Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 61: Sau khi vào triều


Chương trước Chương tiếp

Bầu không khí trong Huyền Lăng điện vừa im lặng lại chứa nhiều áp lực.

Quần thần văn võ không dám thở mạnh, hôm nay, biết bao nhiêu người bởi vì chuyện đang diễn ra trước mắt mà bắt đầu có những suy nghĩ khác.

“Vinh Cực, chuyện này hoàng huynh không đồng ý.” Sắc mặt Trưởng Tôn Lạc Dần tái mét, giọng điệu nghiêm khắc nói.

Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu lên nhìn hắn, cũng không có đáp lời.

Nhưng, bất kì ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn đều hiểu rõ im lặng là đáp án của hắn. Cái kiểu này căn bản chính là không đem lời của hoàng thượng bỏ vào tai, câu trả lời rõ ràng là ý ta đã quyết.

Rất nhiều vị đại thần ở đây đều nghĩ rằng hành động của hắn thật sự là quá láo xược. Cho dù hoàng thượng có thương hắn, nuông chiều hắn vì hắn là đệ đệ ruột thịt thì cũng nên nghiêm khắc trừng phạt hắn mới đúng. Đáng tiếc suy nghĩ của bọn họ đã tan vỡ, thêm vào đó vẻ mặt Trưởng Tôn Lạc Dần dù có tức giận nhưng hắn không có mở miệng nói nghiêm khắc trừng phạt Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Vinh Cực, hôn ước này không chỉ có hoàng huynh muốn hủy mà mẫu hậu cũng đồng ý hủy nó.”

Thủy Lung chú ý đến, lúc Trưởng Tôn Lạc Dần nói tới hai chữ ‘Mẫu hậu’ giọng nói của hắn trầm xuống. Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực có chút biến hóa, xem ra Trưởng Tôn Vinh Cực đối với thái hậu thật sự có tình cảm.

“Ta thích A Lung, hôn lễ vẫn được tổ chức như thường.” Cuối cùng, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có buông tha.

Trưởng Tôn Lạc Dần mím chặt môi, hơi hoạt động nhưng không có phát ra âm thanh, xoay người ngồi xuống ngai vàng: “Hôm nay, lâm triều đến đây thôi, các khanh lui ra đi.”

Toàn bộ văn võ đều rất biết điều, hành lễ lui ra ngoài.

Trước khi đi, bọn họ nhịn không được liếc về phía Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực một cái. Bạch tướng quân cũng vậy. Ánh mắt của hắn thâm trầm, thận trọng, cũng không có tính toán bao nhiêu, lại có thêm một chút thật lòng vì Thủy Lung lo lắng.

Ánh mắt của hắn và Thủy Lung đối diện nhau một khắc, nàng mỉm cười nhợt nhạt.

Trong chốc lát, trong triều chỉ còn lại Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung, Trưởng Tôn Lạc Dần và Minh Lễ Tầm bốn người.

“Hoa Dương, ngươi cũng đi về trước đi.” Trưởng Tôn Lạc Dần do dự một lát, nhíu mày nhìn Thủy Lung nói.

Thủy Lung không hề gì gật đầu đồng ý, chuẩn bị đi lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm chặt, không thể nhúc nhích.

Trưởng Tôn Lạc Dần cũng phát hiện chuyện đó, lông mày của hắn nhíu lại càng chặt hơn, giọng điệu nói chuyện ôn hòa hơn khi nói với Thủy Lung rất nhiều: “Vinh Cực, chuyện này đệ đã quyết định hoàng huynh không nói nhiều nữa, nhưng đệ cũng nên nghe một chút ý kiến của mẫu hậu chứ? Để Hoa Dương rời đi, đệ theo hoàng huynh đi gặp mẫu hậu.”

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng một lúc, buông Thủy Lung ra, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Buổi tối ta đến tìm nàng.”

(TN: Khúc này anh bắt đầu có tình cảm với chị rồi nên đổi cách gọi ngươi thành nàng cho tình củm, còn chị thì vẫn chưa nên giữ nguyên nhá.)

