Vòng Bảy Người

Chương 55: Ngoại truyện 1


Chương trước Chương tiếp

Trời sập tối rất nhanh, thật khó tưởng tượng được hiện giờ chỉ mới sau giờ ngọ, tia chớp xẹt qua, chiếu sáng bên trong, Chu Quyết đóng cửa sổ, phỏng chừng lại sắp đổ mưa to, nhưng vào lúc này trong máy tính Chu Quyết nhảy ra một lá thư điện tử, lúc này Chu Quyết vừa vặn ngồi trước máy tính, cậu nhấp mở thư, mưa bắt đầu trút xuống, dường như câu chuyện lại bắt đầu . . . . .

Thời gian sẽ đọng lại, bạn tin không?

Nhưng đây không phải là một chuyện tốt, bất luận thứ gì đọng lại sẽ tiếp cận với trạng thái tử vong, người chấp nhất với quá khứ sẽ không có tương lại.

Tôi tin bạn bây giờ có lẽ sẽ rõ ràng ý này, bên cạnh đó, muốn biết sống chết của bạn mình có thể đến nơi đó thử một lần, có lẽ bạn sẽ nhận được kinh hỉ.

Bức thư cũng không ký tên, nhưng Chu Quyết hiểu được thời gian có lẽ thật sẽ đọng lại.

Cậu hiện giờ chỉ cần một chút thơ thẩn sẽ trở lại thời gian ba năm trước, có lẽ sẽ ở bên trong bất cứ một cảnh tượng nào, ở đó cậu có thể nhìn thấy một bóng dáng, xuất hiện đi xuất hiện lại cảnh tượng quen thuộc mà lại xa lạ, giữa tín nhiệm và hoài nghi cậu thủy chung lưỡng lự, loại nặng nề không thể gọi tên này khiến cậu cảm thấy thời gian ba năm đọng lại, vĩnh viễn cũng giống như dừng hình và cũng sẽ không có tương lai nữa vậy.

Một tiếng sét phá tan hồi tưởng của Chu Quyết, suy nghĩ của cậu bị kéo trở về hiện thực.

Vậy phần bức thư này là có ý gì đây? Là ai gửi tới? Chu Quyết rất buồn bực, nhưng kéo đến cuối cùng cậu phát hiện một bức ảnh, đó là bóng lưng của một người đàn ông đang hút thuốc, mà bóng lưng này Chu Quyết liếc mắt một cái liền nhìn thấu anh ta là ai.

Trần Hạo!

Cậu nhanh chóng vuốt điện thoại di động trong tay mình, bấm dãy số vẫn chưa từng xóa bỏ, nhưng số vẫn không được kết nối.

Tâm tình của cậu phức tạp đến không có cách nào hình dung, cậu đã trả lời bức thư kia, nhưng đợi đến chiều vẫn chưa có thư phản hồi.

Cậu đã nhìn bức ảnh ấy đến chiều, người này tóc rất ngắn, nhưng bóng lưng như vậy thật sự rất giống Trần Hạo.

Chu Quyết thật sự có chút ngồi không yên, cậu dự định gọi điện thoại cho Tam Béo và Khỉ Còi, nhưng rồi lại thôi, cậu bắt đầu chậm rãi tỉnh táo lại, cậu cảm thấy sự tình này quá kỳ quặc, thật là anh ấy sao? Không, cậu không thể chắc được, nhưng phần tâm tình và kích động kia cậu không có cách nào bĩnh tĩnh lại, cậu đặt di động xuống bắt đầu kiểm tra địa chỉ của địa phương trong bức thư kia, cư nhiên thật sự có một địa phương nhỏ như vậy, lúc này, Chu Quyết quyết định giờ đây cậu sẽ một mình đi điều tra. Nếu hậu quả có thế nào cũng đều là một mình cậu chịu. Cậu có thể chịu trách nhiệm cho bản thân, nhưng không có cách nào chịu trách nhiệm cho người khác, cậu không muốn cuộc sống của hai người bạn thân mình bị quấy rầy liên lụy.

Chu Quyết bị một luồng sức mạnh thôi thúc, cậu xin sếp nghỉ, nhanh chóng đặt vé máy bay, dựa theo địa chỉ trong e-mail kia ngồi xe đường dài tới một thành trấn vùng tây nam Vân Nam. Nơi này có rất nhiều khu tự trị của vài dân tộc tạo thành, nhưng nơi này rất cổ xưa, cơ hồ cảm thụ không được bao nhiêu hơi thở hiện đại hóa, trên đường cái cư nhiên còn có thể nhìn thấy xe bò.

Đến nơi này Chu Quyết mới phát hiện sự tình căn bản không có đầu mối, cậu không biết tìm ai liên hệ, không biết ý nghĩa của bức thư kia, cái gì cũng không biết, chỉ nhìn thấy bức ảnh với bóng lưng Trần Hạo như vậy liền đến một nơi hẻo lánh cơ hồ không có trên bản đồ thế này? Lại xúc động rồi. . . . . Đã ba năm, vẫn như cũ sẽ vì việc này mà xúc động. Chu Quyết bưng trán cậu cảm thấy đầu có chút choáng váng. Cậu cảm thấy được thời gian của bản thân kỳ thật đều đang đọng lại.

Cậu tìm được một nhà khách, cắm dây lên mạng liền bắt đầu lên mạng điều tra, nhưng cậu phát hiện một địa phương nhỏ như vậy hóa ra trên mạng có chút danh tiếng, nguyên nhân là địa phương có một chuyện lạ cực kỳ nổi tiếng. Nơi này có một con phố thời gian bất động. Tin tức ngũ hoa bát môn, thậm chí còn có tranh ảnh, nội dung đơn giản là kể chỗ này vốn có công hiệu khiến thời gian đọng lại.

Bị loại không khí lên mạng hiếu kỳ này thổi phồng càng thêm khó bề phân biệt.

Trong lúc vô tình Chu Quyết phát hiện cảnh sắc trong bức ảnh nọ vô cùng tương tự cảnh trong bức hình bóng lưng kia.

Chu Quyết rất hưng phấn, cậu cảm thấy mình có khả năng đã tìm được đầu mối, cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ghi lại lại thông tin về địa phương kia, Chu Quyết gọi một ít thức ăn, sau đó lôi kéo ông chủ bắt đầu tìm đầu mối, ông chủ thấy cậu nhiệt tình, cho nên cũng kể hăng say. Ông ta nói: “Việc này thật không phải như mọi người nghĩ đâu, không phải liên quan đến con phố đâu, trái lại ban đầu tòa nhà bên kia đã không có người ở, về sau cũng sụp, tình huống như vậy kỳ thật ở nơi này của chúng tôi rất nhiều, cả nhà đều đến làm công ở thành phố lớn, nhà cửa trống không không người trông nom, liền bỏ hoang. Nhưng việc lạ chính là từ sau khi căn nhà kia sụp, việc lạ mới bắt đầu, cho nên chúng tôi đều nghĩ là tòa nhà kia xảy ra chuyện, con phố không sao cả. Căn nhà mới ma quái.”

Ông chủ lim dim mắt nhìn ngoài cửa sổ nói: “Ngay từ đầu chúng tôi cũng không phát hiện thấy chuyện kỳ quái, nhưng cây cối nơi đó cư nhiên một năm bốn mùa cũng không có một chiếc lá rơi. Vẫn luôn duy trì bộ dáng ban đầu, nhưng bên kia cây cũng vậy, hoa cũng thế đều không có kết quả. Cho nên chúng tôi đều cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng căn nhà kia đã không còn ai ở.”

Chu Quyết vuốt cằm: “Vậy các ông có qua đó không?”

Ông chủ nói: “Đương nhiên là có người từng qua đó, ngay từ đầu mọi người đều nói nơi đó có từ trường, nhưng về sau điều tra ra không có. Có người làm một thí nghiệm, đó là mùa hè nóng bức, họ đặt một chén lớn cơm cùng thức ăn, qua một ngày sau đến xem, thức ăn và cơm kia vẫn rất mới đó, một chút cũng không hề hư hỏng, ai cũng không dám ăn.”

“Thần kỳ vậy?”

Ông chủ rất hài lòng vẻ mặt của cậu, ông ta gật đầu nói: “Còn nữa chính là địa phương kia cực kỳ im.”

“Im?”

Ông chủ nói: “Đúng vậy, không có tiếng động nha! Tiếng động nào cũng không có.”

