Vọng Tình
Chương 56: Hư giả đích kí ức [ Trí nhớ giả dối ]
Beta: Ngược Ái.
Đôi mắt đó là như thế nào?
So với bầu trời đêm thâm thúy, giống như tinh quang vĩnh hằng.
Hồ Tứ dám thề đây là ánh mắt xinh đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy, chỉ là trong đôi mắt kia phát ra hàn ý làm cho nàng không rét mà run.
Run run một chút, Hồ Tứ nhịn không được xê dịch về phía sau.
- A!
Còn chưa chờ nàng phản ứng lại, cánh tay đã hung hăng bị cầm lấy.
- Vì cái gì?
Thanh âm có chút khàn khàn.
- Cái gì vì cái gì?
Hồ Tứ không rõ, nàng chỉ là sợ hãi vì hắn đã rời khỏi nàng.
- Vì cái gì ngươi không quên hắn? Vì cái gì?
- Đã quên rồi, ta không rõ!
Hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi, nữ nhân chết tiệt này! Qua nhiều như vậy năm, ngươi vẫn không thể quên hắn! Chẳng lẽ ngươi nhìn không rõ sự tồn tại của ta?
Khanh khách.
Hồ Tứ nghe được chính từ hàm răng của mình phát ra tiếng rất nhỏ.
- Ngươi đang nói cái gì, ta không hiểu!
Hắn lạnh lùng cười.
- Không hiểu, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết!
Miệng bị giữ chặt, khối băng dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lưu tinh kì dị, còn chưa tới gần, đã cảm thấy băng hàn đến xương.
Hồ Tứ cơ hồ là bị tha đến nơi đây, ở nơi này đã rất lâu, nàng vẫn là lần đầu mới gặp người này.
Một chuỗi chú ngữ nghe không hiểu từ trong miệng của hắn niệm ra, mỗi một chữ niệm ra, Hồ Tứ liền run rẩy một chút.
Trong đầu quay cuồng, càng ngày càng thêm sợ hãi, chiếm cứ lòng của nàng.
Liều mạng gỡ bỏ cánh tay đang giữ chặt nàng ra, kêu to:
- Buông, mau thả ta ra!
Gạt cũng không ra, Hồ Tứ nóng nảy, cúi đầu cắn một cái trên tay hắn.
Máu đỏ tươi chảy ra, cổ tay hất ra, Hồ Tứ lảo đảo lui về phía sau, xoay người bỏ chạy.
Vừa đi được hai bước, một cỗ lực lớn đánh úp lại, thân mình thẳng tắp đụng vào băng trên vách đá, lục phủ ngũ tạng giống như lệch hết vị trí đi.
Nàng đau đớn ho khan hai tiếng, cằm căng thẳng, ngẩng đầu lên, đối diện con ngươi đen trong cặp mắt phẫn nộ kia. Hắn vỗ nhẹ Hồ Tứ:
- Như thế nào, sợ? Đây không giống ngươi! Ngươi không phải là không sợ trời không sợ đất sao? Ta còn chưa cho ngươi xem, ngươi như thế nào đã liền chạy!
- Thả ta!
Hồ Tứ sợ tới mức nói năng lộn xộn, nước mắt lã chã.
- Thả?
Thần quang trong con ngươi đen biến ảo, thất thanh cười;
- Ta như thế nào bỏ được? Ta đã suy nghĩ lâu như vậy, như thế nào lại thả ngươi ra được?
Ánh mắt sắc lạnh chuyển tối dần lại, cúi đầu, môi mềm mại đặt lên cánh môi của Hồ Tứ, nhẹ nhàng tiếp xúc, giống như gió xuân phất qua.
Hồ Tứ hoảng hốt, há mồm kinh ngạc, đầu lưỡi linh hoạt như rắn xâm nhập trong miệng của nàng, cùng đầu lưỡi của nàng dây dưa.
Hô hấp dần dần khó khăn, cho đến khi không thể hô hấp được nữa.
