Chỗ này là lúc Hàn Tử Dương còn đi học thường xuyên đến, cũng ở chỗ này anh ta ngắm trúng Cảnh Tô, tối nay anh ta chỉ muốn đến chỗ này, nghĩ tới cô gái có dung nhan thanh tú đó, anh ta chỉ muốn đem mình chuốc say.
Cảnh Linh vừa nghĩ tới vừa rồi trong miệng Hàn Tử Dương chỉ gọi tên Cảnh Tô, cô ta muốn phá hủy cô gái trước mắt.
“Đúng là nhớ tình cũ, vậy mà lại chạy tới chỗ này, có phải Cảnh Tô mày chỉ có mấy chiêu như vậy, qua lại không ngớt với đàn ông, thật tự cho mình là gái hồng lâu? Mày quả thật làm mất mặt nhà họ Cảnh!”. Lúc đi qua bọn họ, vẻ mặt Cảnh Linh khinh thường. Đương nhiên cô ta thấy được Dung Thiểu Tước, nhưng trong mắt cô ta, Thịnh Thế chẳng qua chỉ nổi như Hàn thị và Cảnh Thái Lam mà thôi, bây giờ cô ta có cả Cảnh Thái Lam và Hàn thị, đương nhiên không để Thịnh Thế trong mắt.
“Nếu như Cảnh Tô có sức quyến rũ qua lại không ngớt với đàn ông, đó cũng là bản lĩnh của Cảnh Tô, không giống như chị gái leo lên giường bạn trai của em gái! Xem ra thủ đoạn của chị gái cao hơn rồi!”.
“Mày!”. Cảnh Linh không phản bác được, cô ta đỏ mắt, rống lên, “Mày, đồ tiện nhân, nếu không phải mày có hình khiêu dâm, làm sao Tử Dương lại có thể nhớ đến mày!”.
Cảnh Tô rất bội phục sức thuyết phục của chị ta, có lẽ Hàn Tử Dương còn không biết chuyện hình khiêu dâm đâu.
Lúc này, bộ dạng Hàn Tử Dương say khướt, dường như muốn nôn. Cảnh Linh vội vàng dìu hắn đi.
Cảnh Linh đặt hắn ta ngồi sau xe, lấy điện thoại di động ra.
“Là tôi!”.
“Tôi muốn anh mau chóng tới quán cơm nhỏ ở đại học Nam bên này, chụp đúng góc độ, ngày mai đưa trang đầu, tôi muốn thấy điều đó!”.
Sau khi phân phó xong, cô ta tâm tình vui sướng! Cảnh Tô, mày nói xem, Thịnh Thế còn có thể chứa chấp mày được sao? Không nói đến Thịnh Thế chứa chấp mày, thì bà già của Thịnh Thế cũng sẽ không tha cho mày”.
Hàn Tử Dương vốn đang say rượu, sau khi nghe điện thoại của cô ta, hai mắt sáng lên, khóe miệng hơi nhếch. Có lẽ khi Cảnh Tô cùng đường, anh ta tự mình ra tay, cô ấy sẽ lập tức về bên cạnh mình.
“Tại sao lại thích chỗ này?”. Cảnh Tô ngẩng đầu hỏi, giống như bọn họ thường không thích chỗ này.
“Chẳng qua chỉ là ăn thức ăn mà thôi!”.
Thật ra thì Cảnh Tô càng muốn hỏi tại sao lại chọn chỗ này để ăn, nhưng mà cuối cùng cô không hỏi những lời này, điều này có liên quan gì đến cô đâu?
“Tinh tinh tinh tinh ~”.
Cảnh Tô lấy điện thoại di động ra nhìn, là tin nhắn Tư Mộ Thần gửi đến.
“Bé con, em mau trở lại, lưng của anh rất đau!”. Cảnh Tô bật cười, cắn môi, cô nhắn lại cho anh.
Dung Thiểu Tước giật mình vì nhìn thấy nụ cười của Cảnh Tô, theo bản năng lấy khăn tay lau khóe miệng còn dính nước sốt lúc dùng bữa.
Bóng đèn loang loáng nắm chặt thời gian sáng lên, đợi đến khi bọn họ đuổi ra ngoài, người này đã trốn xa, nhưng Cảnh Tô nhớ rõ được bóng dáng này, không phải chuyện hình khiêu dâm hắn ta cũng có mặt sao. Tại sao lại trùng hợp như vậy, hôm nay gặp được Cảnh Linh thì lại thấy được tên ký giả này, nói vậy thì việc kia cũng là do Cảnh Linh bày ra. Cảnh Tô nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, xem ra chính mình không đánh, chẳng qua cô bị động chờ thời cơ để ra tay.
“Không đuổi theo sao?”. Dung Thiểu Tước nhíu mi hỏi, đôi mắt hoa đào nheo lại theo thói quen, không thể không nói, di truyền của anh ta rất tốt, tối nay anh ta mặc một quần trắng thường, phía trên mà bộ tây trang màu lam, trên cổ đeo cà vạt màu xám tro, anh ta không nên là một thương nhân, anh ta nên là một minh tinh nổi tiếng.
“Vâng, tổng giám đốc!”.
“Dung Thiểu Tước!”.
“Tổng giám đốc Dung!”.