Chu Quyết hiếu kỳ hỏi han: “Nếu mọi người nói chuyện ở con phố kia, thanh âm của mọi người cũng mất?”

Ông chủ gật đầu nói: “Cái này thì nghe được, nhưng ngoại trừ thanh âm người ta nói ra bất cứ thanh âm nào khác cũng không có. Tiếng gió cũng vậy, tiếng mưa rơi cũng vậy, cậu rất khó tưởng tượng . . . . . . Trời sáng trên phố cư nhiên có thể nghe tiếng bước chân của mình, âm vọng vô cùng rõ ràng, vô luận bên ngoài có ồn ào mấy. Do đó tất cả mọi người nói nơi đó ma quỷ lộng hành, nơi này dù sao cũng khá bảo thủ, vừa nghe ma quỷ lộng hành dân bản xứ ai cũng không muốn xen vào. Cứ để nó thế.”

Chu Quyết có chút phát lạnh, cái đó có liên quan đến Trần Hạo sao? Chẳng lẽ anh ở đây? Không thể nào! Anh hẳn không có khả năng còn sống, chẳng lẽ là quỷ hồn xuyên qua? Tới đây để làm chi? Tìm kiếm dấu chân cách mạng? Ngay khi Chu Quyết miên man suy nghĩ, ông chủ lại lần nữa bu lại, ông ta nói: “Con gái tôi xảy ra một chuyện, tôi chưa hề nói với ai khác đâu. Cậu muốn nghe không?”

“Việc lạ gì?”

“Con gái tôi luôn nằm mới tới con phố kia, nó nói trên con phố kia có rất nhiều người, nhưng những người đó con bé đều không nhận ra. Những người đó cảm giác không giống người sống, còn có căn nhà hoang giống như không có đồ đạc gì ở đó, nhưng con gái tôi nói người trên đường vô cùng dọa người, mỗi một người đều rất cao, con gái tôi nói trong căn nhà kia còn có thứ vật sống gì đó ở, nhưng nghe nói căn nhà kia không sạch sẽ, hơn nữa từng có con nít chết.”

“Một đứa bé?”

“Aiz, nhà cũ ở đây cái nào không có người chết? Nhà ở 50 năm căn bản đều từng có người chết. Cho nên người chết già đối với nơi này của chúng tôi mà nói không hề gì, cao thọ đó chính là hỉ thọ rồi, còn phải phụ trách phát bánh thọ cho hàng xóm láng giềng nữa đấy, nhưng đứa bé đã chết kia chúng tôi nơi này cảm thấy là điềm xấu, đó là điềm báo đoạn hậu nha, phong thủy kia khẳng định xảy ra vấn đề.”

Chu Quyết một lúc tiêu hóa không được nhiều vấn đề như vậy, dứt khoát vào thẳng đề, cậu lấy di động ra nói: “Đại ca, ngài từng thấy người này chưa?”

Ông chủ nói: “Chưa từng thấy. . . . . .”

Chu Quyết rơi vào trầm mặc, ông chủ uống một ngụm rượu, không còn hăng hái như trước. Dường như đối với phản ứng của Chu Quyết tỏ vẻ mất mặt, nhưng thái độ trước sau tương phản của ông chủ cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Chu Quyết, đầu óc cậu bắt đầu chuyển động cực nhanh, cậu nghĩ cậu nên đến con phố đó xem thử, có lẽ có thể biết chân tướng!

Chu Quyết sửa sang lại đồ đạc vội vã ra khỏi cửa, thành trấn này rất khó nhìn thấy xe taxi, cậu bắt một chiếc ba gác đưa cậu đến con phố kia, lão hán lau mồ hôi nói: “Anh bạn nhỏ à, đến nơi này sao. Cũng là nghe tin tức bên ngoài mà tới chứ gì.”

Chu Quyết cũng gật đầu, lão hán rất thật thà, ông nói: “Chỗ đó kỳ thật không có gì cả. Rất nhiều thanh niên bên ngoài hiếu kỳ tới, nhưng cuối cùng đều tra không ra được thứ gì, nhưng mà đoạn thời gian trước có một thanh niên hơi đặc biệt.”

Chu Quyết lấy bức ảnh ra đưa cho lão hán, lão hán lắc đầu nói: “Người này luôn tới tối mới xuất hiện, thật sự không thể nói được quái chỗ nào, nhưng rất âm u. Tôi cũng chỉ gặp được vài lần, ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu ta bảo tôi đến chợ mua cho cậu ta vài vài chai nước và lương khô.”

Chu Quyết không nản lòng, cậu cảm thấy dường như đã càng ngày càng tiếp cận rồi, nhưng thật là Trần Hạo sao?

Chu Quyết quay đầu nhìn thoáng qua khu phố trong truyền thuyết kia, phát hiện nó vừa ngắn lại hẹp, kỳ thật căn bản là một hẻm nhỏ, cuối đường là một đống phế tích. Nhìn qua giống như chỗ ở của dân nhặt ve chai vậy, song nhà cửa của nơi này phần lớn đều rất tàn. Do đó cũng không có vẻ quá cao ngất, cây cối hai bên rậm rạp xanh tươi, nhưng quả thực có chút âm trầm, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu vào giữa đường, bốn phía hai bên đều là bóng cây loang lổ. Chu Quyết bấm chụp một tấm. Khi vừa muốn đi tới lại bị người từ phía sau vỗ một cái.

Chu Quyết nhìn lại, một người đàn ông mang kính đen xuất hiện sau lưng cậu, cậu sửng sốt một chút liền cảm thấy người này có chút quen. Người nọ chắc lưỡi một tiếng, mở miệng nói: “Ba năm không gặp, quý nhân hay quên rồi sao? Trò Chu?”

Nghe được thanh âm đại não Chu Quyết như bị chuột rút vậy, mắt cậu càng mở càng lớn. Cậu đưa tay chỉ vào người đàn ông kia nói không tròn được chữ, cũng chỉ có thể phát ra thanh âm a a a a a, Chu Quyết nói không thành tiếng, sau đó người đàn ông bộp một cái lên đầu cậu, kéo cậu đi trở về. Vừa đi vừa mắng: “Không thể nào, sao liền thành người câm rồi? May là anh có thủ ngữ trung cấp."

Đại não Chu Quyết thật lâu chưa kịp phục hồi, chậm rãi cậu cảm giác được độ ấm trên thân thể người đàn ông truyền đến, cậu đưa tay nhéo cánh tay anh, loại xúc cảm quen thuộc này, Chu Quyết ngừng chân, run rẩy cầm kính đen của đối phương xuống, khuôn mặt quen thuộc nọ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, đối phương đang cười, nụ cười như vậy khiến cậu có chút xa lạ, mắt Chu Quyết không rời khỏi người anh, phảng phất như chỉ cần rời khỏi đối phương sẽ biến mất, tựa như lúc quá khứ ngẩn người sẽ xuất hiện như vậy, chỉ là ảo giác mà thôi.

Đọng lại 2

Nhưng mà, người nọ không biến mất, anh vỗ mặt Chu Quyết, Chu Quyết bắt được tay anh, nhiệt độ của bàn tay truyền tới trong lòng Chu Quyết, thời gian phong ấn ba năm kia, lần đầu tiên, cảm thấy dường như đã lưu động.

Anh ấy không chết?

Môi Chu Quyết đều run rẩy, cậu nói một chữ cũng không nên lời đầy đủ, chỉ cho người ấy cái ôm thật to. Người trên đường đều nhìn họ, nhưng Chu Quyết hoàn toàn không để ý, cậu cảm thụ được nhịp tim truyền đến từ đối phương, Trần Hạo còn sống nha!

“Anh Trần! Anh cư nhiên chưa chết! Anh cư nhiên còn sống!”

Trần Hạo tăng thêm lực tay, anh không nói gì chỉ ôm Chu Quyết càng chặt hơn, như vậy mới có thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ truyền đến từ thân thể người này. Điều này cũng khiến loại áp lực đợi được phóng thích không cách nào tả nổi trong ba năm qua của anh.

Qua hồi lâu, Trần Hạo mới buông lỏng tay, Chu Quyết vẻ mặt không biết làm sao nói: “Anh. . . . . . Anh làm sao ra được? Này . . . . . .Chuyện này là thế nào?”

