Hơi sức của Cảnh Tô quá lớn, lại ở trong quân đội một thời gian, trước lúc 18 tuổi đã chịu phạt huấn luyện quân sự, tóm lấy tay bà ta chuẩn xác, đẩy bà ta ngã trên mặt đất. "Xem như không giả bộ rồi, bà hạ thuốc gì cho cha tôi?"
"Tôi có thể hạ thuốc gì cho ông ấy, ông ấy là chồng tôi!" Thẩm Xuân Linh hùng hổ, "Cô là đứa con gái mới vừa về nhà mấy ngày mà Thái Sinh lại xảy ra chuyện, tôi còn muốn hỏi cô đã làm gì với chồng tôi, làm chuyện gì với cha cô! Chẳng lẽ cô đã không kịp chờ đợi muốn mưu hại ông ấy, sau đó cướp lấy gia sản?"
"Đúng vậy, Cảnh Tô, trong lòng em có rắp tâm gì?" Cảnh Linh tiến lên dìu Thẩm Xuân Linh, gương mặt kiêu ngạo.
"Cô là cái thá gì?"
"Tôi là cái thá gì? Tôi cho em biết tôi là chị em, chị gái em!" Cảnh Linh còn chưa hết bệnh, có lẽ là bởi vì tìm được tủy thích hợp, nên thoạt nhìn tinh thần khá tốt, cho nên hiện tại như là một con gà trống kiêu ngạo.
"Tôi nhớ tuổi Cảnh Linh con nhỏ hơn tôi một tuổi, làm chị hờ nhiều năm như vậy, còn chưa đủ à, cô là người nhà họ Cảnh ư?" Bây giờ Cảnh Tô đang ở trạng thái người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi.
Bây giờ nhà họ Cảnh có lang có hổ, cho nên hiện tại cô vừa phải đánh lang lại vừa phải đấu hổ. Cô phải tự mình kiên cường.
"Nơi này không hoan nghênh các người, nhà họ Cảnh càng không hoan nghênh các người, lão quản gia, đi thu xếp đồ đạc tống họ đi!"
"Cô dám làm như vậy!"
"Bà xem tôi có dám hay không!" Trong ánh mắt Cảnh Tô hung ác khiến trong lòng Thẩm Xuân Linh run lên một cái.
"Được, tôi không tin sẽ không đi cầu xin tôi!" Thẩm Xuân Linh mang theo Cảnh Linh rời đi.
"Mẹ, mẹ cứ đi như vậy ư?" Cảnh Linh nghi hoặc nhìn Thẩm Xuân Linh, người mẹ của cô ta không phải luôn không đạt mục đích thề không bỏ qua sao? Vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn, lúc này không biết bà ta muốn chơi thế nào.
"Yên tâm, cô ta sẽ đến cầu xin mẹ con, hiện tại con phải mau dưỡng thân thể tốt, sau đó ngoan ngoãn về công ty làm, cuối cùng cũng có một ngày chỗ đó lại là của hai mẹ con chúng ta!" Ở tuổi này rồi mà Thẩm Xuân Linh còn ăn mặc rất mốt, thỉnh thoảng ra ngoài, bà ta vẫn mặc tất đen, cộng thêm việc bà ta bảo dưỡng rất tốt, không nhìn ra tuổi, sắc mặt Cảnh Linh trắng bệch vì ngã bệnh, cũng già hơn mấy tuổi, hai mẹ con đứng chung một chỗ giống như chị em.
"Tiểu thư, cô về nghỉ ngơi nhé? Tôi ở đây trông coi lão gia!"
"Lão quản gia, tôi còn trẻ, ông về ngủ trước đi! Ngày mai sửa sang lại đồ của họ rồi tống ra ngoài!" Cảnh Tô lau tay cho cha, đặt tay ở trong chăn.
"Tiểu thư, vậy tôi về chuẩn bị đồ qua đêm cho cô!"
"Dạ!" Cảnh Tô từ từ tựa vào bên cạnh cha, từ nhỏ cô chưa từng hưởng thụ tình thương của cha, không biết đối xử tốt với cha thế nào, cô chăm chú nhìn mặt Cảnh Thái Sinh, thật ra thì rất đẹp mắt, cô phát hiện lỗ mũi cha rất thẳng, giống như mình.
Họ đều nói mặt mũi mình xinh đẹp, hóa ra di truyền từ ông, vậy còn phần khác? Cô bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt người mẹ chưa từng gặp mặt, không phải dung mạo của cô rất giống bà ư? ?
"Con gái, sao không đi ngủ?" Cảnh Thái Sinh mở mắt nhìn thấy Cảnh Tô, trong lòng mềm mại.
"Cha, cha đã tỉnh, đói bụng không?" Cảnh Tô múc thức ăn lão quản gia chuẩn bị xong, nâng giường bệnh lên, sau đó đệm gối đầu ở sau lưng ông.
"Cảnh Tô, cha giao công ty cho con, Cảnh Thái Lam không bằng trước kia, đó là tâm huyết của bà nội con!" Cảnh Thái Sinh cảm thấy thật có lỗi với Cảnh Lam.
"Cha, ngày mai con sẽ đến công ty!" Cảnh Tô nắm điện thoại di động trong tay, trong lòng mặc dù không thể xác định, nhưng vẫn muốn thử một lần.
"Cha, cha không biết cách điều chế Cảnh Thái Lam sao?" Cảnh Tô hỏi, nếu không thì làm thế nào?
"Mặc dù nói cha không biết cách điều chế Cảnh Thái Lam, nhưng hương vị của Cảnh Thái Lam khác với những chỗ khác, cho nên cha chỉ cần một hớp là có thể đoán ra!" Cảnh Thái Sinh biết chỉ có cách điều chế mới có thể làm ra mùi vị giống mẹ, cho nên Cảnh Thái Lam buôn bán mới có thể hưng thịnh như thế, đều dựa vào cách điều chế của mẹ.
"Cha, cha ăn chút gì đi, ngày mai con sẽ đến công ty, cha không cần nóng vội!" Cảnh Tô đã trưởng thành, Cảnh Thái Sinh nhìn mà cảm khái trong lòng.
