Lúc này, bất kể là nhóm người của Tứ hoàng tử hay là là đám người của Phương Tuấn Hiền, tất cả đều không dám lên tiếng.
Ban đầu, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng tính tình của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng giống như bề ngoài lạnh lùng, lười biếng, cao quý thanh nhã, hiểu biết lễ nghĩa. Mọi chuyện của hôm nay đã đập vỡ hết nhưng hiểu biết của bọn họ, làm cho bọn họ chính thức mở rộng tầm mắt biết rõ Trưởng Tôn Vinh Cực là người ngông cuồng, chuyên quyền và không biết kiêng nể bất kỳ ai.
Thật sự không hổ danh là hoàng tử từng được tiên đế nuông chiều nhất, lão bạng sinh châu (Con trai già mà còn có ngọc, ý nói vợ chồng già mà còn có con.) bao giờ cũng sẽ quý báu.
“Vũ vương gia.” Trong số những người có mặt ở đây, chỉ trừ Thủy Lung là vẫn bình tĩnh, nét mặt chưa hề biến đổi, lời nói với Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn lạnh nhạt như xưa.
Trưởng Tôn Lưu Hiến nghe gọi, ngẩng đầu lên nhìn. Con ngươi như hạt châu đen nhìn chằm chằm Thủy Lung, màu sắc đen sầm làm cho người ta biết hắn hiện tại rất bực tức, trong ánh mắt thể hiện ra sự kiềm chế lửa giận sáng quắc.
Ngược lại, Thủy Lung tươi cười rất hả hê, chẳng hề có ý định che giấu nụ cười sung sướng trên nỗi đau của người khác, nói: “Lần trước ta có nhắc tới chuyện của hoa tai ngọc, không biết Vũ vương có tìm được hay không?”
Ánh mắt của Trưởng Tôn Lưu Hiến lạnh như sương, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén đó như muốn đâm xuyên qua người Thủy Lung, muốn nhìn rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.
Tươi cười trên môi Thủy Lung dần dần lạnh nhạt, thờ ơ nói: “Hình như Vũ vương gia vẫn chưa có tìm thấy? Lần này, việc vận chuyển quân tư lại bị Hắc Thủy bang chặn cướp, Vũ vương gia còn có thể thoải mái đến thanh lâu, rõ ràng chứng minh Vũ vương không có đem lời của ta nói để ở trong lòng.”
“Ngươi đã biết trước?” Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến trở nên âm u.
Tất cả mọi người đều biết chuyện Trưởng Tôn Lưu Hiến lo liệu, vận chuyển quân tư không chu đáo, nhưng rất ít người biết chuyện quân tư do hắn vận chuyển bị người khác chặn đường đánh cướp. Hơn nữa, còn là do Hắc Thủy bang – bang phái vốn dĩ đã sớm bị tiêu diệt đánh cướp.
Thủy Lung có thể vạch trần sự thật, mọi thứ đều không cần giải thích nhiều thêm.
“Chỉ vì ham muốn, ích kỷ của cá nhân, ngươi lại tùy ý làm bậy, dám cướp đoạt quân tư. Ngươi có biết, việc làm này của ngươi sẽ làm cho bao nhiêu binh lính ở ngoài biên quan đang đánh trận sẽ chết đói vì không được tiếp trợ quân tư hay không?” Lời nói ôn tồn lễ độ trong ngày thường của Trưởng Tôn Lưu Hiến biến đổi thành lời nói lạnh lùng, tràn ngập cơn tức giận.
“Bạch Thủy Lung.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ: “Ngươi thật sự là làm cho ta rất thất vọng.”
“A ha, ha ha ha…” Thủy Lung ôm bụng cười to, vừa cười vừa nói: “Trưởng Tôn Lưu Hiến con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cướp quân tư? Ta làm cho ngươi cảm thấy rất thất vọng? Ngươi dựa vào cái gì mà đặt hy vọng lên trên người của ta?”
Lần này, Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn kêu họ tên của Bạch Thủy Lung, nhưng Thủy Lung không có coi như mình là người qua đường nữa. Từ sau khi nàng chiếm giữ khối thân thể này, nàng đã tiếp nhận mọi thứ của Bạch Thủy Lung, thân thể và trí nhớ của nàng ta, ngoại trừ tình cảm yêu mến của riêng nàng ta là nàng không có nhận.
Trưởng Tôn Lưu Hiến bị lời nói của nàng mỉa mai đâm vào da mặt, đau đớn trên mặt càng thêm đau.
Hắn không quen việc Thủy Lung cư xử với hắn như thế.