Trần Hạo trong lòng chợt co rút, làm sao kể rằng như là anh ngồi xổm chốn đại lao, anh dùng ngón tay che môi, sau đó nhìn bốn phía, quần chúng vây xem đều lạ lùng nhìn hai người, Chu Quyết không buồn quan tâm, ba năm rồi, cậu đều đã tảo mộ cho tên kia thật nhiều lần rồi!

Trần Hạo thở dài một hơi, anh kéo Chu Quyết chạy tới một quán mì nhỏ bên cạnh, trong quán lúc này không có khách, ông chủ nhìn thấy hai người liền nhiệt tình chào hỏi họ muốn ăn gì.

Trần Hạo gọi hai cái bánh đúc đậu và bia, anh mở cho Chu Quyết một chai nói: “Việc này. . . . . .Em cứ từ từ anh sẽ kể cho em.”

Chu Quyết uống một ngụm bia trước mặt, cậu cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, Trần Hạo lúc này cũng châm cho mình một điếu thuốc, anh nhìn bóng cây xa xa nói: “Ngay từ đầu anh đã cho rằng mình giống Lão Cửu. . . . . . .”

Chu Quyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Trần Hạo cười khổ nói: “Đừng nóng vội, hãy nghe anh nói. Sự tình phải kể đến ba năm trước đây, anh bảo Tam Béo mang em đi, kỳ thật lúc đó anh không biết mình có thể tiếp tục sống, thậm chí anh cũng không biết em có thể sống sót hay không. Nhìn bọn em đi xa, kỳ thật anh cũng chỉ có phần chờ chết, nhưng anh vẫn chưa chết, bởi vì lúc ấy anh cảm giác được có một người ở phía sau đột ngột kéo anh, anh tự nhiên buông lỏng tay ra, anh nhìn thấy có một người đứng trước mặt anh.”

Chu Quyết hỏi: “Đó là ai?”

Trần Hạo lắc đầu, anh nói: “Anh không thể chắc, nhưng khi anh nhìn kỳ lại đã không còn ai nữa, cho nên anh không biết người đó là ai, anh cũng không biết tới cùng có người này hay không, bởi vì người đó chỉ là một cái bóng mà thôi. Tóm lại lúc đó anh đã đứng bên ngoài mắt trận rồi.”

Trần Hạo phun một hơi khói, anh tiếp tục kể: “Sau đó đá không ngừng rơi xuống, anh còn không trốn nữa nhất định phải chết. Vì vậy anh muốn ra ngoài tìm bọn em, anh muốn đuổi theo bọn em không phải việc khó. Nhưng anh phát hiện anh căn bản tìm không được bọn em, lúc ấy anh liền hoài nghi mình có phải đã giống Lão Cửu rồi hay không.”

Chu Quyết cau mày nói: “Nhưng anh đừng quên chính anh đã nói chỉ cần thao tác lời nguyền cuối cùng không có quyền lợi biến thành thi nhân. Chỉ có một con đường chết.”

Trần Hạo uống một ngụm bia không trả lời cậu, như vậy chứng tỏ anh cũng không có cách nào tìm được đáp án.

Chu Quyết không thể nào suy nghĩ, cậu không thể tiếp tục nghĩ về chuyện Trần Hạo sống hay chết, cậu chuyển chủ đề hỏi: “Vậy tại sao lâu như vậy không đến tìm em? Còn nữa. . . . . Diệp Vỹ còn sống không?”

Vấn đề này Trần Hạo trái lại trả lời tương đối sảng khoái, anh nói: “Em nghĩ anh trốn ra được dễ lắm sao? Anh bị thương rất nặng, cuối cùng là Diệp Vỹ cứu anh, cho nên một thời gian dài anh ở lại Nam Kinh. Hơn nữa bản thân cũng phải điều tra rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì, bên cạnh đó chính là lời nguyền còn duy trì hay không? Đây đều là vấn đề rất thực tế. Anh không thể kéo các em vào dòng chảy này, thậm chí anh không thể để cha mẹ anh liên lụy vào, về phần Diệp Vỹ. . . . . Cậu ấy hẳn là cũng giống anh, nhưng mà rất nhanh tên kia đã bị người nhà cậu ta đón đi, lúc xuất hiện lần nữa ở trước mặt anh lông tóc không chút hao tổn gì.”

Chu Quyết dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn Trần Hạo, cậu nói: “Chỉ thế thôi?

Trần Hạo nói: “Sao bệnh hoài nghi của em nặng thế chứ? Ba năm rồi một chút cũng không thay đổi.”

Chu Quyết bị anh nói vậy ngược lại có chút không nói tiếp được nữa, nhưng vấn đề của cậu thật sự rất nhiều, vấn đề ngập đầu, cậu lập tức hỏi: “Vậy sao anh xuất hiện ở đây?”

Ánh mắt Trần Hạo lúc này hơi lóe lên, anh nói: “Bởi vì anh phát hiện nơi này có lẽ có thể nói cho anh biết đáp án cuối cùng tại sao, kỳ thật anh tới đây đã được một thời gian rồi, vốn nơi này cũng không lớn, không ngờ em như con ruồi không đầu lủi loạn khắp nơi, anh nghĩ cứ dứt khoát tới gặp em thôi. . . . . “

Chu Quyết vẻ mặt khinh bỉ nói: “Đó là vì em nhận được một bức thư, phía trên có một tấm ảnh bóng lưng của anh, em mới tìm tới.”

Trần Hạo nhận bức ảnh khóe miệng co rút, anh sờ tóc, thò tay vào túi lấy một bức thư đưa cho Chu Quyết nói: “Đây là thư của Diệp Vỹ gửi cho anh.”

Chu Quyết mở thư ra, phía trên cư nhiên dùng bút máy viết, xem ra thư pháp viết bút đầu cứng của Diệp Vỹ viết rất tốt, không hổ làm mai táng, phỏng chừng viết không ít câu đối phúng điếu cho người ta. Song Chu Quyết cũng không có tâm trạng coi mấy thứ này, cậu muốn mau chóng từ trong bức thư này lấy được một ít đáp án, nhanh một chút biết được chuyện của họ ba năm này.

Phía trên viết:

Trần Hạo, tôi bây giờ có thể đoán được mấy khả năng thì cũng đã kể với cậu rồi, đầu tiên tôi loại trừ khả năng chúng ta được người giải cứu, sau khi điều tra và xác nhận, khả năng cũng chỉ có hai loại, một loại đó là khí của âm dương song sinh phun trào lần cuối, tạo thành một luồng sinh khí sống đủ cho chúng ta bây giờ có thể mượn nhờ, nhưng nếu khí tức biến mất, hậu quả của chúng ta sẽ không tốt lắm đâu.

Khả năng thứ hai chính là Cố Hồn Phách nổi lên tác dụng cuối cùng, phóng ra tất cả linh hồn bị giam cầm, hai hồn phách bị giam cầm nọ tự nguyện thay thế chúng ta thành kẻ hy sinh cuối cùng, nếu là vậy thì lời nguyền hẳn cũng đã kết thúc.

Nhưng hai loại khả năng này là 50/50. không phải cậu vẫn luôn muốn điều tra rõ ràng sự thật sao, tôi kiến nghị cậu tốt nhất đến nơi này một lần, tôi vì việc nhà không có cách nào ra ngoài được, nhưng lúc thích hợp, tôi cũng sẽ đến đó. Còn nữa đêm tôi xem tinh tượng, bấm ngón tay tính toán, phát hiện có lẽ cậu tới nơi này có thể gặp được kinh hỉ không tưởng.

Chu Quyết nghiêm túc hỏi: “Kinh hỉ gì?”

Trần Hạo che giấu khó xử uống một ngụm bia, anh nhỏ giọng nói một câu: “Không phải đã gặp được em đó sao. Bức thư nọ rõ ràng chính là cậu ta gửi.” Sau đó Trần Hạo lập tức chuyển chủ đề nói: “Sau đó anh phát hiện Diệp Vỹ và anh đều điều tra được tới một tử huyệt, chính là vấn đề đình chỉ thời gian của ngõ nhỏ kia, rất có khả năng có thể giúp ích cho chúng ta giải quyết câu đố sinh tử này, nếu như có thể giải thích nguyên lý của ngõ nhỏ kia, bọn anh có thể suy đoán rốt cuộc bọn anh là sống hay chết. Kỳ thật anh từng đến căn nhà nọ, nơi đó. . . . . . .”