Ở bệnh viện một đêm, Cảnh Tô không biết là bị kinh tỉnh mấy lần, cô không muốn ở bệnh viện, cái chết ám ảnh quá sâu.
Nửa đêm, một bóng đen đi vào phòng bệnh.
"Ai?" Cảnh Tô đột nhiên tỉnh lại, bóng đen dừng lại.
"Là anh!" Giọng Tư Mộ Thần khá nhẹ, hình như là cố ý đè thấp.
"Anh vào bằng cách nào?" Cảnh Tô vén chăn lên, kéo Tư Mộ Thần ra ngoài.
"Anh là lính đặc biệt, vào một bệnh viện không phải việc khó!" Tư Mộ Thần có chút ảo não, chút bản lãnh này của anh đều dùng để gặp mặt bà xã?
"Trễ rồi, anh đi về ngủ đi!" Cảnh Tô không muốn gặp Tư Mộ Thần, nếu đã sớm biết chuyện Nha Nha, tại sao không chịu nói với cô? Trước kia chú hai phạm tội, cô không oán anh, bởi vì khi đó tinh thần của cô không bình thường, nhưng hiện tại thế nào? Anh có cái gì khó nói ư?
"Em đang trách anh, có phải bởi vì anh không có nói cho em biết chuyện Giang Phỉ Á hay không?"
Cảnh Tô không nói gì, Tư Mộ Thần chỉnh thân thể cô ngay ngắn, sau đó nhìn cô.
"Nhóc con, người nhà họ Giang không muốn để em biết tin tức này!" Tư Mộ Thần biết người nhà họ Giang có chủ ý gì, "Nói thật cho em biết là, người nhà họ Giang không muốn để cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của đứa bé này, hiểu không? Nếu không phải tại lòng tham, đứa bé kia chắc chắn không được sinh ra!"
"Có ý gì?" Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần tràn đầy nghi ngờ.
"Nhà họ Tư và nhà họ Giang muốn làm đám hỏi! Em vẫn chưa rõ sao?" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô, muốn từ trong ánh mắt của cô đọc lên tin tức gì, nhưng trừ kinh ngạc ra thì không có bất kỳ cảm xúc nào, lần đầu tiên Tư Mộ Thần bắt đầu hoài nghi, cô có ý với mình không?
"Tư Mộ Thần, nếu, nếu muốn anh cưới Nha Nha, anh chịu chứ?" Cảnh Tô lấy dũng khí nhìn Tư Mộ Thần, cô sợ nhưng hi vọng anh gật đầu, bởi vì cô cũng muốn làm chút việc cho Giang Phỉ Á.
"Em muốn đáp án gì, anh sẽ cho em đáp án đó!" Tư Mộ Thần tức giận, bỏ lại Cảnh Tô trên hành lang, sau đó rời đi.
Sau nửa đêm, Cảnh Tô lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được, ngày hôm sau mắt cô đầy quầng thâm rời khỏi bệnh viện.
"Nơi này liền giao cho ông!" Cảnh Tô nghiêm túc nhìn lão quản gia, lão quản gia gật đầu một cái, một tấc cũng không rời Cảnh Thái Sinh.
Cảnh Thái Lam
"Ê ê, nghe nói chưa? Hôm nay nhị tiểu thư chưa bao giờ gặp mặt của nhà họ Cảnh muốn tới nơi này làm việc!"
"Cậu chỉ bát quái, đâu có đi làm, hoàn toàn tiếp nhận Cảnh Thái Lam có được hay không?"
"Nhưng, chúng ta có nên đi ăn máng khác hay không? Nghe nói bài thuốc gia truyền của Cảnh Thái Lam bị mất, tôi thấy các đại lí hãng và Cảnh Thái Lam đều sắp đóng cửa, hiện tại người quản lý Cảnh Thái Lam cũng ngã bệnh, chúng ta có nên đi tìm chỗ tốt hay không?"
"Thật hả? Cậu lấy được tin tức từ đâu?"
"Ha ha, nhà chúng tôi có người làm cấp cao, nội tình gì mà anh ấy không biết?" Người phụ nữ vừa mới nói xong, hả hê xoay người, không cẩn thận tạt cà phê vào trên người một cô gái chưa từng thấy qua.
Vẻ ngoài của cô gái nhìn xinh đẹp, trong lòng ghen tỵ, có thể tạo thành uy hiếp đối với cô ta hay không?
"Mới tới?" Người phụ nữ vênh váo hống hách, Cảnh Tô nhìn người này, Cảnh Thái Lam rất đề cao rèn luyện hàng ngày đối với nhân viên?
"Ừ, mới tới!" Trước mắt mà nói, hiện tại đúng là cô mới tới.
"Vậy cô hãy đi dọn dẹp phòng giải khát!" Nói xong người phụ nữ cao quý rời đi.
Lúc này, người đàn ông cầm tài liệu vội vã chạy tới, âm thầm toát mồ hôi dầm dề, cô gái vừa rồi thật không hiểu chuyện, không biết tính khí vị tổng giám đốc mới tới này như thế nào.
"Người kia là ai?"
"A, a, đó, đó là thư ký quản lý hành chính của chúng ta!" Người đàn ông cảm thấy mồ hôi đầm đìa.
"Xa thải đi!" Trong công ty nuôi người rảnh rỗi, hay là nuôi sâu mọt.
"Tổng giám đốc, đây là thư từ chức của Lý tổng!" Anh ta do dự thật lâu, rốt cuộc đưa lá thư lên.
"Công ty tổn thất bao nhiêu?" Cảnh Tô nhanh chóng tính toán ở trong đầu.
"Lượng khách hàng của công ty bị Lý tổng mang đi không ít, những năm này khách hàng bị Lý tổng nắm giữ không ít!"
"Người mới của công ty?"
"Buổi sáng hôm nay, người dưới quyền Lý tổng và mấy Phó tổng cũng rối rít bày tỏ muốn từ chức!"
"Công ty cho phép?"
