Vọng Tưởng Cuồng

Chương 70: Bại lộ


Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: Irisbo

***

Việc đột ngột mang thai thực sự khiến La Phi rất bất ngờ, không kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng đồng thời cũng khiến sự do dự của cô từ trước tới nay trở nên chắc chắn, mặc dù Trịnh Thiên Dã luôn miệng nói anh ở lại thị trấn này, chờ khi mấy tin đồn ở Giang Thành lặng bớt thì sẽ trở về, cũng không dây dưa làm phiền cô.

Lúc đầu khi nghe những lời này, cô cảm thấy có chút mất mát, nhưng cô không phải kẻ ngốc, ít nhiều cũng đoán được Trịnh Thiên Dã đang có ý nghĩ gì. Anh không bám riết lấy cô, nhưng lại làm nhiều việc như vậy, ít nhiều gì cũng có ý gì đó.Cô cũng đoán được, Trịnh Thiên Dã chỉ chờ cô mở lòng từng chút một. Chỉ cần cô mở lòng, chắc chắn Trịnh Thiên Dã sẽ lập tức bám chặt không buông.

Nhưng cô vẫn do dự, nên cuối cùng mới đưa ra đề nghị hoang đường như vậy trong thời gian qua. Mẹ cô có thành kiến với Trịnh Thiên Dã, với quá khứ đen tối của anh. Thêm hoàn cảnh gia đình hai bên quá cách biệt, khiến cô không thể tin tưởng vào tương lai của hai người. Xin hãy thứ lỗi cho sự ích kỉ và hèn nhát của cô.

Cũng may trong bụng cô đang mang thai đứa bé, khiến cô đưa ra quyết định. Tuy miệng nói không cần Trịnh Thiên Dã chịu trách nhiệm, nhưng đấy chỉ là cố ý nói vậy. Đúng như cô dự đoán, sự vui mừng ranh mãnh của Trịnh Thiên Dã liền bị bại lộ ngay tức khắc.

Nhưng La Phi lại không thể ngờ được Trịnh Thiên Dã cố ý khiến cô mang thai. La Phi suy nghĩ một hồi liền tức giận, phải để cho Trịnh Thiên Dã một thân một mình chống chọi với mẹ cô, cô sẽ không giúp Trịnh Thiên Dã vượt qua ải này.

Vì La Phi có thai theo đúng như dự tính của Trịnh Thiên Dã, nên đương nhiên anh cũng phải đẩy nhanh tốc độ lấy lòng mẹ vợ tương lai.

Sau khi ông La xuất viện, bà La tiếp tục gia nhập đội quân khiêu vũ ở quảng trường.

Mỗi ngày tới giờ Trịnh Thiên Dã đều đứng cạnh quảng trường, vừa thấy bà La đến, mặt dày mày dạn tới gần, hôm nay tặng ít điểm tâm, ngày mai tặng vài thứ dễ thương. Người không biết chuyện, còn tưởng rằng máy bay trẻ khổ cực theo đuổi máy bay bà già.

Song bà la cũng là người rất có cốt khí, hoàn toàn không coi trọng mấy thứ nhỏ nhặt này. Lúc vui vẻ, bà còn nói với Trịnh Thiên Dã vài câu, khi cảm thấy bị làm phiền bà liền trực tiếp la mắng.

Trịnh Thiên Dã từ nhỏ đến lớn nào có nếm trải qua những việc như thế này, mỗi ngày bị biến thành mặt xám mày tro. La Phi không nghĩ Trịnh Thiên Dã có thể kiên trì tới mức này. Ban đầu Trịnh Thiên Dã là tổng giám đốc với ánh mắt luôn mọc trên đỉnh đầu, luôn vênh mặt sai khiến làm cô nhiều lần tức giận, khó có cơ hội được lên mặt thế này, đương nhiên cô cảm thấy ngầm vui sướng trong lòng.

Mỗi lần trông bộ dạng than thở của Trịnh Thiên Dã, cô lại giả vờ ôm Trịnh Thiên Dã an ủi, vừa vuốt tóc anh vừa thở dài: “Anh xem anh kìa, tóc đã bạc đi vài sợi rồi, phải làm sao bây giờ. Nếu mẹ em không chấp nhận, không cho kết hôn, con sinh ra cũng không biết phải đăng kí hộ khẩu sao đây.”

Nghe vậy Trịnh Thiên Dã càng thêm buồn.

Bà La vẫn cực kì căm giận Trịnh Thiên Dã, nhưng nhờ có ông La mỗi ngày ở bên cạnh bà nói mấy câu bóng gió, nào là Trịnh Thiên Dã không tệ, đối với con gái mình rất quan tâm. Hay là chuyện của con gái thì để bọn trẻ tự quyết định đi.