Lúc này Trần Hạo phát hiện tay Chu Quyết cầm ly đang run rẩy. Nhìn ra được nội tâm của cậu đang cực kỳ phập phồng, dù sao Trần Hạo cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, đầu óc cậu cũng không trấn định được như vẻ mặt mình, anh cầm tay Chu Quyết, sau đó dịu dàng nói: “Vô luận anh chết hay sống, chẳng phải anh đã ở trước mặt em rồi sao?”

Chu Quyết chợt ngẩng đầu, cậu mới phát hiện cậu trước đó giả vờ trấn định thế nào, cũng không thể tiếp tục khống chế nữa, Chu Quyết rốt cuộc vẫn nhịn không được nước mắt, nước mắt từng giọt lớn cứ thế trượt xuống, đàn ông không nên khóc, cho nên cậu nhịn tới tận bây giờ, nhưng một câu nói kia lại phá tan tất cả ngụy trang cùng cậy mạnh. Nước mắt như không được khống chế rơi xuống.

Cậu dùng mu bàn tay trái lau nước mắt nói: "Mẹ kiếp! Đúng vậy! Không có việc gì. . . . . .Em không sao, con mẹ nó anh còn sống thật tốt quá!”

Trần Hạo gật đầu nói: “Đúng vậy. . . . . . .”

Trần Hạo cứ thế nắm tay Chu Quyết, mà Chu Quyết không còn cách nào cố gắng giả vờ tỉnh táo, cậu cứ thế một bên lẩm bẩm còn sống thật tốt, một bên quệt nước mắt khóc. Nhưng một khắc kia Trần Hạo cảm thấy trong lòng phảng phất như bị vật gì đó nhồi nhét vào. Anh cảm thấy bé trai trước mặt anh đây, giống như dừng lại ở lần cuối cùng khóc gào ba năm trước khi muốn cứu anh vậy, lúc ấy cậu cũng khóc như hiện giờ.

Chu Quyết khóc thật lâu, khóc đến mắt đều đỏ, khóc đến ông chủ bên cạnh tưởng rằng cậu có phải bị bệnh nan y hay không. Vội vàng đưa giấy ăn qua cho cậu, vỗ vai cậu, tỏ vẻ phải dũng cảm đối mặt với bệnh tật . . . . . .

Chu Quyết quả thật cũng không còn sức nữa, cậu chùi nước mắt, uống liền mấy ngụm bia nói: “Đúng, anh còn sống là tốt rồi. Thật sự, như vậy là tốt rồi. . . . . .”

Trần hạo nhìn bên ngoài trời sắp đổ mưa giông, nói: “Em nghỉ ngơi ở đâu?”

Chu Quyết nói: “Nhà khách phía tây thành. Còn anh?”

Trần Hạo nói: “Anh ở cách đây không xa. Chúng ta về chỗ anh trước.”

Trở về khách sạn, Trần Hạo ngồi trên sofa, lúc này ngoài phòng đã bắt đầu đổ mưa. Lá cây bị thổi sàn sạt rung động, Trần Hạo nhìn mưa ngoài cửa sổ hơi ngẩn người. Trong đầu anh hồi tưởng những ký ức quá khứ, cuối cùng anh quả thực đã chạm vào cơ quan kia, cũng biết chỉ cần vừa buông tay tất cả bản bùn đều sẽ bắn ra, vậy nghi lễ vẫn sẽ thất bại. Nhưng cuối cùng người phía sau rốt cuộc là ai, người ấy kéo mình một cái, nhưng rồi lại biến mất, mà mấy khối bản bùn nọ lại không mảy may nhúc nhích vây quanh trên quan tài kia. Đúng vậy, sau nghi lễ phảng phất như đã được một người hoàn thành.

Trần Hạo nhìn tay mình, vết thương trên cánh tay nhìn mà phát hoảng, nhưng anh không chút cảm giác nào, anh siết chặt đấm tay. Chu Quyết ngồi vào chỗ đối diện nhìn anh, nhìn người đàn ông vô cùng quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ này.

Trần hạo châm một điếu thuốc, sau đó ném một điếu cho cậu nói: “Sau này anh sẽ kể những chuyện anh đã gặp được ở đây, anh nghĩ em khẳng định cũng muốn biết.”

Chu Quyết gật đầu để anh tiếp tục nói, Trần Hạo nhìn tay mình nói: “Anh suy nghĩ một chút, phỏng chừng cũng đoán được ý của Diệp Vỹ, cậu ta kỳ thật không giống anh, đối với sống và chết một chút cũng không xem trọng. Nhưng lại vẫn như cũng điều tra cùng anh, từ góc độ nào đó mà nói người này kỳ thật là một người tốt. . . . . Mặc dù từ này dùng trên người cậu ta có chút miễn cưỡng.”

Chu Quyết cũng đồng ý gật đầu, quả thật nhìn thoáng qua vẻ mặt âm trầm của thằng cha kia giống như nhân vật phản diện trong phim kinh dị biến thái nào đó, nhưng trên thực tế vào thời điểm mấu chốt gã cứu Khỉ Còi, sau đó lại cứu Trần Hạo, từ điểm đó mà nói gã kỳ thật là một người tốt. Người tốt không thể dùng mặt để phân biệt.

Trần Hạo nói: “Ba năm nay anh đã thử đủ loại phương thức để kiểm tra, nhưng lại không có biện pháp thật sự giải quyết vấn đề, mà anh đến đây là vì ngõ nhỏ kia có một loại sức mạnh có thể khiến cho thời gian của thể sinh mệnh ngưng trệ. Cho nên anh dự tính thông qua sự ngưng trệ của thời gian để thí nghiệm anh rốt cuộc có thể cũng đã bị ảnh hưởng thời gian ngưng trệ vào lúc này hay không, phương pháp của anh kỳ thật rất đơn giản, chính là muốn dùng thời gian dài thêm một chút. Anh trước tiên anh cạo sạch tóc, sau đó tính toán thời gian cần để tóc mọc dài, sao đó anh lại cạo lần nữa, mang theo đủ nước và thức ăn, đoạn thời gian kia anh cơ bản đều ở một mình trong ngõ hẻm, sau đó thông qua tính toán xem anh có bị ảnh hưởng không, bởi vì thể sinh mệnh ở đó đích xác sẽ trở nên rất chậm. Trước đó anh làm rất nhiều thí nghiệm và kiểm tra, thuận tiện nói thêm trong những thí nghiệm trên mạng này phần nhiều là anh làm đó.”

Chu Quyết nhìn tóc của anh một chút, dài như vậy, chẳng chút nào giống bộ dáng bị ức chế, cậu lo lắng hỏi: “Vậy kết quả thế nào?”

Đọng lại 3

Trần Hạo cười nói: “Quả thực anh đợi bên trong thật lâu, phát hiện đích xác tóc không mọc được.”

Chu Quyết lại nhìn tóc của anh, Trần Hạo mặt không chút thay đổi nói: “Nếu anh đã kiểm tra xong hết rồi anh sẽ không cần phải để đầu bóng lưỡng nữa chứ hả . . . . .”

Chu Quyết chợt tỉnh ngộ, cậu gật đầu nói: “Vậy anh nếu đã xác định mình là một. . . . . người sống, vậy tại sao không quay về? Còn ở đây?”

Trần Hạo hút thuốc nói: “Sau đó anh ở chỗ này phát hiện một bí mật. Do đó anh không vội đi, anh cũng kể việc này cho Diệp Vỹ, đừng thấy anh chàng kia vẻ mặt âm trầm, kỳ thật vô cùng nhiều chuyện và nhiễu sự. Sở thích của cậu ta là xem Nhàn Nhân Mã Đại Tỷ.”

Chu Quyết vẻ mặt co rút, cậu không chắc bây giờ có nên phun ói không, hỏi: “Thật sao?”

Trần Hạo hút một hơi thuốc nói: “Anh đoán.”

Chu Quyết cân nhắc chút giá trị chiến đấu, vẫn là bỏ qua xúc động trong đầu cậu, cậu hỏi: “Vậy là bí mật gì?”

Trần Hạo hút thuốc ngẩng đầu nhìn trần nhà, sắc mặt có chút không tốt, anh nói: “Anh ở trong đó hai tuần, anh cảm thấy tòa nhà đổ nát này có sự sống.”