"Không có, có điều Lý tổng khư khư cố chấp rời đi trước, những người khác vẫn còn ở công ty!"
"Mời những Phó tổng kia tới uống cà phê!" Nếu người còn chưa đi, vậy thì cô có biện pháp.
"Tổng giám đốc, người đã đến!" Ở trong phòng họp rộng rãi, Cảnh Tô mở đèn chiếu, nhìn từng người một chuẩn bị án tử, trong lòng không hài lòng lắm.
"Cho bọn họ vào đi!" Trong giọng nói của cô mang theo cảm giác xa cách.
"Chào Tổng giám đốc!" Người tiến vào lên tiếng chào hỏi Cảnh Tô, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống. Dĩ nhiên còn có mấy người nhìn sắc mặt Cảnh Tô, không dám ngồi xuống.
"Biết hôm nay tôi gọi các ngài tới là vì chuyện gì chứ?"
"Có chuyện gì thì Tổng giám đốc cứ nói, dù sao chúng tôi cũng sẽ không ở lại chỗ này!" Người dẫn đầu lên tiếng.
"Thật sao? Vậy các ngài hãy xem cái này, còn đi chứ?" Cảnh Tô lấy một khoản nghiệp vụ ra, hơn nữa mỗi một bút toán đều qua tay bọn họ, quan trọng nhất là khoản tiền của những nghiệp vụ này đều có vấn đề, đây là thứ sáng nay cô mới vừa nhận được từ kế toán, cô học ngoại thương, cô cực kỳ quen thuộc những thứ đồ này, mỗi một bút toán đều phải chịu trách nhiệm về luật pháp.
"Này, tổng giám đốc, những thứ này không phải do chúng tôi làm, chúng tôi đều không biết!" Người dẫn đầu luống cuống, đây là sao?
"Thật ư? Vậy không phải các ngài muốn rời khỏi sao? Chúng ta đưa những thứ này lên để tòa án giải quyết vậy!" Cảnh Tô không biết những khoản tiền bị đào rỗng thế nào, nhưng cô biết lưu lại những người này là pháp bảo.
"Tổng, tổng giám đốc, này, chúng tôi đều từ chức, này..."
"Từ chức, thật sao? Ở lại chỗ này, tôi xé thư từ chức, nếu muốn đi, thì chờ lệnh tòa án truyền đi!" Cảnh Tô đặc biệt khinh bỉ mình, tại sao giọng điệu nói chuyện của cô đặc biệt giống như xã hội đen ác ôn.
"Tổng giám đốc, tôi lưu lại, tôi lưu lại!" Nhìn mọi người tích cực lưu lại, Cảnh Tô cười thầm.
"Nếu đã lưu lại, vậy tôi sẽ điều tra kỹ chuyện này! Lão Mạc, ông đi tổ chức hội nghị, chúng ta phải tiến hành triển khai sửa chữa và nêu phương án mở rộng sản phẩm, những thứ này cũng chỉ là tham khảo, chẳng lẽ một công ty to như vậy ngay cả một nhân tài mới cũng không có sao?" Cảnh Tô rất tức giận trong lòng, thật ra thì đối với những Phó tổng này, cô đại khái có thể để cho bọn họ rời đi, chỉ là trong thời gian ngắn chuyện tìm người cũng khó khăn, hơn nữa trên tay bọn họ nắm giữ tài liệu khách hàng, cho nên hiện tại phải nắm giữ tài liệu trước, rồi mới bồi dưỡng nhân tài của mình.
"Dạ, tổng giám đốc!" Vào lúc này lão Mạc không có chút lo lắng về vị tổng giám đốc trẻ này, cô kiên quyết và đảm đương, hơn nữa thành thạo những thứ này, so với đại tiểu thư, làm tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
"Lão Mạc, hội nghị cử hành sau 2 giờ, buổi chiều tôi muốn đến nhà xưởng!"
"Dạ, tổng giám đốc!" Lão Mạc đi xuống, Cảnh Tô bắt đầu sắp xếp tư liêu, lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt nhân viên của Cảnh Thái Sinh, trước những dư luận bất lợi đối với mình, cho nên hiện tại cô vừa muốn tạo hình tượng tốt, hơn nữa càng thêm gây dựng uy tín cắm vào lòng người.
Ân uy tịnh tể, từ trước đều là biện pháp thi hành của các công ty lớn, Cảnh Tô nghĩ ra một chế độ thưởng.
"Mang theo các tài liệu này, tổng giám đốc triệu tập hội nghị!" Khi lão Mạc nói xong thì một đám phụ nữ vẫn còn đang sơn móng tay, sửa móng tay, trang điểm, lão Mạc lắc đầu một cái, nơi xa, Cảnh Tô thu tất cả ở trong mắt, quan mới nhậm chức dâng lên ngọn lửa, hơn nữa rất hừng hực.
"Lão Mạc, thành tích các ngành của công ty chúng ta như thế nào?"
"Tổng giám đốc, thật ra thì công ty chúng ta đang rất yếu ở khoản thành tích, mọi người ngược lại cảm thấy hứng thú với đối sách!" Cảnh Tô yên lặng nhớ kỹ. Công ty không có cạnh tranh vĩnh viễn sẽ không thể tiến tới.
Hai giờ sau, hội nghị bắt đầu cử hành, các nhân viên nhỏ cũng ngồi trong phòng hội nghị, nói thật đây là lần đầu tiên Cảnh Tô đối mặt với hoàn cảnh lớn như vậy, hơn nữa cô lên tiếng rất có khí thế.
"Chúng ta bắt đầu hội nghị!" Giọng nói giảm bớt bình thản trước kia, trong giọng nói của cô mang theo nhẹ nhàng khoan khoái, lão luyện, không lôi thôi.
"Đầu tiên, để tôi báo cáo với các ngài hai tin tức! Một tin tức tốt, một tin tức xấu!" Cảnh Tô thầm nghĩ, cô muốn trực tiếp loại trừ người vô dụng.