“Không cần.” Thủy Lung không hề do dự liền từ chối.

Gần đây nàng đủ bận rộn, không có rảnh mà ứng phó với hắn. Huống chi, nhìn thấy hành động ban ngày của hắn, chỉ biết hắn đến tìm nàng lăn qua lăn lại.

Sắc mặt hắn lạnh nhạt nhìn không ra cảm xúc: “Nàng đáp ứng gả cho ta rồi.”

Thủy Lung nói: “Trước khi thành hôn phu thê không được gặp mặt nhau.” Nói xong, nàng nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, đối với Trưởng Tôn Lạc Dần nói: “Hoa Dương cáo lui.”

Ở dưới sắc mặt không tốt của Trưởng Tôn Lạc Dần, xoay người đi ra khỏi Huyền Lăng điện.

Nàng vừa ra khỏi Huyền Lăng điện, cánh cửa cao ngất của nó liền được đóng lại, ngăn cách lại hình ảnh ở bên ngoài.

“Quận chúa Hoa Dương.”

Thủy Lung mới ra khỏi Huyền Lăng điện không bao lâu, chợt nghe có giọng nói của nam tử từ bên trái truyền tới.

Nàng nhìn sang bên trái, thấy một vị nam tử ăn mặc y phục của vương gia đi đến.

Nam tử này ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Tướng mạo có sáu, bảy phần giống Trưởng Tôn Lạc Dần, so sánh với Trưởng Tôn Lạc Dần, hắn chỉ thiếu vài phần kín đáo và áp bách nhưng hắn lại trẻ tuổi và sắc bén hơn. Ánh mắt vừa nhỏ vừa dài, mắt một mí, không cần nói cười cũng đều làm cho người ta cảm thấy hắn là người khôn khéo vô cùng.

Nếu ở thế giới hiện đại, tướng mạo này chỉ cần gắn thêm cặp kính, hắn nhất định trở thành tấm gương tiêu biểu hoàn hảo nhất của những người xuất sắc, có địa vị trong xã hội.

Thủy Lung nhận ra người này, hắn là trưởng tử của Trưởng Tôn Lạc Dần, đường triều Cần vương — Trưởng Tôn Diệu Nguyên.

“Cần vương.” Thủy Lung đáp lại hắn một tiếng.

Theo ý kiến của nàng, tình cảnh của Cần vương thật sự rất khó khăn.

Hắn chính là trưởng tử của Trưởng Tôn Lạc Dần. Lúc đầu, khi Trưởng Tôn Lạc Dần còn là thái tử, hắn chính là đại thế tử. Đến khi Trưởng Tôn Lạc Dần lên ngôi lập hậu xong, hắn cũng không được phòng lên làm thái tử. Sau này, Vạn Tố Thu lên làm hoàng hậu, sinh ra Khánh vương, đặc biệt được Trưởng Tôn Lạc Dần yêu thích. Như vậy tính ra Khánh vương trở thành hoàng tử trưởng. Hắn vẫn cứ là trưởng tử, tuổi tác đích thực không còn nhỏ, sau khi hắn trở thành thái tử, đợi đến lúc Trưởng Tôn Lạc Dần thoái vị cũng không biết phải chờ bao nhiêu năm, đến khi đó hắn ngồi lên được cái vị trí kia, căn bản cũng chẳng ngồi được bao lâu.

Huống chi, hắn còn một cặp đệ đệ đang nhìn chằm chằm hắn.

“Đã lâu không gặp, hôm nay suýt chút nữa không nhận ra quận chúa Hoa Dương.” Cần vương tươi cười tao nhã, đáng tiếc nàng có một có một đôi mắt sắc bén, mặc kệ hắn có giả vờ hòa nhã như thế nào, đôi tròng mắt kia thủy chung vẫn làm cho người khác thấy rằng hắn đang có một âm mưu gì đó.

Thật ra cái này cũng coi như là một loại quyến rũ đặc biệt. Tiếc rằng, hắn ở vị trí Cần vương, loại quyến rũ này không dùng được, ngược lại sẽ khiến cho hắn rước lấy một đống phiền toái không cần thiết.