Ngay tại lúc nàng thống khổ vô cùng, đột nhiên một hình ảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Toàn thân ướt sũng, trong màn mưa chỉ có một tiểu hồ ly một mình cô độc, cuộn mình tròn lại.
Một đôi tay ấm áp ôm lấy nó, giúp nó lau thân, lau khô da lông, đem thân mình lạnh run của nó ôm vào trong ngực.
- Tứ Nhi, chớ sợ. Đại ca ở chỗ này, không ai dám ăn hiếp ngươi nữa. Yên tâm, người bắt nạt ngươi, ta sẽ làm cho bọn họ muốn sống cũng không thể, muốn chết càng không xong!
Nó an tâm lại, nằm im trong lòng người ấm áp kia, an tâm hưởng thụ tất cả những gì hắn cho.
Mặt trời chiều ngả về tây, nó vui vẻ nghênh đón hắn, bởi vì nó biết, đó là nơi vô cùng ấm áp.
Chỉ là vui sướng cùng thống khổ cùng tồn tại, nhưng nó chịu được.
Mọi người nhục mạ cùng trách mắng, nó không sợ, bởi vì có hắn ở đó.
Môi run run, hai chữ giống như châm chọc, không ngừng bao vây lấy Hồ Tứ.
Nàng không dám kêu, không dám gọi, nhìn nam nhân này hôn môi của nàng, một chuỗi lệ trong suốt từ khóe mắt rơi lã chã xuống.
- Đại ca!
Thân thể cứng đờ, thanh âm khàn khàn:
- Ngươi nghĩ tới?
- Đại ca!
Hồ Tứ chỉ rơi lệ, run run.
- Đại ca!
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm trơn bóng của Hồ Tứ.
- Không cần kêu nữa!
- Thả ta đi!
Run run nửa ngày, Hồ Tứ mới phun ra những lời này.
Cằm căng thẳng, lông mi đau hơi nhíu lại, vì đau mà nàng không tự chủ được hít vào một hơi.
- Vì cái gì?
- Thả ta đi!
Hồ Tứ cầu xin.
Không hề để ý tới lời khẩn cầu của nàng, tiếp tục hôn xuống phía dưới, cái cổ mềm mại da thịt bóng loáng trắng nõn.
- Vì cái gì?
Thanh âm hắn gần như nỉ non, giống như đôi tình nhân nói nhỏ với nhau.
Hồ Tứ nhắm mắt lại, cắn chặt răng, đột nhiên trợn mắt, một phen đẩy hắn ra, quay đầu chạy như điên.
Vừa chạy được hai bước, đã bị dễ dàng bắt trở về.
Đập vào thân thể hắn, rất đau, nhưng nàng không có hô lên, bên tai truyền đến thanh âm lạnh như băng của hắn:
- Vì cái gì?
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, trong thanh âm lạnh như băng tựa hồ hỗn loạn một tia đau đớn.
Lướt qua hai gò má, môi Hồ Tứ gần như sắp hỏng mất.
- Mau thả ta ra, ta muốn đi tìm hắn, ngươi buông!
Mắt đen bỗng nhiên co rút lại.
- Ngươi muốn tìm ai? Đã đến nơi đây, ngươi còn muốn tìm ai?
Cái tên kia đọng lại trên lưỡi Hồ Tứ, run run , nàng nói ra, hắn dùng đôi môi kia tiếp tục hôn, không hề ôn nhu, không hề săn sóc, hắn cơ hồ nghiền nát nàng.
Đầu óc Hồ Tứ mê muội, cơ hồ nói năng lộn xộn.
- Ta là muội muội của ngươi, ta là thân muội muội của ngươi! Ngươi như thế nào đối ta như vậy, ngươi như thế nào có thể đối ta như vậy?
Cùng lúc đó, một khuôn mặt khác hiện lên trong óc nàng.
Hoạt bát, vui vẻ, tham tài, có điểm phúc hắc, có điểm đáng yêu.
Thời điểm sinh bệnh sẽ làm nũng, khi đùa nàng đặc biệt lúc ấy cười đến vui vẻ, sẽ ôn nhu ôm nàng, cũng sẽ tức giận với nàng.