"Hiện tại tôi muốn nói cho các ngài biết một tin tức tốt, các ngài có thể đi lĩnh tiền lương tháng này rồi!" Người phía dưới không thể tưởng tượng nổi, nhất là người phụ nữ kia nghĩ rằng cô quả nhiên là ưu tú nhất.
"Tin tức xấu là, từ hôm nay trở đi, Cảnh Thái Lam sẽ không thuê các người vĩnh viễn!" Có thể ngồi vào vị trí quản lý cao cấp của Cảnh Thái Lam, nhất định cũng có thủ đoạn, hơn nữa Cảnh Thái Lam có sản nghiệp trụ cột ở thành phố Đàm Sơn, nói thế nào, tiền lương của quản lý cao cấp cao là rất không hợp lý.
Rời khỏi cương vị này, bọn họ chưa chắc có thể tìm được chỗ tốt hơn!
"Tổng giám đốc, chúng tôi không phục!" Người phụ nữ kia bật người, hơn nữa cô ta dựa vào thân thể của mình từng bước một bò đến cái vị trí này, cô ta không thể cứ thế rời đi.
"Không phục có phải không? Đây là camera theo dõi hành động của các vị, cô muốn nhìn xem vụ bê bối của cô thế nào phải không?" Cảnh Tô hướng về phía người phụ nữ có ấn tượng sâu nhất, công khai làm mấy chuyện này trong thang máy, không sợ ảnh hưởng tới công ty ư?
"Vậy bây giờ tôi sẽ để cho mọi người xem thử, tôi cũng vừa tới công ty, chưa nói gì tới quan báo tư thù, nhìn cô không vừa mắt, tôi là ông chủ mới của các vị, chỉ muốn các vị có thể cho tôi giá trị sáng lập, đối với tôi mà nói chính là tốt nhất!" Cảnh Tô nói ra tâm sự của ông chủ.
Cô nhìn từng người phía dưới cúi đầu, hiển nhiên bọn họ đã ý thức được ông chủ mới phải không dễ đối phó.
"Nói chuyện xấu với các vị, giờ trở lại nói về chuyện tốt, dĩ nhiên chúng ta phải vui vẻ tiễn những thành viên sắp rời đi!" Cảnh Tô mang theo ý tốt nhìn những người đó không cam lòng rời đi.
"Chuyện tốt chính là từ giờ trở đi, nếu thành tích của bộ phận tiêu thụ tăng lên, người đứng đầu sẽ được tăng thêm hoa hồng của công ty vào cuối năm, lợi ích của nhân viên phía dưới dĩ nhiên do các vị phân, hoa hồng cuối năm của chúng ta cũng tương đối lớn, các vị điều động người phía dưới thế nào, đây chính là một nhiệm vụ nặng nề, tôi hi vọng buổi tối có thể nhận được phương án của các vị?”
"Bộ phận tiêu thụ có ý kiến gì không?" Cảnh Tô nhìn về phía bọn họ, ở trong đôi mắt bọn họ, Cảnh Tô thấy được thiết tha. Cảnh Tô gật đầu nhẹ với bọn họ.
"Tiếp theo, chúng ta nói chuyện tới bộ phận lập kế hoạch, ngành các vị là thoải mái nhất trong công ty chúng ta hử? Nhưng mà ở trong mắt tôi, công việc của các vị là kém nhất, xem thử trên màn hình máy chiếu, lôi cuốn chứ? Đẹp mắt chứ? Nhưng nội dung đâu? Các vị đưa nội dung ra cho tôi xem thử? Hay là tham khảo! Công ty chúng ta cần chính là sáng tạo cái mới!" Hình như Cảnh Tô tìm được cảm xúc mạnh mẽ.
"Nếu như, bộ phận lập kế hoạch đưa ra được một phương án của mình, thành công hấp dẫn khách hàng, đội các vị có tiền thưởng ngoài định mức, bằng không sẽ chờ khai trừ! Các vị trở về phân những người lộm nhộm kia vào từng tổ cho tôi, mỗi tổ trực tiếp tới chỗ tôi nhận nhiệm vụ, nếu thất bại, cả tổ rời đi cho tôi!" Cảnh Tô luôn tin tưởng vào sức mạnh đồng đội.
"Tổng giám đốc! Cái này không công bằng, chúng tôi phải đưa ra bao nhiêu phương án, cho tới bây giờ chúng tôi đều không có nói gì, nhưng bây giờ quá không công bằng đối với chúng tôi!" Trưởng bộ phận lập kế hoạch kêu gọi đầu hàng, nhưng cấp trên trực thuộc của bọn họ trực tiếp sử dụng ánh mắt giết người, anh ta nhận được ánh mắt cảnh cáo thì khí thế yếu xuống.
"Tiếp theo chính là bộ phận nhân sự và bộ phận tài vụ. . . ." Cảnh Tô cải tổ từng bộ phận, người phía dưới có vị sung sướng có vị lo lắng, lãnh đạo mới chính sách mới, tư tưởng mới, bất luận là bất đắc dĩ hay tự nguyện, đều ở đây tích cực tiến lên.
Buổi chiều, Cảnh Tô vội vã chạy tới nhà xưởng, nhìn các công nhân hầu như không còn sinh khí, Cảnh Tô vội vàng đi tới quan tâm.
"Các chú bác, các vị sao vây?" Cảnh Tô không mặc đồng phục làm việc, nhìn qua không khác gì cô gái nhỏ nhà bên cạnh.
"Ai ai, cô bé, cháu không biết đấy thôi, chúng tôi rất sợ nhàn rỗi, hiện tại, không cần phải làm việc, trước kia thì bận tối tăm mặt mày!" Một bác dùng giọng điệu bất đắc dĩ, nếu không có công việc để làm, bọn họ sẽ phải đối mặt với cắt giảm biên chế bất cứ lúc nào!
"Các vị yên tâm, lập tức có thể khai công!" Cảnh Tô mang lão Mạc và trưởng phòng vật tư tới.