Thủy Lung không có dự định quen thân với hắn, nên không mặn không nhạt đáp lại: “Thật không.”

Lúc nói chuyện, bước chân của nàng cũng không có dừng lại, vẫn như cũ đi về phía cửa cung.

Chỉ cần là người có mắt, nhất định sẽ nhìn ra nàng không có muốn nói chuyện.

Cần vương im lặng một lúc, giọng điệu vẫn không thay đổi nói: “Lúc nhỏ, Hoa Dương vẫn thích gần gũi với ta, hay tìm ta bàn luận võ nghệ. Ngược lại, khi lớn lên chúng ta càng ngày càng xa cách. Ta thấy lúc này thời tiết cũng tốt, Hoa Dương có muốn cùng với tay luyện vào quyền hay không?”

Luyện quyền và thời tiết có liên quan gì với nhau? Ngược lại, còn ở trong hoàng cung mở võ đài tỷ thí sao?

Thủy Lung nhìn ra được Cần vương có ý định muốn lôi kéo nàng để làm quen. Nàng tạm thời không có ý định kết bạn với hắn, không chút do dự liền từ chối: “Ngươi cũng biết nội lực của ta đã bị phế mà.” Không đợi Cần vương mở miệng, nàng liền nói tiếp: “Gần đây ta rất bận.”

Lần này coi như là hoàn toàn ngăn chặn Cần vương.

Hai người đi qua cầu vòng vòm màu trắng, rất nhanh liền đi tới chỗ cỗ kiệu đứng chờ.

Thủy Lung không nói gì nữa liền chui vào trong kiệu, bảo kiệu phu: “Đi.”

Cần vương nhìn cỗ kiệu đi xa, sắc mặt lạnh lùng không bày tỏ cảm xúc gì. Nheo lại đôi mắt lạnh lùng giống rắn độc, quét qua đám người hầu của mình, làm cho bọn họ cảm thấy có một trận âm hàn lạnh thấu xương.

Bạch Thủy Lung…

Hắn im lặng ghi nhớ cái tên này.

Năm đó, Bạch Thủy Lung lộ ra thiên phú tuyệt thế võ học và chiến lược, được Trưởng Tôn Lạc Dần coi trọng, hắn liền muốn đem nàng buộc ở bên cạnh mình. Đáng tiếc, khi đó Bạch Thủy Lung vừa gặp Vũ vương đã đem lòng yêu mến hắn, căn bản không nhìn thấy những người khác, làm cho hắn tức giận lại không thể làm được gì.

Trước đó vài ngày, hắn nghe nói nội công của Bạch Thủy Lung bị phế, đặc biệt là láng máng nghe được là do Vũ vương ra tay, trong lòng hắn càng vui vẻ hơn. Nghĩ thầm Vũ vương là bị Bạch Thủy Lung nuông chiều làm hư, nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy tự hủy đi người giúp đỡ tốt như thế.

Chỉ là không ngờ, Bạch Thủy Lung bị phế đi nội lực rồi mà vẫn có năng lực giỏi tới như vậy, trong mấy ngày ngắn ngủi đã làm cho cả thành Kỳ Dường chó sủa gà bay không yên, một cơn sóng trước chưa kịp bình lặng xuống, một cơn sóng khác đã bị nhấc lên.

Võ vương thúc vậy mà lại có tình căn thâm sâu với nàng ta?

Chuyện này là chuyện hoang đường và khó có thể tin cỡ nào? Nhưng hết lần này tới lần khác nó thật sự xảy ra.

Cần vương nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh lúc Thủy Lung bước vào trong Huyền Lăng điện, ngay khi đó hắn cảm thấy kinh diễm trong nháy mắt. Đặc biệt là khi Bạch Thủy Lung khuất ánh sáng đi vào, dung mạo mơ hồ không nhìn rõ, làm cho người ta càng chú ý tới khí chất tôn quý phát ra trên người nàng.

May mắn dung mạo của Thủy Lung bình thường, nếu không dựa vào tính cách của nàng, nhất định sẽ là mầm tai họa.