Nhưng mà hắn từ đó cho tới bây giờ đều đã bảo hộ nàng, ngày ở bên người hắn, là quãng thời gian Hồ Tứ muốn có lại nhất.
- Muội muội?
Hắn đột nhiên cất tiếng cười to.
- Muội muội? Thật sự là buồn cười, thực rất buồn cười!
Bước đến gần Hồ Tứ, hắn cười lạnh, nói:
- Ngươi, ngươi thật sự nghĩ ngươi là muội muội của ta sao?
Chưa kịp nói rõ ràng, chú ngữ lại lần nữa xuất khẩu, vừa vội lại vừa mau.
Sương mù tuyết trắng từ trong miệng động tràn ra, bay lan tràn.
Sương mù lạnh như băng hướng về bọn họ bay tới, rất nhanh vây quanh giữ chặt bọn họ, chỉ chớp mắt một cái, liền đi tới trong động.
Cùng thuần trắng ngoài động bất đồng, trên vách động được khảm kim cương đen như màn đêm, ánh sáng ngọc hoa mỹ.
Đặt mình trong đó, tựa như đặt mình trong ở dưới ngân hà, ngay cả dưới chân cũng là như thế.
Hồ Tứ bị kéo mạnh hướng vào trong động, càng chạy càng thêm sợ hãi, sợ hãi một câu nói không nên lời, giống như ở trong động có thượng cổ ác thú.
Cảm thấy Hồ Tứ kháng cự, đại ca cười.
- Không phải sợ, trong chốc lát, chỉ cần trong chốc lát, ngươi liền không bao giờ sợ hãi nữa.
Cũng không biết đi đã bao lâu, rốt cục cũng đi vào cuối động.
Một quan tài khối đen kịt được đặt ở trong, trước quan tài trên bàn thờ có một bài vị nho nhỏ.
Hồ Tứ khóc nói:
- Đại ca, vì cái gì đối ta như vậy? Ngươi làm ta sợ, ngươi chính là làm ta sợ!
- Đại ca? Thật buồn cười, ta thật sự là đại ca của ngươi sao? Xem ra, ngươi thật sự là bị ngốc lâu lắm rồi.
Vuốt ve gương mặt Hồ Tứ, vỗ nhẹ nhẹ.
- Không phải sợ, rất nhanh ngươi sẽ biết tất cả.
- Không! Ta không muốn biết! Ta cái gì cũng không muốn biết! Ta chỉ muốn rời đi khỏi nơi này. Van cầu ngươi, để cho ta rời đi được không? Ta không muốn tiếp tục đi tới!
Tiếng thét chói tai, Hồ Tứ ra sức giãy khỏi bàn tay trói buộc của hắn, móng tay sắc nhọn đâm vào tay hắn.
Ánh mắt buồn bã, lửa giận nổi lên, chỉ một lúc sau đã đem Hồ Tứ đặt ở trên vách động, khẽ cắn vành tai của nàng.
- Tứ Nhi, ngươi thật sự không ngoan. Ta vốn không nghĩ dùng biện pháp này, nhưng là ngươi bức ta! Đây là ngươi bức ta, ta không còn cách nào!
Hồ Tứ không rõ, rõ ràng là hắn đem nàng bức đến điên cuồng, nhưng lại nói ra những lời này.
Là hắn cố tình, chỉ là trong ánh mắt hắn điên cuồng cùng tuyệt vọng, yêu say đắm cùng cuồng nhiệt, giống như dòng nước chậm rãi chảy qua nàng, giống như lửa, làm thân thể cùng tâm của nàng bị bỏng.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên mặt Hồ Tứ , không để ý tới nàng đang giãy dụa, một đạo cường quang xuyên thấu qua đầu, mạnh mẽ chiếu vào thân thể hắn.
Hồ Tứ liều mạng giãy dụa, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp:
- Rất nhanh, Tứ Nhi của ta, ngươi sẽ hiểu được.
Gió thổi ở trong động phát ra thanh âm đơn điệu nặng nề, trong thạch động trống vắng.