Sau khi khảo sát hết xưởng, cô lấy điện thoại của bà nội ra, bọn họ nói bài thuốc bí truyền, thật ra thì cho tới bây giờ cũng chưa có được ghi chép lại, đều là ở trong trí nhớ của bà nội, là bà nội sáng lập Cảnh Thái Lam, bà dĩ nhiên rõ ràng phối liêu nhất. Cô trở lại phòng làm việc, theo như ghi nhớ của bà nội, sai một đám nhân viên vật tư đi gom góp, nhưng phần lớn đồ đều do chính Cảnh Tô mua, nếu thiếu thứ này, cho dù toàn bộ bài thuốc bí truyền có chính xác, cái mùi kia sẽ không giống.
Thoáng một cái, Cảnh Tô nhìn cửa sổ sát đất, cảnh đêm phía ngoài khúc xạ vào trong.
Tranh thủ thời gian về nhà đi thăm cha, công việc của hôm nay nói chung có thể. Ngay cả có vài vụ án tích lũy quá lâu, cô gần như có thể biết Cảnh Linh tham ô bao nhiêu tiền ở Cảnh Thái Lam.
Vừa mới đi xuống lầu dưới, liền thấy Giang Phỉ Thiên đã sớm chờ ở dưới.
"Cảnh Tô, nghe nói bây giờ em bắt đầu làm việc, chúc mừng em!"
"Giang đại ca, em cũng chỉ tạm thời xử lý công ty thay cha mà thôi,"
"Mặc kệ nói gì, hôm nay nhất định phải đi ăn mừng một bữa, đó cũng là ý của Nha Nha!" Giang Phỉ Thiên nói qua liền lôi kéo Cảnh Tô lên xe, Cảnh Tô chu mỏ nhìn anh trai nhà bên cạnh.
"Vậy cũng tốt! Chúng ta đi thôi!"
Ở trong phòng của ’Vạn Đình‘, Giang Phỉ Thiên chọn một chai Rafi nhỏ, Cảnh Tô nhìn mà thích, trực tiếp đưa một chai Mao Đài lên.
Ăn chút gì đó, hai người lập tức uống, Cảnh Tô thì không muốn uống rượu, nhưng vừa nhìn thấy rượu đỏ, khát vọng đối với rượu trong lòng cô tự động bị khơi dậy.
Tai mắt của Tư Mộ Thần ở trong ‘Vạn đình’ lập tức bắt đầu hồi báo tình hình.
Chờ anh nghe tin chạy tới, hai người đã ngà ngà say, có chút không tỉnh táo.
"Nhóc con, chúng ta về nhà thôi!" Tư Mộ Thần gọi điện thoại cho người của nhà họ Giang xong, sau đó ôm lấy Cảnh Tô đi tới nhà để xe.
Cảnh Tô nhìn gò má của Tư Mộ Thần, cảm thấy có lòng không đủ lực. Cô đưa tay đụng một cái lập tức liền rụt trở về.
Cô muốn đẩy người đàn ông lần lượt lừa gạt cô ra, nhưng đẩy không ra, lại không bỏ được, muốn đắm chìm trong lồng ngực ấm áp. Cô đùa bỡn liên tục dày vò ở trên đường, Tư Mộ Thần chỉ có thể buông cô xuống.
"Anh...anh là tên lừa gạt, cách tôi xa một chút!" Cô nũng nịu, Tư Mộ Thần nhìn cô gái nhỏ lảo đảo nghiêng ngả thì vội vàng tới đỡ, đỡ lại bị đẩy ra, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn.
Lảo đảo một bước, mắt thấy cũng sắp ngã, Tư Mộ Thần bước một bước dài ôm chặt cô, sau đó ghì chặt vào trong thân thể mình.
"Anh buông tôi ra ~" Có lẽ là bởi vì uống rượu, cái âm thanh kia liên tục trêu chọc trái tim người ta. Không biết tự lầm bầm hay là đang mắng Tư Mộ Thần, nhưng không có cảm giác xa cách.
Trên người cô còn mặc đồ công sở, đồ công sở này làm cô già bao nhiêu? Tư Mộ Thần không thích điều này, cô còn trang điểm? Anh muốn lau những thứ đó đi?
Cảnh Tô khá tùy hứng, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, kéo Tư Mộ Thần bắt đầu hôn, hôn xong rồi, hết nóng giận, tự cô leo lên xe, lưu lại Tư Mộ Thần hồi tưởng ở trong gió lạnh.
"Tư Mộ Thần, tôi...tôi nói cho anh biết, nếu anh không, không đưa tôi...đưa tôi về nhà, tôi nhất định kiện anh! Kiện anh, kiện anh lừa gạt phụ nữ!" Cảnh Tô say lảo đảo, vẫn không quên dọa nạt anh.
Tư Mộ Thần hận đến cắn răng nghiến lợi, đỡ cô nịt chặt dây an toàn. Cảnh Tô tức giận nói anh, không phải là đã uống rượu sao? Cô cố ý ợ một hơi rượu, cô CMN thật đúng là đặc biệt vui mừng. Hát kinh kịch trong xe, "Vừa mới nghe được Tư lệnh nói, thím A Khánh thật là không tầm thường. Tôi bội phục thím bình tĩnh cơ trí có can đảm, lại dám đùa bỡn bịp bợm ở trước mặt quỷ. Nếu không có tư tưởng kháng Nhật cứu quốc tốt, làm sao có thể xả thân cứu người không hoảng hốt!"
Cảnh Tô hát kinh kịch khá hay, ngược lại Tư Mộ Thần chưa từng hiểu rõ, anh nhìn cô gái nhỏ, trong lòng cảm giác thỏa mãn vô cùng, thế này thật là tốt.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Tư Mộ Thần, Cảnh Tô theo bản năng đến gần cửa xe bên kia.
Rè rè ~
Xe vừa mới bắt đầu chuyển động, điện thoại di động vang lên, cô vừa nhìn là cha.
Lập tức lên tinh thần, cô rất là tỉnh táo.
"A lô, cha"
"Hiện tại con và Tư Mộ Thần ở chung một chỗ."
"Cha ăn chưa?"
"Được, con cúp đây!"