Lúc Trần Hạo biết được nơi này có hiệu quả thời gian ngừng trệ anh đã muốn đến nơi này thử, đối với anh mà nói muốn kiểm tra sinh tử ngoại trừ trực tiếp cắt cổ ra, phương pháp kia là bảo đảm nhất, anh cũng đã làm một loạt kiểm tra, phát hiện thật là sinh vật ngừng sinh trưởng. Vì vậy liền bắt đầu cuộc sống thí nghiệm trong ngõ hẻm kia. Anh dặn dò người ta mua mấy gói mì ăn liền xong, sau đó còn có thuốc vitamin, nước khoáng, một ít thức ăn đóng hộp. Nhà kia đã sụp một nửa, ở giữa lại không hề đổ sụp, còn vô cùng rắn chắc. Sau đó anh phát hiện nơi này cư nhiên còn có thể mở điện, phòng vệ sinh cũng không bị hỏng. Trần Hạo ở bên trong đợi nửa tháng. Tóc một chút cũng không mọc ra.

Mặc dù phòng vệ sinh còn, nhưng một người mắc bệnh sạch sẽ, ở chỗ đó đợi nửa tháng đã là cực hạn của anh. Anh nói anh cả đời cũng không muốn ăn mì gói nữa, lúc nói vẻ mặt thật sự vô cùng đau khổ.

Anh nhìn Chu Quyết nói: “Nhưng anh nghĩ không chỉ một mình anh sống trong đống đổ nát kia, còn có những người khác ở đó. Bởi vì anh phát hiện bức rèm cửa sổ của đống đổ nát chỉ mở một phần ba, nhưng mấy ngày sau anh phát hiện rèm cửa sổ tồi tàn kia đã giựt ra toàn bộ. Sau đó còn có một vài chi tiết nhỏ, tóm lại nếu không phải trí nhớ của em không tốt, em sẽ lập tức bỏ qua, nhưng anh lại biết những chỗ kia có biến hóa. Song anh không phát hiện có người, chẳng qua chung quy tòa nhà hoang này có chút biến hóa nhỏ kỳ lạ.”

Trần Hạo nói: “Có một buổi tối anh đang ngủ, anh nghe được loại tiếng chạy bộ rất dồn dập, anh tưởng rằng có người đến, vì vậy anh liền đứng dậy, phát hiện tiếng bước chân biến mất, nhưng chậu rửa mặt của phòng rửa tay đặt ở cửa, vòi nước vẫn đang mở. Sau khi anh tắt vòi nước, anh phát hiện đồ đạc trong WC từng bị người ta dịch chuyển.”

Vài ngày tiếp đó anh cuối cùng mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, tỉnh lại không sao nhớ nổi nội dung, nhưng anh nhớ kỹ duy nhất chính là mỗi nằm mơ trước khi tỉnh lại anh đều có thể nghe được tiếng chuông.

Có lẽ em đã nghe nói, nơi đó rất yên tĩnh, về cơ bản không có tiếng động, anh ở trong nửa tháng cơ bản cũng không nghe được gì ngoại trừ thanh âm mình tạo ra. Nhưng ở đó càng lâu, mỗi lần sau khi anh ngủ, đều có thể nghe được tiếng chuông vang lên, anh nghĩ có lẽ anh đã ở nơi này quá lâu, sinh ra nghe nhầm.

Anh chung quy nghĩ trong tòa nhà này còn có thứ gì đó, thứ này cùng sức mạnh cổ quái ở đây có quan hệ.

Đột nhiên vào buổi tối cuối cùng đó, anh phát hiện được vali kéo của anh bị đặt ngay cửa. Một người cũng không có, anh vốn đặt vali kéo trong phòng vậy mà giờ ở bên ngoài, sau đó anh chợt nghe được tiếng chuông quen thuộc kia, thanh âm kia không ngừng hướng tới gần chỗ của anh, anh quay đầu lại nhìn nhưng lại không hề có gì cả, một tiếng chuông cuối cùng anh nghe được phát ra sau lưng anh, anh quay đầu lại nhưng phát hiện cái gì cũng không có.”

Trần Hạo sau khi kể xong, liền rơi vào trầm mặc, anh nói: "Anh cũng vẫn không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh cảm giác cuối cùng lúc tiếng chuông vang lên anh cảm giác phía sau hình như bị một bàn tay rất nhỏ vỗ một cái. Nhất định là vậy, nhưng kiểm tra của anh còn phải tiếp tục, anh không thể hủy bỏ giữa chừng. Cho nên anh vẫn như cũ ở lại nơi đó, mãi đến khi anh xác định tóc không mọc ra, không chỉ tóc, ngay cả móng tay cũng không mọc. Anh đã khẳng định sức mạnh của nơi này, nhưng rồi lại vô cùng hiếu kỳ với loại sức mạnh này. Vì vậy anh liền ở đây để xem rốt cuộc làm thế nào tạo thành cục diện như vậy, lúc này thì em tới."

Chu Quyết bưng trán, cậu đau đầu nói: "Anh nghĩ nơi đó ma quỷ lộng hành?"

Trần Hạo bóp tắt đầu lọc thuốc nói: "Không biết. . . . . . . Nếu không phải bởi vì trí nhớ của anh so với người thường tốt hơn, người bình thường cũng sẽ không chú ý tới chi tiết thay đổi này, mà sự xuất hiện của tiếng chuông kia như là cảnh cáo anh. Nơi đó không hoan nghênh người ngoài. Nhưng trong nhà không có dấu hiệu nào của sinh mệnh, ngoại trừ mình anh ra, không có người thứ hai."

Chu Quyết nói: "Chẳng lẽ anh không phải vì muốn biết hiện tượng kỳ quái này cùng thời gian đình chỉ có liên quan hay không? Kỳ thật anh vẫn đang lo lắng mà thôi."

Trần Hạo miễn cưỡng gật đầu, anh vốn không nói toạc ra chỉ là không muốn làm cho Chu Quyết lo lắng, nhưng Chu Quyết đã nói ra vậy, anh liền tiếp tục nói: "Do đó anh muốn biết cái này tạo thành như thế nào."

Chu Quyết cũng không rõ bước tiếp theo, nhưng cậu cảm thấy Trần Hạo dường như đã có phương án, cậu hỏi: "Vậy anh chuẩn bị làm thế nào?"

"Anh lại đến lần nữa, nhưng lúc này đây anh chuẩn bị bịt mắt đi."

Chu Quyết vẻ mặt kinh ngạc, Trần Hạo nói: "Em đã tới, vậy em dắt anh đi, anh che mắt rồi, phải dựa vào lỗ tai để nghe, tới cùng có tiếng động hay không."

Trong lòng Chu Quyết có chút nghi ngờ, nói: "Quá mạo hiểm đó."

Trần Hạo suy nghĩ một chút nói: "Vậy em ở bên ngoài chờ anh đi, có tình huống gì anh gọi em."

Chu Quyết thấy anh vừa nói vậy lập tức kiên trì nói: "Em không phải nói em sợ, ý của em là phương pháp này có đáng tin không?"

Trần Hạo nói: "Kỳ thật là thế này, bởi vì nơi đó không có gì dị thường, cho nên anh cần không nhìn tới chúng, chỉ dựa vào cảm thụ. Phương pháp cụ thể tới đó anh sẽ nói cho em. Bây giờ bên ngoài hết mưa rồi, thế nào?"

Chu Quyết thấy anh trong lòng đã có dự tính như vậy, vỗ đùi đứng lên nói: "Đi!"

Giông tố qua đi, không khí mùa hè trở nên vô cùng ẩm ướt dính dấp, họ dọc theo đường, lá cây còn đang không ngừng nhỏ nước mưa. Rất nhiều địa phương thậm chí không có đèn đường, lúc này bầu trời vẫn như cũ nhìn không thấy ánh trăng. Nguồn sáng duy nhất chỉ có thể đến từ ngọn đèn của những gian nhà dân, rất yếu ớt mỏng manh, cho nên màu sắc của cả thành trấn đều rất đậm, rất trầm.

Hai người đi ở con phố yên tĩnh, dọc đường không nhìn thấy một người qua đường nào, người của thành trấn này buổi tối rất ít ra ngoài. Họ đi tới ngõ nhỏ kia, bên trong tối tăm căn bản nhìn không rõ đồ vật gì, mà ngay cả một chút thanh âm cũng không có.

Trần Hạo mở chức năng đèn pin của điện thoại di động ra, ánh sáng chiếu ra ngoài, chỉ có trong phạm vi của ánh sáng mới có thể thấy rõ một ít đồ vật, lúc này Trần Hạo không che mắt, anh thở sâu, sau dó bước về phía trước, Chu Quyết lập tức đi theo, lúc này chức năng chiếu sáng của điện thoại hai người không ngừng quét qua quét lại bốn phía.