“Sao lại nghĩ tới mấy chuyện này?” Cần vương nhanh chóng thu hồi lại mọi suy nghĩ kỳ lạ của mình, cẩn thận nghĩ cách làm sao mới có thể đem Bạch Thủy Lung nắm trong lòng bàn tay.

(TN: Vớ vẩn. Chuẩn bị gạch xa nhà cho thằng này quá.)

Nếu như Võ vương thúc thật sự yêu Bạch Thủy Lung sâu đậm, Bạch Thủy Lung nếu đồng ý đứng về phía mình, suy ra Võ vương thúc nhất định sẽ châp nhận ra tay giúp đỡ mình. Thế thì địa vị của mình sẽ vững vàng hơn, sau này phần thắng cũng lớn hơn.

Không sai. Đây là mục đích mà Cần vương muốn tiếp cận Thủy Lung.

Hắn rất cần sự giúp đỡ của Trưởng Tôn Vinh Cực. Hắn tin tưởng, vị hoàng thúc luôn thần bí này, chắc chắn sẽ có những thủ đoạn đáng sợ.

Bên này, Cần vương suy nghĩ tính toán. Bên kia, Thủy Lung đã rời khỏi hoàng cung, đi một hồi lâu mới về phủ quận chúa.

Trở về phủ quận chúa, Thủy Lung đem tất cả trâm cài tóc lấy xuống, làm cho mái tóc bóng mượt đen nhánh tuôn xuống, vừa đi vừa cởi áo khoát bên ngoài.

Tình huống như thế này đã xảy ra rất nhiều, hạ nhân trong phủ cũng không nhiều, thỉnh thoảng có người nhìn thấy cũng sẽ vội vàng cúi đầu, làm bộ như không thấy gì, yên lặng làm việc mình đang làm.

Lúc Mộc Tuyết đi ra đón nàng, thấy đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch của nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ kêu lên một tiếng: “Tiểu thư!” Sau đó lại nói: “Bạch tướng quân đến đây.”

Thật ra, nói quần áo xốc xếch thì hơi quá, Thủy Lung chỉ đem áo khoát và áo lụa mỏng ở bên ngoài cởi ra, quần áo bên trong vẫn còn y nguyên, không hề để lộ một chút da thịt nào. Chẳng qua trong thời đại này, tiểu thư khuê các tự dưng ở giữa đường cởi đồ là sai, là thiếu lễ phép đạo đức, mặc kệ quần áo bên trong có còn nguyên vẹn hay không.

“Ừ?” Thủy Lung hơi kinh ngạc, sau đó đi về phía đại sảnh.

Mộc Tuyết thấy nàng không có dự định mặc áo vào, môi mấp máy một chút cũng không có nói lời nào.

Khi Thủy Lung đi vào đại sảnh, liền thấy Bạch tướng quân vẫn còn đang mặc quân phục ngồi ở trong. Nàng vừa bước qua bậc cửa, ánh mắt của hắn liền nhìn qua.

Bạch tướng quân nhìn thấy trang phục của nàng, chân mày hơi nhíu lại, giống như không đồng ý nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

“Cha.” Thủy Lung không nhanh không chậm bước tới chỗ đối diện Bạch tướng quân ngồi xuống, vẻ mặt tự nhiên tùy ý nói: “Có chuyện gì không?”

Thái độ của nàng làm cho Bạch tướng quân không thể đem sự thật của câu chuyện ra nói.

Bạch Thủy Lung không phải là con gái của hắn, chuyện này vẫn luôn được hắn cất giấu ở trong lòng, chưa từng nói qua với Bạch Thủy Lung. Đứa bé này là ân nhân cứu mạng của hắn gửi cho, hắn cũng từng hứa với người nọ sẽ coi Thủy Lung như là con ruột nuôi dưỡng, đối phương không có đem sự thật nói cho nàng biết, hắn cũng sẽ không vạch trần thân phận của Thủy Lung.