“Dung Thiểu Tước!”. Dưới sự kiên trì của người đàn ông, rốt cuộc cô cũng sửa miệng.
“Được rồi, Dung Thiểu Tước tiên sinh, tôi đi về! Anh, ...”.
“Tôi không có lái xe!”.
“Anh có thể gọi taxi!”. Nói xong, cô bỏ mặc anh ta, cô lo lắng cho vết thương của Tư Mộ Thần, muốn trở về nhanh một chút.
Dung Thiểu Tước cười nhìn cô rời đi, nhưng nắm đấm trong túi quần anh ta xương kêu răng rắc!
“Lái xe tới đón tôi!”.
Mười lăm phút sau, một bóng dáng thon dài đeo mắt kính xuống xe.
Sao buổi tối cần phải đeo kính? Bởi vì người đó không phải ai khác mà là Diêu Mộng Lan!
“Sao rồi?”. Bên trong xe, người đàn ông hút một điếu thuốc, khiến người ta không thể nhìn rõ tâm tình anh ta.
“Đang tiến hành theo kế hoạch!”.
“Thiểu Tước, tối nay đến chỗ em đi ~ đã lâu rồi em chưa cùng với anh, em rất nhớ anh, tối nay anh ở với em đi!”.
Dưới sự cầu khẩn của người phụ nữ, đôi mắt đào hoa kia mỉm cười nói: “Được, tối nay tôi sẽ thỏa mãn em!”.
Nguyệt Nha Tiểu Uyển, Cảnh Tô vừa cởi giày đổi lại dép, trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu rên, nghe còn đau khổ hơn là heo bị giết?
Đến khi cô đi vào nhìn, Đường Tuấn bị Lục Phạm đè ép, còn người đàn ông xấu xa lại dùng lông chim gãi lòng bàn chân Đường Tuấn.
“Mộ Thần, đây là có chuyện gì?”.
“Khụ, bé con, đây là chuyện của đàn ông chúng ta, tốt nhất em đi ra ngoài kia ngồi, cũng đừng đi vào nữa!”.
Thì ra Tư Mộ Thần ở nhà dưỡng thương quá nhàm chán nên kêu Lục Phạm tới, mà Lục Phạm luôn là người không giữ được mồm mép, cậu ta nói ra chuyện tình đổi quần ngày đó, cho nên mới có một màn như thế này.
“Đường Tuấn, thằng nhóc này, không muốn sống đúng không, cậu còn không buông tay?”.
“Không buông, a ha ha ha, a ha, em không thả, a ha ~”. Gãi cho Đường Tuấn vừa kêu vừa cười, Cảnh Tô thật sự tò mò, cô bắt đầu ngồi góc tường nghe lén.
“Lục Phạm, cậu bắt tay vào làm, lão tử không tin không thể lột quần của tiểu tử này xuống!”. Cảnh Tô nghe đến đó, người hơi nghiêng, thì ra là cửa chưa đóng lại bị cô mở ra, mà cảnh tượng bên trong khiến Cảnh Tô đỏ mặt tới mang tai
Đường Tuấn đang nằm trên mặt đất, một cái tay nắm cái chăn trên tay Lục Phạm, quần bị cởi một nửa, còn Tư Mộ Thần đang ngồi trên người của anh ta.
“Mọi người tiếp tục, tôi không thấy cái gì!”. Cảnh Tô kêu lên một tiếng, rốt cuộc cô biết vì sao Tư Mộ Thần muốn cô đến đây, thì ra Tư Mộ Thần có chuyện, tìm cô đến chỉ để che giấu!
“Lão đại, vừa rồi chị dâu nói chúng ta tiếp tục, em còn tiếp tục nữa sao?”.
“Tiếp tục cái đầu cậu, chẳng lẽ để lão tử thượng Đường Tuấn? Các cậu thích vậy nhưng lão tử không thích! Lão tử chỉ cần bé con! Cho cậu một phút để mặc quần áo!”. Tư Mộ Thần lạnh lùng rời đi, để lại hai người đàn ông trừng lớn đôi mắt ti hí.
“Hì hì hì, bé con ~”. Thật bỉ ổi!
“Khụ, mọi người xong rồi sao?”. Cảnh Tô thật sự là ngượng ngùng không muốn nói ra miệng.
Mà Tư Mộ Thần cũng không nghĩ nhiều, “Ừ, chơi xong rồi!”.
Anh vừa nói vậy, sắc mặt Cảnh Tô càng thêm quái dị.
“Bé con, em ăn cơm chưa?”.
“Ăn rồi!”.
“Vậy thì tốt, em mau bôi thuốc cho anh!”.
Thì ra Tư Mộ Thần chỉ đợi Cảnh Tô về để bôi thuốc cho anh, Cảnh Tô bĩu môi, vừa rồi còn chơi với bọn họ, sao không bảo bọn họ bôi thuốc cho.
Bôi thuốc xong, Cảnh Tô trở lại phòng ngủ của mình, khóa trái cửa. Tư Mộ Thần vẻ mặt buồn bã, không biết tại sao Cảnh Tô lại mất ngủ.
Nửa đêm,
“Cứu mạng! Lão đại!”. Trong phòng ngủ gào thét một trận.