Trên ánh sáng hoa mỹ ngân hà, một nữ tử áo trắng dựa trên vách động.
Qua thật lâu sau, con mắt mênh mông mới đảo qua một chút, nếu không có một chút ánh mắt động kia, nàng đã nghĩ đó là người chết.
Đột nhiên, tiếng cười thanh thúy bật ra, tựa như chuông bạc chạm vào nhau, dễ nghe thanh thoát.
Thanh âm càng cười càng lớn, cười đến hai vai run run.
- Ngươi cười cái gì?
Nâng tay lau nước mắt vừa mới vì cười mà ra, cười khanh khách nói:
- Nguyên lai, nguyên lai tất cả bất quá chỉ là một truyện cười.
Mày nhíu mặt nhăn.
- Vì cái gì nói như vậy?
Đôi mi thanh tú nhíu lại, con mắt khẽ liếc qua.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Đỡ vách tường, chậm rãi đứng lên, liếc mắt hắn một cái, ý cười càng sâu.
- Thì ra ta là kẻ đáng chê cười nhất trong thiên hạ này.
- Ngươi không được nói mình như vậy!
- Như thế nào, ngươi tức giận? Ha ha, thật sự là khó được! Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói! Cái gì phụ thân, cái gì nương, cái gì ca ca, tẩu tử, đều là ngươi gạt ta! Đều là ngươi gạt ta!
Nàng cơ hồ đem hết toàn lực mới rống ra tiếng, nước mắt lại xuất hiện, nhưng không có rớt xuống.
- Gạt ta rất vui vẻ sao, coi ta thành đứa ngốc sao?
Hai tay ôm đầu, nhẫn lại nhẫn, lại cuối cùng nhẫn không nổi, tiếng khóc bật ra:
- Vì cái gì lại tàn nhẫn như vậy? Vì cái gì muốn cho ta biết? Ngươi không biết là ngươi rất tàn nhẫn sao? Trí nhớ của ta không phải đồ chơi của ngươi, vì cái gì lại đối ta như vậy? Vì cái gì?
Nàng khóc ruột gan đứt từng khúc, không phải vì trí nhớ của mình là giả, mà là vì trí nhớ này đã mang cho niềm vui vĩnh viễn rời nàng mà đi.
Bóng người trở nên mơ hồ, tái nhợt, trí nhớ của nàng, chỉ còn mờ mịt một mảnh không gian.
Đôi mắt có chút hồng, đi lên phía trước, ôm lấy nàng, hai tay nhẹ vỗ về hai vai gầy yếu của nàng.
- Ta không nghĩ thế, nhưng đây là biện pháp duy nhất, ta chỉ có thể sử dụng loại phương pháp này để bảo hộ ngươi! Đây là biện pháp tốt nhất ta nghĩ đến, chỉ có như vậy, mới có thể cho ngươi rời xa thương tổn.
Ở trong lòng hắn, hiện tại nàng, im lặng như nước.
Con ngươi mơ hồ cố sức chuyển động, nhếch miệng cười, so với khóc còn khó coi hơn.
- Ngươi còn gạt ta.
- Không, ta không có! Tin tưởng ta, ta không muốn thương tổn ngươi! Ở trên đời này, ngươi là người duy nhất ta không sẽ không làm hại.
Thanh âm hắn nhẹ như gió đêm, ôn nhu thổi tới bên tai của nàng, tựa như gió núi, thôi miên ý chí của nàng.
Nâng tay lên, nhìn cổ tay trắng nuột, trên mặt bắt đầu hiện ra một tầng tro tàn thản nhiên.
- Phải không? Vì cái gì ngươi lừa ta một lần lại một lần? Ta còn có thể tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi, lần này, sẽ không gạt ta?
Thanh âm trầm thấp, sa y tuyết trắng dần dần bị máu tươi tẩm hồng, cánh tay chậm rãi hạ xuống.
Ánh mắt khẽ nhắm, khóe môi nàng tươi cười ngọt mà thong dong, ẩn sau đó là nội tâm đau tới tê tâm liệt phế.