Đủ loại nhân tố không thể xác định, để hai người có cơ hội chạm mặt ở chỗ này, có thể nói là cực kỳ bé nhỏ! Dù vậy, trong lòng Dương Khai cũng vẫn ôm một phần mong đợi.
Hai người bởi vì Âm Dương Hợp Hoan Công có thiên ty vạn lũ liên hệ không thể tách rời, nếu Tô Nhan thật sự có mặt ở nơi này, thì trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, cũng không khó tìm.
Trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, Dương Khai đưa tay vuốt trên chiếc nhẫn một cái, một hạt châu sáng bóng, tản ra khí tức lạnh như băng xuất hiện trên lòng bàn tay.
Băng Hồn Châu của Tô Nhan! Châu còn người còn, châu nát người vong!
Viên Băng Hồn Châu này là Thiên Nguyệt giao cho hắn, mặc dù khoảng cách ngưng luyện nó đã qua nhiều năm, nhưng trên hạt châu kia vẫn còn lưu lại khí tức khiến Dương Khai lưu luyến, cảm thụ được trong hạt châu trên lòng bàn tay kia phát ra hơi lạnh, ánh mắt Dương Khai từ từ trở nên nhu hòa, nỗi lòng nhanh chóng ổn định lại.