Võng Du Chân Trời Góc Bể
Chương 40
Cô vốn không có mặc nịt ngực cho nên tay của hắn rất nhanh bao lấy một bên ngực, trái tim có cảm giác sắp nhảy ra ngoài, đây là một loại trước nay chưa từng có, hưng phấn lại làm cô càng khẩn trương.
Thanh âm run rẩy thoát ra từ miệng: “Tiểu trư. . . . . .Đừng. . . . . .Đừng. . . . .” Kỳ thật cô có chút mơ hồ.
“Nơi này thật mềm mại.” Mặc Vân tràn ngập hưng phấn khám phá cơ thể Nam Nam, thân thể cấu tạo đầy nữ tính, hắn đương nhiên rõ cơ thể nữ sinh khác nam sinh ra sao nhưng đây là bạn gái hắn a, cảm giác thực khác biệt.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thầm muốn cắn lên một ngụm: “Nam Nam, cởi áo được không? Em muốn nhìn xem. . . . . .” Hắn làm nũng hôn hai má cô. Toàn thân đè trên người cô, ngay ngày hôm qua hắn còn không ngừng ảo tưởng một màn này, đêm nay giấc mơ đã trở thành sự thật.
“Không hay lắm. . . . . . Ô, em đứng lên coi, đừng đòi hỏi quá đáng.” Nam Nam đang sợ hãi.
Mặc Vân nhẹ giọng an ủi:
“Chị à, em sẽ không. . . . . . Đi vào, chỉ nhìn thôi, em cam đoan có được không? Hơn nữa, chị cũng muốn mà?”
“Thật sự chỉ ôm thôi sao?” Nam Nam đáp ứng rồi, cô cũng vô số lần ảo tượng cảnh này với em ấy.
Không thể không nói đứa nhỏ này thật hấp tấp, Nam Nam vô cùng ngượng ngùng cởi áo ra, hai tay khoanh trước ngực. Nam Nam tò mò cực kỳ, nếu đã đến bước này, như thế nào cũng phải nhìn thấy chỗ kia đi, sống hai mươi mốt năm, cũng lớn rồi, nhưng chưa thực chiến bao giờ đương nhiên hiếu kỳ chứ.
Bất quá tò mò thì tò mò, cô ngượng ngùng chủ động yêu cầu hắn cho cô xem a, cô đang cúi đầu chờ hắn ôm đây. Mặc tiểu trư đã sớm chờ không nổi, nửa đêm nên không khí chung quanh tương đối lạnh, nhưng hai người lại khô nóng không ngừng. Mặc Vân dùng hai tay vuốt ve cơ thể cô để cô thả lỏng, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống người nằm dưới thân thực lộng lẫy.
“Chị à, chị đẹp đến mê người.”
“Đừng nhìn.” Nam Nam ôm cổ hắn, cô xấu hổ muốn chết. Nhưng quá dùng sức cho nên miệng của hắn bị ép vào ngực cô, tiếp theo nơi đó liền truyền đến cảm giác khác thường, hắn thế nhưng đang ngậm viên anh đào vào miệng.
“A. . . . . . Ân. . . . . . em là cái bại hoại!”
“Thơm quá, giống như kẹo đường vậy, ha ha.”
“Không công bằng, chị cũng muốn nhìn em!” Ai nha, cô nói ra rồi.
“Được thôi.” Hắn nằm nghiêng qua khóe miệng gợi lên: “Vợ à. . . . . . Đến đây đi.”
Hắn cầm tay cô dò xét xuống dưới, xẹt qua cái bụng bằng phẳng rắn chắc, dần xuống dưới. . . . . . Đụng phải, thật nóng a. . . . . .
“Cứng.” Cô thốt lên câu không có dinh dưỡng.
“Vô nghĩa. . . . . . vợ của em dụ hoặc như vậy, em làm sao không cứng cho được. Chị nhìn đi?”
“Ừm. . . . . .”
Sau đó hắn nằm ngay ngắn lại, đem cái nơi tư mật kia lộ rõ. Nam Nam tò mò vuốt ve: “Di. . . . . . Hình dạng thật đúng là. . . . . . Quỷ dị.” Cô dùng ngón trỏ chọt chọt: “Giống bọt biển bằng da.”
Mặc Vân làm sao có thể chịu được ngón tay cô khiêu khích, cảm thấy dục vọng trỗi dậy liền kéo cô đè lên: “Chị, chị cũng cởi luôn đi. . . . . .”
“Em đã nói là không đi vào mà.”
“Em không đi vào, nhưng em cọ ở bên ngoài, nó đang khó chịu lắm.”
Hắn biết khi làm nũng cô sẽ chấp nhận mọi yêu cầu từ hắn, cái tay không biết từ khi nào đã lần xuống cởi đi chiếc quần chip còn lại trên người, cô thuận thế nhấc hông lên cho hắn cởi.
Cảm giác rất kỳ quái, địa phương kia sắp có người khác chạm vào, nhưng là người khác này là một cậu bé dễ thương, đáy lòng cô đã nguyện ý. Sau khi cảm giác thốn qua đi cô cảm thấy vật đó gặp bình chướng.
Mặc Vân phía dưới trướng đến khó chịu, nhẫn nhịn dò xét. Nơi đó. . . . . . Nộn nộn nhụy hoa, đã muốn một mảnh ẩm ướt.
“A. . . . . .” Cô run rẩy khi nơi đó bị vuốt ve, tê dại cùng kích thích, kìm nén âm thanh sắp phát ra, cô nhướng người lên ôm cổ hắn: “Ô. . . . . .”
“Chị. . . . . .” Hắn cũng hưng phấn cực kỳ, nguyên lai nơi đó lại ẩm ướt đến vậy, nhịn không đượng để thằng nhỏ cạ cạ bên ngoài, cho dù ở bên ngoài cũng kích thích đến vậy, nếu vào được bên trong thì càng kích thích đến nhường nào, nữ nhân a, trách không được có nhiều nam nhân nguyện ý chết dưới hoa mẫu đơn đâu. Mặc Vân càng kẹp chặt nhẹ nhàng luật động ma sát, chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác khoan khoái này nên cũng khiến cô thoải mái. Cô biết mình cũng có nỗi khát vọng giống như Mặc Vân vậy, cho nên hai chân càng kẹp chặt cho hắn ra sức luật động, khoái cảm sắp tới đỉnh điểm.
“Tiểu trư. . . . . . a a a a.”
“Nam Nam. . . . . .”
“Tiểu trư, chị yêu em.”
“Em cũng thế.”
Khi hắn nói xong hai người rốt cục lên đỉnh. Hai người run rẩy cực kỳ.
“Mặc Vân.” Cô vậy mà có cảm giác chưa đủ. Cô đang e ngại hắn chỉ là một cậu bé chưa có ý thức trách nhiệm không thì đảm bảo cô ăn em ấy không còn một mẩu nào.
Sau khi xong chuyện hai người kéo nhau vào phòng tắm sơ tẩy. Sau khi sơ tẩy xong cô phát hiện sự mệt mỏi thể hiện càng rõ ràng, cùng hắn ôm nhau an tâm chìm vào mộng đẹp.