Trong trí nhớ của hắn, nữ tử kia luôn quấn quýt si mê ở bên người hắn, mọi chuyện đều vì hắn lo lắng, suy nghĩ, thà rằng chính mình bị thương chứ không để hắn gặp nguy hiểm. Chưa bao giờ nói một câu khó nghe với hắn, chưa bao giờ dùng ánh mắt xem thường, lạnh lùng nhìn hắn.
Cho dù bị hắn làm tổn thương, mình đầy thương tích cũng sẽ không nổi giận với hắn. Chỉ cần hắn dỗ dành một chút, là có thể vui vẻ vì hắn làm mọi chuyện.
Người như vậy, tại sao đột nhiên nói không yêu là sẽ không yêu.
Trưởng Tôn Lưu Hiến mím môi thành một đường thẳng, trong đầu nhớ tới một câu mà Phương Tuấn Hiền từng nói với hắn — Trưởng Tôn Lưu Hiến, trên đời này, người đối xử tốt với ngươi nhất chính là Bạch Thủy Lung, ngươi lại lợi dụng mọi thứ của nàng, từ đầu đến cuối luôn khinh thường nàng, chờ đến một ngày nào đó ngươi mất đi sự si mê, yêu thương của nàng dành cho ngươi, ta thật sự muốn nhìn xem khi đó ngươi có còn kiêu ngạo, phóng khoáng như trước hay không.
Hắn nâng mí mắt lên nhìn Thủy Lung, nữ tử mặc váy hồng đỏ rực, mặt mày ngậm cười, nhưng tươi cười đó không có một chút độ ấm, giống như lưỡi dao dính máu được che lại bằng một mảnh vải mỏng, xinh đẹp cực kỳ nhưng lại tiềm ẩn nguy hiểm.
Hắn giật mình, ánh mắt chợt lóe qua một tia phức tạp.
Cho tới nay, hắn mới biết bản thân quả thực đã không để ý Thủy Lung cũng có nhiều phần xinh đẹp như vậy, phần tốt đẹp kia nằm ở bên trong phần tài hoa xuất sắc.
Không gian im lặng, chợt nghe tiếng nói của Trưởng Tôn Vinh Cực: “Hoa tai ngọc gì?”
Trong lòng Trưởng Tôn Lưu Hiến hơi khựng lại, nhíu mày. Nếu như Võ vương thúc cũng nhảy vào, chuyện này càng khó giải quyết.
Hắn theo bản năng liếc qua Thủy Lung một cái, đáng tiếc hắn còn chưa chịu hiểu rõ, Thủy Lung hiện tại không phải là Bạch Thủy Lung trước kia.
Thủy Lung trả lời: “ Tín vật đính ước mà ngày trước ta đưa cho hắn.”
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống, cúi đầu lặp lại: “Đính ước… Tín vật, hử?” Ở câu cuối cùng, âm mũi hơi lên cao. Gần như muốn xuyên thủng lỗ tai của Thủy Lung, âm thanh khàn khàn gợi cảm lại kèm theo nguy hiểm.
Thân mình của Thủy Lung khẽ run, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác tê dại dâng lên.
Thủy Lung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực chỉ cách một gang tay, thầm nghĩ: Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nam nhân này thật sự là một cái yêu nghiệt xinh đẹp nhất là nàng từng gặp, không cần cố ý làm ra vẻ dụ dỗ, mê hoặc cũng đủ làm cho người ta sa vào đáy vực sâu tên gọi là Trưởng Tôn Vinh Cực.
Vẻ mặt Thủy Lung lạnh nhạt, vô tội nói: “Trước kia hắn là vị hôn phu của ta, cho nên mới tặng tín vật cho hắn. Bây giờ không phải, nên đòi về, ngươi nói đi?”
“Ừ.” Lửa giận của Trưởng Tôn Vinh Cực bị nàng dập tắt một cách dễ dàng.
Sau đó, Thủy Lung nói tiếp: “Chẳng qua là hắn nói hắn đã làm mất, tìm lại không được.”
“Vậy thì bỏ đi.” Trưởng Tôn Vinh Cực hờ hững nói, chỉ thấy Thủy Lung im lặng, ánh mắt long lanh, làm cho tim hắn đập nhanh liên hồi, trong đầu liền có ý nghĩ dỗ dành nàng, miệng đã nhanh chóng thốt ra: “Ta tặng ngươi là được rồi.”
Ánh mắt Thủy Lung lóe sáng, nói: “Đó là tín vật ta đưa cho cho phu quân của mình.”
Trưởng Tôn Vinh Cực hơi nhíu mày, hắn không thích đồ đã từng được tặng cho người khác, nhưng mà đồ vật này nàng nói… Là tín vật tặng cho phu quân.