Chưa đi được bao xa, đống đổ nát dưới ánh sát yếu ớt có vẻ mờ mờ ảo ảo. Trần Hạo rất quen đường quen cửa bước vào, mở ra đèn pha anh tạm thời đặt lên, ánh sáng yếu ớt vẫn không có cách nào chiếu sáng cả không gian, nơi này chung quy làm cho người ta cảm thấy có một vài nơi ẩn náu trong bóng tối, đi vào bên trong không có bộ phận đổ sụp, kỳ thật bảo tồn coi như hoàn hảo, bên trong không bẩn như bề ngoài, nhìn qua Trần Hạo đã làm không ít công tác vệ sinh, nhưng có một đoạn thời gian không ai tới, vẫn bịt kín một tầng bụi. Sau đó anh đi tới bên cửa sổ, cửa sổ lung lung lay lay vừa vặn hướng về phía ngõ nhỏ, cứ thế nhìn qua có thể nhìn thấy đường cái. Nhưng ánh sáng chiếu không được xa như vậy.

Ngay khi hai người xoay người muốn đi, thình lình một tiếng chuông như có như không vang lên. Hai người đều đông cứng thân thể, mặt Chu Quyết có chút co rút, dù sao ba năm không gặp phải việc lạ nào nữa, tư tưởng của cậu thoáng cái còn chưa điều chỉnh lại được. Tim đập tăng tốc là rất bình thường, cậu nhìn Trần Hạo, lúc này sắc mặt Trần Hạo lại cực kỳ khó coi, anh bụm vai của mình nói: "Phía sau có chút nóng. . . . . . ."

Đây tuyệt đối không phải có một chút nóng, tay Chu Quyết phóng tới, cậu giật nảy mình. Lúc này đột nhiên lại một tiếng chuông vang lên, Trần Hạo cảm giác nóng cháy sau lưng biến mất. Anh sờ sờ phía sau lưng, ngoại trừ một thân mồ hôi lạnh, cái gì cũng không có.

Trần Hạo nhìn đồ trên bàn nói: "Quả nhiên đã bị dịch chuyển. . . . . ."

Trần Hạo đứng thẳng người, anh bắt đầu không ngừng lục lọi đồ đạc, đem địa phương ban đầu đã rất loạn xới tung càng thêm lộn xộn, anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút nói: "Nơi này khẳng định có người. Em xem chúng ta trước lúc trước khi tiến vào vị trí cái rương này đặt ở đây, nhưng bây giờ nó đã xê dịch góc ba mươi độ, nói cách khác có người từ nơi này nghiêng người đi tới. . . . . . . Sau khi chúng ta đi vào hắn liền đi theo chúng ta. Quả thực giống như là đang giám thị chúng ta vậy."

Trần Hạo từ bên cạnh đi tới, anh còn nói: "Góc độ của cây gậy trúc này cũng thay đổi."

Chu Quyết đối với những thứ này chưa từng có ảnh hưởng gì nhiều, anh nói một món đồ đã di chuyển góc 20° hoặc 30°, đây không phải là những việc cậu sẽ chú ý đến.

Lúc này đèn điện vốn đã được bật vụt một tiếng tắt ngúm, Trần Hạo nói: "Điện áp nơi này không ổn định lắm, thường xuyên gặp việc này. Qua một hồi sẽ ổn thôi."

Quả nhiên chưa tới vài phút sau, đèn tự động sáng, hai người quanh quẩn trong không gian nhỏ này mấy vòng, cái nên nhìn đều đã nhìn qua, nhưng nơi này không có người, không có người chẳng lẽ là quỷ sao?

Trần Hạo tiếp tục đi, Chu Quyết theo phía sau anh, sau đó thình lình Trần Hạo ngừng bước. Anh ngẩng đầu nhìn nóc nhà, Chu Quyết cũng hơi ngẩng đầu nhìn, trên nóc nhà kia treo một sợi dây. Trước đó cậu cũng không chú ý nơi này tới cùng có sợi dây hay không, nhưng chung quy cảm thấy bây giờ nhìn thấy thứ này ở đó nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất quái lạ.

Chu Quyết nói: "Anh Trần, anh có phát hiện cấu tạo của căn nhà này rất đặc biệt không?"

Trần Hạo ừ một tiếng, Chu Quyết nuốt nước miếng, cậu nói: "Căn nhà này hai bên đều sụp, nhưng ở giữa lại chắc chắn như vậy, hơn nữa. . . . . . Sao luôn cảm thấy căn nhà này lõm xuống như một cái mồ vậy."

Trần Hạo vốn không nghĩ đến phương diện đó, vừa nghe nói vậy, cũng cảm giác bốn phía thổi mạnh tới một luồng gió lạnh. Thoáng cái nhiệt độ liền tụt xuống.

Chu Quyết đưa tay kéo sợi dây, đầu kia sợi dây dường như bị thứ gì đó móc lấy. Cậu dùng sức kéo một cái, từ trên nóc nhà kéo xuống một món đồ, hợp với tro bụi cùng nhau rơi xuống, bất ngờ không kịp đề phòng đều rơi cả trên đầu hai người.

Trần Hạo trừng mắt liếc cậu, Chu Quyết khó xử cười cười, cậu ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên thứ treo ở đầu kia sợi dây, cư nhiên là một con búp bê, loại búp bê nhựa thời thập niên 70-80. Một con mắt đã tróc ra, quần áo búp bê cũng rách rưới tả tơi, xem bộ dáng là bị chuột gặm. Sợi dây cột vào trên cổ búp bê, đánh một nút chết.

Chu Quyết phun ói:"Treo một con búp bên trên trần nhà?"

Trần Hạo lại ngẩng đầu nhìn, nhưng vẫn như cũ cái gì cũng không có. Anh lắc lắc búp bê nhựa kia, một chân của búp bê liền rớt xuống.

Thình lình từ trong thân thể búp bê rơi ra một thứ giống lục lạc, loại lục lạc này không phải hàng cao cấp gì, có thể nói rất thô. Chỉ là loại lục lạc đồng rất bình thường.

Sau khi rơi trên sàn nhà không ngừng lăn về phía trước. Búp bê rớt một chân, mất một mắt kia, nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.

Trần Hạo nặn nặn, anh nói: "Chuông trong thân thể của búp bê? Chẳng lẽ là thứ này đang quấy phá sao?"

Búp bê rất kinh dị, nhưng lại không hề nhúc nhích, hai người nhìn chằm chằm thật lâu, búp bê kia cũng không có gì cổ quái.

Chu Quyết lắc đầu, cậu không biết. Thình lình Trần Hạo ngẩng đầu lên, anh ngẩng đầu nhìn nóc nhà, anh nói: "Không đúng nha! Anh trước đây ở chỗ này hai tuần, anh không hề nhìn thấy nóc nhà như vậy, trước đây nơi này có một phần đã đổ sụp, sau đó dùng xi măng phủ kín!"

Đọng lại 4

Nóc nhà có chút cao, cho nên dù dùng đèn pin chiếu cũng nhìn không rõ bộ dáng, Trần Hạo đặt búp bê trong tay xuống đất. Anh ngẩng đầu nhìn nóc nhà, sau đó tiện tay tìm một hộp nhựa. Anh ném lên trên, hộp nhựa đụng phải xà nhà, ngoại trừ nên xuống một đống lớn tro bụi thì ngoài ra không hề có gì cả.

Chu Quyết là một người khôn khéo à nha, có vết xe đổ rồi vội vàng lui về sau, nhưng cậu vừa lùi lại liền cảm thấy gót chân giẫm lên thứ gì đó. Hại cậu cả người đều ngã ngược về sau, hoàn hảo được Trần Hạo túm được.

Cậu tập trung nhìn lại, là một hộp bánh trung thu, đã hơi mốc rồi. Chu Quyết mất rất nhiều sức mới mở nó ra được. Trần Hạo lúc này cũng từ bỏ điều tra trần nhà, cùng cậu xem thứ bên trong hộp.

Bên trong có một chút giấy gói kẹo, còn có một ít đồ chơi, cùng một phong thư.

Giấy viết thư cũng đã phát vàng, nhưng nhìn ra được bảo tồn rất tốt.

