“Muốn ăn thì nói thẳng ra đi, ta sẽ không cười nhạo ngươi.” Trưởng Tôn Vinh Cực vòng tay ôm thắt lưng nàng, nhàn nhạt nói.
Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn một cái. Hắn nghĩ nàng là đồ ngốc hay sao mà không nghe ra dược ý cười trong lời nói của hắn chứ?
“Ta muốn ăn thịt.” Thủy Lung bình thản nói.
Trưởng Tôn Vinh Cực rũ đôi mi xuống, ánh mắt thanh u, tuyệt ngạo thoáng lướt qua khuôn mặt nàng. Ánh mắt hắn chợt lóe lên như muốn nói: Ta thật hết cách với ngươi rồi. Thủy Lung trợn mắt nghĩ: Rốt cuộc là ai hết cách với ai chứ?
Trưởng Tôn Vinh Cực lấy ‘ống nhòm’ thời xưa ra, đưa tới trước mặt Thủy Lung.
Thủy Lung tiếp nhận, hỏi: “Gì vậy?”
Trưởng Tôn Vinh Cực đem ‘ống nhòm’ đặt trước mắt nàng, điều chỉnh đúng phương hương rồi nói: “Xem kịch.”
Thủy Lung không có gì là nôn nóng khi xem kịch vui, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm mấy món thịt nóng hôi hổi trên bàn ăn.
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy vậy cầm lấy đũa ngọc, gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng nàng, nói: “Vừa ăn vừa xem.”
Mặc dù giọng nói chậm rãi, bình thản nhưng lại không cho phép người ta cự tuyệt.
Thủy Lung chau mày, có người đút thức ăn, há mồm liền có thịt ngon đưa vào miệng, vì vậy nàng không có ý định phản kháng, cẩn thận nhìn vào ‘ống nhòm’.
Nhìn ra xa có thể nhìn thấy được một sơn trang được núi rừng bao bọc. Tuy rừng cây rậm rạp nhưng lại không thể ngăn trở được việc nhìn lén này. Lúc này trong sơn trang giống như đang chịu cảnh nước sôi lửa bỏng, lầu các khói lửa bay mịt mù, cả đám người bị đồ sát. Tuy Thủy Lung ở cách sơn trang khá xa, thế mà vẫn có thể nghe thấy được tiếng gào thét kêu cứu tuyệt vọng.
Thủy Lung buông ống nhòm xuống, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm hai tròng mắt của nàng, lạnh nhạt nói: “Sơn trang này tên gọi là Lưu Vân sơn trang, kiếm tiền bằng việc mua bán là chính. Cũng có một chút địa vị trên giang hồ, kẻ ở phía sau thao túng mọi chuyện là Trưởng Tôn Lưu Hiến.” Một miếng thịt không nhanh không chậm đưa tới trước miệng của nàng.
Tròng mắt Thủy Lung lấp lánh tinh quang, thấy thịt liền há miệng muốn ăn, nhưng không ngờ thịt sắp vào miệng thì Trưởng Tôn Vinh Cực lại thu tay về.
Nàng hơi giật mình, chỉ thấy khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch lên, lộ ra sự hứng thú, hả hê khiến cho dung mạo tuấn mỹ càng thêm độc đáo, yêu mị.
Hắn quơ quơ đôi đũa trước mặt nàng, giống như trêu đùa thú cưng đang đòi ăn, giọng điệu lười nhác nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ: “Muốn ăn không?”
…Ngây thơ.
Thủy Lung ngoảnh mặt sang một bên, thấy trên bàn chẳng còn đôi đũa nào nữa, hai ngón tay thò ra làm đũa, cầm miếng thịt cho vào miệng ăn.
Trưởng Tôn Vinh Cực đờ người ra, thấy Thủy Lung vẫn tiếp tục dùng tay làm đũa, hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay của nàng, lạnh lùng nói: “Dùng tay bốc đồ ăn là việc làm của người thô tục, bẩn.”
Thủy Lung nhíu nhíu mày, nghiêng người nắm lấy tay hắn, đem miếng thịt cắn vào miệng, lạnh lùng bắt bẻ lại: “Bẩn cũng không chết được.”
Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực u ám, nhìn chằm chằm vào đôi môi dính dầu trơn bóng của nàng, phảng phất có thể thấy rõ đầu lưỡi đỏ au khiêu khích người. Đột nhiên, hắn đưa tay ôm lấy cả người nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi nói rất đúng, bây giờ nên là mùa xuân, nếu không thì lấy đâu ra con tiểu hồ ly như ngươi, suốt ngày câu dẫn người khác động dục.”
“…” Thủy Lung chưa kịp phản bác, khoang miệng đã bị hắn xâm nhập, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cuốn đi miếng thịt mà nàng chưa nuốt hết.
Thủy Lung nhìn hắn dửng dưng nuốt miếng thịt xuống, nét mặt đắc chí hả hê. Cuối cùng, không còn nói — Dùng tay bốc thức ăn là bẩn nữa. Vậy cướp thức ăn từ trong miệng người khác, có bẩn hay không?
“Ngươi gọi ta tới là để xem vở kịch này à?” Thủy Lung chuyển qua đề tài nghiêm túc.
Sóng mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực kinh hoảng, sau đó, phát hiện hành động khi nãy của mình hình như không thích hợp. Nhưng trong đầu lại không thấy ghê tởm hay ân hận gì hết. Nghe thấy câu hỏi của Thủy Lung, lơ đễnh: “Ừ…” một tiếng. Ngay sau đó, khôi phục lại bộ dạng bình thường, nói: “Hôm qua ta nhận lời giúp ngươi lấy lại hoa tai ngọc, hắn lại không chịu trả.”