Mặc dù mỗi lần bà La đều lớn giọng gắt gỏng, nhưng trong thâm tâm bà cũng không khỏi mềm lòng, càng là như vậy, càng cảm thấy không cam lòng, thái độ đối với Trịnh Thiên Dã lại càng thêm cay nghiệt.

Qua nửa tháng, La Phi lén lút đi kiểm tra sức khỏe, xác định cái thai đã được 40 ngày. Cô gặp Trịnh Thiên Dã đang bấn loạn tìm biện pháp, sợ để lâu không tốt, bụng càng lớn là không phải chuyện tốt lành gì, trước mắt cô chỉ có thể nói bóng gió với mẹ cô vài câu.

Còn chưa biết phải mở lời như thế nào, mẹ cô đã phát hiện chuyện cô giúp Trịnh Thiên Dã giặt quần áo. Bà La há hốc mồm nhìn mấy bộ quần áo kia, cứ nghĩ chỉ có Trịnh Thiên Dã đơn phương có tình ý, không hề nghĩ đến con gái mình đã cùng người ngoài ngấm ngầm thành một phe.

Lúc đó, La Phi giặt quần áo xong, lén lút lấy áo quần trong máy giặt ra, chuẩn bị mang ra ban công ở phòng cô phơi. Không ngờ đúng lúc bà La đi vệ sinh, nhìn thấy La Phi lấy từ máy giặt ra hai cái áo sơ mi nam.

Có phải áo ông La hay không, bà La liếc mắt một cái là nhìn ra. Hai mẹ con đều giật mình đứng im, nhìn nhau một lát, vẫn là bà La phản ứng trước tiến lại, bà đi tới giật đống quần áo trên tay La Phi, lật qua lật lại nhìn, ngẩng phắt đầu lên nhìn La Phi, nói: “Con nói rõ xem, chuyện gì đây? Sao lại có áo sơ mi nam ở đây? Mấy cái này của Trịnh Thiên Dã phải không?”

La Phi ngượng ngùng cười: “Mẹ, trước tiên mẹ đừng tức giận, hãy nghe con nói. Chẳng phải bên cạnh anh ấy không có ai sao, nơi đang ở cũng không có máy giặt, coi như con đang làm việc tốt, mang quần áo về giúp anh ấy giặt sạch.”

Bà La tức giận đến mức hơi thở dồn dập: “Được, con giỏi lắm! Mẹ nuôi con lớn đến chừng này là để làm người tốt, việc tốt chính là giúp đàn ông giặt đồ ư? Lại cón là tên vô lại kia nữa. Con cũng đừng lừa mẹ, con nói đi, con cùng cậu ta rốt cuộc là sao?”

La Phi trầm mặc một lát, cười gượng đáp: “Tụi con nối lại quan hệ.”

“Con… Con thật sự làm mẹ tức chết mà!” Bà La thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gân cổ gọi với xuống nhà dưới: “Ông nó ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Bà vừa nói xong vài giây, ông La mặc áo ngủ từ phòng ngủ chạy ra đây: “Làm sao vậy? Nhà có trộm hả?”

Bà La tức giận gật đầu: “Gặp phải kẻ trộm lớn. Con gái ông bị cướp mất rồi.”

Ông La nghi hoặc nhìn hai mẹ con: “Phi Phi không phải đang bình thường đứng đây sao? Bà nói mê sảng cái gì vậy?”

“Nó cùng tên họ Trịnh kia đang qua lại với nhau đấy!” Bà La cao giọng nói.

Ông La sửng sốt nửa ngày, dường như mới phản ứng lại, cười đáp: “Kêu lớn tiếng vậy làm tôi tưởng có chuyện gì! Cái gì rồi thì cũng đã rồi,người trẻ tuổi yêu đương là bình thường.”

Bà La hít sâu, nghe ông La nói thì càng thêm tức giận, nói: “Ông có đúng là ba nó không vậy? Con gái ông đang yêu đương với một kẻ vô lại đó!”

Ông La vừa giãy giụa vừa nói: “Gì mà vô lại với không vô lại, tôi thấy tiểu Trịnh không có vấn đề gì, bà không nên tin mấy cái gì đó trên mạng. Hơn nữa, con gái mình thích, cho dù là kẻ vô lại, chúng là làm cha mẹ cũng chỉ có thể khuyên nhủ, không thể can thiệp vào được.”

