỗi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thậm chí không có chút nào giống hồng nhan tai họa, yêu nghiệt hại dân hại nước gì hết.
. . .
“Dừng.”
Thủy Lung dẫn đầu kéo cương ngựa, giơ tay ra hiệu cho các binh sĩ phía sau dừng lại, sau đó phun một chữ: “Vây.”
Nhóm binh sĩ phân tán ra một cách có trật tự, đem lầu các trước mắ bao vây.
“Vạn Thông Phường?” Bạch Thiên Hoa đứng bên cạnh Thủy Lung, nhìn bảng hiệu trước mắt, sau đó sắc mặt trầm xuống: “Ta còn nghĩ là ai dám chọc tỷ, thì ra là…”
Lời của hắn còn chưa dứt, Thủy Lung đã dùng nội lực hô lên, lấn át lời của hắn: “Người bên trong nghe đây, ta đếm tới mười, nếu không có ai đi ra, sống chết do số mệnh. Một, hai, ba…”
Những lời này truyền vào bên trong Vạn Thông Phường, nhất thời khiến mọi người rối loạn.
Người ở lầu một chạy ra, sau khi thấy Thủy Lung và binh sĩ xung quanh, sợ đến nỗi vừa chạy vừa bò rời khỏi chỗ này. Trên lầu hai đều là những người có tiền và địa vị, bọn họ đều đứng ở lan can của lầu, nhìn xuống phía dưới, sau khi nhìn thấy cục diện bên dưới, trong lòng thầ mắng: Bạch Thủy Lung nổi điên! Kế đó cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Trong lúc Thủy Lung chậm rãi đếm số, cục diện của Vạn Thông Phường hiện tại rất rối loạn, mọi người chen lấn nhau chạy ra bên ngoài. Mặc kệ là khách hay là tiểu nhị bên trong.
“Bạch đại tiểu thư, chậm chút, chậm chút!” Chưởng quỹ của Vạn Thông Phường chạy ra, đối với Thủy Lung hô to: “Này, chuyện này có phải có cái gì hiểu lầm hay không? Bạch đại tiểu thư cũng biết Vạn Thông Phường là nơi…”
Thủy Lung cắt ngang lời hắn: “Ta đếm đến mười, các ngươi lên cung tên cho ta.”
Binh sĩ nghe lệnh hành động.
“Châm lửa.”
Sáng sớm liền chuẩn bị hỏa chiết tử (*giống như hộp quẹt ở hiện đại), mũi tên được đốt lửa, phịch tia lửa phát nổ.
“Bạch đại tiểu thư!” Chưởng quỹ Vạn Thông Phường mở to hai mắt.
Thủy Lung nói: “Bắn cung.”
Cà cà cà cà ——
Trên một trăm mũi tên lửa bay vào Vạn Thông Phường, lửa lập tức lan tràn.
Đằng Vân Lâu phía xa, Phương Tuấn Hiền ngồi ở chỗ trống trải, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chỗ Vạn Thông Phường bốc lên khói lửa. Mặt hắn liền thay đổi, vỗ mạnh lên bàn, sóng mắt chuyển động, lửa giận chợt hiện, mơ hồi có chút hưng phấn nhưng hắn không phát hiện: “Bạch Thủy Lung! Giỏi cho nàng Bạch Thủy Lung! Không ngờ nàng lại có gan làm bậy như vậy, ta còn tưởng nàng chỉ là củ ấu bị mài, chỉ biết khua môi múa mép thôi chứ.”