Nội dung trên thư:

Mẹ à, mẹ có khỏe không? Phiền mẹ chăm sóc Dao Dao rồi, Dao Dao bây giờ cũng đã năm tuổi rồi nhỉ, hai năm rồi con chưa trở về, chờ qua tết ta năm nay con sẽ trở về một chuyến, đúng rồi, lần này A Hải trở về con bảo anh ấy thay con mang vài thứ cho mọi người, con mua cho con bé một con búp bê, là mua trong thành phố lớn, lúc đầu Dao Dao nói muốn có nó, sau đó còn có một ít kẹo và bánh quy, mẹ cứ chia cho thân thích nhé. Dư thì để Dao Dao ăn, đừng để nó ăn nhiều, để tranh chiều hư con bé.

Số tiền này mẹ giữa lại dùng, đừng từ chối, thân thể phải chú ý nhé. Tiền sửa nhà con đến cuối năm thì có. Đến lúc đó sửa chữa lại nhà con.

Mẹ đừng lo cho con, con ở ngoài rất tốt, sẽ nhanh trở lại thôi. Chờ con kiếm đủ tiền rồi, con sẽ trở về chữa bệnh cho Dao Dao, Dao Dao không nghe được tiếng động, lại luôn thích chạy ra ngoài trèo cây, con chỉ mẹ một chiêu, mẹ treo trên cây ngay cửa kia chút chuông, trên người Dao Dao cũng treo mấy cái, đến lúc đó mẹ nghe được tiếng chuông thì đi trông chừng chút là được.

Được rồi, con phải đi đây, cuối năm con sẽ về.

Chữ viết là một người đàn ông, nhưng trình độ văn hóa không cao lắm, còn có một ít lỗi chính tả. Nhưng tổng thể xem ra là người đàn ông của gia đình này. Thời gian đề phía dưới là năm 1996.

Trần Hạo nói: "Tòa nhà này nghe nói năm 1997 liền sụp, song về phần người nhà nọ không ai nhắc tới. Cũng không tìm được họ."

Vừa lúc đó, tiếng chuông lại vang lên. Nhưng lúc này thanh âm là từ bên ngoài nhà truyền đến. Hai người cái cũng chưa kịp nghĩ liền chạy ra, họ chạy về hướng tiếng chuông, vì vậy họ phát hiện trên đầu mỗi nhánh cây đều treo một cái chuông thô chế.

Không có gió, nhưng chuông vẫn phát ra tiếng vang.

Chu Quyết chợt nhớ tới ông chủ nhà khách cùng chuyện ông ta kể, cậu nói: "Con gái ông chủ nhà khách em ở nằm mơ nói, nơi này có rất nhiều người, trong phòng cũng có đồ đạc. Em mới đầu cũng không để tâm lắm. . . . . . . . "

Thình lình, trong nhà truyền đến một tiếng vang thật lớn, không gian vốn không có thanh âm bỗng dưng phát ra thanh âm như vậy, khiến hai người giật nảy mình, họ quay đầu lại nhìn căn nhà bỏ hoang, nhà bốc lên khói đặc rất dày, hai người căn bản không có cách nào tới gần, đợi sau khi khói đặc biến mất, Trần Hạo nói: "Nhà lại phát sinh đổ sụp, nếu chúng ta trước đó ở bên trong, có khả năng sẽ ra không được."

Chu Quyết nói: "Đây là tác dụng của chuông kia? Dẫn chúng ta ra ngoài."

"Có thể là thế, nhưng ban đầu nóc nhà kia đã không tồn tại, lúc anh đến cũng đã sụp. Hôm nay căn nhà này rất kỳ quái."

Đèn trong phòng sáng hai cái, sau đó liền lụi tắt. Lúc này từ phía sau hai người truyền đến tiếng bước chân, xuyên qua ánh sáng yếu ớt Chu Quyết đã thấy rõ, người nọ là Diệp Vỹ.

Diệp Vỹ vẫn như cũ, ánh mắt trống rỗng, tròng mắt đen sẫm như không nhìn bất kỳ thứ gì vậy, gã chỉ vào căn nhà nói: "Căn nhà kia có sinh mệnh đó. Trần Hạo thật không có hậu, ở trong thân thể người ta nửa tháng, còn ghét bỏ người ta bẩn, cậu nói xem con bé có tức giận không chứ?"

Trần Hạo nói: "Cậu rốt cuộc cũng chịu ra rồi."

Diệp Vỹ cười nói: "Không thể cứ để cậu một mình khổ cực, tôi đành làm hết sức lực non nớt. Cậu xem tôi bây giờ không phải đã đưa cho cậu thông tin cậu cần rồi sao?"

DIệp Vỹ đi về hướng căn nhà kia, gã quay đầu lại như vẫy tay với hai người, họ đi tới trước căn nhà. Diệp Vỹ nói: "Được rồi, nếu đã đến. Trần Hạo đáp án của cậu với việc này là gì?"

Trần Hạo nhìn căn nhà kia nói: "Bên trong căn nhà này có biến hóa rất nhỏ chứng tỏ nó đang hoạt động, nhưng tôi không nhìn thấy người cũng không thấy được có thứ gì khác có sinh mệnh. Nhưng tôi cũng không cảm giác được nơi này mang ác ý, ngược loại có cảm giác nói không ra lời. Ừm, tựa như cậu nói vậy, căn nhà này không thích tôi."

Chu Quyết phun ói: "Không có bao nhiêu người thích đàn ông nghiện sạch sẽ đâu. . . . . . ." Nhưng Chu Quyết rất nhanh liền ngậm miệng, vì Trần Hạo dùng ánh mắt uy hiếp cậu.

Diệp Vỹ không nói tiếp, mà gật đầu, Trần Hạo tiếp tục nói: "Nếu căn nhà này có sinh mệnh, mà nguyên nhân tạo thành hết thảy những việc này chính là cây này đây. Cho nên dân bản xứ cùng đồn đại trên mạng đều sai rồi, chân chính tạo thành hết thảy những việc này chính là cây của nơi này."

Diệp Vỹ cong khóe miệng, gã mở miệng nói: "Cây?"

Trần Hạo nhìn một loạt cây chung quanh nói: "Cây nơi này bảo trì một loại không gian bán phong bế, nói cách trong đoạn khoảng cách có hạn này, cây cối bao bọc căn nhà bên trong. Mà tác dụng của chúng là để cho sinh mệnh trong nhà có thể tận lực bảo trì, cũng chính bởi vì dạng này cho nên bất luận sinh mệnh thể nào ở chỗ này đều sinh trưởng chậm chạp, bởi vì sinh trưởng đồng thời cũng là tiêu hao. Chúng là vì bảo trì tuổi thọ của sinh mệnh trong nhà. Cây cối nơi này tôi đã điều tra qua, rễ cây đều có dấu khắc kỳ quái, rất sâu, nhưng không rõ ràng."

Diệp Vỹ cười cười, gã nhìn Chu Quyết bên cạnh, mở miệng nói: "Sinh chính là để tử, đây chính là ý nghĩa và mục đích của sinh đấy."

Chu Quyết lại tìm về cảm giác quen thuộc cực kỳ khó chịu kia, cậu cau mày. Trần Hạo nói: "Cho nên, nếu tôi đoán đúng, đống đổ nát này kỳ thật chính là sinh mệnh thể kia kéo dài đúng không. Nơi này không phải từng có một đứa bé chết sao?"

Diệp Vỹ vỗ vỗ tay nói: "Thật không hỗ là em trai của Như Lan, có thể nghĩ đến mức độ như vậy quả thực khó được, đúng vậy bởi vì cây cối nơi này bị động tay động chân, mỗi một cây đều thành một bức chắn, mà địa phương cây vây quanh, cũng chính là linh hồn trong căn nhà có thể được bảo tồn."

Trần Hạo cau mày nói: "Lại là Diệp gia các anh giở trò quỷ?"

Diệp Vỹ vẻ mặt vô tội nói: "Bởi vì cậu cứ lòng vòng rúc vào sừng trâu. Ngay cả cậu ấy cậu cũng không chịu gặp, bác trai bác gái cũng không gặp, tôi là bạn của Như Lan, haiz, dù thế nào cũng là trưởng bối của cậu. . . . . . . ."

Trần Hạo mặt hắc tuyến, lạnh nhạt nói: "Đủ rồi, chúng ta cùng tuổi đó."