Chỉ là mấy ngày nay nàng thay đổi quá nhiều, làm cho hắn không khỏi phỏng đoán. Đối phương có phải hay không đã đem thân phận của nàng nói cho nàng nghe? Nếu không tại sao thái độ của nàng đối với hắn lại tùy ý như vậy? Căn bản không giống như cư xử với phụ thân, ngược lại giống như đối xử với người cùng vai vế với mình.

Nếu như Thủy Lung thật sự đã biết thân phận của mình, chứng tỏ quan hệ cha con giữa bọn họ đã chấm dứt, hắn cũng không cần thiết phải quan tâm mọi chuyện của nàng.

Lại cố tình, tiếng ‘Cha’ Thủy Lung gọi rất là tự nhiên.

“Ừ.” Trong lòng Bạch tướng quân suy nghĩ muôn vạn lần, nhưng không hề để lộ ra bên ngoài, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Giữa ngươi và Võ vương đã xảy ra chuyện gì?”

Thủy Lung hiểu rõ hắn muốn nói cái gì, chỉ là muốn hỏi nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực rốt cuộc tính toán làm sao, chính nàng cũng không hiểu rõ, giải thích đơn giãn hay…

“Nam cươi nữ gả, không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao?”

Bạch tướng quân nhìn vào ánh mắt của nàng, cặp mắt kia làm cho hắn cảm thấy bỡ ngỡ. Không còn sự tôn sùng và kỳ vọng dành cho phụ thân giống ngày xưa nữa, cũng không có trầm lắng hung tàn, ngược lại hiện ra một loại bình tĩnh làm cho hắn cũng phải kinh hãi, bình tĩnh đến mức khiến người ta không bắt được sơ hở.

Lời nói bỗng nhiên biến mất không còn một mảnh, hắn mấp máy môi nhưng không có phát ra âm thanh.

Ban đầu hắn dự định qua đây để làm cái gì? Giáo dục con trẻ? Hay là khuyên nhủ?

Bạch tướng quân không nhớ nổi, không ý thức được nói sang chuyện khác: “Hiện tại, Tây Lăng không được yên bình, ngươi cũng đừng nên cùng người của hoàng gia qua lại nhiều. Sau này, gả cho Võ vương nhớ an phận thủ thường, không nên hành động thiếu suy nghĩ rước họa vào thân.”

Thủy Lung nghe ra được, lời nói của hắn không phải là dạy dỗ nhưng cũng là thật lòng khuyên răn dặn dò, cũng thu hồi suy nghĩ qua loa, thản nhiên mỉm cười: “Có một số việc, không phải ta muốn tránh là có thể trốn được, người khác không lôi kéo ta xuống nước, làm sao ta có thể đem nước quậy đục ngục ngầu?”

Bạch tướng quân không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy, vẻ mặt hắn sửng sốt.

Lúc này, hắn cũng có chú ý tới ánh mắt của Thủy Lung. Vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng ẩn dưới sự bình tĩnh ấy là vẻ hung tàn quen thuộc. Loại hung tàn được ẩn giấu dưới lớp bình tĩnh như thế này, thật sự khiến người ta phải sợ hãi.

… Nàng không cần lời khuyên của hắn, nàng có sự quyết đoán của chính mình…

Đột nhiên, Bạch tướng quân tỉnh ngộ. Rất nhiều lời muốn nói ra lại nuốt trở vào bụng, sau đó lập tức biến mất.

Hắn đứng lên đi về, trước khi đi hắn nói: “Ngươi đừng quên, ngươi không chỉ là quận chúa Hoa Dương, ngươi còn là trưởng nữ của phủ tướng quân.”

“Ta biết.” Thủy Lung gật đầu.

Bạch tướng quân mới rời đi.

Thủy Lung nhìn theo bóng lưng hắn dần biến phía sau cửa. Cũng xoay người quay về phòng ngủ, đem quần áo cởi ra hết, ngâm mình trong nước mát, cảm thấy thật sảng khoái.

Mộc Tuyết từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một cái hộp gỗ. Thấy Thủy Lung trong bồn tắm, đầu óc nàng hơi choáng váng, nhìn thấy thân hình mảnh mai dựa vào bồn tắm, đôi mắt đen láy khẽ nhắm lại, vẻ mặt thỏa mãn kia của Thủy Lung thật sự đẹp không thể tả. Ngược lại, còn làm cho người ta cảm thấy đập nhanh, hít thở không thông.

