“Mời anh ngồi!’’
Tề Bồi Diên cười cười,ngồi xuống, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Thi Âm đến mê mẩn trong chốc lát.
Dung Thi Âm rất nhạy cảm, cô cảm thấy có hai đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, sắc mặt cô có chút không tự nhiên nói:
“Tề viện trưởng, anh tìm tôi...Có chuyện gì vậy?’’
Giọng nói của cô kéo lực chú ý của Tề Bồi Diên về, anh ta vội vã che giấu, cười một tiếng nói:
“À, là như vậy,ban đầu tôi đã từng nói muốn để em trở thành trợ lý của tôi, không biết ý tứ của em như thế nào?’’
“À?’’
Dung Thi Âm sững sờ một chút, sau đó nhớ lại, mới phát hiện ra mình đã sớm quên mất chuyện này rồi.
“Tôi....Tôi...’’Cô ấp a ấp úng, không biết nên nói cái gì.
Nói thật lại sợ viện trưởng không vui, nhưng mà muốn cô lập tức đồng ý, cô cũng không làm được.
Hơn nữa, cô nhớ lúc ấy thái độ của A Nghị rất rõ ràng, chính là không cho phép cô đồng ý!
Tề Bồi Diên vừa thấy cô như vậy, trong lòng cũng hiểu bảy, tám phần, anh ta mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Âm Âm, thật ra thì tôi rất coi trọng năng lực của em,hơn nữa, em còn trẻ như vậy,nên tiếp nhận thêm một số chuyện mới mẻ, phải rèn luyện nhiều một chút mới tốt!’’
“Tề viện trưởng,tôi nghĩ tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý chuyển từ y tá sang làm trợ lý, tôi....’’
“Em sợ bạn trai tức giận sao?’’Tề Bồi Diên đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Dung Thi Âm chợt ngẩng đầu nhìn Tề Bồi Diên, ánh mắt ngẩn ra.
“A, Âm Âm, thật xin lỗi,tôi hỏi câu này có chút đường đột rồi, chỉ là vừa rồi vô tình nghe được hai người nói chuyện, cho nên....Ngượng ngùng!’’
Tề Bồi Diên cũng biết mình có chút đường đột,mặc dù lúc nghe được câu này, trong lòng không có tư vị gì,nhưng nói không chừng chỉ là câu nói đùa,
Dung Thi Âm hạ mắt, lông mi dài khẽ run,chỉ thấy bên môi cô nở ra nụ cười mỉm,nhẹ giọng nói:
“Tôi...Tôi cũng không biết bây giờ anh ấy có đồng ý hay không,nhưng chuyện này hoàn toàn do tôi quyết định, tôi nghĩ, bất kể tôi đồng ý hay không đồng ý, anh ấy cũng đều ủng hộ tôi!’’
Bên môi cô nở nụ cười hạnh phúc, ở trong mắt Tề Bồi Diên, lại làm anh ta kinh hãi....Cái gì?
Âm Âm thật sự có bạn trai?
Làm sao có thể?
Cô vẫn làm việc trong tầm mắt mình, vẫn còn độc thân, làm sao lại đột nhiên có bạn trai?
Không biết tại sao, trong đầu Tề Bồi Diên thoáng qua bóng dáng của Lăng Thiếu Nghị...
Có phải là người đàn ông kia không?Mặc dù chỉ gặp qua một lần,nhưng chỉ vẻn vẹn một lần cũng làm anh ta khó có thể quên,trên người đàn ông kia phát ra khí chất mà người bình thường không thể so sánh được.
“Âm Âm....Có phải người lần trước tôi gặp không?’’
Tề Bồi Diên phát hiện trong giọng nói của mình có chứa vẻ khẩn trương và sợ hãi, trái tim cũng theo bản năng mà đập dồn dập.
Sau khi Dung Thi Âm suy nghĩ một lát,phút chốc, cô gập đầu.
“Oanh...’’
Tề Bồi Diên cảm thấy đại não bỗng nhiên nổ tung.
Thần khinh suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng!
Quả nhiên là người đàn ông kia!
“Nếu như thật sự là anh ta, xem ra mình sẽ không có cơ hội...’’Anh ta theo bản năng lẩm bẩn nói, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
“Tề viện trưởng, anh đang nói gì vậy?’’
Lời nói của anh ta đứt quãng truyền đến lỗ tai Dung Thi Âm, cô thấy thật kỳ quái, không hiểu nên hỏi lại.
“A, không có gì....’’
Tề Bồi Diên lập tức phản ứng lại,không khỏi thầm oán bản thân không biết thu liễm, thế nhưng lại nói ra tâm sự của mình.
“Ý của tôi là, nếu như em thật sự cùng anh ta đang hẹn hò, anh ta nhất định sẽ không để em trở thành trợ lý của tôi đâu!’’Tề Bồi Diên miễn cưỡng nở nụ cười giải thích.
Vậy sao? Dung Thi Âm cũng không biết tâm tư của anh ta,cô ngây thơ cười một tiếng nói: “Tại sao anh lại nói như vậy?’’
Tề Bồi Diên nhún vai nói: “Nếu như em là bạn gái của tôi,tôi cũng không hi vọng em cả ngày cùng người đàn ông khác ra ra vào vào, đây là bản tính ghen tỵ và độc chiếm của đàn ông!’’
“Thật sao?’’
Dung Thi Âm ngạc nhiên hỏi,cô liền cẩn thận suy nghĩ một chút,sau đó gật đầu nói: “Ừ, tôi cảm thấy anh nói rất có lý,dáng vẻ lần trước của anh ấy thật sự rất tức giận!’’
“Nhìn dáng vẻ này của em chắc đã quyết định xong rồi?’’
Tề Bồi Diên dường như nghe thấy âm thanh lệ rơi trong đáy lòng mình,tình yêu của anh chưa nói ra miệng đã chết yểu sao?
Sau khi Dung Thi Âm nghe thấy thế, ngượng ngùng gật đầu: “Chuyện A Nghị không thích, tôi tuyệt đối sẽ không làm?’’
Ánh mắt Tề Bồi Diên thâm thúy nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện, nếu thật có khả năng,anh thật muốn có được cô gái hiền lành,ngây thơ này.
“Âm Âm, chẳng lẽ em không cho rằng hai người như thế là hoàn toàn không tin tưởng nhau sao?’’Anh ta không nhịn được hỏi.
“Viện trưởng...’’
Dung Thi Âm ngẩng đầu lên, con người thanh thuần chuyển động như mang theo ánh sáng,lại làm người ta có cảm giác lộng lẫy, chỉ nghe thấy cô hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy trong tình yêu vốn không tồn tại sự tin tưởng sao? Sự không tin tưởng trong tình yêu thật ra là một loại biểu hiện của việc quá mức quan tâm thôi. Tôi cho là trong tình yêu chỉ có sự bao dung và nhẫn nhịn!”
Một phen nói ra làm Tề Bồi Diên á khẩu không trả lời được, anh ta không thể không nhìn cô bé này với con mắt khác, vốn cho rằng cô là cô gái nhỏ không hiểu sự đời, không ngờ đối với tình yêu cô lại hiểu thấu đáo và thâm thúy đến thế!’’