La Phi thấy mẹ chuyển mũi nhọn sang ông La, chạy nhanh ra khỏi WC: “Ba mẹ, con đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Ông bà La không nghe được lời của La Phi nói, đứng trước phòng vệ sinh cãi nhau đến quên trời quên đất. Lấy mấy chuyện bé như hạt vừng, hạt thóc mấy trăm năm trước của La Phi ra nói, ầm ĩ đến gà bay chó sủa.

La Phi đã quá quen việc ba mẹ cãi nhau, cơ bản là ầm ĩ một trận, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tình cảm đôi bên. Cô lén lút đóng cửa phòng lại, cảm giác buồn nôn khiến cô ói ra một trận.

Quả nhiên, sáng hôm sau, ông La và bà La đã bình thường như ban đầu, chuẩn bị xong bữa sáng chờ cô xuống cùng ăn. La Phi dè dặt ngồi vào bàn ăn, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của bà La, có chút chột dạ, cười ha ha, nói: “Bữa sáng hôm nay thật phong phú, mẹ thật lợi hại.”

Bà La khẽ cười giễu cợt: “Con bớt nói nhảm đi. Nói đi, thành thật nói cho mẹ nghe, con đang có dự tính gì! Là dự tính của hai đứa!”

“Tụi con…” La Phi đang vắt hết óc suy tính những lời muốn nói, bỗng dạ dày cuộn lên, cô vội che miệng, cố gắng nhịn xuống, nhưng cơn buồn nôn tiếp theo lại lập tức dâng lên.

Bà La thấy sắc mặt La Phi không tốt: “Con sao vậy?”

La Phi buông tay, định trả lời, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, lúc này cô không thể nhịn được nữa, che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Ói được một lúc, La Phi ra khỏi phòng vệ sinh với gương mặt trắng bệt, chờ trước cửa phòng vệ sinh là bà La mặt còn trắng nhợt hơn cô. Như đang chịu đựng một cơn giận dữ, bà La gằn từng tiếng, mở miệng: “Con không cần nói nữa, chắc không khác với những gì mẹ đang nghĩ.”

Chưa kết hôn mà đã có thai chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, nhất là khi đối mặt với mẹ mình. La Phi không dám nói gì nữa, chỉ có thể trầm mặc chờ phán quyết.

Yên lặng một lát liền có đáp án.

Bà La hít sâu mấy lần nói: “Mấy tháng rồi?”

La Phi giật mình: “Dạ, một tháng rưỡi.”

“Được…Được lắm…” Bà La chỉ tay vào La Phi, bỗng cao giọng nói. “Gọi điện thoại kêu tên họ Trịnh kia tới đây, ngay lập tức!”

“Lại làm sao nữa vậy?” Ông La không biết đã có chuyện gì, lại gần hỏi.

“Sao vậy?” Bà La căm giận quát. “Ông sắp được làm ông ngoại rồi đấy.”

“Hả?!” Ông La sờ sờ đầu, quá sốc chưa kịp phản ứng lại, cầm tay bà La hỏi, “Bà nó đang nói thật hả? Chuyện này… Chuyện này rốt cuộc là sao?”

La Phi ngượng ngùng nhìn ba cô, cười cười: “Con đi gọi điện kêu Trịnh Thiên Dã, ba khuyên mẹ giúp con, ngàn vạn lần đừng khiến bà làm ra chuyện gì kích động.”

Ông La liên tục gật đầu, nhìn bà La đi về phía nhà bếp, thân hình mập mạp giống mũi tên vụt qua, chui vào trong đó.

La Phi vừa gọi điện thoại, vừa chú ý tình hình bên trong.

“Ông làm gì vậy?” Bà La the thé kêu.

Ông La cười nói: “Bà xem, bây giờ bà đang nổi nóng, lại dùng dao thái rau, thịt v.v… thì nguy hiểm lắm, lỡ như bị thương thì sao đây? Trước mắt để tôi cất con dao đã, chờ đến giờ nấu cơm tối, tôi lại đưa cho bà.”

“Ông thật sự muốn đối đầu với tôi phải không? Hôm này dù thế nào cũng phải làm cho tên họ Trịnh đó ít nhất thiếu một tay một chân, phải cho tên đó biết nhà chúng ta tuy nhỏ nhưng cũng không phải loại dễ bị bắt nạt.”

“Bà nói cái gì vậy, tiểu Trịnh thiếu tay thiếu chân thì có lợi gì, không lẽ bà định để cháu ngoại mình có người cha tàn tật à?”

“Cháu ngoại cái gì, đợi đó tôi sẽ mang La Phi đi bỏ cái thai này.”

“Được rồi được rồi, bà tức giận nói vầy cũng vô dụng, chờ tiểu Trịnh đến đây, nhìn xem cậu ta có thái độ thế nào.”