Tư Mộ Thần mơ hồ có thể nghe được một chút nội dung, anh khá bất ngờ đối với tính thẳng thắn của cô, ánh mắt mang theo cưng chiều, ít nhất Tư Mộ Thần đang vui vẻ.
"Này, đừng nhìn như vậy, nếu không tôi sẽ, cho rằng, tôi cho rằng thật thích tôi đấy!" Cảnh Tô vẫn không ngừng nấc rượu.
Cô cảm thấy Tư Mộ Thần cũng sẽ không thích cô, chẳng qua là muốn bồi thường thôi, anh cảm thấy có lỗi với mình, sau đó muốn đền bù, nhưng là người vẫn chết? Có lẽ chú hai thập ác bất xá*, nhưng không thể giam giữ suốt đời sao? Hay là xử tử hình!
*mười tội không thể dung tha.
Cảnh Tô bắt đầu nói lảm nhảm vài chuyện, đại khái đều là Tư Mộ Thần anh cút cho tôi, Tư Mộ Thần tôi không muốn anh đối xử tốt với tôi như vậy, vân vân, nhưng Tư Mộ Thần không có tức giận.
"Gà chết, không cần dùng Mỹ Nam Kế với tôi, cũng không cần dụng tâm với tôi, tôi sẽ không mắc lừa, nói không gả cho anh chính là không gả!" Cảnh Tô cảnh cáo, Tư Mộ Thần buồn cười xoa tóc của cô, ánh mắt dịu dàng.
"Nếu lại nhìn tôi như vậy ...tôi sẽ, tôi sẽ phun, ói lên người anh!"
Tư Mộ Thần không để ý tới cô, chuyên tâm nhìn xe, sau đó thỉnh thoảng đưa ánh mắt về phía cô!
"Đưa tôi về nhà!" Cha vừa mới nói ở trong điện thoại, ông đã xuất viện, định liệu dưỡng ở nhà.
"Tài xế (gà chết)! Tôi muốn xuống xe bên kia!" Cô cố ý đọc hài âm, sau đó nhìn anh, mặt Tư Mộ Thần quả nhiên đen.
"Ngoan, nghe lời, không cần xuống xe!" Tư Mộ Thần không biết tức giận, hay là muốn dụ dỗ người cố tình gây sự.
"Tôi muốn ói!" Giọng Cảnh Tô bắt đầu mơ hồ không rõ, Tư Mộ Thần nào quan tâm nhiều như vậy, cởi áo của mình xuống để cho cô ói ở phía trên.
Ói xong Cảnh Tô mới phát hiện, tây trang này là George.Armani, Cảnh Tô liên tiếp mắng Tư Mộ Thần là một tên phá của, tây trang quý thế này mà để cho cô ói lên, đây không phải là hoàn toàn bỏ đi sao?
Đưa Cảnh Tô về đến nhà, Cảnh Thái Sinh đã sớm đứng chờ ở cửa, hơn nữa thái độ đối với Tư Mộ Thần cũng biến hóa vô cùng lớn, trước kia gặp mặt không phải lạnh lùng ư? Đây là thế nào?
Nhìn lại vẻ mặt của lão quản gia vui vẻ, mặc kệ là như thế nào, cô mệt mỏi, cho nên cô định đi ngủ, còn dư lại mấy Đại lão gia, muốn làm sao thì làm, tất cả phải đợi sáng mai cô tỉnh lại lại nói.
Vào lúc Cảnh Tô ngủ say, Cảnh Thái Sinh và Tư Mộ Thần đã đạt thành một nhận thức chung. Cô đã bị người cha gần đây đang trở nên đáng yêu của mình bán đi.
Buổi sáng thời điểm mặt trời nghịch ngợm bắt đầu nhìn lại nhân dân, nhân dân cũng muốn hưởng ứng kêu gọi, sau đó đi theo mặt trời làm việc cùng nhau.
"Cha thức dậy sớm vậy?" Cảnh Tô xoa xoa cái trán, uống rượu thật không tốt, nhưng tại sao khi cô nhìn thấy rượu thì đều muốn uống?
"Ừ, nhóc con, bây giờ con và thằng nhóc nhà họ Tư đã phát triển đến mức nào?" Cảnh Thái Sinh nhìn tờ báo, lập tức thử hỏi dò xét.
Cảnh Tô thiếu chút nữa sặc bát cháo, "Cha, cha đang nói gì vậy? Con và anh ấy, con và anh ấy, không có quan hệ gì cả!" Mặt Cảnh Tô bắt đầu đỏ, thời điểm nói quan hệ, tại sao mặt cô sẽ hồng thành như thế này?
"Được rồi, được rồi, con không cần phải giấu cha, dáng vẻ kia đã bán đứng con rồi!" Ông bắt đầu để tờ báo xuống, nghiêm túc nhìn Cảnh Tô.
"Nhóc con, người đàn ông này là bảo bối hiếm quý, con mà bỏ lỡ thì sẽ phải hối hận!" Cảnh Thái Sinh bắt đầu dạy dỗ khuyên bảo.
Thật ra thì nhiều hơn chính là cảm động, Tư Mộ Thần có thân phận gì? Cũng tự mình chạy đến bệnh viện bưng bô nước tiểu cho ông, còn cả bô đại tiện, con ruột mới làm như vậy, hơn nữa làm một bàn thức ăn ngon, khiến ông hiểu ra, ước gì ngày ngày gặp được anh.
"Cha, là anh ấy bắt chú hai!"
"Đứa nhỏ ngốc, cha cáu cậu ấy bắt đi chú hai con đi là bởi vì chú hai con là con trai duy nhất của bà nội, cứ thế bị mang đương nhiên sẽ tức giận, nhưng toàn bộ chứng cớ đều do bà nội con cung cấp, bà cụ cũng buông ra, chúng ta cũng không cần thiết làm khó tiểu bối, đúng không?"
"Cha, nhưng anh ấy lừa gạt con, dù chuyện này thật sự bất đắc dĩ, vậy còn Nha Nha? Chuyện Giang Phỉ Á mang thai, anh ấy biết rõ, nhưng anh ấy không có nói với con!"