Diệp Vỹ xòe tay nói: "Thì vậy đó, trên thế giới này có nhiều cách bảo tồn sinh mệnh lắm, chưa chắc cứ phải xác định mình còn sống hay chết. Hơn nữa phương pháp này đích thật là đáng tin cậy nhất hiện giờ, không thể nói là một trăm phần trăm, nhưng chẳng phải cậu vẫn hoàn hảo đứng đây sao? Đích xác điểm này đã chứng minh cậu là một vật thể sống rồi. Hơn nữa nghi lễ cuối cùng đã thành công, nếu không bảy tông chủ sẽ không biến mất, khẳng định còn có thể ra tìm chúng ta, đã lâu vậy rồi còn chưa xuất hiện, cậu nghĩ sao chứ?"

Trần Hạo không trả lời, Chu Quyết nhịn không được hỏi: "Vậy đứa bé kia. . . . . . . Tại sao biến thành như vậy?"

Diệp Vỹ nói: "Bởi vì cô bé bị xà nhà đè chết, đứa bé này là một người điếc, lúc phát sinh tai nạn cô bé không nghe được tiếng động, bị đè phía dưới. Thi thể mặc dù đã kéo ra. Nhưng bởi vì trên người cô bé mang theo chuông, do đó hồn phách cuối cùng không tan hết, lưu lại trong căn nhà này. Nhưng tùy thời tùy chỗ đều có thể biến mất, lúc ấy cha tôi vừa vặn tới đây buôn bán."

Trần Hạo mặt không chút thay đổi nói: "Tới đây kiếm củi làm quan tài?"

Diệp Vỹ nói: "Nhà của chúng tôi chính là làm cái này. Cậu không thể kỳ thị nghề nghiệp. Cha tôi tới đây, phát hiện tình huống như vậy, cây cối xung quanh đã hình thành một kết cấu phần mộ, chỉ cần động tay chân một chút là được, hơn nữa cây cối này phảng phất như có bản năng muốn bảo vệ đứa bé này. Hết thảy mọi thứ chính là vì bảo vệ một tia hồn phách của đứa bé kia, bởi vì nếu biến mất, đứa bé này sẽ không chốn quay về, đối với cô bé mà nói quá tàn nhẫn. Cha tôi là một người tốt, ông liền thu xếp cho đứa bé này một chỗ về, căn nhà này liền thành thân thể của cô bé, mà cây cối bốn phía bảo vệ cô bé. Chỉ cần cây cối còn, tia hồn phách này của cô bé sẽ vẫn còn."

Diệp Vỹ đổi một loại ngữ điệu tương đối có chút cảm tình hơn: "Cậu đã muốn nhất định phải xác nhận mình còn sống mới bằng lòng tiếp tục cuộc sống của mình, vậy tôi liền thay cậu tạo cơ hội này. Coi như là một loại bồi thường với Như Lan. Diệp gia chúng tôi quả thật nợ cô ấy. . . . . "

Trần Hạo nhìn tòa nhà kia, xoay người trở về. Chu Quyết nhìn tòa nhà một chút, lại nhìn Diệp Vỹ một chút, cậu đuổi theo Trần Hạo, Trần Hạo đốt cho mình một điếu thuốc, anh lộ ra một vẻ mặt tự giễu nói với Chu Quyết: "Có phải anh rất ngu không?"

Chu Quyết không biết khi một thằng cha được xưng là thần đồng hỏi mình có phải rất ngu không, thì nên dùng biểu cảm gì để đối mặt, nhưng Chu Quyết không hề nghĩ ngợi trả lời: "Đúng, rất ngu, người sống đều sẽ có lúc ngu ngốc. Thế chẳng phải chứng tỏ anh còn sống sao?"

Trần Hạo phát ra tiếng cười, anh cười rất vui vẻ, dường như những lời này so với khen anh thông minh, khen anh thiên tài càng làm anh thoải mái hơn.

Diệp Vỹ nhìn thoáng qua căn nhà phía sau, gã từ trong túi móc ra một túi kẹo lớn nói: "Dao Dao, năm nay đã làm phiền con rồi, anh trai kia kỳ thật cũng là một người đáng thương, mặc dù cậu ta vô cùng yêu sạch sẽ, người lại không dễ ở chung, lại vòng vo rúc vào sừng trâu, vừa tự đại vừa ngạo mạn (đã tỉnh lược một trăm chữ), nhưng. . . . . . Cậu ta là em trai của Như Lan, cũng là bạn của anh, ngoan, kẹo phải từ từ ăn, biết không?"

Cây cối không gió phát ra tiếng vang leng keng, Diệp Vỹ khẽ cười quay đầu lại đuổi theo hai người họ.

Ba người sánh đôi đi trong thành nhỏ lúc nủa đêm, Chu Quyết cảm thấy hai người bên cạnh như người câm vậy, bầu không khí quá áp lực, cậu hỏi Diệp Vỹ: "Tại sao ba năm qua anh không xuất hiện?"

Diệp Vỹ nói: "Tại sao tôi phải xuất hiện?"

Chu Quyết thoáng sửng sốt, cậu nói: "Chúng ta không phải bạn bè sao?"

Lần này đến lượt Diệp Vỹ khựng lại một chút, rất nhanh gã liền thay loại mỉm cười lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, cho nên Trần Hạo không xuất hiện, tôi cũng không thể xuất hiện, nếu tôi đi ra cậu nhất định sẽ truy hỏi tôi, mà Trần Hạo lúc ấy lại không hề muốn gặp người quen chút nào, giống như chứng trầm cảm vậy, chỉ có thông qua phương pháp như vậy mới có thể khiến trong lòng cậu ta buông bỏ trọng trách."

Trần Hạo nhìn thoáng qua Diệp Vỹ, anh hừ một tiếng nói: "Yên tâm đi, tôi đã không sao nữa rồi."

Chu Quyết nói: "Vậy thì tốt rồi. . . . . . . . Đúng rồi, Diệp Vỹ anh nên đến gặp Khỉ Còi, cậu ấy còn ở Thượng Hải. Nếu cậu ấy biết anh còn sống, cậu ấy nhất định sẽ rất vui."

Ánh mắt Diệp Vỹ xẹt qua một tia thần sắc nói không rõ được, gã có chút khoái trá nói: "À, à, tôi nhớ ra rồi, thằng bé còi cọc kia à. . . . . . Quả thực phải đi gặp cậu ta rồi, lúc đầu cậu ấy thực là đánh tôi không ít nha." Nói xong gã liền sờ sờ mặt, ánh mắt quỷ dị nói không nên lời.

Trần Hạo và Chu Quyết nhìn nhau, Chu Quyết nói: "Có phải anh ta rất thù dai không. . . . . "

Trần Hạo nói: "Đúng vậy, chòm sao bò cạp đó, nếu cậu ấy chịu đi gặp Khỉ Còi, anh nghĩ cuộc sống của Khỉ Còi sẽ không thái bình được nữa rồi . . . . . . ."

Diệp Vỹ đột nhiên quay đầu nói: "Mấy người nên trả nhân tình cho tôi, tôi muốn cầu hai người tiếp tục giữ bí mật một thời gian nữa, nhưng mà yên tâm không cần lâu quá đâu, haha. . . . . . ."

Chu Quyết nghe được tiếng cười kia da gà cũng nổi lên, tâm tình Diệp Vỹ đột nhiên trở nên cực kỳ tốt, rõ ràng bước chân cũng nhanh hơn chút.

Trần Hạo thấp giọng nói một câu: "Ngạo kiều. . . . . . "

Chu Quyết hỏi: "Đó là ý gì?"

Trần Hạo suy nghĩ một chút nói: "Trong lúc anh nằm viện, có một cô ý tá vẫn luôn kể cho anh một quyển tiểu thuyết tên là 《 Quỷ Thoại Liên Thiên 》 , nghe nói là của một người tên Thanh Khâu viết. Ừm. . . . . Cô ấy nói nhân vật chính trong đó chính là một người ngạo kiều, ngạo kiều chính là ngoài lạnh trong nóng, ý ngang ngược thẹn thùng. Song tổng thể mà nói thuộc tính của Diệp Vỹ cùng nhân vật chính trong kia trái ngược. Được gọi là Công là một loại hưởng thụ."

Chu Quyết như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn như cũ vẻ mặt mê mang nói: "Thì ra là thế à. . . . . . . "

Trần Hạo nhìn ánh trăng ló khỏi đám mây nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...