Thủy Lung biết Mộc Tuyết đi vào, hơi hơi mở mắt, nhìn về phía nàng cười nói: “Mộc Tuyết cũng muốn ngâm một chút chứ?”

Mộc Tuyết lắc đầu, mặc dù nàng và Lung tỷ tỷ quan hệ rất tốt, nhưng tính cách làm cho nàng không thể tùy ý cùng người khác tắm. Nàng bưng hộp gỗ đến bên cạnh Thủy Lung nói: “Đây là vật phẩn đặc biệt được chế tạo ra theo yêu cầu của Lung tỷ tỷ.”

Thủy Lung cầm hộp gỗ lên mở ra xem. Bên trong là một cục xà phòng thơm có hình con sư tử.

(TN: =))) anh bạch sư.)

Cục xà phòng thơm này được điêu khắc rất tốt, bọn họ chỉ dựa vào nhưng nét đặc trưng mà nàng nói, liền có thể khắc ra hình dạng một con sư tử trắng sống động như vậy, thật có tay nghề nha. Thủy Lung ngắm nghía con sư tử, khóe môi cong lên cười vui vẻ.

Lúc đó, Mộc Tuyết hỏi nàng muốn làm xà phòng có hình dạng gì, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh của con sư tử trắng. Cũng không biết là do nàng nhớ Bạch Nha, hay là vì nàng thỉnh thoảng cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực kỳ quặc giống… Bạch Nha.

Vừa mới nghĩ như vậy, người nào đó liền xuất hiện trước mặt nàng.

“A…” Mộc Tuyết bị dọa giật mình khẽ hô một tiếng, chân bị trợt sắp ngã vào bồn tắm.

Thủy Lung kịp thời đưa tay ra đỡ lấy nàng, nhìn thấy sắc mặt lành lùng và đôi chân mày hơi nhíu lại của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng nói với Mộc Tuyết: “Muội ra ngoài trước đi.”

Mộc Tuyết mấp máy môi, hết nhìn Thủy Lung lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cuối cùng im lặng gật đầu đi ra.

Lúc nàng đi ngang qua Trưởng Tôn Vinh Cực, thân thể của nàng hơi cứng đờ. Trong nháy mắt, đối phương đã nghiêng mắt qua liếc xéo nàng, lạnh tới nỗi khiến nàng sợ hãi. Nhanh chân đi thẳng ra cửa, Mộc Tuyết mới dám thở ra một hơi, vẻ mặt lo lắng, trong đầu lại càng kinh ngạc và nghi ngờ. Nàng hoàn toàn không có phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực đi vào từ khi nào.

Lúc này, trong bồn tắm.

Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Không phải ta nói ngươi đừng tới rồi sao?”

“Hiện tại không phải là buổi tối.” Hắn lạnh nhạt nói. Ánh mắt không hề rời khỏi da thịt của nàng, nhưng không hề có chút dâm tà.

Cái này cũng coi là lý do…

Nàng biết rõ tính cách của hắn cũng thay đổi nhiều, không có nắm chặt vấn đề không buông tha. Nàng muốn đứng lên ra khỏi bồn tắm, nhíu mày nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi còn không quay mặt đi?”

Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có nhúc nhích.

Thái độ của hắn đã nói rõ đáp án của hắn.

Thủy Lung cũng không có cảm thấy mắc cỡ. Dù sao, giữa bọn họ cũng không phải lần đầu nhìn thấy nhau, hiện tại ngượng nghịu ngược lại giống như đang làm kiểu. Huống chi, từ xưa tới nay, Thủy Lung cũng không phải là người ngượng nghịu, đồng ý gả cho hắn, nàng liền giác ngộ.

Nàng đi từng bước một từ bể tắm lên bờ, cầm khăn tắm lau người, sau đó mặc đồ vào.

Mới mặc áo lót có một nửa, đột nhiên Trưởng Tôn Vinh Cực tới trước mặt nàng.