Hắn vì một câu nói của nàng mà phân vân, nàng thì nhìn như ngoan ngoãn, rảnh rỗi ngồi trong lòng ngực hắn, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện một đôi con ngươi mỉm cười cẩn thận nhìn hắn. Gương mặt tỏ vẻ mong chờ rất rõ rệt càng làm cho người ta muốn thỏa mãn nàng, để cho nàng biểu lộ cảm xúc trong lòng ra nhiều hơn.
Trưởng Tôn Vinh Cực vừa giống như bất mãn lại vừa giống như trừng phạt cúi xuống cắn đôi môi đỏ mọng của nàng một cái, nói: “Ta giúp ngươi đòi lại, ngươi phải tặng cho ta một cái tín vật khác.”
“Được.” Thủy Lung cười híp mắt. >3
Hoa tai ngọc có nguồn gốc không tầm thường, hắn không cần cũng bớt đi một việc.
Nàng cười, trái tim trong lòng ngực của Trưởng Tôn Vinh Cực càng nhảy mạnh, nhưng mà cũng có chút vui sướng.
Chẳng lẽ chính mình gặp ma chướng?
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dáng vẻ tươi cười của Thủy Lung. Hắn kỳ thật biết được nàng cố ý xúi giục hắn, lợi dụng hắn để đạt được mục đích. Thế nhưng, hắn chẳng những không tức giận mà còn vui sướng khi thấy nàng ỷ lại vào hắn. o(≧▽≦)o
Thật là gặp ma chướng rồi…
Đáy mắt Trưởng Tôn Vinh Cực dường như có rất nhiều gợn sóng lăn tăn, từng vòng lan rộng ra, tạo thành một vòng xoáy làm cho người ta hồn xiêu phách lạc. Chỉ tiếc, người nhìn thấy cảnh đẹp này lại là Thủy Lung, tâm trí của nàng rất nguội lạnh, một chút dấu hiệu bị si mê cũng không có. (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Cánh tay vòng quanh thắt lưng của Thủy Lung ôm chặt hơn một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Lưu Hiến nói: “Ngày mai đem hoa tai ngọc trả lại đây.”
Trưởng Tôn Lưu Hiến bình tĩnh nói: “Võ vương thúc, hoa tai ngọc đã mất, tiểu chất đem quăng đi, tìm không thấy.”
Một chiếc đũa bay lướt qua khóe miệng của hắn, cắt qua một bên mặt bị ứ máu của hắn.
Trưởng Tôn Lưu Hiến hừ nhẹ một tiếng, sửng sốt nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực.
Chiếc đũa kia lệch đi một chút thì sẽ đâm thẳng vào cổ họng của hắn!
Hắn không xác định, Trưởng Tôn Vinh Cực dám giết mình hay không?
Trưởng Tôn Vinh Cực không có nhìn hắn, giọng nói vẫn lười nhác như cũ, yếu ớt vang lên: “Ta không thích lừa gạt cùng chống lại.”
Trưởng Tôn Lưu Hiến hãi hùng khiếp vía, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Thủy Lung lại khẽ nhíu mày, một cảm giác xa lạ, mềm mại trỗi dậy trong lòng nàng. Không phải nàng không nhìn thấy sự dung túng, nuông chiều mà Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho nàng, dù cho trong đó cũng có nguyên nhân do chính nàng hốt thuốc đúng bệnh.
“Võ vương thúc, tiểu chất vẫn chưa…”
Lời nói của Trưởng Tôn Lưu Hiến bị ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực cắt ngang.
Ánh mắt của đối phương lạnh nhạt, giống như một vị thần ngồi ở trên cao, bễ nghễ nhìn xuống, khiến cho hắn có cảm giác chính mình như là một con kiến, bị giết chết dễ dàng.
Sắc mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến khó nén được áp bức và lăng nhục, thanh âm giống như từ kẽ răng dồn ép ra: “Võ vương thúc, cho dù ngươi là hoàng thúc ruột thịt của ta, ngươi làm như vậy có cảm thấy là ức hiếp người quá đáng hay không?”
“Chậc!”
Đôi mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực cuối cùng cũng có một gợn sóng, nhàn nhạt chán ghét.
Điều này làm cho Trưởng Tôn Lưu Hiến cảm nhận ra được ở trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực chính mình không phải một con kiến, mà đã thăng lên thành một con chuột chạy qua đường bị mọi người quát gọi, nỗi khuất nhục trong lòng đã tăng lên mức độ tột cùng.
“Ha ha…” Thủy Lung nhịn không được cười to.
Nàng không nghĩ tới, Trưởng Tôn Vinh Cực còn có bản lĩnh im lặng làm cho người khác tức chết mà không cần đền mạng.