- Mới vừa rồi nghe mấy người các ngươi nói muốn quét ngang ba mươi sáu nước, ta là rất mong đợi, ta liền đứng ở chỗ này, các ngươi tới quét thử một chút coi.
- Ha ha, tên ngu ngốc này thật sự coi mình là đại biện toán, các huynh đệ xông lên, thỏa mãn nguyện vọng của hắn, quét tên ngu ngốc này ra giống như quét đồ bỏ đi vậy.
Nói chuyện chính là một võ giả áo xanh, hắn suy nghĩ tự mình một người chưa chắc đánh thắng được, mọi người cùng nhau tiến lên, không tin tàn bạo không chết được ngươi.
Theo một tiếng quái khiếu của võ giả áo xanh, bốn người cùng nhau lao ra, Lâm Minh đứng ở tại chỗ, chẳng những không tránh, ngược lại hai mắt nhắm nghiền.
Võ giả áo xanh không biết Lâm Minh đang làm cái trò gì, tuy nhiên nhìn kiếm sắp rơi vào trên mặt Lâm Minh, khóe miệng võ giả áo xanh nổi lên một tia cười ác độc, hiện tại không bổ đôi ngươi cũng không thể!
Mắt thấy công kích của bọn họ liền rơi xuống, Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt đảo qua.
Nước xoáy màu đen giống như hoa sen đen lặng lẽ trán phóng, cắn nuốt hết thảy chung quanh, Luân Hồi võ ý bột phát ra, trong lúc nhất thời vô số huyễn tượng tràn vào đầu óc bốn gã võ giả, thân thể bốn người chấn động, tinh thần chi hải nhấc lên sóng gió cuồn cuộn, ý thức tự chủ bị đột kích làm cho rối tinh rối mù, công kích trong tay bọn họ cũng đã rơi xuống, hai mắt cũng trở nên dại ra không ánh sáng, con ngươi mất đi tiêu cự.
Phù phù! Phù phù!