"Vậy bây giờ không phải đã biết ư? Tình hình hiện tại của nhà họ Giang là với giao tình giữa nhà họ Giang và nhà họ Tư, bọn họ nhất định muốn lợi dụng đứa bé kia tiến vào nhà họ Tư, mà cho dù Tư Mộ Thần biết cũng không có liên quan, bởi vì đó là đứa bé của Lục Phạm!"
Hôm nay được Cảnh Thái Sinh phân tích tình hình rõ ràng, chân mày của Cảnh Tô càng thêm khóa chặt.
"Được rồi, mau ăn cơm, đi công ty đi, cha phải hưởng thụ cuộc sống của ông lão, nghe nói ngày hôm qua ở công ty đâu ra đấy, ngược lại không làm cha thất vọng!"
"Cha, trước kia làm sao lại không phát hiện ra cha đáng yêu như vậy?" Cảnh Tô nói xong cũng nắm lấy túi xách đi ra ngoài, hôm nay không phải tiểu Trương đưa mình đi làm sao?
Cô kiểm tra chung quanh, kết quả, cô thấy Tư Mộ Thần mặc áo khoác màu xanh dương mở xe Ferrari đỏ ra đợi.
"Đi thôi!"
Bây giờ tỉnh táo, cô cũng biết chuyện tối ngày hôm qua, cô không nói lời nào, chờ Tư Mộ Thần nói chuyện, đồng thời cô cũng nghĩ đến lời của cha.
Trước khi đi, lão quản gia cũng nói với cô chuyện Tư Mộ Thần tỉ mỉ chăm sóc cha, ít nhất cũng phải cám ơn?
"Đến công ty!" Trên đường liên tục do dự, sau đó Cảnh Tô vẫn bỏ lỡ thời gian nói xin lỗi, Cảnh Tô nghĩ nên để lần sau!
Nhưng Tư Mộ Thần nóng nảy, Lục Phạm thối tha, viết cho anh kế sách theo đuổi, một chút cũng không dùng được, buổi chiều còn có một kế hoạch lừa gạt cưới nữa, áp dụng rồi hãy nói? Không được, mình còn kinh sợ không thể bày ra ngoài cho mọi người xem được.
"Rách cơm, kế hoạch đã xong chưa? Tôi cho cậu biết, cậu nhất định phải giúp tôi theo đuổi bà xã, con bà nó, cậu khỏi phải nghĩ đến Giang Phỉ Á!" Chuyện kết hôn của cậu ta nằm trong tay anh, mà Tư Mộ Thần anh, không có việc gì cần phải gãi gãi nhược điểm của người ta, sau đó uy hiếp người ta làm việc.
Cảnh Tô nghĩ thật lâu, cô còn định buổi trưa mời người ta ăn cơm! Hai người thành công cháy lại từ đây!
Nhưng lúc cô đi vào công ty tại sao không khí kỳ lạ thế kia? Khắp nơi hân hoan, ánh mắt nhìn cô thật sự là ái muội!
"Lão Mạc, chuyện gì vậy? Có người kết hôn?"
"Không phải, là như vậy, lần này chúng ta kêu gọi đầu tư là cửa hàng châu báu, người ta mang theo lễ phẩm tới, hơn nữa còn mang tới chiếc nhẫn kim cương nữ, lão tổng kia còn đặc biệt thiết kế một chiếc nhẫn cho cô."
Lão Mạc móc chiếc nhẫn trong túi ra, sau đó thả vào trong tay Cảnh Tô, trong đôi mắt nặng nề, Cảnh Tô nhất thời cảm thấy Alexander.
"Tổng giám đốc, cô đeo lên thử xem, có thích hợp hay không!"
Không ngờ Cảnh Tô đột nhiên lên tiếng, phá vỡ mộng kim cương của vô số người.
"Thu toàn bộ lại đi, chúng ta không nhận một cái nào! Chờ lúc cạnh tranh, cho bọn họ xem bản lãnh của mình!" Lời nói của Cảnh Tô cũng tuyên cáo kế hoạch một của Tư Mộ Thần, thất bại!
Theo kế hoạch hai, Tư Mộ Thần canh chừng thời gian gọi điện thoại cho Cảnh Tô, vừa đúng lúc Cảnh Tô cũng muốn hẹn anh, nghĩ đến cùng nơi, cho nên muốn nói là, đi thôi, địa điểm lại là quán hải sản, Cảnh Tô nói đó là anh đang nhân nhượng mình, mặc kệ địa điểm người ta đã chọn xong.
Tư Mộ Thần nghĩ tới lời Lục Phạm nói, trong lòng tâm thần bất định, cái gì gọi là chỉ cần lừa gạt Cảnh Tô đeo nhẫn chính là lừa gạt cưới thành công, hiện tại anh không sợ Cảnh Tô không mang chiếc nhẫn, sợ cô thẹn quá hóa giận, Cảnh Tô càng thêm hiểu nhầm Tư Mộ Thần, anh cưng chiều cô, yêu cô, nguyện ý cho cô thứ tốt nhất, nhưng anh không biết vì muốn bảo vệ chân tướng không để cho cô cuốn vào trong đó, mà khiến cô không ngừng hiểu lầm mình.
"Cảnh Tô, ngồi xuống, anh có việc nói cho em!" Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, cảm thấy quái dị, ở trong ký ức của cô, Tư Mộ Thần rất ít gọi cô là Cảnh Tô, đều mở miệng gọi một tiếng nhóc con, rốt cuộc là chuyện nghiêm túc?
"Ừ, anh cứ nói!" Phục vụ viên bắt đầu đưa món ăn lên, Tư Mộ Thần có nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết mở miệng thế nào, anh lấy một vật trong túi ra.
"Nhóc con, đây là thứ bà nội lưu lại khi còn sống" Đó là một đoạn văn, mở máy ghi âm ra, Cảnh Tô nghiêm túc nghe, từng chữ từng câu đều khắc ghi trong lòng cô.
