Bách Vạn Kiếm? Không phải đâu...
Bách Vạn Kiếm mặc dù không tệ, nhưng chưa chắc U Hồn coi trọng trong mắt. Người ta là Đại Đế một thời đại, muốn Đế Bảo gì không có, quan tâm tới Bách Vạn Kiếm làm gì!
Vậy lão muốn trao đổi với mình cái gì? Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có nghĩ ra U Hồn này có ý gì.
- Đại nhân muốn trao đổi... không phải là tánh mạng của tiểu tử chứ? Dương Khai cười hì hì, hỏi.
Phù lão "xì" một tiếng nói: - Một cái mạng đê tiện, bổn tọa muốn có ích lợi gì?
Dương Khai sắc mặt tối sầm, hắn tuy rằng cũng không cảm thấy mạng của mình có đáng giá bao nhiêu, nhưng bị người trước mặt nói là cái mạng đê tiện đương nhiên sẽ không vui, nếu không vì cố kỵ thân phận đối phương, hắn đã sớm nhào lên liều mạng rồi!
- Ngươi cứ nói ngươi có đáp ứng hay không đi!
Phù lão vẫn ung dung bình thản nhìn Dương Khai, khóe miệng nổi lên ý châm biếm.
"Ngươi đều không nói rõ ràng ta như thế nào đáp ứng, thật nghĩ là chỉ số thông minh của bổn thiếu có hạn giống như con gái nhà ngươi sao?" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Nếu đại nhân không nói rõ ra, thứ cho tiểu tử khó có thể nhận lời!
Trước mắt vị lão quái vật sống không biết đã bao nhiêu năm này, Dương Khai cũng không dám tùy tiện đồng ý điều gì, tránh cho trúng vào bẫy rập của người ta, đến lúc đó bị người ta bắt chẹt ở trên tay thì xui xẻo lớn rồi.