Thủy Lung nheo lại con ngươi, có vẻ đăm chiêu nhìn hắn.
Trưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên đối mặt với nàng, giọng nói nhẹ nhàng, chậm chạp: “Ta không thích người khác chống đối lại ta. Kẻ nào chống lại ta, sẽ phải nhận trừng phạt.”
Thủy Lung nghe ra ẩn ý trong lời nói này của hắn, nhất châm kiến huyết hỏi: “Ngươi sẽ trừng phạt ta như thế nào?”
Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì, cầm đũa gắp thịt đút cho nàng, chờ nàng ăn xong mới nói: “Hôm nay không có, Trưởng Tôn Lưu Hiến còn có thời gian, chờ qua ngày hôm nay, nếu hắn vẫn không đem hoa tai ngọc trả lại. Ngày mai lại mời ngươi xem kịch vui.”
Thủy Lung im lặng một lúc, cười nói: “Được.”
Hôm sau.
Khi Thủy Lung vừa tỉnh dậy, lọt vào tầm mắt của nàng chính là dung mạo tuyệt mỹ của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Cả người nàng hơi căng thẳng, nhưng rất nhanh liền thả lỏng. Nhíu mày nhớ lại, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua. Nàng nhớ rõ hôm qua, sau khi bọn họ ăn uống xong, nàng đi tắm ở một con suối trong núi. Trong khi tắm rửa, thì túi mật giao thú ở trong cơ thể giống như bị đốt cháy, nhiệt khí lan tỏa khắp cơ thể, kế tiếp nàng chỉ thấy trước mắt trắng xóa…
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói lười nhác bất thình lình vang lên, tiếng lầm bầm trầm thấp giống như yêu tinh dụ dỗ.
Thủy Lung mấp máy môi, đang định nói thì ngừng lại. Ngước mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, giọng nói ngọt ngào giống như tán tỉnh người yêu: “Nghĩ về ngươi.”
Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực co rụt lại, tan rã trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng hời hợt như ngày thường, vòng tay ôm thắt lưng của nàng, kề sát vào nàng nói: “Đừng có nghĩ rằng làm nũng với ta thì ta sẽ bị ngươi gạt.”
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta làm nũng?
Thủy Lung tự nhận bản thân chưa từng làm ra dáng vẻ mềm mại giống như các nữ tử bình thường. Vừa mới cúi đầu suy nghĩ một chút lại nghe tiếng Trưởng Tôn Vinh Cực trêu chọc: “Mới nói có một hai câu đã xụ mặt xuống. Thật sự là càng ngày càng yếu ớt.”
“Không…ưm.” Miệng lại bị nhét vào một viên kẹo chua ngọt.
Thủy Lung híp mắt, đáy mắt lóe hàn quang.
“Tin ngươi cũng được.” Giọng điệu dung túng của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên.
Khóe miệng của Thủy Lung khẽ giương lên, híp mắt nhìn hắn, dịu dàng nói: “Rất cám ơn sự tin tưởng của ngươi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực chả thèm để ý hàn quang ẩn ẩn trong đáy mắt của nàng, gọi người hầu mang nước vào rửa mặt, chải đầu.
Một lúc sau, hai người đều rửa mặt xong, ăn mặc gọn gàng, tươm tất. Thủy Lung lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm vào trong lòng, nhanh chóng bay đi.
Thủy Lung biết không thể giãy dụa, cũng đã quen thuộc với việc làm của hắn, chờ tới khi Trưởng Tôn Vinh Cực đặt chân xuống đất, nàng mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Sân nhà, vườn hoa, cảnh vật rất dễ chịu.
Trước mắt là một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn và khéo léo.
Thủy Lung cảm giác được cánh tay của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi buông lỏng ra, liền rời khỏi ngực hắn, tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy bánh bao thịt nóng hổi trong đĩa ăn ngon lành.
“Đem tới đây.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, rồi khom người ngồi xuống.
Thanh âm của hắn vừa dứt, liền thấy mấy người khiêng một cái rương đi đến.
“Chủ nhân.” Một nam tử mặc trường bào màu lam của nước đi tới bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực, lông mày và ánh mắt nhu hòa gần như yếu ớt, thỉnh thoảng chớp lóe dao động. Nhưng khi con ngươi nhíu lại, đôi mắt liền sắc bén như mũi kiếm.
Đây là người còn lại thường xuyên đi theo Trưởng Tôn Vinh Cực — Tiếu Tuyền.
Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu.
Tiếu Tuyền xoay người đi tới trước cái rương. Một kiếm lạnh lùng đâm vào bên trong rương gỗ, liền quẹt một lần nữa. Rương gỗ giống như miếng đậu hủ bị chém ra, lộ ra một nam tử mặc y phục màu trắng bị trói như bánh chưng ở bên trong.
Tuy rằng, Thủy Lung đã sớm đoán ra, nhưng vẫn có một chút kinh ngạc. cười tủm tỉm cắn bánh bao thịt. Đôi mắt ôn hòa nhìn nam tử bị trói thành bánh chưng, dáng vẻ có chút hăng hái khẽ vẫy vẫy tay chào hỏi: “Mới vài ngày không gặp, ngươi thật là có bản lĩnh làm cho người khác nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa nha, Trưởng Tôn Lưu Hiến.”