Cô cầm chiếc đũa bắt đầu ăn đồ của mình, Tư Mộ Thần nhìn mặt cô không vẻ gì, trên mặt tất cả đều là nét mặt thất vọng.
"Thật ra thì tối hôm qua em đã biết chuyện này, là bản thân em không qua được cửa ải của chính mình, em không phủ nhận là em thích anh, nhưng mà trong lòng em lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh cũng biết, em từng bị người bỏ thuốc, em còn từng có con", vì vậy Cảnh Tô cực kỳ bình thản nói ra những lời này, thật ra thì ngẫm nghĩ lại cô làm gì có tài đức gì để được cưng chiều đây?
‘Cảnh Tô, đứa bé kia là của anh!’ Tư Mộ Thần đã sớm reo hò đến mấy lần ở trong lòng, nhưng nếu quá thẳng thắn, cô lại hiểu lầm.
"Cảnh Tô, anh muốn nói cho em chuyện này, thật ra thì anh cũng từng bị người bỏ thuốc", Cảnh Tô dừng tay lại, dừng động tác ăn cơm lại, hình như cô đang mong đợi đoạn sau của Tư Mộ Thần.
"Vào lễ trưởng thành muộn của em, ở trong phòng khách mờ tối, anh đã xảy ra quan hệ với một cô gái trẻ!" Tư Mộ Thần đang nói cho Cảnh Tô, người đàn ông kia chính là anh, gánh nặng trong lòng Cảnh Tô cần bị cởi xuống.
"Tư Mộ Thần, anh biết cô gái trẻ tuổi đó sao?"
"Không biết!"
"Nếu biết rồi, anh sẽ như thế nào?"
"Anh sẽ cưới cô ấy!"
"Anh không yêu cô ấy, cho danh phận gì? Thiếu tướng phu nhân?"
"Anh sẽ yêu cô ấy, bởi vì biết cô ấy tốt đẹp như thế, lần đầu tiên nhìn đã nhớ kỹ cô ấy, lần thứ hai nhìn thì bị hấp dẫn, lần thứ ba thấy là yêu, chỉ muốn gần nhau", tình yêu ba giai đoạn nhưng mà cũng chỉ là như thế! Tư Mộ Thần nắm lấy tay Cảnh Tô.
"Tại sao không nói sớm, người kia là em?" Giọng Cảnh Tô vẫn nhẹ nhàng, nhưng giọng nói nồng đậm oán trách, Tư Mộ Thần không nói ra, hay là muốn nói, anh không muốn thương tổn em? Tạo thành áp lực cho em?
"Sau đó anh khờ dại, còn ôm đứa bé sống ở bên cạnh anh là vì cái gì? Vì chăm sóc em sao? Khi đó là yêu sao?"
"Em tỉnh táo, đứa bé không còn, bà nội không còn, ngay cả khi trí nhớ cũng mất, vậy anh có buông tha em không?"
"Người đàn ông em yêu bị Cảnh Linh đoạt mất, bị đuổi ra khỏi nhà, anh chờ em ở chỗ này là vì cái gì?"
"Em đính hôn, người tình hoàn mỹ đối với em rất tốt, thiết kế áo cưới hoàn mỹ cũng không hở hang, thì ra bọn họ mới là một đôi, biết được chân tướng, anh lại xuất hiện, giúp em hủy bỏ đính hôn, là anh không muốn mất em ư?"
"Thẩm Xuân Linh muốn tủy, gạt em đi bệnh viện, có phải anh cũng biết hay không? Cho nên chờ em tự chui đầu vào lưới?"
"Thật ra thì em chỉ cần cẩn thận phân biệt mùi trên người anh đã biết, có phải anh là người đêm đó hay không? Hai năm qua, em và Hàn Tử Dương yêu nhau, chúng em chỉ dắt tay, chưa từng có hành động thân mật, chỉ bởi vì em thích sạch sẽ, anh rất hài lòng phải không?"
Lúc cô nói những lời này, thời gian như dừng lại, thỉnh thoảng cô còn ăn mấy viên trứng tôm, cô là người phải làm việc, ăn no mới có hơi sức!
"Nhóc con, em không yêu anh sao?" Cảnh Tô dừng động tác lại, thì ra là nói nhiều như vậy, chỉ cần câu nói đầu tiên của Tư Mộ Thần đã đánh bại cô, chỉ bởi vì cô cũng thật sự yêu.
"Yêu!"
"Gả cho anh!"
"Làm người tình không tốt sao?" Cô hỏi ngược lại.
Tư Mộ Thần há miệng, cuối cùng không nói gì nữa, đây không tính là kế hoạch thứ hai cũng thất bại?
"Tiểu thư, cái này có phải chiếc nhẫn của cô hay không, tôi đeo lên cho cô!" Một vị phục vụ viên giống như là đi ngang qua bên này, nhặt được một chiếc nhẫn trên mặt đất, sau đó quỳ một chân trên đất, định đeo nhẫn cho Cảnh Tô, đây chính là hù sợ Cảnh Tô, không nói đến Cảnh Tô, Tư Mộ Thần cũng buồn bực, đây là gì? Lục Phạm sắp xếp?
"Thật xin lỗi, tôi chưa cưới!" Cảnh Tô thấy chung quanh đều nhìn về nơi này, cô cảm thấy ngượng ngùng.
"Dạo này, ngay cả phục vụ viên quán hải sản cao cấp cũng lắm tiền như thế à?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chiếc nhẫn kim cương này đắt quá, hơn nữa dáng dấp người bán hàng kia thật sự đẹp mắt, nếu tôi là người phụ nữ kia, tôi lập tức đồng ý!"
"Nhưng em cũng không phải là người phụ nữ kia, tôi thấy cô vẫn nên thích người đàn ông ngồi ở đối diện cô, vừa đẹp trai lại có vẻ nam tính!"
Nghe những lời nói chuyện linh tinh, Tư Mộ Thần nổi giận, kéo Cảnh Tô rời đi.
Mới vừa ngồi lên xe, nhận được điện báo, Cảnh Tô nhìn tên trên màn ảnh, trong lòng có chút thấp thỏm.