Thủy Lung ngước mắt nhìn liếc hắn một cái, thấy hắn không có ý định muốn ôm nàng, nàng liền tự nhiên tiếp tục mặc y phục.

Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực hít vào một hơi, nghiêng người sát mũi vào cổ của nàng, cái mũi hít hít thở thở hơi nóng phà vào cổ làm cho nàng cảm thấy ngứa ngứa. Nhìn động tác của hắn, nàng nhịn không được nở nụ cười.

Nghe thấy tiếng cười của nàng, Trưởng Tôn Vinh Cực thấp giọng hỏi: “Đây là mùi hương gì?”

“Bạc hà.” Thủy Lung thản nhiên nói.

Mùa hè, dùng xà phòng có mùi bạc hà là tốt nhất. Nàng không yêu cầu dễ ngửi, chỉ muốn hương thơm nhẹ nhàng, khoan khoái.

Trưởng Tôn Vinh Cực lại tiếp tục dí sát mũi ngửi một cái, dường như ngửi mãi không chán, càng ngày càng kề sát vào. Dần dần Thủy Lung nhận ra được có chút không bình thường, cảm giác cái cổ bị liếm, Thủy Lung liền giơ tay đem đầu hắn đẩy ra ngoài nói: “Đừng có tùy động dục khắp nơi như vậy.”

Giọng nói nhàn nhạt mềm mại nhưng lại chân thật đáng tin.

Ánh mắt sâu đậm của Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, nhìn nàng tiếp tục mặc quần áo. Cuối cùng nghe lời nàng không có tiếp tục đụng tới nàng.

“Mùi hương này là xà phòng nàng làm?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

Thủy Lung trả lời: “Ờ.”

“Nàng và tứ ngũ lục hợp tác?”

Tứ ngũ lục?

Cách xưng hô qua loa như thế này, không biết ba vị hoàng tử nghe xong sẽ có phản ứng như thế nào?

Thủy Lung híp mắt, nhưng nàng nghe ra được trong lời nói của Trưởng Tôn Vinh Cực có chút không hài lòng, đáp: “Thân phận và quyền thế của bọn họ có nhiều tác dụng.”

“Thân phận và quyền thế của ta lớn hơn bọn họ.”

Thủy Lung cũng hiểu được vì sao hắn không vui rồi. Là đang trách nàng tìm người khác mà không tìm hắn? Hắn không biết suy ngẫm lại à, chưa nói lúc trước nàng tìm không thấy hắn, cho dù tìm được thì lúc đó bọn họ cũng mới cãi nhau xong, nói chuyện làm ăn được à?

“Về sau ta hợp tác với ngươi.” Thủy Lung nói.

Quyền thế và danh tiếng của Trưởng Tôn Vinh Cực tự dưng đem cho không nàng, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Nét mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn lạnh nhạt như cũ, chậm rãi nói: “Ngươi đặc biệt chế tạo ra tặng cho tứ ngũ lục mỗi người một cái, đại Bạch, tiểu Bạch và nữ nhân vừa mới ra ngoài kia cũng được tặng.”

Thủy Lung hơi sững sốt một chút mởi hiểu được đại Bạch, tiểu Bạch trong miệng hắn là chỉ Bạch tướng quân và Bạch Thiên Hoa.

(TN: Phụt)

Trưởng Tôn Vinh Cực sau khi nói xong câu đó liền im lặng. Im lặng dùng hai mắt dán chặt vào nàng, trên mặt không có cảm xúc gì, khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Nhưng mà trong mắt người khác là kinh khủng, ở trong mắt Thủy Lung nàng cảm thấy… đáng yêu. Có thể hiểu rằng do người nào đó cự nự, bất mãn. Trách nàng tạo xà phòng đặc biệt tặng cho người khác mà không có phần của hắn.

Ánh mắt của Thủy Lung rũ xuống, nhìn thấy khối xà phòng hình sư tử trắng, đưa tay cầm lên, đưa cho hắn, nói: “Cái này dành riêng cho ngươi.”
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...