La Phi trong điện thoại kể giản lược lại đã xảy ra chuyện gì, nói Trịnh Thiên Dã sang nhà cô. Trước khi cúp máy, La Phi nghĩ nghĩ lại dặn dò: “Có thể mẹ em sẽ làm ra một số hành động không lí trí cho lắm, em không can giúp anh được, anh tự cẩn thận một chút.”

Trịnh Thiên Dã nghĩ đến việc được gọi đến gặp mắt thì coi như quan hệ giữa hai người đã được xác định, ở đầu dây bên kia liền vỗ ngực: “Không hề gì, mẹ em có làm gì, anh cũng sẽ không phản kháng lại.”

La Phi nói chuyện điện thoại xong thì ông bà La cũng đã từ phòng bếp ầm ĩ trở lại phòng khách.

Bà La thấy La Phi, liền tức giận mắng: “Sao tôi lại sinh ra đứa con vô dụng thế này. Chưa kết hôn mà đã có thai, chuyện này mà truyền ra ngoài mặt thì mũi bà già này biết để ở đâu.”

La Phi sém chút nữa bị nước bọt bà La phun trúng, vuốt trán né tránh một lúc, cười gượng đáp: “Con cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.”

La Phi cúi đầu bị bà La mắng 20 phút, rốt cuộc chuông cửa vang lên.

Ông La chạy ra trước bà La mở cửa, đúng là Trịnh Thiên Dã mặc âu phục giày da, mang thep túi lớn túi nhỏ.

“Thưa hai bác, con đã tới.” Trịnh Thiên Dã lễ phép chào hỏi.

“Nào nào, mau vào nhà đi.” Ông La kéo Trịnh Thiên Dã vào nhà.

Phía sau cửa vừa đóng lại, bà La đã xông lên, cũng không biết lấy ở đâu ra một cây gậy gỗ giặt đồ, đánh tới tấp vào Trịnh Thiên Dã, không khác gì mấy người đàn bà chanh chua là mấy, vừa đánh vừa mắng: “Mày, tên khốn kiếp, lưu manh, vô lại này…”

Ông La cùng La Phi nghe một tràng mắng chửi không dứt của bà La, hoàn toàn ngây người, cũng quên mất phải vào can ngăn.

Trịnh Thiên Dã choáng váng, toàn bộ đồ cầm trên tay đều rơi trên mặt đất, nhưng cũng không dám tránh, cố đứng để bà La đánh 5 phút.

Đợi bà La trút giận xong, Trịnh Thiên Dã tóc tai rối loạn, mặt mày bầm tím, quần áo thì nhăn nheo.

“Theo tôi lại đây!” Bà La bỏ cây gậy giặt đồ xuống, xoay người đi đến sô pha ngồi xuống.

Trịnh Thiên Dã chân đau như nhũn ra, cà nhắc đi theo sau, cũng không dám ngồi, thành thành thật thật đứng cách bàn trà, đối diện với bà La.

La Phi nhìn bộ dạng chật vật của Trịnh Thiên Dã, không khỏi đau lòng, nhịn không được nói với bà La: “Mẹ, mẹ cũng quá đáng quá!”

“Con im miệng lại cho mẹ!” Bà La liếc mắt một cái.

La Phi chỉ có thể im miệng.

“Nói đi, con gái tôi bị cậu làm cho bụng lớn, cậu đã có tính toán gì chưa? Chỉ là muốn chơi đùa, hay thật sự dự định chịu trách nhiệm với nó?”

Trịnh Thiên Dã nhanh nhạy đáp: “Con là thật lòng, con đã muốn kết hôn với La Phi từ lâu, chỉ là sợ hai bác không tán thành.”

“Đương nhiên tôi không tán thành. Đàn ông khiến cho một người phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai, thì có thể là thứ gì tốt lành chứ?!”

Trịnh Thiên Dã biết ý im lặng.

Bà La nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cậu là thật lòng muốn kết hôn với con gái tôi?”

“Hai trăm phần trăm là thật lòng.”

“Được, tôi cũng không phải là bậc trưởng bối không biết phân biệt phải trái gì. Cậu đã nói là thật lòng, vậy đưa cái thật lòng của cậu cho tôi xem. Tôi có thể đồng ý hôn sự của hai người, nhưng cậu phải đáp ứng tôi hai điều kiện, để tôi xem cái thật lòng của cậu đến đâu.”

“Không thành vấn đề, một trăm điều kiện cũng được.”

“Tôi không cần một trăm, chỉ cần đáp ứng hai điều kiện. Thứ nhất, cậu phải đến nhà tôi ở rể.”

……

“Thứ hai, đứa trẻ sinh ra dù trai hay gái, đều phải mang họ La.”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...